Edit: Haullyn
Vào những đêm đông, gió lạnh phất phơ. Gió lạnh bay múa ngang qua bầu trời như lưỡi kiếm sắc bén, thổi bay các nhánh cây.
Dưới ánh đèn đường, Hứa Tiếu Vi nắm chặt cánh tay Giang Tấn, thật giống như người bị đuối nước nắm được gốc cây cứu mạng, âm thanh run rẩy hỏi lại hắn, "6 năm trước ở Ngã tư Hành Giang, anh là người đã cứu tôi phải không?"
Gió lạnh từ từ tràn vào ống tay áo khoác, Hứa Tiếu Vi không khỏi lạnh run, ý thức mới dần khôi phục, âm thanh cuối cùng cũng càng ngày càng thấp.
Thử nghĩ lại cũng biết điều đó là không thể, làm sao Giang Tấn có thể cứu cô được cơ chứ.
Mí mắt Giang Tấn hơi rũ xuống, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm chăm chú nhìn cô, hắn hơi mở miệng muốn nói chuyện, Hứa Tiếu Vi đã buông tay hắn ra, nói: "Thật xin lỗi tôi nhận sai người, tôi còn tưởng anh là......"
Sự lúng túng trong ánh mắt Giang Tấn chợt lướt qua giống như sao băng chợt lóe chưa từng xuất hiện. Hắn giúp cô nhặt thứ rơi trên mặt đất, khi thấy phông chữ in trên bao bì màu hồng động tác của hắn hơi dừng lại, vừa lúc Hứa Tiếu Vi xoay người lại nhặt đồ, thấy Giang Tấn với ánh mắt khó nói nhìn chằm chằm vào thứ màu hồng trong túi, sắc mặt cô lập tức đỏ, "Đưa cho tôi."
Vẻ mặt Giang Tấn bình tĩnh đưa lại cái túi cho cô, nhìn thoáng khuôn mặt bỏ bừng của Hứa Tiếu Vi, mặt hồ yên tĩnh trong lòng nổi lên gợn sóng, "Không sao chứ?"
"Có, à không, không, tôi không sao hết."
Hứa Tiếu Vi khẩn trương nói năng không mạch lạc, lại đối mặt với vẻ mặt mang chút đùa giỡn của Giang Tấn, cô dứt khoát dùng túi che mặt nhanh chóng rời đi.
Giang Tấn bước chậm theo sau, sánh vai cùng cô, "Cái người đã cứu cô rất quan trọng với cô sao?"
"Rất quan trọng." Hứa Tiếu Vi trả lời dứt khoát, "Tôi muốn đích thân gặp lại cảm ơn anh ấy."
Nếu không có anh ấy, cô nghĩ, cô đã sớm không còn sống ở thế gian này nữa rồi.
Hai người rẽ vào một con đường rợp bóng cây, Hứa Tiếu Vi lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn người bên cạnh, quả trên trên khuôn mặt tinh xảo của đối phương không có biểu hiện gì, môi mím chặt, vẻ mặt vẫn luôn kiêu ngạo, như thể mọi thứ xung quanh đều không đủ để có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Một lúc sau, Hứa Tiếu Vi lên tiếng, "Tôi có thể sắp xếp một số công việc riêng trong lúc đoàn phim tạm dừng bấm máy được không?"
Giang Tấn nghe tiếng nhìn sang, "Sao?"
Hứa Tiếu Vi lắc đầu, "Tôi muốn về nhà thăm mẹ."
Cô lo những bức ảnh bị tung ngày hôm nay sẽ bị mẹ nhìn thấy, lo bà sẽ suy nghĩ lung tung, cho nên cô muốn trở về chăm sóc bà một chút.
Thật ra từ sau năm thứ ba Hứa Tiếu Vi bị công ty vứt bỏ, khi vết thương ở chân gần như đã lành, cô liền cùng mẹ chuyển đến thị trấn C xa xôi, mỗi tháng cô đều trở về thăm bà vài lần và chỉ kể bà nghe những chuyện vui vẻ.
Ngay cả bản thân Hứa Tiếu Vi không biết, vẻ mặt của cô mỗi khi nói những lời nói rất đáng thương, đôi mắt cô luôn sáng ngời kiên cường, Giang Tấn nhìn cô mà tâm mềm nhũn.
Hắn yêu cầu đoàn phim tạm dừng quay chính là để cho cô nghỉ ngơi, Giang Tấn chỉ muốn trêu chọc cô một tý hỏi cô có việc gì khác làm không, nhưng bây giờ cô lại trông như thế này, Giang Tấn hận không thể đem hết mạng sống của mình cho cô.
