Tiết Thiên Thu ngày mồng mười tháng chín.
Vốn là lễ hội để nam nữ gặp gỡ, cưỡi ngựa xem hoa, nhưng trong hoàng cung lại vắng vẻ ảm đạm, không hề có bầu không khí náo nhiệt như bên ngoài.
Đèn chong cháy sáng đùng đùng, mười hai cung nữ tóc trái đào y phục màu xanh lục canh giữ ở cửa dưới bậc thềm ngọc, Tô Nghiêu lẳng lặng ngồi một mình trong Phượng Ngô điện, vô cùng nhàm chán lật một quyển sách cổ trên tay. Cẩm Diên xuôi tay cung kính đứng một bên, một lúc lâu cũng không thấy chủ tử nhà mình lật lên một tờ, đôi mắt đẹp chỉ nhìn chằm chằm vào trang sách mà ngẩn người, tinh thần nàng liền có chút mệt mỏi, không nhịn được mà khẽ ngáp một cái.
Vốn là mười ngày trước hắn đã hoàn toàn đáp ứng nàng, nói tiết Thiên Thu này sẽ cải trang cùng nàng đến phố Trường Ninh xem hoa đăng.
Tô Nghiêu chưa bao giờ thấy đêm hội tiết Thiên Thu trên khu phố Trường Ninh. Năm đầu tiên nàng xuyên qua, ngay lúc đó liền bị Bệ hạ ngự bút ban hôn, một tấm hôn thư hứa gả cho Diệp Lâm. Mang trên mình chính xác danh hiệu Thái Tử Phi, thì làm thế nào trong tiết Thiên Thu lại ra ngoài du ngoạn rồi cùng nam nữ độc thân “xem mắt gặp gỡ” đây? Sau này đúng hạn nàng gả cho Diệp Lâm, chân chính trở thành Thái Tử Phi, lại càng không có khả năng đến khu phố Trường Ninh – hành động như vậy thật sự làm mất mặt hoàng gia. Lại một năm nữa, tiên đế băng hà, Diệp Lâm lên ngôi, nàng được phong làm Hoàng Hậu, cũng cắt đứt luôn suy nghĩ đó trong đầu.
Không ngờ rằng người kia, một đêm nào đó trên giường lại chủ động nhắc tới chuyện này, chỉ nói nàng đến Trường Ninh quá muộn, chưa từng thấy qua sự phồn hoa rực rỡ náo nhiệt của Trường Ninh, hứa rằng vào ngày Thiên Thu tiết sẽ cải trang thường phục, cùng Tô Nghiêu đi dạo quanh hội đèn lồng ở Trường Ninh. Lúc này Tô Nghiêu mới thay đổi ý định. Nàng cảm thấy cần phải trải qua một số chuyện có một không hai để lưu lại trong lòng, đến lúc già yếu tám, chín mươi tuổi mới có thể nắm tay từ từ hồi tưởng. Sống như vậy mới không uổng phí, vượt qua cả đời cùng người mình yêu mới có ý nghĩa.
Ngày trước Tô Nghiêu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu Diệp Lâm, cũng như nàng chưa từng đặt hy vọng vào người sinh ra là Quân vương kia sẽ trao toàn bộ tình cảm cho nàng mà không để người khác vào mắt.
Nàng vừa xuyên đến đã bị ngự bút ban hôn, đó là Bình Khê Tô thị - thế lực lớn nhất của Nhạn Triều, và Thái Tử - thế lực đã bị phủ Nhiếp Chính Vương giành được. Không liên quan đến chuyện tình cảm, mà chỉ có lợi ích. Hoặc có thể nói dễ nghe hơn chút, việc bọn họ nên nghĩa phu thê là chuyện bất khả kháng, vì “giang sơn xã tắc”. Bản thân Tô Dao lấy cái chết để phản đối cũng không có bất cứ hiệu quả gì, nên đương nhiên Tô Nghiêu sẽ không bắt chước nàng ta tự tìm lấy cái chết như thiêu thân lao đầu vừa lửa. Nàng đã định kính nhi viễn chi (*) đối với Diệp Lâm, cùng Diệp Lâm lập ra ba điều quy ước, nàng thay mặt Tô gia làm chỗ dựa cho hắn, hắn cũng không cần để ý đến mọi chuyện của nàng, hai người giống như bạn đồng hành cùng nhau xử lý việc chính trị trong thiên hạ, tương kính như băng (**) qua hết cả đời này, không ai tranh cãi ai, không xen vào việc của nhau là tốt nhất, cứ như thế tiếp xúc dần dần hẳn là sẽ sinh ra thiện cảm với hắn.
