Mở hộp gỗ tử đàn ra, Tô Nghiêu chỉ nhìn lướt qua, liền “Pằng” một tiếng khép lại, lộ ra nụ cười cảm kích với Từ Thận Ngôn, nói: “Đa tạ biểu ca!”
Từ Thận Ngôn chỉ trầm mặc lắc đầu một cái, giống như vô ý mà sửa snag lại cây trâm bị Tô Nghiêu mở ra, không để lại dấu vết rút về trong tay áo. Tô Nghiêu không chú ý tới, trong lòng suy nghĩ chuyện cái hộp kia, có vẻ rất lo lắng.
Hai người đang lặng lẽ, chỉ thấy Gấm Thục vội vã bước vào trong điện, làm lễ liền nói: “Công chúa Hoài Dương đang tìm Từ đại công tử, bảo là muốn trở về phủ đi.”
Từ Thận Ngôn nghe vậy lập tức đứng dậy cáo từ, Tô Nghiêu cũng đi theo, một đường đưa hắn tới cửa điện, còn dặn dò: “Bệnh của A Nghiêu còn phải làm ơn biểu ca.”
Từ Thận Ngôn nghiêm túc đồng ý, cũng không nói nhiều, rất nhanh biến mất ở sau ngã rẽ. Tô Nghiêu dựa vào cửa điện đưa mắt nhìn áo bào màu xanh biến mất, tâm tình có chút phức tạp. Hình như mỗi lần thấy Từ Thận Ngôn, sự tiến triển của tình hình cũng sẽ chợt đi theo con đường khác, người này trầm mặc ít nói lại dị bẩm, lại khiến nàng không khỏi cảm thấy tin tưởng.
Gấm Thục đứng ở sau lưng Tô Nghiêu, nhìn thần trí Hoàng hậu nương nương đang phiêu bạt đến tận đâu chưa quay lại, nhẹ nhàng ho một tiếng, nhắc nhở: “Nương nương, ngoài này gió lớn, coi chừng lạnh.”
Tô Nghiêu lúc này mới gật đầu một cái, xoay người đi vào.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh từ từ vuốt ve hoa văn trên hộp gỗ tử đàn, Tô Nghiêu hít sâu một hơi, mở nắp hộp lên, từ bên trong lấy ra một xấp giấy. Cái hộp này mặc dù nhìn qua cũng không lớn, nhưng bên trong ẩn giấu rất nhiều thứ: “Răng rắc” lăn ra.
Một bình nhỏ lăn đến cạnh án kỷ, Tô Nghiêu khẽ cau mày, cầm bình sứ khá quen ở trong tay, quơ quơ, lúc này mới chợt nhớ tới, thì ra đây chính là bình nhỏ lúc Tô Dao ăn say hồng trần trong mộng.
Quả nhiên là Cẩm Sắt giữ.
Có chút tò mò mở bình sứ, Tô Nghiêu dò mắt nhìn vào trong, sạch sẽ, một giọt đều không thừa. Nhìn Tô Dao khi đó đã quyết tâm quyết tử, hoàn toàn không chút do dự.
Không biết đường đường đại tiểu thư Tướng phủ làm sao lấy được kỳ dược này. Tô Nghiêu lắc đầu thở dài, đặt bình nhỏ ở một bên, đưa tay sờ vật khác.
Hộp to như vậy trừ một xấp giấy dày, còn có đầy ắp đồ chơi nhỏ, đều là xâu mã não, trâm hoàn đồ trang sức gì đó. Xét thấy chìa khoá của hộp gỗ tử đàn là một cây trâm, Tô Nghiêu cũng không dám ném loạn, lần lượt xếp đồ trang sức ra suy nghĩ một lần, kết quả lại cực kỳ thất vọng ——mặc dù danh quý, nhưng đều là món đồ thông thường, không có gì đặc biệt.
Từng cái từng cái đặt ở một bên trên án kỷ, cái hộp cuối cùng liền dần dần lộ ra, Tô Nghiêu cảm thấy có chút kỳ quái, cái hộp này xem từ bên ngoài rất sâu, không ngờ mở ra nông như vậy, dò xét tính gõ một cái, Tô Nghiêu chau chau mày, giơ tay lên dùng trâm cài cạy xuống.
Không ngờ cái hộp kia thật sự có một ám cách, bên trong còn ẩn giấu chút “Bảo bối“. Tô Nghiêu từ bên trong lấy ra một xấp giấy trúc diệp thanh, tiện tay cầm một tờ, hẳn là viết đầy tâm sự của Tô Dao. Nhìn màu sắc, sợ rằng không phải nhất thời ghi lại. Tô Dao còn có thói quen ghi nhật ký?