Giang Tấn nhìn sang chỗ khác, gợn sóng nơi đáy mắt thâm thúy sâu thẳm, khiến người ta khó có thể phát hiện cảm xúc thật sự của hắn, "Đừng nhìn tôi như vậy."
Hứa Tiếu Vi không hiểu gì, cuối cùng cũng tới cổng lớn biệt thự, Giang Tấn mới gỡ rối sự hoang mang trong lòng cô.
"Trong tuần này không có công việc gì, đi đâu là chuyện của cô."
Sau khi nói chúc ngủ ngon, Hứa Tiếu Vi ôm túi đồ đi vào nhà. Vừa đúng lúc dì Vương đi ra ngoài vứt rác thấy bóng dáng Hứa Tiếu Vi dần xa Giang Tấn, bà đi tới, gọi một tiếng 'Ông chủ.'
Dì Vương khẽ thở dài, "Ông chủ sao lại làm như vậy chứ, sao ngài không nói sự thật cho Hứa tiểu thư biết?"
Giang Tấn nhàn nhạt đứng đó, nhìn thấy đèn trong tầng hai biệt thự sáng lên, hắn mới rời bước, "Không cần thiết, nói ra chỉ càng tăng thêm gánh nặng cho cô ấy mà thôi, thà để tôi một mình chấp nhận là được."
Dì Vương đi theo phía sau Giang Tấn, "Vừa rồi lão gia gọi điện tới, bảo ngài ngày mai về nhà chính một chuyến."
"Nói lại với ông ta, tôi không rảnh, đi công tác."
Dì Vương: "Là liên quan tới Hứa tiểu thư, hình như lão gia đã biết ạ."
Nghe thấy ba chữ 'Hứa tiểu thư', bước chân của Giang Tấn đột nhiên cứng lại, lập tức khôi phục bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra đi vào nhà, "Ừ." một tiếng đã biết.
—————
Ngày hôm sau, Ngô An Toàn tới đón Hứa Tiếu Vi đi tới thị trấn C, cùng thời gian đó, Giang Tấn lái xe trở về nhà cũ.
Đến thị trấn C cũng phải mất hai giờ lái xe, vì mấy ngày trước có mưa, nên đường đi nhiều bùn lầy không dễ đi, tới nhà Hứa đã là giữa trưa.
Trần Tương vừa làm cơm trưa xong mời Ngô An Toàn ở lại ăn cơm, người nọ lại nói còn có việc gấp cần làm nên không thể ở lại.
Hứa Tiếu Vi báo lại cho Ngô An Toàn 3 ngày sau tới đón cô, mẹ Hứa đưa anh ra ngoài cổng nhìn anh rời đi mới để cô đi vào.
Năm Hứa Tiếu Vi học năm hai trung học, cha qua đời vì bạo bệnh, mẹ cô bị trầm cảm một thời gian dài, sức khỏe của bà cũng không được như trước.
Lúc xảy ra tai nạn, cô vẫn còn đang học ở đại học W, cô không dám nói sự thật với Trần Tương, nên cô đã nói dối mình đã được học bổng du học, đến năm thứ ba chân khỏi hẳn cô mới dám về nhà.
Trần Tương cũng khá trầm tĩnh, bà không muốn rời khỏi thị trấn C, Hứa Tiếu Vi cảm thấy ở đây sẽ không bị Đoạn Lam phát hiện, cũng không muốn nhắc việc về thăm mẹ với cô ta.
Chỉ sau mỗi tháng hoặc mỗi kỳ nghỉ, Hứa Tiếu Vi sẽ diện những bộ quần áo sạch sẽ mới tinh về thăm Trần Tương.
Biết hôm nay Hứa Tiếu Vi về nhà, Trần Tương đã cố tình lấy con gà mái nuôi lâu ra làm thịt, nấu canh gà cho Hứa Tiếu Vi.
Nhìn bữa cơm nhà từng món từng món được bày biện trên bàn gỗ, hơi nóng từ mâm cơm bốc lên ngun ngút bay vào mắt Hứa Tiếu Vi, trong chốc lát cô bị mất tập trung, hốc mắt ướt át.
Trần Tương bưng bát canh gà tiến vào, Hứa Tiếu Vi hít hít mũi thu lại nước mắt, giúp Trần Trương đỡ bát canh, "Mẹ à, mẹ đừng như vậy chứ, chúng ta có thể ăn chút gì đó là được mà."
__________
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#Haullyn