(*) kính nhi viễn chi: Bằng mặt nhưng không bằng lòng, bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với đối tượng đó.
(**) tương kính như băng: dùng trong trường hợp vợ chồng chỉ sống với nhau trên danh nghĩa, không có tình yêu, chỉ là tôn trọng nhau.
Trong lòng nàng sáng tỏ như gương rằng nam nhân này không thể yêu. Dù cho hắn hào hoa phong nhã, kinh tài tuyệt diễm thì sao, dù cho hắn có đôi mắt ẩn chứa tình cảm, dịu dàng quan tâm chăm sóc nàng thì thế nào. Nam nhân nhất định trở thành Đế vương sẽ không thể trao cho nàng một tình yêu trọn vẹn. Tô Nghiêu không chấp nhận có người cùng nàng chia sẻ tình cảm, cũng không thể vì lòng thương hại của một người mà hao phí hết tâm tư đi tranh đoạt. Nàng nghĩ, cũng tốt, dứt khoát bóp chết một phần hạt giống không thể nở hoa kết trái này ngay từ trong trứng, nhưng nàng nào biết, người này là người có thể vứt bỏ cả khu rừng lớn chỉ vì ưu tiên cho một gốc cây cằn cỗi như nàng.
Diệp Lâm không phải người hiện đại, chưa bao giờ được giáo dục rằng chỉ một đôi sống một đời một kiếp. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia lại chỉ nồng nàn ấm áp với một mình nàng. Nếu nói không cảm động, thì đó là nói dối.
Năm Thiên Khải thứ nhất, nàng làm Hoàng Hậu của hắn, Diệp Lâm cũng chân thành đáp ứng lời hứa của chính hắn. Cho dù là tất cả bá quan văn võ trong triều dâng tấu xin hắn làm phong phú hậu cung, cũng đều bị hắn dùng lý do đang trong lúc quốc tang không nên vui thú nhục dục để từ chối. Trong mắt nam nhân này không hề có nữ nhân thứ hai, vượt quá tình cảm tầm thường, Tô Nghiêu thật ra rất hài lòng.
Cho nên những lời hắn nói nàng đều tin, cũng cho rằng lời hứa trong đêm đó là thật. Mấy ngày qua vẫn đếm ngày mong chờ đến tiết Thiên Thu này, thế nhưng cực khổ lắm mới đợi được đến ngày này thì hắn lại không đến.
Cẩm Diên không biết vì sao nàng cố không chịu ngủ, hàng ngày nàng không hề có dáng vẻ như vậy, bên kia Cẩm Diên ngáp liên hồi ngủ gà ngủ gật, bên này nàng lại càng ngày càng tỉnh táo. Cho đến nửa đêm cũng không thấy buồn ngủ, liền dứt khoát đứng dậy tự mình đi ra ngoài. Cả đám cung nữ bên ngoài điện đã bị Tô Nghiêu sai quay về từ sớm, Cẩm Diên cũng vậy, nói nàng ra giường nhỏ ngoài phòng gác đêm đi ngủ trước, nhưng Cẩm Diên không chịu, nhất định chống lại cơn buồn ngủ để cùng nàng chịu đựng. Lúc này thấy Tô Nghiêu chợt đứng dậy đi ra ngoài, nàng liền vội vội vàng vàng đi theo sau, tiện tay khoác áo choàng gấm màu xanh lơ có đính viền lông Tuyết Hồ lên người Tô Nghiêu. Vừa đi vừa nói: “Nương nương định đi tìm Bệ hạ sao? Nghe nói ngày hôm nay có tin từ Nam Cương truyền đến, đoán chừng là Bệ hạ bận rộn chuyện này, có lẽ sẽ nghỉ ngơi ở Cần Chính điện rồi…xung quanh Hoàng cung đại nội…”
Nói đến đây, Cẩm Diên đột nhiên cứng họng, tròng mắt xoay chuyển, sửa lại lời nói: “Dù sao Hoàng cung đại nội này đều là nhà của nương nương và bệ hạ, nghỉ ở chỗ nào chẳng phải đều giống nhau sao?”