Tô Nghiêu cảm thấy hứng thú với xấp giấy này hơn, đè nén tò mò trong lòng, để một xấp giấy ở trên chiếu, còn lại bày trên án kỷ.
Mới vừa dọn dẹp một nửa, đột nhiên cảm thấy tầm mắt tối sầm lại. Tô Nghiêu ngẩng đầu xem, người nọ im hơi lặng tiếng đi vào phòng, đang giơ tay lên vén rèm che. Sao không có người thông báo một tiếng?
Mặt mày người nọ mang theo một chút dịu dàng cưng chiều, bình thản ung dung từ từ đi tới, ngồi xuống bên người nàng, giơ tay lên dịch tóc của Tô Nghiêu ra sau tai, nói: “Ngươi miệng lưỡi bén nhọn, khiến Hoài Dương cô cô tức gần chết, mình ngược lại mừng rỡ thanh nhàn, ở chỗ này không lo lắng.”
Tô Nghiêu không biến sắc né ra sau, tay cũng không nhàn rỗi, dọn dẹp nhanh chóng, rất nhanh thu vào trên án kỷ “Lạch cạch” đóng lại cái hộp, một mặt nói: “Điều này oán trách ta, chắc hẳn không khuyên được ta, liền muốn khuyên ngươi rồi, ngươi cũng có thể biết, Hoài Dương cô cô chợt tiến đến, không thiếu được triều thần ở phía sau tác động. Gấp như vậy muốn đưa nữ nhi vào cung sao.....”
Nói đến chỗ này, con ngươi Tô Nghiêu chuyển một cái “Hừ” một tiếng, luân chuyển nói: “Đều tại ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, thì ra lúc ở đông cung cũng không yên bình.”
Diệp Lâm vô duyên vô cớ bị nàng liếc mắt nhìn, rất vô tội, cũng không nghĩ nàng bất thình lình quấy nhiễu, thản nhiên nói, dáng vẻ Tô Nghiêu ghen đối với hắn mà nói là rất vui mừng, lúc thái độ người này hờ hững mới khiến hắn căm tức hơn.
“Biết là biết, chỉ là hôm nay ngươi nói quả thật có chút kịch liệt.”
Tô Nghiêu vừa muốn phản bác, chỉ thấy người nọ chợt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, từ từ hỏi “Nghe nói ta đặc biệt thích đứa bé, còn đối với ngươi có điều mong đợi? A Nghiêu, ngươi nghe ai nói, hả?”
Chuyện này..... Mặt Tô Nghiêu đỏ lên, công chúa Hoài Dương cũng chỉ rõ là..... Đó là nàng dùng để qua loa tắc trách mà thôi, tại sao có thể đầu đuôi nói cho Diệp Lâm nghe đây! Muốn chết người sao! Nhưng mà nếu đã mất hết mặt mũi, Tô Nghiêu cũng không tránh, chỉ mở ánh mắt long lanh như nước giả bộ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bệ hạ không thích đứa bé?!”
Nàng chỉ là tùy tiện nói một câu, đánh vỡ cục diện khiến nàng có chút ngượng ngùng, nào nghĩ tới Diệp Lâm thế nhưng nghiêm túc trả lời, đáp án hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng —— chỉ thấy Diệp Lâm nghiêm túc gật đầu, nói: “Ta xác thực không thích đứa bé.”
Cái gì? Tô Nghiêu sửng sốt.
Diệp Lâm không thích đứa bé?! Nàng ngàn tính vạn tính, thế nhưng không ngờ, trong vấn đề này hai người có thể xuất hiện tranh cãi: “Tại sao?”
Diệp Lâm thấy Tô Nghiêu phản ứng mãnh liệt như thế, cũng không giải thích, ngược lại né tránh ánh mắt Tô Nghiêu, nói lầm bầm: “Không thích chính là không thích.”
Hắn mới không thích đứa bé. Trí nhớ của kiếp trước vẫn rõ ràng ngay trước mắt như ngày hôm qua, hắn nhưng nhớ lúc Tô Nghiêu mang thai tiểu hỗn đản, hắn chỉ có thể nhùn không thể ăn tâm tình khổ sở. Tuy nói ba tháng vừa qua có một số việc cẩn thận chút vẫn có thể làm được, nhưng thân thể Tô Nghiêu quá yếu, mỗi ngày bị tiểu hỗn đản trong bụng hành hạ kiệt sức, hắn khiến nàng cực khổ hơn. Chỉ ôm cô nương mình yêu “Tự mình giải quyết” thôi.
