Gió đêm nhè nhẹ hòa tan mùi Long Tiên hương trong đại điện, Từ Thận Ngôn được Lưu nội thị dẫn tới Cần Chính điện, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi kia trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
Khi hắn vừa từ trong cung trở về liền ở trong phòng một mình đọc y thư, lại nghe thấy có người trong cung đến tìm, tuyên hắn vào cung. Từ Thận Ngôn nhìn ra được, chỉ cần là chuyện liên quan đến Tô Nghiêu, Diệp Lâm đều có chút thần hồn nát thần tính, nhất là lúc này đối tượng lại là hắn. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Từ Thận Ngôn và Tô Nghiêu gặp nhau luôn cố gắng né tránh Diệp Lâm. Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không gây ra hiềm khích giữa Đế Hậu, nào ngờ cuối cùng vẫn là tránh không được.
Trong lòng Từ Thận Ngôn hiểu rõ ngọn ngành, nhìn thấy Lưu nội thị lúc nào cũng bày ra bộ dáng thù hận cay đắng, liền hỏi nhiều hơn một câu, đáp án đương nhiên vẫn chỉ là hiện tại tâm tình Bệ hạ không tốt. Đúng vậy, Từ Thận Ngôn ngẩng đầu nhìn lên bàn, thấy Hoàng đế Bệ hạ một tay chống thái dương, thoạt nhìn quả thật là tâm tình người này không tốt, không cẩn thận mình sẽ trở thành bia đỡ đạn.
Yên tĩnh chốc lát.
Trên điện người kia lạnh lùng mở miệng nói: “Từ Thận Ngôn, ngươi theo học tại Liễm Diễm sơn nhiều năm, đã có lúc nào từng bó tay trước những bệnh nan y trong thiên hạ chưa?”
Là gọi “Từ Thận Ngôn”, chứ không phải gọi “Biểu ca” như mọi ngày vẫn thường gọi. Từ Thận Ngôn phát hiện ra khẩu khí lạnh lùng của Diệp Lâm, trong lòng tự biết là lời nói của hắn chứa đầy hàm ý. Mặc dù trước mắt là chuyện của Tô Nghiêu không biết xử trí thế nào, nhưng Tô Nghiêu đặc biệt dặn dò hắn không cần nói cho Diệp Lâm biết, bởi vậy liền giữ kín như bưng, quỳ xuống cung kính hành lễ, bình tĩnh nói: “Chưa từng.”
“Chưa từng?” Diệp Lâm đứng dậy, từ từ đi tới chỗ Từ Thận Ngôn đang quỳ, cúi xuống khẽ nói: “Vậy Trẫm có một chuyện, muốn thỉnh giáo biểu ca.”
Từ Thận Ngôn hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy lạnh lùng kia, thấy ánh mắt người đó lạnh tới mức như toát ra từ trong xương tủy. Qua nét mặt không biết đang nhìn cái gì phía xa xăm, loáng thoáng như đang kìm nén cơn giận, khiến Từ Thận Ngôn không nghĩ ra tại sao mình lại chọc cho Diệp Lâm khó chịu như vậy.
“Xin Bệ hạ cứ nói.”
“Biểu ca đã từng nghe qua Say Hồng Trần chưa?” Diệp Lâm nói ra tên này một cách thoải mái, là muốn tìm ra tia manh mối nào đó trong ánh mắt Từ Thận Ngôn. Không ngờ rằng thần sắc người kia vẫn lạnh nhạt như thường, ngay cả mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
“Đã nghe qua, không màu sắc không mùi vị, uống vào ngay lập tức chìm vào giấc ngủ say, không đau đớn gì cứ thế vãng sinh cực lạc. Độc này là do nữ vương Úc quốc tự tay nghiên cứu chế tạo ra từ bảy trăm năm trước, nay đã thất truyền.” Từ Thận Ngôn nói đến đây liền dừng lại không nói tiếp, nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đen như mực kia dần dần trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ không tốt, liền nghe Diệp Lâm hỏi lại: “Liễm Diễm sơn có rất nhiều thứ quý giá, biểu ca đã từng gặp chưa?”
Từ Thận Ngôn lắc đầu.
Hắn thật sự không biết Tô Dao kiếm ra Say Hồng Trần ở đâu. Nếu như không phải hắn theo học Thiên Kim các chủ ở Liễm Diễm sơn, người đó lại kiến thức rộng rãi tuổi tác khó đoán, hắn cũng không thể có hiểu biết như vậy về Say Hồng Trần. Nhưng dù là như vậy, hắn cũng chưa từng thấy Say Hồng Trần ở Liễm Diễm sơn. Khi đó Tô Dao tự sát, hắn đến tìm được bình thuốc còn lưu lại chút nước, nhưng vẫn không thể khẳng định hoàn toàn. Chỉ tại mạch tượng Tô Nghiêu quá mức quỷ dị, hắn đã bắt mạch cho nàng rất nhiều lần, ngoại trừ do Say Hồng Trần thì thực sự không có cách nào giải thích. Diệp Lâm hỏi như vậy, có lẽ cũng đã đoán được phần nào. Chỉ là hắn đã đồng ý với Tô Nghiêu, nếu Diệp Lâm không hỏi, đương nhiên hắn sẽ không chủ động nói ra.
Người kia im lặng trong chốc lát rồi trầm giọng nói: “Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng biểu ca có biết loại độc này giải như thế nào không?”
Một câu hỏi yếu đuối vô lực, vị Đế vương lạnh lùng có chút do dự mà kéo dài âm cuối. Lúc Diệp Lâm đặt ra câu hỏi này, trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn như cũ, khi nhận được đáp án vẫn không tránh khỏi chấn động.