Dù Cẩm Diên không nói thẳng ra, nhưng Tô Nghiêu lại biết trong lòng nàng đang nghĩ gì: Dù sao trong Hoàng cung đại nội cũng không có nữ nhân khác, chỉ có phần đông là cung nữ, đương kim Bệ hạ kia lại như đóa hoa trên đỉnh Cao Lĩnh không sao với tới, đương nhiên không lo có kẻ lọt vào phá hỏng sự chuyên sủng của mình. Một khi đã như vậy, còn đi tìm Bệ hạ để làm gì?
Tô Nghiêu dừng bước, quay đầu về phía Cẩm Diên cười cười, sườn mặt tuyệt mỹ đẹp như hoa u đàm nở rộ dưới sao đêm, chỉ nói: “Bổn cung cũng không định đến Cần Chính điện tìm Bệ hạ, ngươi gấp cái gì?”
Cẩm Diên gãi gãi đầu, ra vẻ khó hiểu: “Vậy đã muộn thế này rồi nương nương muốn đi đâu?”
Đi đâu?
Tô Nghiêu khép mi cười cười, cũng không nói gì, chỉ một mực đi về phía trước.
Cẩm Diên đi theo nàng một hồi lâu, cuối cùng đến một tòa lầu các cao nhất phía trên Trường Ninh. Ngồi trên tòa các này, dựa vào lan can nhìn về phía xa, gần như có thể trông thấy tất cả quanh cảnh ở Trường Ninh.
Bởi vì đang là hội hoa đăng tiết Thiên Thu nên trong thành Trường Ninh giăng đèn kết hoa, những hoa đăng hình dáng khác nhau từ xa nhìn lại chỉ còn là một chuỗi điểm sáng, còn có bách tính thả hà đăng, trôi nổi theo dòng chảy tiến gần đến giữa sông.
Tô Nghiêu quay đầu nhìn Cẩm Diên.
“Rất đẹp có phải không?”
Cũng giống như Tô Nghiêu chưa bao giờ trèo cao đi xa, Cẩm Diên gật đầu lia lịa, chỉ một mực ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phong cảnh Trường Ninh ở phía xa, tựa như muốn ghi tạc hết thảy mọi thứ trước mắt vào trong đầu.
Tô Nghiêu nở nụ cười bao dung, quay đầu lại nheo mắt tiếp tục nhìn Trường Ninh phồn hoa náo nhiệt
Đây là Trường Ninh của Diệp Lâm.
Đây là giang sơn của Diệp Lâm.
Nàng không hề thua ai, chỉ là trái tim hắn quá rộng, không chỉ muốn giữ tình yêu nhỏ bé của bọn họ mà còn muốn giữ cả non sông đất nước.
Diệp Lâm lỡ hẹn, nàng cũng nên biết điều, nên… không được trách hắn.
Mơ hồ từ trong bầu trời đêm bay tới giọng nói quen thuộc, rất dịu dàng gọi tên của nàng, hồi lâu sau vẫn không được đáp lại, dần dần càng trở nên nôn nóng, một tiếng lại một tiếng, càng lúc càng khẩn thiết.
Tô Nghiêu cảm thấy hơi sức toàn thân đều bị rút sạch, tầm nhìn dần dần không rõ ràng, nên trước mắt tất cả đều thay đổi hình dạng, từ từ tan vào trong bóng tối…
“A Nghiêu?”
