Editor: Mary (definitelynotmy)
Beta-er: Sel
Thời Ôn: "......"
Kỹ thuật diễn này, khó trách mấy năm nay cô bị bôi đen càng ngày càng nhiều.
Thời Ôn đứng ở trong phòng, tay vẫn đỡ cửa, không bước ra nửa bước.
Lúc này, cô hẳn nên giả mù sa mưa cùng đi bệnh viện, sau đó khóc lóc, nói mình không cố ý?
Nhất định có rất nhiều người không tin, mặc kệ có có cùng đi bệnh viện hay không, đều sẽ có người cho rằng cô làm việc này.
Bôi đen thì bôi đen đi, cô dựa vào khiêu vũ để kiếm cơm, không phải dựa vào quan hệ.
Còn không bằng trở về đi ngủ.
Thời Ôn nghĩ, đóng cửa phòng lại, nằm trên giường một hồi.
Chuyện ở cao trung không phát sinh lại phát sinh chuyện của bảy năm sau.
Đời trước, Đinh Tư Thanh bị thương ở chân vào khoảng thời gian đại hội khiêu vũ cổ điển diễn ra, rõ ràng là đi quán bar uống rượu gãy giày cao gót nên mới bị thương, lại bôi nhọ cô.
Lúc ấy Đinh Tư Thanh dựa vào danh nghĩa con gái Ôn Tư Sương, hơn nữa loại đề tài "Nhân tài khiêu vũ bị người khác ghen ghét hãm hại" này rất dễ làm cho mọi người kích động, sự kiện nhanh chóng lên men, Thời Ôn lần đầu tiên cảm nhận được bạo lực mạng.
Thời Ôn sờ đến di động, bấm số của Thời Noãn.
Chuông đổ một hồi, điện thoại được kết nói.
Thời Ôn: "Chị, đang bận sao?"
Thời Noãn bên kia điện thoại vừa vặn ngáp một cái, "Có ngày nào chị không bận?"
Thời Ôn nhíu mày, "Chị đừng tiếp nhận nhiều vụ án như vậy."
"Dù sao chị nhàn rỗi cũng không có chuyện gì."
"Không có việc gì cũng phải cho bản thân nghỉ ngơi, đi ra ngoài đi một chút."
"Em gọi điện thoại tới không phải để nói những việc này chứ?"
"Không phải." Thời Ôn nghĩ mục đích gọi điện, nói: "Chị, em có khả năng bị toàn bộ internet bôi đen. Đinh Tư Thanh đứng trước cửa phòng em, sau đó tự mình ngã xuống đất."
"Hả?"
Thời Ôn nghĩ đến một màn trước cửa, bỗng nhiên cảm thấy khôi hài.
Cô ta là loại người nào, nói đến là đến...... Ăn vạ chuyên nghiệp còn phải né sang một bên, không cảm thấy mắc cười sao?
Xem xét điểm này, kỹ thuật diễn thật sự rất tốt.
Thời Noãn bên kia nghe được cô đang cười, tâm tình càng trở nên quỷ dị, "Thời Ôn! Nói rõ ràng ——"
Thời Ôn thu ý cười, "Ôn Tư Sương nói muốn đem bút kí sự nghiệp giao cho em, phỏng chừng Đinh Tư Thanh đã biết. Cô ta hẳn là muốn hủy thanh danh của em, vừa tới gõ cửa phòng em, đang trò chuyện thì làm vẻ mặt thống khổ mà ngã xuống đất, còn che chân mình lại."
Thời Ôn nghĩ đến chuyện đời trước, nói: "Em nghĩ chân cô ấy bị thương, cho nên mới nghĩ ra kế sách này để hãm hại em. Không chừng trên hành lang có người đã chụp ảnh lại."
"Không ảnh chụp nào có thể chứng minh em đẩy cô ta, cũng không có ảnh chụp chứng minh em không đẩy cô ta, nhưng trong giới nghe gió sẽ thành bão, Đinh Tư Thanh lại đem chuyện bị thương đăng Weibo, tìm account marketing có uy tín, giả cũng biến thành thật."
Thời Noãn nghe xong tức giận đến nổ não, "Cmn??? Người phụ nữ này quá đê tiện!! Mỗi ngày còn ra vẻ tiểu thư đài các đoan trang thánh khiết, quá ghê tởm, fans của cô ta đều bị ngu sao?!"
Thời Ôn bỗng nhiên nghĩ đến fans cuồng Đinh Tư Thanh, còn có fans trung lập của cô ta.
