Tô Nghiêu yên lặng vùi mình trong ngực nguời kia khẽ cười một tiếng, những vẫn chưa đáp lại hắn.
Hắn nói, nếu nàng chết, phát tang toàn thiên hạ, máu chảy trôi khiên.
Hắn nói, nếu thế gian này thiếu đi nàng, đào hồng liễu lục, giang hồ dạ vũ, đối với ta mà nói đều không hề có ý nghĩa.
Tô Nghiêu rất muốn bù đắp cho hắn, muốn chứng kiến giang sơn rộng lớn quốc thái dân an, muốn ở bên hắn đến lúc tóc điểm hoa râm, nụ cười ẩn hiện nếp nhăn. Nhưng đáng tiếc nàng chỉ có một năm, chỉ có một năm thôi.
Thấy người kia yếu ớt nằm trong ngực mình mà không phản ứng gì, Diệp Lâm đoán nàng lại ngủ say, liền xoay vai nàng lại rồi đỡ dậy. Nhưng khi cúi xuống lại đối diện với một đôi mắt mở to sáng long lanh, mới đầu còn có vẻ hơi bi thương thảm thiết không sao nói rõ được, chợt nở ra một nụ cười: “Chàng nói Phong Sách muốn gặp ta?”
Diệp Lâm gật đầu, dù sao cũng là huynh đệ cùng lớn lên bên nhau. Phong Sách bất trung với hắn, nhưng hắn lại không thể bụng dạ hẹp hòi làm cho Phong Sách đến chết cũng không hiểu rõ rằng trong cuộc đua tình ái này rốt cuộc mình thua ở đâu. Phong Sách hiện tại đang bị giam ở phòng giam vững chắc nhất trong thiên lao, nên dù Tô Nghiêu đi gặp hắn, Diệp Lâm vẫn rất yên tâm. Chung quy lại thì hai người kia vẫn phải có một cái kết công bằng thẳng thắn. Diệp Lâm là một người ích kỷ, hắn biết nếu không nói cho rõ ràng thì trong lòng Tô Nghiêu sẽ luôn luôn ghi nhớ Phong Sách, mà đương nhiên hắn không muốn Tô Nghiêu như thế. “Chờ nàng khỏe lại thì đi thăm hắn.”
Tô Nghiêu đồng ý, cũng biết lần này chính là lần cuối cùng nàng gặp Phong Sách.
Vẫn như cũ, ban đêm chỉ dịu dàng ôm nhau ngủ, thân thể nàng không khỏe nên Diệp Lâm cũng không muốn ép buộc nàng. Trong lòng Tô Nghiêu hiểu được thực ra người kia rất vất vả, trên môi thì cười cười nhưng quay mặt đi lại đong đầy nước mắt. Diệp Lâm yêu nàng thôi cũng đủ xui xẻo…
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì Diệp Lâm đã không còn ở bên cạnh, Tô Nghiêu mở mắt nhìn bên giường chăn nệm hỗn độn kia một lúc lâu mới gọi Cẩm Tụ vào hầu hạ nàng thay y phục.
“Nương nương thật tốt phước.” Cẩm Tụ vừa giúp Tô Nghiêu thay y phục, vừa nhịn không được mà cảm thán.
Thường ngày nếu là lúc…, Tô Nghiêu nhất định sẽ không gọi nàng vào thay y phục. Từ trước đến nay đều là tự mình chuẩn bị sạch sẽ trong phòng tắm rồi mới gọi các nàng vào, giường đệm cũng gọn gàng, ra giường cũng để sẵn ở một bên để các nàng chỉ việc lấy mang đi. Nàng và Cẩm Diên còn âm thầm pha trò, lúc nào Bệ hạ tới thì những đại cung nữ thiếp thân như các nàng đều thật sự biến thành vật trang trí. Xem tình hình ngày hôm nay, có lẽ hôm qua bình an vô sự, thần sắc hôm nay của Bệ hạ cũng ngọt ngào ôn hòa giống như ngày thường.
Trong hậu cung này, vị Đế vương phải đi từ rất xa tới đây, cho dù là cùng giường cùng gối nhưng không hề làm gì mà chỉ đơn giản là nghỉ ngơi, có lẽ ngoài Bệ hạ của các nàng ra thì không tìm đâu ra người thứ hai.