“Tỉnh lại, A Nghiêu!”
Một tiếng lại chồng lên một tiếng gào hét, cuối cùng Tô Nghiêu nhịn không được mà mở mắt ra, đối diện là một đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Nhìn thấy nàng mở mắt, vẻ căng thẳng trong đôi mắt này mới dần dần tiêu tán.
Tô Nghiêu cảm thấy bản thân đang nằm trong lồng ngực chắc chắn và ấm áp, bên mũi phảng phất mùi đàn hương quen thuộc, tinh thần ngây ngẩn trong chốc lát, mới từ từ nhận ra mình đang trên xe ngựa đi về phương nam.
“Sao thế, ta đã ngủ quá lâu ư?” Tô Nghiêu có chút phân vân, vốn là một giấc mơ, là Say Hồng Trần lại vừa phát tác… Số lần phát tác của nàng càng ngày càng thường xuyên, mỗi lần lại một cách thức khác nhau. Tương truyền, những người trúng độc này đều là trong giấc ngủ say dần dần quên đi mọi chuyện, nhưng nàng thì ngược lại, lần lượt mơ thấy ký ức ở kiếp trước, càng về sau, ký ức về kiếp trước lại càng rõ ràng.
Cũng như lúc này đây, nàng mơ thấy kiếp trước vào tiết Thiên Thu, đêm đó Diệp Lâm vì xử lý quân vụ khẩn cấp nên lỡ hẹn với nàng. Càng lúc càng hiểu được tại sao ngày tiết Thiên Thu năm đó, cải trang thường phục đưa nàng đi dạo quanh phố lớn ngõ nhỏ ở Trường Ninh là việc rất khó khăn. Nàng đều không nhớ rõ, nhưng hắn lại nhớ hết thảy.
Kiếp trước, khi năm thứ hai bắt đầu không lâu nàng liền không từ mà biệt, không cho Diệp Lâm một cơ hội sửa chữa sai lầm. Hắn lại nhớ lâu như vậy, từ kiếp trước đến kiếp này, mười hai năm, rồi lại hai năm, cuối cùng ở năm Thái Bình thứ nhất, vào đêm tiết Thiên Thu kia, hắn thực hiện lời hứa mà chính mình đã từng hứa với nàng.
Đây là người mà nàng yêu, cố chấp thành điên làm người khác đau lòng.
Tô Nghiêu bỗng nhiên giơ tay vòng quanh cổ người kia, khẽ ngẩng đầu, đúng lúc người đó đang cúi đầu nhìn, nàng liền nghiêm túc đặt lên môi hắn một nụ hôn, cũng không nói mình vừa mơ thấy cái gì, chỉ đơn giản nói: “A Lâm, ta yêu chàng.”
Người kia dường như bị biểu hiện bất thình lình của nàng làm cho hồ đồ, vốn là hắn đang chú tâm nhìn chằm chằm nàng bỗng nhiên đảo mắt tránh khỏi ánh mắt nàng, vành tai đỏ như thiêu đốt, nhưng vẫn cứng miệng không chịu nhượng bộ, giơ lên một chén thuốc nhỏ nói: “Cho dù là hối lộ ta, thuốc cũng vẫn phải uống.”
Tô Nghiêu bĩu môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Mấy ngày nay nàng mê mê tỉnh tỉnh, trí nhớ cũng không tốt, bản thân đã uống thuốc hay chưa cũng không nhớ rõ, nên đương nhiên Diệp Lâm có trọng trách phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Bọn họ đã xuất phát từ Bình Khê được mấy ngày, vẫn còn cách biên giới hai nước Nhạn Miêu rất xa. Ngay cả một nội thị Diệp Lâm cũng không mang theo – Lưu nội thị không phải là không thể mang, nếu như ngay cả Lưu nội thị cũng đều rời đi, khác nào tuyên bố rằng Hoàng đế không ở Bình Khê, một khi tin tức truyền ra ngoài, không biết sẽ gây ra bao nhiêu hỗn loạn. Theo như chỉ dẫn của Từ Thận Ngôn, dọc đường còn phải căn cứ vào tình trạng của Tô Nghiêu để điều chỉnh dùng thuốc.
