Diệp Lâm vốn biết Tô Nghiêu và Từ Thận Ngôn không có gì, nhưng hôm nay hắn từ Chỉ Đinh điện chạy tới Phượng Ngô điện, trong lòng nhớ kỹ không biết Liêu Mộc Lan và Tô Nghiêu nói cái gì, chạy tới trấn an, nàng lại đóng cửa mật đàm với Từ Thận Ngôn.
Chuyện gì không thể mở cửa nói?!
Diệp Lâm không thể phủ nhận, lúc xuyên qua hai ngón tay thấy Từ Thận Ngôn, suy nghĩ của hắn đã bị kéo trở về màn ly biệt năm Thiên Khải kia. Khi đó Tô Nghiêu muốn rời khỏi, có phải vào một buổi tối như vậy, khi hắn vội vàng kiểm tra Nhiếp Chính vương phủ, đóng cửa điện thương lượng với Từ Thận Ngôn hay không? Có phải chính là vào một buổi tối như vậy, nàng quyết định không cùng hắn thưởng thức ca múa thái bình, quyết định vừa đi chính là mười hai năm một tin tức cũng không có hay không?
Hắn uất ức, hắn không dám, hắn tức không nhịn nổi, nhưng người này không nói rõ là thật không biết hay là vốn không để ở trong lòng, Diệp Lâm cảm thấy kiên nhẫn của mình đã hết, hiện tại lại xuất hiện một Liêu Mộc Lan, hắn sợ đêm dài lắm mộng, hận không thể hiện tại giải quyết Tô Nghiêu đang mở to hai mắt dáng vẻ vô tội trước mắt tại chỗ. Nàng còn dám tức giận, tại sao nàng tức giận?!
Tô Nghiêu nhìn tròng mắt sắp phun ra lửa kia chợt nghiêng đầu cười.
Người còn bị Diệp Lâm đè trên ván cửa, rõ ràng biết sau lưng chính là ngoài điện, cả đám cung nữ người hầu đều chờ động tĩnh trong điện. Vừa rồi mình đúng là không nên, bất luận như thế nào cũng không nên gọi thẳng tục danh của hắn, hiện tại Diệp Lâm kéo nàng đi ra ngoài chém cũng không quá đáng.
Không biết rốt cuộc mình nói rõ ngọn ngành với người này đã bao nhiêu lần, Tô Nghiêu nghĩ, nàng cũng cho phép mời một ngự sử ghi chép lịch sử Nhạn, trước không có người sau cũng không có người, bây giờ nàng còn có thể sống tốt, không phải là ỷ vào hắn yêu nàng, hết cách với nàng sao.
Sau một khắc, ngoài dự liệu của Diệp Lâm, Tô Nghiêu chợt giơ tay lên ôm người nọ bởi vì đè nàng mà khẽ cong lưng, nhón chân lên chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Diệp Lâm một cái, giọng nói uyển chuyển, mang theo điểm thân mật ghét bỏ: “Diệp Lâm, ngươi ăn hơi dấm lung tung gì vậy?”
Lúc Diệp Lâm bị tay Tô Nghiêu đụng phải vai mình liền thấy choáng váng, chỉ cảm thấy đầu óc cũng bị quấn đi mất, nàng biết mình đang làm gì không? Nàng hôn hắn?!
Không đợi hắn kịp phản ứng, Tô Nghiêu đã khẽ đẩy Diệp Lâm đang cứng ngắc, linh hoạt tránh qua, cắm đầu cắm cổ ngồi vào một bên chiếu, lấy tay cầm ly trà, nước chảy mây trôi ngồi thưởng trà.
“A Nghiêu.....” Diệp Lâm không dám tin tưởng giơ tay lên, lau khóe môi mình, đầu ngón tay lưu lại mùi thơm quen thuộc nhàn nhạt, quay người lại yên lặng nhìn Tô Nghiêu, mắt đen như sao chợt lóe lên: “Ngươi vừa mới.....”
Tô Nghiêu không dừng động tác, rất nhanh pha một bình trà, đổ ra một chén đưa cho Diệp Lâm, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Không nhìn ra sao? Ta tức giận.”
Tại sao nàng chợt nóng giận, còn không phải là bởi vì ăn canh bế môn, Diệp Lâm dám gạt nàng ở ngoài cửa không để ý tới nàng? Nếu trong lòng nàng hoàn toàn không có người này, quay đầu trở về hoặc là dứt khoát không tìm đến hắn là được rồi, cần gì tức giận với Diệp Lâm. Nói cho cùng nàng vẫn thua rồi, lý trí tỉnh táo đi nữa, thấu đáo hơn nữa, cũng không bù được mỹ nhân kế của người này, một cái nhăn mày một nụ cười đã sớm khắc ở trong lòng nàng, ăn sâu bén rễ trong nội tâm nàng.
