Editor + beta: sellsell2610
Thời Ôn:?
Trần Trì không biết Thời ở dưới lầu, cậu dừng lại, đứng trên bậc thang.
Âm thanh nữ sinh khóc thút thít biến mất, có lẽ đã đi vào trong sân.
Thời Ôn nhớ tới những lời cậu vừa nói, mày hơi chau: "Cậu nói như thế là làm tổn thương lòng tự trọng của người khác đấy."
Trần Trì khẽ siết bàn tay: "Không lẽ nhận?"
Thời Ôn biết cậu hiểu sai ý của mình, liền lắc đầu: "Ý của tôi không phải như vậy. Chỉ là tôi cảm thấy, nếu cô bé kia thật sự thích cậu, lại bởi vì câu nói kia của cậu mà đi phẫu thuật thẩm mỹ thì sao?"
Ánh mắt Trần Trì ảm đạm, nhàn nhạt nói: "Không liên quan đến tôi."
Cô không nghĩ cậu sẽ trả lời như vậy, lại nghe được giọng nói của thiếu niên có chút đạm mạc: "Lúc chưa ai nhìn rõ mặt của tôi. Họ đều cho rằng tôi là loại người nguy hiểm. Đến khi họ nhìn thấy gương mặt này. Lại tranh nhau nói thích."
Khoé miệng cậu hơi câu, mắt đào hoa khẽ nhếch thấm đầy hàn ý cùng châm chọc.
Sau đó xoay người rời đi, bóng dáng tiêu điều.
Thời Ôn cảm thấy trong lòng như bị kim châm, khó chịu vô cùng.
Cô nhớ tới khoảng thời gian mới trọng sinh, thiếu niên người đầy thương tích, chật vật bất kham, mọi người xung quanh hoàn toàn ngó lơ cậu.
Thân thể chồng chất vết thương, làm sao có thể ép cậu có tâm lý hoàn chỉnh như người bình thường?
*
Rạp chiếu phim gần đây đang công chiếu một bộ phim nói về tình yêu của người đẹp và quái vật.
Thời Ôn giới thiệu bộ phim này cho Trần Trì. Còn không quên giảng giải: Người có vẻ ngoài đẹp chưa chắc có tâm hồn đẹp, chưa chắc sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý yêu mình. Mà người có vẻ ngoài xấu chưa chắc tâm hồn đã xấu, chưa chắc sẽ không tìm thấy người toàn tâm toàn ý yêu mình.
Cuối tuần, Đỗ Khải Trình tổ chức sinh nhật tại tầng cao nhất của KTV.
Các bạn trong lớp tới rất đông, ở ghế lô, dưới đèn màu xoay tròn cùng với âm nhạc đinh tai nhức óc, có người ca hát có người nhảy, có người chơi game có người uống rượu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Thời Ôn vừa đến đã bị Vương Đình kéo vào một góc: "Ngồi chỗ này nè."
Cô đưa cho Thời Ôn một ly đồ uống, dương dương mi: "Tiểu Ôn có muốn nếm thử rượu cocktail này không? Đỗ Khải Trình tiêu tiền hào phóng thật, rượu này rất đắt đó. Haiz người có tiền đúng là..."
Thời Ôn không muốn uống rượu, xua xua tay: "Mình không uống đâu."
Cô cầm một ly nước trái cây, lại đưa mắt nhìn xung quanh ghế lô, cũng không nhìn thấy Trần Trì.
Cũng đúng, Trần Trì không thích những nơi như thế này.
Ngay lúc Thời Ôn cho rằng cậu không đến, của KTV bỗng mở ra.
Người bước vào không ai khác chính là Trần Trì.
Trần Trì tiến vào, nhiệt độ trong phòng giống như giảm xuống mấy độ, nhưng vài giây sau lại náo nhiệt như cũ. Đỗ Khải Trình vừa thấy Trần Trì tới thì cao hứng vô cùng, cậu ta uống có chút nhiều, cứ vây quanh Trần Trì thao thao bất tuyệt.
Trần Trì ngồi ở góc ngoài sô pha, dựa lưng ra sau, một tay cầm ly rượu Đỗ Khải Trình đưa cho, con ngươi nửa rũ, không có biểu hiện không kiên nhẫn, cũng không có biểu hiện thật sự muốn nghe.
Vương Đình lại cầm một ly cocktail, nhìn vô cùng đẹp mắt. Cô dụ dỗ Thời Ôn: "Nhìn này, đẹp không? Nếm thử một ngụm nhé?"
Thời Ôn không hiểu sao tâm trạng lại có chút buồn bực, cũng muốn nếm thử xem loại rượu đẹp như vậy có hương vị như thế nào. Vì vậy cô nhận lấy ly rượu, cái miệng nhỏ nếm nếm, hương vị có chút kích thích, cô bẹp miệng.
Liếc mắt nhìn thấy đồ vật trên bàn, cô nổi hứng muốn điều chế rượu, vì vậy cô đổ thêm một chút nước nho, sau đó lại thả mấy quả anh đào vào ly cocktail.
Đợi đến khi Vương Đình quay trở lại, Thời Ôn đã say ngã vào trên sô pha. Bên cạnh còn có một nữ sinh say rượu, không ngừng lấy tay chọt chọt mặt Thời Ôn, miệng lẩm nhẩm ổn không rõ: "Đáng yêu quá…vừa trắng…vừa mềm…"
Vương Đình vội vàng kéo nữ sinh kia ra, muốn quay lại dìu Thời Ôn, bỗng dưng có người nhanh chóng kéo lấy cô (Thời Ôn).
Là Trần Trì.
Sắc mặt cậu âm trầm, giữa hai hàng lông mày bao trùm lệ khí: "Không được chạm vào cô ấy."
Dứt lời, cậu ôm Thời Ôn rời khỏi phòng.
#
Mình mới tìm được một bộ nam chính vừa biến thái lại còn chiếm hữu cao, cũng edit xong văn án rồi mà sợ đào hố nhiều quá không biết lúc nào mới lấp được nữa huhu ???