Mọi chuyện đều có khả năng.
"Chị, chuyện này liên quan đến thương tổn của người khác, nghiêm trọng chút có thể bị kiện. Đinh Tư Thanh quyết tâm làm cá chết lưới rách, em không có chứng cứ để chứng minh mình không đẩy cô ta, cô ta lại có thể dựa vào mấy tấm ảnh chụp trước khi té ngã hoàn toàn bôi đen em, luôn có người sẽ tin cô ta."
"Lúc này, em muốn phản kháng."
Khác với đời trước cô luôn nhân nhượng.
"Tuy rằng chị không hiểu rõ giới giải trí, nhưng cũng biết chút ít, yên tâm, nếu đến em cũng không giúp được, chị cũng không nên làm luật sư." Cô ấy nhíu mày, trầm giọng nói: "Khi nào mới có thể tinh lọc không khí trên internet."
Thời Ôn nghe được hai chữ "Tinh lọc", liền liên tưởng đến tiểu tinh linh.
Lại nói chuyện một hồi, Thời Ôn ngắt điện thoại. Tiểu tinh linh trên Weibo còn chưa trả lời.
Cô tắt đèn, đắp chăn đàng hoàng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
......
Sáng sớm hôm sau, Thời Ôn không nhìn ra bất cứ động tĩnh gì trên Weibo, cô có chút ngạc nhiên.
Thẳng đến giờ cơm trưa, cô mới nhận thấy được ánh mắt khác thường của những người xung quanh. Đặc biệt là người trong đoàn phim 《 sương 》 của Đinh Tư Thanh.
Thời Ôn mở Weibo ra.
# Thời Ôn đẩy Đinh Tư Thanh #
# Đinh Tư Thanh nứt xương chân #
Hotsearch đã bị bàn tán đến sôi nổi.
Điều thứ nhất Weibo, là cái có ngàn vạn fans bác chủ.
# Thời Ôn đẩy Đinh Tư Thanh # fans gửi bài. Theo fans nói, tối hôm qua 10 giờ, tên fans này ngẫu nhiên gặp được Đinh Tư Thanh ở khách sạn, mới vừa lấy ra di động định chụp ảnh, liền thấy một bàn tay đẩy Đinh Tư Thanh ngã xuống mặt đất, Đinh Tư Thanh liền khóc rống lên, che chân trái lại, tên fans này rõ ràng nghe được Đinh Tư Thanh nói "Thời Ôn cô chán ghét tôi như vậy sao?".
Phía dưới còn đính thêm vài tấm ảnh chụp.
Là cảnh Đinh Tư Thanh ngã trên mặt đất cùng với cửa phòng của Thời Ôn.
Thời Ôn nhấp môi.
Vì sao muốn đăng số phòng của cô lên?
......
Trung tâm thành phố Nam Đều, building cao chót vót, văn phòng ở tầng thượng còn mở đèn sáng chói, bầu không khí lại lạnh lẽo đến run người.
Tống Đằng hít hà một hơi, lặp lại: "Bọn họ không chịu dập tắt hot search."
Khuôn mặt Trần Trì lạnh băng, hai tròng mắt như đêm đông giá rét, anh không chút để ý đẩy đẩy mắt kính, đột nhiên mở miệng, "Liên lạc với Jones."
Tống Đằng hơi hơi nhấp môi, "Cái này không thích hợp lắm. Ngài hiểu rõ Jones, tâm tư của hắn rất lớn, đặc biệt thích làm chuyện phá người khác, học kỹ thuật IT phần lớn là vì......"
Nói đến này, anh ta dừng lại, cuối cùng giống như thở dài nói: "Được."
Buổi chiều, Phương đạo diễn tìm đến Thời Ôn hỏi chuyện.
Thời Ôn nghiêm túc trực tiếp mà nói: "Tôi chạm cũng chưa chạm vào cô ta."
Phương đạo diễn trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu.
"Giới giải trí thật là loạn, chuyện này cũng có thể xảy ra. Cũng không có chứng cứ liền hùa nhau thổi phồng lên, Thời Ôn, tôi tin tưởng cô, cô là học sinh vừa ý của Diêu lão sư, tuyệt đối không thành vấn đề."
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trước khi bắt đầu quay, Phương đạo diễn ra vẻ vô tình mà nhắc nhở người trong nội bộ.
Nhân viên《 Tê Ảnh 》không có ai tin rằng Thời Ôn sẽ làm loại chuyện này, bất quá tâm tư vẫn có chút tò mò, nghe Phương đạo diễn nói, liền ngậm chặt miệng, không bàn tán lung tung nữa.
