Nghe được tiếng hít thở của người kia có chút rối loạn, Diệp Lâm giương mắt nhìn Bạch Ngọc Hàm.
Người này từ trước đến giờ không có cảm xúc gì, lành lạnh tinh khiết, hắn mới yên lòng giao Minh Ngọc các cho nàng tới xử lý. Nhưng nếu là người này động tâm tư không nên động, Diệp Lâm nhất định sẽ không chút do dự giải quyết nàng. Minh Ngọc Các chủ còn có thể thây người mới, thế nhưng hắn lại không thể để bất luận kẻ nào tổn thương Tô Nghiêu.
“Ngươi là người thông minh, phải biết bổn phận của mình là gì.”
Diệp Lâm dừng, lời vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy Bạch Ngọc Hàm quỳ xuống. Bạch Ngọc Hàm đè giọng nói thật thấp, sợ hãi xấu hổ: “Phiền thông tri lỗi, Ngọc Hàm cũng không dám suy nghĩ lung tung.”
Là Diệp Lâm phái người chuộc nàng từ Túy Tiên lâu ra ngoài, để nàng miễn ở chỗ đó, bảo vệ trong sạch của nàng. Nàng tự biết thân phận đê tiện, ngay cả ở lại bên cạnh Diệp Lâm làm thị nữ cũng không có, càng không nên nghĩ thái tử điện hạ tôn quý. Thái tử điện hạ là ân nhân cứu mạng phụ mẫu tái sinh của nàng, giống như chân trời, xa không thể chạm, chỉ có thể nhìn lên và tôn kính, dù là ước mơ, đều giống như là sai lầm của mình. Nhưng người đời đều có Thất Tình Lục Dục, nàng..... Nàng chỉ là không cẩn thận đánh mất tâm ở Đông cung không tìm về được nữa rồi.....
Diệp Lâm thấy nàng lanh lợi như thế, cũng không trách móc nặng nề. Lĩnh ngộ cho giỏi, dù sao cũng là một kẻ nữ lưu, hắn cũng không muốn nói quá mức trực bạch, đả thương da mặt của nàng. Người này đối với mình có ý định như thế nào, Diệp Lâm chưa bao giờ để ý qua, chỉ là lúc này không giống ngày xưa, hắn không muốn Tô Nghiêu hiểu lầm, hai không muốn Bạch Ngọc Hàm còn ôm ảo tưởng đi lầm đường.
Bạch Ngọc Hàm đã như chim sợ ná, lại không dám ở Đông cung dừng lại chốc lát, nàng rất sợ không còn cơ hội nhìn thấy Diệp Lâm, lúc này lựa chọn tốt nhất chính là rời đi. Vì vậy, Bạch Ngọc Hàm vội vàng xin lỗi Diệp Lâm, chuẩn bị lui xuống.
Thấy Diệp Lâm chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, tâm Bạch Ngọc Hàm kinh sợ lui ra bên ngoài, vừa đi tới ngưỡng cửa rồi lại bởi vì Diệp Lâm đột nhiên nói mà dừng lại bước chân.
Người nọ âm sắc lành lạnh, rõ ràng không chút để ý, nhưng lại mang theo vài phần cảnh cáo: “Tô Nghiêu là nữ chủ nhân của Đông cung, tương lai là Hoàng hậu, ngươi nên hiểu ý ta.”
Hơi thở Bạch Ngọc Hàm cứng lại, nói không ra lời, trên mặt một tia huyết sắc sau cùng cũng biến mất, chỉ cảm thấy quanh thân cũng lạnh lẽo, giống như đưa thân vào Hàn Băng Địa Ngục —— hắn thậm chí biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì sao?
“Ngọc Hàm hiểu.”
Chỉ là con đường phía trước gian nguy, coi như nàng không động lòng tư, còn có Thế tử Nhiếp Chính vương nhìn chằm chằm, Tô Dao cũng không nhất định gả vào Đông cung.....