Thời điểm mấy người họ lặng lẽ rời Bình Khê, đúng vào lúc mưa phùn dày đặc. Để che giấu tai mắt người khác, ngoài ba người cùng một số ảnh vệ bí mật canh giữ bên ngoài, chỉ có Tô Nghiêu đem theo bên mình một thị nữ là Cẩm Tụ. Có thể nói đây là tất cả giản lược rồi.
Ban đầu ngay cả Cẩm Tụ Tô Nghiêu cũng không định đem theo, nàng vốn không phải tiểu thư liễu yếu đào tơ nhà quan, không cần phải có người hầu hạ. Nhưng Diệp Lâm nói ba người ra ngoài, ngay cả một người hầu bên cạnh cũng không có trái lại càng có vẻ khác thường, vì vậy nàng mới miễn cưỡng đem Cẩm Tụ theo, để Cẩm Diên ở lại Bình Khê. Nha đầu kia nghe nói Tô Nghiêu muốn mang Cẩm Tụ đi mà không mang theo nàng, còn âm thầm khóc vài trận, nói rằng chính mình vô dụng, nên chủ nhân ghét bỏ. Làm cho Tô Nghiêu phải khuyên can mãi, nói rõ mọi lý do mới thuyết phục được nàng. Ban đầu vốn là Tô Dao mang Cẩm Diên từ Bình Khê đi Trường Ninh, sau này lại theo Tô Nghiêu vào cung, mặc dù không biết Tô Nghiêu đã đổi hồn, nhưng bản thân nàng cũng đã trải qua tất cả sự tình nên cũng hiểu được nguyên nhân thật sự. Nàng lại cùng người của Tô gia ở Bình Khê vô cùng thân thiết, nên bù lại nếu như có bất kì sơ xuất gì, Tô Nghiêu để nàng lại Tô gia thật sự rất yên tâm.
Ngược lại Từ Thận Ngôn lại uất ức khi phải cải trang làm thị vệ, khí chất toàn thân đều thu hết lại. Mấy người bọn họ mang quần áo trang sức thay đổi một loạt, cùng là việc làm như vậy, nhưng thoạt nhìn lại giống như quý công tử tao nhã nhà thế gia đại tộc mang theo ái thê cùng người hầu đi du sơn ngoạn thủy, gửi gắm tình cảm chốn Giang Nam.
Điểm duy nhất không hài hòa là thân thể Tô Dao còn đang thành niên, mặc dù cải trang thành thiếu phụ, nhưng xem ra cũng giống như cô nương đã xuất giá. Trái lại Diệp Lâm rất hài lòng, nhìn thấy Tô Nghiêu vừa kéo lên búi tóc vừa đỏ lựng lỗ tai lườm hắn, hắn lại cười khanh khách chọc cho Tô Nghiêu nghiến răng nghiến lợi mà đấm hắn.
Bốn người cứ như vậy lên đường một cách lặng lẽ, chờ đến khi ra khỏi địa phận của Tô gia mới dám mua một chiếc xe ngựa, xuôi theo hướng biên giới hai nước Nhạn Miêu mà vừa đi vừa nghỉ.
Tô Nghiêu tựa vào lòng Diệp Lâm, nhắm mắt lại cả người hơi lắc lư theo nhịp xóc nảy của xe ngựa, trong đầu chỉ có những hình ảnh quang quái lục ly (*) thuần khiết. Nghĩ lại cuộc đối thoại cùng Tô lão tiên sinh, nàng không nhịn được mà ngẩng đầu vươn tay ôm lấy người hắn.
(*) quang quái lục ly: thành ngữ mô tả sự vật hay hiện tượng kì lạ và đa dạng, màu sắc phức tạp.