Càng không nói Hoàng hậu Nương nương ngủ mê man bất tỉnh, Bệ hạ một bên bận rộn xử lý chuyện Thái hậu vây thành, Thế tử Nhiếp chính vương ép vua thoái vị, một bên vẫn lo lắng cho Hoàng hậu Nương nương, có thì giờ rảnh là sẽ chạy đến trông coi cùng. Suốt hai đêm Bệ hạ không chợp mắt, làm cho hạ nhân các nàng đều đau lòng.
“Vẫn là ngươi khéo miệng.” Tô Nghiêu cười một tiếng, nhưng ý cười không chạm được đến đáy lòng. Chỉ trong chớp mắt liền rũ mi xuống khẽ nói: “Ngươi ghé tai lại đây, Bản cung căn dặn ngươi một việc, ngay lập tức đi làm, tuyệt đối không để người bên ngoài biết.”
Cẩm Tụ thấy có chút kỳ quái, ghé tai qua nghe xong rồi lại vô cùng khiếp sợ, không dám tin vào tai mình nữa phải hỏi lại: “Nương nương xác định muốn…Nếu như Bệ hạ biết được thì thật không lường được hậu quả, xin Nương nương cân nhắc!”
Thế nhưng Tô Nghiêu lại rất bình tĩnh, bốn lạng đẩy ngàn cân mà phân phó: “Bằng không thì tại sao lại dặn ngươi phải tuyệt đối không được nói cho người khác biết, chẳng phải là đề phòng hắn sao.”
Trên mặt Cẩm Tụ lộ vẻ lúng túng, nàng ở trong cung đã lâu nên đương nhiên hiểu được ý của Tô Nghiêu, trong lòng sáng tỏ như gương. Tuy biết rằng Hoàng hậu Nương nương làm vậy nhất định là có khổ tâm, nhưng vẫn không thể lý giải buộc lòng phải gật đầu đáp ứng, cùng Hoàng hậu Nương nương “đi tìm đường chết”.
Tô Nghiêu phân phó xong rồi đuổi Cẩm Tụ ra ngoài, một mình ngồi trước gương đồng trên bàn trang điểm sững sờ hồi lâu. Rồi bỗng nhiên vỗ vỗ mặt, quay ra nói chuyện với không khí: “Nếu như hắn biết, thế nào cũng tức điên lên.”
Đương nhiên không có ai trả lời, Tô Nghiêu dừng lại một lúc lâu rồi đột nhiên cười rộ lên, tự hỏi tự đáp: “Nếu như hắn biết, có lẽ…cũng là việc tốt.”
Nhìn chính mình trong gương, Tô Nghiêu tô môi đỏ thêm một chút rồi mới vỗ vỗ mặt, gọi Cẩm Diên cùng nàng đi về hướng thiên lao.
Phòng giam nằm trong tầng cuối cùng của thiên lao luôn luôn là chỗ âm u lạnh lẽo nhất và cũng yên tĩnh nhất. Cánh cửa vững chắc chỉ hé mở, vây quanh cửa sổ song sắt làm không một tia sáng nào lọt vào. Đúng vậy, trong chín tầng của thiên lao thì hắn ở tầng thứ chín, bên ngoài nhà giam vẫn là nhà giam, còn hy vọng được nhìn thấy tia nắng mặt trời hay mưa gió sương sa gì nữa.
Phong Sách khoanh tay đứng ở cửa phòng giam, hơi hất cằm nhìn về cửa sổ song sắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng xích sắt, tiếp theo là tiếng quần áo sột soạt lướt trên mặt đất cùng tiếng bước chân vừa dừng lại ở trước cửa phòng giam của hắn.
Vừa quay đầu đã thấy một nữ tử đội nón đen có màn rộng che khuất mặt. Nhưng chỉ nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp, Phong Sách cũng có thể dễ dàng nhận ra nữ tử đang đứng yên lặng trước mắt này chính là Tô Dao.