Diệp Lâm nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Hàm, từ từ nắm chặt chiết phiến trong tay. Hôm đó hắn đem đầy nhiệt tình nói thẳng ra, đã là ôm quyết tâm “Hẳn phải chết”, mặc dù nhìn như hiệu quả rất tốt —— lấy được Tô Nghiêu cam kết sẽ không rời đi, nhưng trên thực tế là, Tô Nghiêu đã mấy ngày không tới Đông cung rồi.
Bình tĩnh giống như là không xảy ra qua, giống như hôm đó tất cả giống như là một giấc mộng, hắn không kìm hãm được, còn là thái tử điện hạ tiến lùi thoả đáng, mà nàng còn lớn hơn đỉnh đạc được voi đòi tiên hắn. Nhưng này nếu thật chỉ là một giấc mộng, Diệp Lâm lại cảm thấy không cam lòng.
Bạch Ngọc Hàm đi không bao lâu, một đạo kim ti nam đồ trang trí khắc ngoà điêu lóe ra một bóng người, trên mặt mất mác chợt lóe lên, rất nhanh bị nghiêm túc thay thế.
“Tứ điện hạ và tả hữu đã chờ điện hạ rồi.” Người nói chuyện chính là chiêm sự của Đông cung, Thôi Thuật, Thôi Ý Hạnh.
Thi Hương đã qua rất nhiều ngày, mắt thấy sẽ phải Thi Đình rồi, Nhạn triều vốn thịnh hành phong thái ôn hoà, khảo hạch làm rối kỉ cương khó có thể chính xác, quan lại địa phương bên kia lại có Phong Diệp âm thầm trở ngại, chuyện khó làm cực kì. Không riêng Diệp Tễ, ngay cả Thôi Thuật cũng là cả ngày ở trong Chiêm Sự Phủ, bể đầu sứt trán mấy ngày. Hôm nay hắn dám không nghe lời Diệp Lâm, ai biết còn chưa có mời hắn, Bạch Ngọc Hàm liền đi tới rồi.
Diệp Lâm giơ tay lên đè mi tâm “Ừ” một tiếng, mặc cho cung nữ nhanh chóng phủ thêm một cái áo lông chồn bạc, đi đến Tư Chính điện, giống như thuận miệng hỏi: “Mới vừa vì sao không trông thấy Bạch Ngọc Hàm?”
Bước chân Thôi Thuật hơi chậm lại, rất nhanh ổn định lại, gật đầu nói: “Thuật cho là, như vậy không hợp quy củ.”
“Cái người này còn thật thú vị, ngày trước mỗi ngày đi Túy Tiên lâu nhìn nàng cũng không cảm thấy không hợp quy củ, Bạch Ngọc Hàm chính là ngươi từ Túy Tiên lâu chuộc ra ngoài, thế nào từ lúc nàng làm các chủ Minh Ngọc Các, ngươi lại không chịu thấy nàng rồi hả?” Diệp Lâm nhìn hắn một cái, vẻ mặt người sau kính cẩn, sắc mặt bình tĩnh.
Thôi Thuật nói lảng ra chuyện khác: “Trước đó vài ngày Điện hạ gọi Từ nhị công tử vào Lễ bộ, ngược lại tra ra không ít thứ.”
Diệp Lâm cười khẽ một tiếng, cũng không cãi cọ với hắn, Thôi Thuật nghĩ cái gì vốn là không có quan hệ với hắn, cũng chỉ là một nhắc nhở thôi. Thôi Thuật không muốn nói, cũng liền thuận theo hắn: “Nhắc nhở động tác của hắn một chút, chưa thấy được người phủ Trưởng công chúa Hoài Dương yên tâm, ta giữ lại hắn còn có chỗ dùng, chớ để Hạ Ngạn Đình nhanh như vậy đem lòng sinh nghi.”