Có người còn tới an ủi Thời Ôn, thay Thời Ôn nghĩ cách.
Trừ lần đó ra, Thời Ôn cảm thấy chuyện có thể làm lòng cô thoải mái một chút, là Vương đạo diễn của《 Sương 》cũng tin cô.
Vương đạo diễn và tổ phim sau khi về thành phố, liền đi tìm Thời Ôn. Nói chuyện rất chân thành, "Tôi biết cô nhất định không phải là người như vậy! Bằng không lúc trước tôi sẽ không khăng khăng muốn cô tới diễn phim của tôi đâu."
Ông ta lại hạ giọng, "Lúc trước tôi đi chơi ở quán bar, gặp được Đinh Tư Thanh, chơi đến điên cuồng. Cô ta căn bản không phải cùng một người trước mắt công chúng, lúc trước tôi không muốn cô ta diễn phim của mình, là bởi vì tính cách hiền lành đoan trang của cô ta là giả, haiz, đáng tiếc cô không thể diễn......"
"Lúc trước trên mạng đột nhiên nói là Đinh Tư Thanh biểu diễn, độ nóng rất cao, tôi cũng không nên cọ nhiệt của cô ta làm gì. Chân bị thương, còn phải tuyển người thêm lần nữa!"
"Việc này, có cách nào xoay chuyển không? Sao cô ta lại bôi nhọ cô?"
Thời Ôn thực cảm động vì ông ta tin tưởng mình, đang muốn trả lời, thanh âm của một người đàn ông vang lên.
"Ngài nói ở quán bar nào gặp được Đinh Tư Thanh?"
Thời Ôn nhận ra hắn, là bạn của Phương đạo diễn, nghề nghiệp là nhiếp ảnh gia tự do, lần này giúp Phương diễn mới vào đoàn phim.
Vương đạo diễn: "Không xa lắm, ở trên đường Nam Sơn, cái quán bar "Chưa tỉnh" kia, tôi gặp cô ta ở đó."
Đường Bác đẩy mắt kính xuống, nói cảm ơn, như suy tư gì đó mà rời đi.
Buổi tối kết thúc quay hình, Thời Ôn ngồi trên xe, đi tới một khách sạn khác.
Khi đi ngang qua khách sạn hôm qua, cô nhìn đến mấy chục người cầm máy quay phim đứng trước cửa khách sạn, tay run lên, trái tim lập tức trở nên băng giá.
Thời Ôn đem đầu nghiêng qua một bên, dấu mặt đi.
Vẫn thấy có chút sợ hãi......
Bạo lực mạng đáng sợ nhất là khi nó đem chuyện trong thế giới giả tưởng liên lụy đến thế giới thật.
Thời Ôn trở lại khách sạn mở nước ấm tắm.
Rúc trong ổ chăn, nằm một hồi, cô bỗng nhiên trở mình, mặt hướng tới phía cửa.
Có khi nào phóng viên sẽ tìm tới......
Thời Ôn nhíu mày.
Cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.
Cô bỗng chốc mở mắt ra, tiếng đập cửa đã biến mất, cô nghiêng tai nghe, khi cô hoài nghi chính mình có ảo giác, tiếng đập cửa lại vang lên.
Thời Ôn ngừng thở, do dự một lát, xuống giường.
Xuyên qua mắt mèo, Thời Ôn thấy được Trần Trì. Anh không có mặc tây trang, trên người là một chiếc áo khoác đen, đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng nhìn hướng của cô.
Tâm Thời Ôn đang treo cao bỗng nhiên hạ xuống. Cảm giác trống rỗng trong lòng cũng bị lấp đầy.
Cô cầm then cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, nhìn đến người ngoài cửa, cảm giác có chút kì lạ.
"Trần Trì...... Sao anh lại tới đây?"
Trần Trì nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: "Tôi lo lắng cho em."
Cô cứng lại, ngực tràn ra chua xót, tránh mình qua một bên, lẩm bẩm: "Vào đi."
Hai người ngồi ở trên sô pha, Thời Ôn rút vào góc, ôm đầu gối.
"Mở Weibo không ra...... Có phải là người do anh tìm làm không?"
Đôi mắt Trần Trì nhìn chằm chằm cô, "Ừm."
Thời Ôn lót cằm ở đầu gối, có chút lo lắng, "Sẽ không phiền phức đến anh chứ?"