“Ta cho rằng ngươi sẽ không đến.” Phong Sách xoay người, lính gác đã đi rồi, cung nữ thiếp thân nàng dẫn theo cũng đã đứng ở phía xa, trong không gian rộng lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Tô Nghiêu lại cười cười, “Nếu đã cho rằng ta không đến, vậy tại sao lại nhất định đòi gặp mặt ta?”
Phong Sách nhắm mắt, “Không biết, ngươi hiện tại hẳn là cực kỳ viên mãn, nghe nói ngay cả cô cô cũng bị tống giam rồi. Hiện nay Nhiếp chính vương phủ tan đàn xẻ nghé, giang sơn này xem như Diệp Lâm nhà ngươi ngồi vững vàng rồi.”
“Có viên mãn hay không là do ông trời định đoạt.” Tô Nghiêu lắc đầu, “Mới vừa rồi đi ngang qua phòng giam của phụ thân ngươi, trông ông ấy đã già đi rất nhiều.”
Tô Nghiêu vẫn nhìn không thấu Nhiếp chính vương này. Nếu nói ông ta có ý đồ phản nghịch, thì tại sao nhiều năm như vậy mắt nhắm mắt mở nhìn phe cánh của Diệp Lâm dần dần phát triển, coi như là một mực chống đối nhưng trên thực tế thực sự còn chưa hề ra tay quá tàn nhẫn, cũng không làm cho Diệp Lâm bắt được nhược điểm nào. Nếu không phải Phong Sách ép vua thoái vị thì có lẽ cho tới bây giờ, Diệp Lâm vẫn không bắt được, vẫn bình yên vô sự làm một Nhiếp chính vương hữu danh vô thực. Còn nếu nói ông ta không có ý định đó, thì sao lại mặc kệ Phong Sách mạo phạm triều đình, bản thân mình cũng xả thân giúp đỡ muội muội, để cho Phong hậu giằng co triều chính nhiều năm như vậy.
Nghe Tô Dao chủ động nhắc tới phụ thân mình, Phong Sách mỉm cười, nhìn không ra là hắn thật sự không để ý hay là giả bộ, nhưng lời nói lại rất thoải mái, “Vốn là ông ấy vô tội, bị Tiên đế kiêng dè cả nửa đời người, còn chưa từng có ý định bất trung. Nếu không phải do ta và cô cô thì sẽ không bị rơi vào kết cục như vậy.”
“Chưa từng có ý định bất trung?” Tô Nghiêu nheo mắt lặp lại lời hắn một lần, đương nhiên là không tin. Người kia trong ấn tượng của nàng mặc dù không phải là gian thần nịnh thần gì, có thể cũng coi là đa mưu túc trí, nếu nói hắn chưa từng có suy nghĩ khác, e rằng chẳng ai thèm tin.
“Ngươi không tin?” Phong Sách nhìn Tô Nghiêu cười cười giống như tự giễu, nói: “Năm chín tuổi, đêm trước khi ta bị phụ thân đưa đi Bình Khê đã từng hỏi qua ông ấy, rằng vì sao cho đến bây giờ Phong gia chúng ta vẫn không theo cô cô tạo phản. Ông ấy và Bệ hạ là huynh đệ kề vai sát cánh vào sinh ra tử, nhưng Bệ hạ vẫn luôn nghi ngờ ông ấy, coi như là cường địch. Phụ thân cũng rất thông hiểu, chỉ nói rằng thế gian này không ai để ý con có tâm tạo phản thật hay không, mà chỉ để ý con có năng lực tạo phản hay không thôi. Đó là chuyện không nên.”
Dừng lại một chút, bỗng nhiên Phong Sách tiến lên từng bước, dằn giọng chất vấn: “Ngươi nói xem, dựa vào cái gì, quyền cao chức trọng bổng lộc sâu dày đều là ông ấy đem lại, nhưng hắn lại trở mặt cho rằng phụ thân ta làm sai ư?”
Tô Nghiêu không biết đáp lại thế nào, chỉ hỏi: “Vậy ngươi thì sao, tuy là người người đều kiêng dè Nhiếp chính vương, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa lần nào bị Tiên đế giam giữ truy hỏi, còn ngươi lại thực sự tạo phản rồi.”