Thôi Thuật nghe vậy đồng ý: “Chỉ là Tứ điện hạ bên kia vẫn không tiến triển chút nào. Quan viên địa phương hơn phân nửa ngại mặt mũi vị kia, không chịu nhả ra.”
Diệp Lâm lại nhớ tới lời Bạch Ngọc Hàm nói hôm nay, Diệp Tễ đi gặp Tô Anh..... Chờ đến Tư Chính điện, Diệp Lâm liền thấy khuyên tai ngọc Kỳ Lân Diệp Tễ giắt bên hông, trong lòng chứng thực được một điều, không khỏi cười, quay đầu nói với Thôi Thuật: “Quan viên địa phương bên kia..... Sẽ rất nhanh khai thôi.”
Khi đó Thôi Thuật và Diệp Tễ đều không rõ ràng sao Diệp Lâm nắm chắc phần thắng như vậy, nhưng rất nhanh, Diệp Tễ liền phát hiện, khi hắn lần nữa tiến về phía quan viên địa phương thì chợt lấy được chiêu đãi trước nay chưa có, khiến hắn bể đầu sứt trán vài ngày được giải quyết.
Diệp Tễ đầu tiên là không rõ chân tướng, cho đến khi Diệp Lâm nhắc tới chuyện của Tô thị, Diệp Tễ mới chậm rãi suy nghĩ ra.
Thì ra là hôm đó Tô Anh đưa tới khuyên tai ngọc Kỳ Lân cũng không phải một loại Kỳ Trân Dị Bảo, còn là tín vật của Tô thị. Thấy vật như gặp người, truyện này trong hơn phân nửa quan viên đều có quan hệ sâu xa với Tô thị, thấy khuyên tai ngọc Kỳ Lân dĩ nhiên là muốn lễ ngộ ba phần. Tô thị mặc dù không phải vương công quý tộc, ở trong lòng thiên hạ, này phân lượng nhẹ hơn hoàng gia nhiều. Cái kia lúc Tô Anh thay Tô Dao tới cám ơn hắn, thế nào chỉ tặng miếng khuyên tai ngọc khó coi vậy, thì ra là nàng vốn cũng không phải là tới tặng lễ, mà là tới thay hắn thư khó khăn.
Diệp Tễ không ngờ Tô Anh sẽ có ý định như thế, trong lòng tính toán lần sau gặp nàng, nhất định phải cảm tạ thật tốt. Diệp Lâm lại biết, Tô Anh đưa Diệp Tễ tín vật, không thiếu được Tô Nghiêu chỉ điểm.
Nàng người này chưa bao giờ ngu, nàng chỉ là mọi chuyện không muốn để ở trong lòng, mọi chuyện không muốn dính vào thôi. Thế nhưng một lần, nàng lại là vì hắn phá vỡ ranh giới cuối cùng của mình.
——— —————— —————— —————— —————— ————
Đêm khuya yên tĩnh.
Tô Nghiêu tắm rửa thay quần áo xong, liền gọi Gấm Diên đi xuống nghỉ ngơi. Nàng không có thói quen có người ở bên ngoài gác đêm, mấy ngày nay cũng không có ai mặc kệ nàng, nàng liền thường xuyên để Gấm Diên trở về phòng ngủ.
Mấy ngày nay nàng có chút không dám thấy Diệp Lâm. Cũng không phải là sợ hắn, chỉ là mình vào thân xác Tô Dao thủy chung có chút áy náy, lại không dám giống như trước bình bình thản thản nhìn thẳng hắn thôi.
Mới vừa vòng qua bình phong Vân Mẫu, Tô Nghiêu liền nghe thấy tiếng động từ cửa sau, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, nàng cúi đầu kêu một tiếng: “A Cửu!”
Cửa sau mở ra, một đạo bóng người màu đen quen thuộc nhảy vào từ cửa sổ, cùng lúc đó, một bóng người khác bỗng dưng chắn phía trước Tô Nghiêu.