Huống chi, sinh hạ Diệp Dục cũng không lâu lắm, Tô Nghiêu liền rời hắn mà đi.
Trong kiếp trước Diệp Lâm cũng không hết sức yêu thích Diệp Dục, nguyên nhân chủ yếu chính là mỗi lần nhìn thấy người nọ, hắn liền nghĩ đến không biết Tô Nghiêu ở đâu. Diệp Dục cùng Tô Nghiêu lớn lên giống, rõ ràng không nhớ thần thái của Tô Nghiêu, nhưng cố tình càng lớn, khi giơ tay nhấc chân càng hiện ra Tô Nghiêu tùy tính không câu chấp. Cái này khiến Diệp Lâm một mặt hân hoan, một mặt khổ sở.
“Nhưng mọi việc cũng phải có lý do chứ?” Tô Nghiêu vẫn không thuận không buông tha, hôm nay nàng phải làm rõ ràng ý tưởng của Diệp Lâm, hắn là Hoàng đế, là Nhất Quốc Chi Chủ, không muốn đứa bé sao có thể được?
Người nọ vừa nghiêng đầu không nhìn nàng, một bộ “Ngươi gây khó dễ ta”, ngọn lửa tức giận của Tô Nghiêu ngùn ngụt xông tới, đẩy một cái, ép người kia ở trên chiếu, trên cao nhìn xuống đè ngực Diệp Lâm, nói: “Không được chống cự, ngươi nói mau, rốt cuộc tại sao?”
Diệp Lâm phía dưới cũng thuận theo nàng, trong tròng mắt xinh đẹp nhiều hơn mấy phần nhu tình mật ý, khàn giọng nói: “Thế nào, a Nghiêu muốn dùng sức mạnh sao?”
Ách..... Tô Nghiêu vốn chỉ là muốn hỏi cho rõ, nơi nào nói muốn dùng sức mạnh, chỉ là nơi nào đó chợt chống đỡ một thô sáp gì đó, trong nháy mắt hiểu được ý Diệp Lâm, mặt “Xoạt” liền đỏ, cuống quít đứng dậy, nào nghĩ tới người nọ vùng lên, mạnh mẽ vây nàng trong ngực, lật người một cái, liền đổi vị trí, đặt Tô Nghiêu ở phía dưới.
Ống tay áo quét cái hộp trên án kỷ xuống, mấy đồ trong hộp mới vừa cất xong “Rầm rầm rào rào” rơi đầy mặt đất.
Tô Nghiêu “Ai yêu” một tiếng, liền bị người nọ chặt chẽ đặt ở phía dưới. Lúc nào thì trở thành dáng vẻ này rồi, Tô Nghiêu hoảng sợ nói: “Diệp Lâm, ngươi không phải là muốn hiện tại..... Hiện tại là ban ngày!”
“Vậy thì như thế nào?” Hiển nhiên, người nọ không quan tâm gọi là tuyên dâm giữa ban ngày, mặc cho Tô Nghiêu kêu thế nào, vẫn không thả nàng, cúi đầu dịu dàng hôn, vừa hôn vừa lẩm bẩm nói: “Không thích đứa bé.”
“Bởi vì ngươi là của một mình ta.” Mới không cần có một tiểu hỗn đản tới tranh đoạt với ta.
“Bởi vì sanh con rất khổ sở.” Tê tâm liệt phế như vậy hắn không muốn Tô Nghiêu lại trải qua một lần.
“Bởi vì.....” Bởi vì không muốn nàng rời đi.....
Tô Nghiêu thiếu chút nữa thì bị hắn nói lời ngon tiếng ngọt cùng nhu tình tấn công tẩy não, vừa lúc ấy, cửa vang động kéo hồn phách nàng lại.
Lưu nội thị mang theo một đám cung nhân trên tay cầm tấu chương sững sờ, cùng Diệp Lâm bốn mắt nhìn nhau tinh tường thấy mình phá hoại việc tốt của người khác, vội vàng xua xua tay, cho những cung nhân kia ôm đồ đi ra ngoài cửa điện quay người chờ, khi nãy bản thân lui ra ngoài, một mặt lui một mặt cáo lỗi nói: “Nô tài vụng về, nô tài vụng về!”
Không ngờ bệ hạ dữ dội đến như vậy..... Lưu nội thị thối lui khỏi cửa chính Phượng Ngô điện, nhìn trời chậc chậc cảm thán một phen, hắn tới thật không khéo rồi. Không trách được bệ hạ nhất định dời đồ đến Phượng Ngô điện, đây rõ ràng là tính toán nương nhờ nơi này không đi mà.
Tuổi trẻ thật là tốt!