Nàng luôn luôn tùy tính mà làm, mặc dù ở trước mặt người ngoài thì lễ phép, đáy lòng chưa từng để trong lòng, nếu hiểu mình tránh không khỏi bị hắn hấp dẫn, cũng không khắc chế tình cảm đối với Diệp Lâm nữa, vừa mới Diệp Lâm ấn nàng ở trên ván cửa, Tô Nghiêu đã quyết định, nếu nàng muốn nam nhân này, vậy thì nhất định phải để hắn biết tâm ý của nàng.
Trên mặt trắng nõn như ngọc từ từ chuyển thành màu hồng nhàn nhạt, Diệp Lâm thò tay nhận chén ngọc, trực tiếp giữ ngón tay nhỏ nhắn của Tô Nghiêu không buông tay, Tô Nghiêu vô thức muốn thu tay lại, lại không lôi kéo được, định cũng không rút ra nữa, trong lúc giằng co Tô Nghiêu cười nói: “Thế nào, chỉ cho phép ngươi cợt nhã ta, không cho ta lấy đạo của người chế người sao?”
Lúc này Diệp Lâm mới buông ra, một bụng tức giận tan thành mây khói, dễ dàng bị Tô Nghiêu trấn an, lúc này rốt cuộc bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh Tô Nghiêu, buông tay Tô Nghiêu ra, giơ chén lên uống một hơi cạn sạch.
“Chỉ cần a Nghiêu nguyện ý, ta tự nhiên bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều sẵn sàng.”
Ách..... Tô Nghiêu đang uống nước trà sặc tại trong cổ họng, ho mãnh liệt một hồi lâu, trong lòng oan khuất. Rõ ràng là nàng nhất thời vui mừng đùa giỡn Diệp Lâm, không biết vì sao người xin lỗi đầu tiên ngược lại là nàng đây?
“Ngươi nói lại, ngươi tức cái gì?” Diệp Lâm mỉm cười nhìn tay chân Tô Nghiêu đang luống cuống, trong lòng hết sức hài lòng, bây giờ hắn nếm được một chút ngon ngọt liền hài lòng, rất khó tưởng tượng người hèn mọn cầu xin người khác thương xót xem trọng là cửu ngũ chí tôn của Nhạn triều.
Tô Nghiêu giả bộ tức giận Diệp Lâm, như nàng dâu nhỏ bình thường giận dỗi nói: “A Nghiêu vốn là người hay đố kị như vậy, không thể nhìn bệ hạ ở chung một chỗ với cô nương khác, trong lòng không thoải mái, đây là thứ nhất; bệ hạ rõ ràng đi Phượng Ngô điện, lại không chịu vào, a Nghiêu đuổi theo, bệ hạ cũng không quay đầu lại, bệ hạ hờn dỗi với a Nghiêu, đây là thứ hai; đuổi đến nơi tìm bệ hạ, bệ hạ lại đóng cửa không gặp a Nghiêu, đây là thứ ba.”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tô Nghiêu bây giờ, nàng còn dám nói trong lòng mình với hắn? Diệp Lâm chỉ mỉm cười nhìn nàng, dịu dàng nói: “Nếu như ngươi không gắng gượng đẩy ta cho người khác, làm sao ta sẽ nhìn người khác một cái? Không, cho dù là ngươi giao ta cho người khác, ta cũng sẽ không nhìn cô nương khác một cái. Ngươi nói rõ ràng ta đi Phượng Ngô điện cũng không đi vào, nổi giận với ngươi, a Nghiêu, ngươi quả thật nói đúng, ta đúng là đang ăn dấm. Ngươi nói ta không thấy ngươi, a Nghiêu, ngươi gặp qua người nào ăn dấm mà còn bình tĩnh được chưa?”
Bọn họ đây coi như là..... Thổ lộ tình cảm sao?
Tô Nghiêu cắn môi một cái, quấy nhiễu: “Bệ hạ vọng tự phỉ bạc như thế sao? Mặc dù Từ công tử cũng là nhân vật vô song, làm sao có thể vượt qua bệ hạ?”
Tô Nghiêu vỗ mông ngựa nhưng một chút hiệu quả cũng không có, Diệp Lâm lại một câu một chữ nói: “Tô Nghiêu, ở trước mặt ngươi, ta chưa bao giờ có tự tin.”
So với hắn ai cũng hiểu rất rõ, Từ Thận Ngôn có một thứ, cuối cùng, cả đời, hắn đều không thể cho Tô Nghiêu. Tính tình Tô Nghiêu tùy ý không câu chấp, không thích bất kỳ trói buộc nào, nhưng hắn yêu quá ích kỷ, là tuyệt đối muốn độc chiếm, hắn vĩnh viễn cũng không thể cho nàng tự do.
Cho nên, đời trước nàng mới có thể không tiếc tất cả rời đi theo Từ Thận Ngôn, bỏ tất cả trí nhớ đẹp của họ, bỏ nhi tử khả ái của họ, bỏ một mình hắn coi chừng giang sơn này.