Người tới chính là Tô Nghiêu tránh không kịp Thế tử Nhiếp Chính vương, mà này ngăn ở phía trước Tô Nghiêu, cũng là Ảnh Vệ a Cửu.
Phong Diệp hiển nhiên không ngờ có một cô nương xinh đẹp, khẽ lui về phía sau một bước, rất nhanh hiểu được, híp mắt cười: “Ngươi mỗi ngày đề phòng ta tới?”
Tô Nghiêu cũng mệt mỏi, giơ tay lên đè mi tâm, thở dài một hơi. Chuyện ở Hàm Quang điện cũng qua chưa lâu, hắn và Phong Hoàng hậu tính toán mình Tô Nghiêu không quên một chút, người này còn dám nghênh ngang tới Tướng phủ, là không biết xấu hổ đi! Hắn ngược lại coi Tướng phủ không người nào, muốn đến thì đến, muốn đi liền đi? Nghĩ an an ổn ổn qua cuộc sống làm sao lại khó thế, một mặt phải dụ dỗ thái tử điện hạ, để tránh còn phải đề phòng như vậy.
“Thế tử bất giác đêm khuya nhảy cửa sổ mà vào không quá thích hợp sao?” Thật may là nàng còn có a Cửu, nếu không bây giờ nàng lại muốn lo lắng cho thanh bạch cảu mình rồi.
Phong Diệp không để ý tới Tô Nghiêu chất vấn, mở miệng liền nói: “Ngươi cứ như vậy muốn làm mẫu nghi thiên hạ sao?”
Nói gì thế..... Tô Nghiêu có chút không hiểu nổi Phong Diệp suy nghĩ gì, tình cảm nàng không muốn lại bị hắn chiếm tiện nghi, chính là muốn làm mẫu nghi thiên hạ rồi hả? “Thế tử đang nói cái gì?”
“Chuyện Lễ bộ, ngươi dám nói không có công lao của ngươi?” Chuyện Lễ bộ vốn đã nắm chắc phần thắng, Phong Diệp nơi nào nghĩ đến quan viên dưới kia đột nhiên tới tấp phản bội, trừ Tô gia, xin hỏi thiên hạ này còn có thể tìm ra một thế lực ảnh hưởng to lớn như thế nữa, người giải quyết chuyện có hiệu suất như thế?
Tô Nghiêu nghe Phong Diệp chất vấn, cũng biết Tô Anh bên kia có tác dụng, trong lòng càng muốn bật cười, cho nên Phong Diệp đến tột cùng đặt mình ở một vị trí gì đó, mới đêm khuya tới đây chất vấn nàng —— họ không phải đã sớm trở mặt thành thù rồi hả? “Chúng ta Tô gia có lập trường, ngươi không phải là sớm biết sao?”
“Ý của Tô Tương ta dĩ nhiên là biết, chỉ là A Dao, ngươi làm ta quá là thất vọng.” Một đôi mắt hồ ly của Phong Diệp đột nhiên trở nên sắc bén, bước một bước về phía trước, chỉ thấy a Cửu đặt một cái tay ngay tại bên hông.
A Cửu là người dùng kiếm, chỉ là ngại thân phận của ảnh vệ, cho nên nhuyễn kiếm, trong ngày thường liền quấn ở bên hông, lần này Tô Nghiêu gọi gấp, chưa chuẩn bị tốt để nghênh chiến—— tổng hợp kinh nghiệm lần trước, a Cửu cũng không nghĩ đến Tô Nghiêu sẽ để cho mình ra ngoài.
Tô Nghiêu chờ tính khuyên Phong Diệp: “A Dao đã sớm cùng Thế tử không hề qua lại, tại sao Thế tử lại nói thất vọng? Chính là Thế tử thủy chung tìm không dứt bỏ quá khứ, lại có can hệ gì với a Dao?”