Phong Sách há mồm giật giật môi, rốt cuộc cũng nói đến những điều không muốn nói ra, rũ mi xuống che đi đôi mắt hồ ly, âm thầm nắm chặt tay.
“Việc đã đến nước này, nguyên nhân còn quan trọng sao?”
Tô Nghiêu tỉ mỉ nhìn chằm chằm người này một cái, cũng không biết hắn có thể tin tưởng nàng bao nhiêu, nhưng tin hay không tin là việc của hắn, nàng không thể không nói: “Chắc hẳn trong lòng ngươi đã cực kỳ hận ta.”
“Hận?” Phong Sách ngước mắt, trong con mắt hồ ly ánh lên những cảm xúc lẫn lộn cùng thần sắc mệt mỏi mà Tô Nghiêu chưa từng thấy qua, “Đối với ngươi, ta đã sớm không phân biệt được là hận, hay là xa lạ.”
Đêm đó tại Tướng phủ, Tô Nghiêu không chút do dự mà đâm hắn hai đao kia xem như đã làm cho hắn triệt triệt để để thanh tỉnh lại, trong khoảnh khắc đó đáy mắt Tô Nghiêu tràn ngập sự quả quyết và tuyệt tình, tuyệt đối không phải là Tô Dao của hắn. Nữ tử trước mắt xuống tay không chút lưu tình, bỗng nhiên trở nên xa lạ như vậy, chung quy lại không biết là tại trong lòng vẫn không thể chấp nhận chuyện Tô Dao thực sự yêu người khác, hay là vì nguyên nhân nào nữa, mà đến nỗi trong đầu Phong Sách đã nổi lên một ý định điên cuồng. Cảm thấy người trước mặt kia không phải là Tô Dao, mà là một người hoàn toàn xa lạ.
Con người một khi đã có ý nghĩ nảy ra trong đầu, sẽ không có cách nào kiềm chế sự sinh trưởng của ý nghĩ đó, Phong Sách cũng vậy. Rất nhiều chi tiết bị xem nhẹ từ trước giờ bỗng nhiên cuồn cuộn tuôn ra trong đầu hắn giống như thủy triều. Sau khi từ Bình Khê trở về, mỗi một lần gặp lại đều trở nên kỳ lạ và xa cách. Lần đầu tiên hắn gặp lại nàng ở Tướng phủ, nàng gọi hắn một tiếng “Thế tử” xa lạ, nàng cưỡi ngựa không tốt, thế nhưng ngay cả ám toán của hắn nàng cũng không tránh được. Nàng lại hết lần này đến lần khác nói nàng không còn nhớ chuyện gì, hết lần này đến lần khác nói Tô Dao ngày xưa đã chết, hắn chỉ cho rằng nàng lấy cớ cự tuyệt hắn, chứ không nghĩ rằng có lẽ người đứng ở trước mặt hắn lúc này thật sự không phải là Tô Dao.
Cho nên trong mắt nàng hoàn toàn không có tình cảm của ngày xưa, cho nên nàng mới dễ dàng yêu Diệp Lâm. Không phải là hắn thua, mà là trong trò chơi này ngay từ đầu vốn đã không có vị trí của hắn.
Thuật dịch dung thay đổi hình dạng hắn không phải là chưa từng nghe, Tô Dao thực sự đã kim thiền thoát xác, bị Tô Tương giấu ở một nơi ám muội nào đó, để cho kẻ bù nhìn ngoan ngoãn vâng lời này chiếm lấy tên cùng thân phận A Dao của hắn. Phát hiện được điểm này Phong Sách đã đi thăm dò như phát điên, nếu Tô Nghiêu hiện tại không phải A Dao của hắn, vậy thì A Dao của hắn đang ở đâu?
Nhưng kết quả là không thu hoạch được gì.
Bỗng nhiên Phong Sách bước về phía trước từng bước một, tay tóm chặt lấy cửa nhà giam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết ngươi không phải là A Dao của ta, ta chỉ xin ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc A Dao của ta bị giấu ở đâu?”
Nàng ở đâu, xin ngươi nói cho ta biết. Nói cho ta biết, cho dù kiếp này đã không có tương lai, nhưng còn có kiếp sau, kiếp sau ta sẽ đi tìm nàng…