Tô Nghiêu nâng trán thở dài, có phải lúc trước nàng quá không để hắn ở trong lòng, người nhân tài như vậy không hề cảm thấy an toàn, mới có thể hoàn toàn xem nhẹ sức quyến rũ của mình, làm sao còn dáng vẻ Thái Tử cao cao tại thượng lúc mới gặp hay không?
Nàng vốn tính toán nói cho Diệp Lâm biết Liêu Mộc Lan nói cái gì với nàng, thật không nghĩ đến nói chuyện với Từ Thận Ngôn một phen lại có dính đến một chút chuyện cũ, thân phận của Phù Phong đặc biệt, Từ Thận Ngôn không nói xong, nàng suy nghĩ hay là gạt Diệp Lâm một thời gian, đợi nàng trở về Tướng phủ tìm được hộp gỗ tử đàn, nghiên cứu một phen rồi thương lượng với Diệp Lâm.
Hiện tại nàng có lời quan trọng hơn muốn nói với người ủy khuất người ta này. Nếu bây giờ nàng đã xác định tâm ý của mình, liền không khắc chế che giấu hảo cảm trong lòng nữa: “Vậy từ nay về sau bệ hạ được thoải mái rồi. Từ đại công tử làm sao có thể so sánh với bệ hạ đây?”
Diệp Lâm trực tiếp khẽ nghiêng người, hôn gò má Tô Nghiêu một cái: “A Nghiêu, ngươi nói như vậy, ta rất vui mừng.”
Lần đầu tiên, Tô Nghiêu không có né tránh, nụ cười tràn ngập trong đôi mắt. Diệp Lâm chống lại cặp mắt thu thuỷ dịu dàng, không khỏi động tình, thò người ra hôn lên đôi môi đỏ mọng, nâng bàn tay thon dài có lực lên, chậm rãi lau cổ tinh khiết trắng nõn của Tô Nghiêu, từ từ nhắm hai mắt lại.
Đây là một cảm giác hoàn toàn khác vừa rồi, hết sức dịu dàng, Tô Nghiêu không nhắm mắt, chỉ cẩn thận nhìn khuôn mặt nam tử tuấn dật đang trầm mê cùng động tình, chỗ nào đó trong lòng dần dần hòa tan hầu như không còn. Thì ra hôn với người mình yêu là một chuyện tốt đẹp như thế này, không biết từ lúc nào, tay Tô Nghiêu đã vòng ra sau lưng Diệp Lâm, hai người ôm chặt nhau không rời, ở dưới ánh đèn như một người.
Có lẽ là cảm nhận được Tô Nghiêu phối hợp, Diệp Lâm càng hôn càng sâu, cho đến khi hai người cũng có chút thở hổn hển, mới lưu luyến tách ra.
Giơ tay lên ôm gương mặt ửng đỏ của người yêu vào trong ngực, Diệp Lâm nhẹ nhàng bật ra một tiếng thở dài, khàn giọng oán trách: “Sớm biết hôm nay, ngươi cần gì phải hành hạ ta như vậy?”
Hả? Tô Nghiêu bị hôn đến thất điên bát đảo toàn thân vô lực, đầu chống đỡ ở trước ngực Diệp Lâm cũng không nhúc nhích, đầu óc lại rất thanh tỉnh, yếu ớt phản bác: “Nói bậy, khi nào ta hành hạ ngươi?”
Người kia cũng không thể chối cãi, ôm nàng chặt hơn chút: “Tô Nghiêu, trước kia mỗi một ngày, ngươi đều hành hạ ta.”
Đúng vậy, nàng chính là hành hạ hắn, biết rõ ràng tình yêu của người này, nhưng thủy chung không chịu tin tưởng, thủy chung đều hoài nghi, hành hạ đến hắn khó chịu, mình cũng không cách nào an lòng. Nếu nàng sớm buông ra những băn khoăn kia, sớm thừa nhận thì tốt rồi.....
“Diệp Lâm, ta yêu ngươi.”
Người nọ chợt ngẩn ra, Tô Nghiêu đang tựa vào trước ngực hắn thậm chí cảm thụ được tim người nọ chợt đập nhanh, bịch bịch tất cả đều là ngọt ngào, giọng nói cũng bất ổn: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta yêu ngươi.”
“Không nghe rõ.”
“Ta yêu ngươi, Diệp Lâm.” Tô Nghiêu kiên nhẫn lặp lại, giơ tay vòng lên eo gầy nhưng đầy sức lực của Diệp Lâm.
“Hả?” Người nọ giống như bị điếc, giọng nói đầy cám dỗ: “A Nghiêu, ngươi lặp lại lần nữa.”
“Ta yêu ngươi.”
Trong đại điện chợt an tĩnh lại, chỉ có tiếng đèn đang đốt vang đùng đùng.
Tô Nghiêu cảm thấy kỳ quái, đang muốn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nghe thấy Diệp Lâm chợt khàn giọng, nói từng chữ từng câu: “Ta cũng yêu ngươi, Tô Nghiêu. Từ cực kỳ lâu trước kia, liền yêu ngươi.”
Lâu đến, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không sẽ biết.