Sau khi tỉnh lại Tô Nghiêu đợi hồi lâu cũng không thấy Diệp Lâm quay lại Phượng Ngô cung, bữa tối mang đi hâm nóng vài lần nhưng rồi lại lạnh. Tô Nghiêu thoáng ngẩn người nhìn bàn con bày đầy cao lương mỹ vị kia, lắc đầu cười nhạo một tiếng, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi sai người thu lại đem đi.
Cẩm Diên đứng ở một bên thấy thế, trong lòng biết Hoàng hậu nương nương muốn coi lời nói đùa rằng Bệ hạ muốn chuyển đến Phượng Ngô cung ở thành sự thật. Nhưng lời thề non hẹn biển của bậc Đế vương thì làm sao có thể thành thật, bởi vậy mới an ủi: “Nương nương xin đừng phiền não, có lẽ Bệ hạ có nhiều chính sự nên mới phải ở lại Cần Chính điện, rồi dùng bữa ở Cần Chính điện cho tiện, trong lòng chắc chắn vẫn rất lo lắng cho Nương nương, có lẽ sẽ đến trễ một chút.”
Tô Nghiêu lắc lắc đầu cười, cũng không nói gì nhiều, nàng có chút ấu trĩ, bị lời nói lúc ban ngày của hắn che mắt rồi tưởng là thật, nhưng lại thật sự muốn cùng Diệp Lâm học cách sống cuộc sống như những cặp phu thê bình thường. Ngày trước tuy là nàng chưa từng kết hôn, nhưng trong đầu luôn luôn hiện ra hình ảnh chính mình cùng ăn cùng ngủ với Diệp Lâm. Ban ngày mỗi người đều tự bận rộn với công việc của mình, không quấy nhiễu lẫn nhau, lại cảm thấy yên ổn chứ không hề khó xử, làm cho nàng thấy cực kỳ quen thuộc, phảng phất những điều cần phải làm giữa phu thê chân thực đúng như chính bọn họ thường làm hàng ngày.
Nghĩ đến đây, Tô Nghiêu chống thái dương cười cười, không biết ở kiếp trước Diệp Lâm làm thế nào lừa gạt được nàng, chung quy lại cảm thấy đời này là nước chảy thành sông (*), Diệp Lâm không tốn chút sức nào mà có được một tình cảm chân thành trọn vẹn. Ban hôn, xuất giá, thổ lộ cõi lòng, tất cả đều tuần tự từng bước, dường như chưa từng vượt ra khỏi dự liệu của Diệp Lâm.
(*) nước chảy thành sông: ý nói một chuyện không theo sắp đặt, cứ tự nhiên mà thành công.
Một chút hồi hộp cũng không có.
Có điều bình thản như vậy nhưng lại nồng đậm tình cảm, làm cho Tô Nghiêu càng có nhiều thêm cảm giác an toàn. Có thể khiến nàng đối mặt với tình cảm khó dự đoán của bậc Đế vương, thì tương lai vẫn còn tràn ngập lòng tin.
Tô Nghiêu nào có biết lúc mình bỏ đi đã giày vò Diệp Lâm quá mức. Chỉ là người đó chưa từng nói với nàng thôi.
Đang đỡ trán suy nghĩ thì nghe có tiếng bước chân vội vàng vang lên, ngay sau đó là tiếng y phục loạt xoạt của Cẩm Diên tuân lệnh lui ra ngoài. Tô Nghiêu vừa định ngẩng đầu thì hơi thở quen thuộc đã tràn ngập xung quanh.
Người kia ngồi xuống giường phượng to lớn mềm mại dựa vào nàng, dang tay ôm nàng vào trong lòng. Dịu dàng đặt đầu nàng lên trước ngực mình, cằm dựa vào tóc nàng rồi nhắm mắt lại.
Tô Nghiêu tùy tiện thành quen, vì bên trong tẩm điện của mình không có người ngoài, lại vừa mới tỉnh ngủ, tóc cũng chưa được vấn lên, chỉ thả tung ở sau lưng, quanh co khúc khuỷu trải dài trên giường. Tư thế như này giống dán cả người Tô Nghiêu vào trong lòng Diệp Lâm, đột nhiên sinh ra cho hắn một cảm giác yên bình.
“Bệ hạ làm sao vậy?” Tô Nghiêu có chút nghi nghi hoặc hoặc, người này đột nhiên lại hành động vô cùng thân mật như vậy, khẽ ngửa đầu ngước mắt nhìn hắn, lại chỉ trông thấy phần xương quai xanh như có như không ẩn hiện bên trong cổ áo rộng rãi có hơi trễ nải của người kia. Lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, Tô Nghiêu nhắm chặt mắt lại trục xuất hết những ý nghĩ xấu xa ra khỏi đầu, thầm oán trách, từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể háo sắc như vậy. Chỉ có thể trách Diệp Lâm thật sự là mỹ nhân, ở vài khía cạnh…lại vô cùng phù hợp với nàng…
“Đói quá!” Giọng điệu người kia thoáng có chút làm nũng, hôn rồi lại hôn lên môi nàng. Ngay lập tức lại lùi ra sau một chút, dựa trán lên nàng rồi khẽ cười một tiếng, một mực dùng sắc đẹp vô song của chính mình khiêu khích thần trí nàng.
Tô Nghiêu cố gắng tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: “Ta còn tưởng rằng Bệ hạ đã dùng bữa tối rồi, bây giờ phân phó nhà bếp lập tức làm một chút…”
Nói còn chưa dứt lời đã bị cánh môi mềm mại thơm tho chặn miệng lại, giọng nói khàn khàn của người kia đã nhuốm đậm sắc thái mê hoặc, “A Nghiêu, ta đã đói bụng một ngày rồi, những cái khác đều không muồn ăn, chỉ muốn ăn nàng.”