Trần Trì nhìn khoảng cách giữa hai người, "Không có gì phiền toái."
Thời Ôn gật gật đầu, cũng không biết đối với anh phiền phức cỡ nào mới tính là phiền toái.
"Cảm ơn anh......"
Trần Trì nhíu mày, giọng nói khô khốc, "Không cần cảm ơn tôi."
Thời Ôn đem mặt giấu giữa đầu gối.
Căn phòng to như vậy, lâm vào an tĩnh.
Thiếu nữ như con thú nhỏ rúc vào góc sô pha, nhìn không thấy mặt, chỉ có một đầu lông xù xù, lộ cánh tay cùng mắt cá chân tinh tế ra ngoài.
Trần Trì cảm thấy anh dùng sức là có thể đem cô bế lên, anh có thể đem cô đặt trên đùi mình, đầu cô vừa vặn rúc vào cổ anh, anh gắt gao ôm cô, cô thu vào trong lòng ngực anh.
Nhưng hiện tại anh không có lý do gì để làm như vậy.
Cô tránh ở kia, cũng không có muốn tìm anh dựa vào.
Trần Trì đột nhiên bực bội, anh nhăn chặt mi, thuận tay đem mắt kính tháo xuống, nhéo nhéo giữa mày.
"Anh bỏ kính ra được?"
Thanh âm mềm nhẹ quấn quanh lỗ tai.
Trần Trì nghiêng đầu.
Ngũ quan của người đàn ông so với năm xưa, trừ bỏ vẻ ngây ngô được rút đi, những thứ khác khác không hề khác biệt.
Thời Ôn nhợt nhạt cong môi, "Anh không thay đổi, vẫn luôn như vậy."
Trần Trì ánh mắt hơi lóe, nhàn nhạt nói: "Tôi cho rằng mình trở nên đẹp hơn."
Cô cười khẽ, "Anh vẫn luôn rất tuấn tú."
"Thời Ôn." Anh đột nhiên kêu cô, ánh mắt sáng ngời, "Trước kia tôi có thể bảo hộ em, hiện tại càng có thể."
Thời Ôn ngạc nhien.
"Chuyện đẩy người này, sẽ xử lý sạch sẽ." Trần Trì lẳng lặng nhìn mắt cô, "Ôn Ôn, tôi có thể trở thành chỗ cho em dựa vào, chỉ cần em nguyện ý ỷ lại, bất kể là khi nào, có chuyện gì."
Thời Ôn trừng mắt nhìn đôi mắt đen nháy của anh, thanh âm rõ ràng trầm thấp của anh đi vào lỗ tai, một hồi lâu cô cũng chưa lấy lại tinh thần.
Di động rất không biết điều mà vang lên.
Thời Ôn cầm lấy, cũng không thấy tên người gọi, trực tiếp nghe máy, "Xin chào......"
"Tiểu Ôn là anh, anh mới vừa về nước, biết được tin tức kia từ trợ lý."
Thanh âm của Sở Bách xuyên thấu qua điện thoại truyền đến.
Phản ứng đầu tiên của Thời Ôn là nhìn qua Trần Trì.
Anh tựa hồ như nghe được giọng nói của đàn ông, môi mỏng mím chặt vài phần.
Sở Bách tức giận đến không thông, "Hoàn toàn không có khả năng, đám người kia đúng là không có năng lực phân biệt đúng sai! Anh là bạn của em nhiều năm như vậy đương nhiên hiểu rõ con người em! Nếu không phải hiện tại Weibo của anh mở không được, anh đã sớm đăng bài Weibo thanh minh cho em, em tuyệt đối đừng sợ, việc này nhất định sẽ lấy lại trong sạch cho em."
Thời Ôn vừa nghe anh ta muốn đăng bài trên Weibo giúp mình, đại não rốt cuộc bắt đầu chuyển động, "Anh đừng đăng, anh viết đến lúc đó chúng ta lại......"
Giọng nói đột nhiên im bặt, cô nhìn mắt Trần Trì, đem câu "Lại bị đồn đại" nuốt lại vào trong bụng, nói: "Anh sẽ bị liên lụy đó?"
Sở Bách cười lạnh, "Fans của anh đều rất hiểu chuyện, hơn nữa phần lớn còn là người tài ba, ngươi đừng lo lắng! Hiện tại em ở đâu, anh đi tìm em."
Thời Ôn cả kinh, "Đừng, di động em hết pin rồi."
Cô trực tiếp ngắt điện thoại.
Lại nghe được thanh âm của Trần Trì, "Ai?"