Lúc này trợ lý từ ngoại đi vào, Giang Tấn kịp thời làm động tác im lặng, kêu cô ấy đi ra ngoài trước, đổi tay cầm điện thoại, hỏi Hứa Tiếu Vi: "Dạo gần nhất thế nào rồi?"
"À...... Cũng tốt, em cùng mẹ trồng rau nói chuyện, dì Lý ở sát vách anh có nhớ không? Chính là cái người lần trước đem cá cho chúng ta đó, bà ấy mỗi ngày đều đưa em đi bón phân cùng vui......"
Giang Tấn bỗng ngắt lời cô: "Vậy em có nhớ anh không?"
"Em......"
Hứa Tiếu Vi thiếu chút nữa là nói ra, tới khi cô thấy có gì đó không đúng thì lập tức ngừng nói.
Giang Tấn từ điện thoại nghe thấy âm thanh sột soạt, không biết người phụ nữ ở đầu dây bên kia đang làm gì, chỉ là vài giây sau thanh âm giằng co đó đã biến mất.
Hứa Tiếu Vi từ trong chăn thò đầu ra, cầm điện thoại nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, mẹ em nói mấy ngày nay anh tặng cho bà ấy rất nhiều đồ vật, phải không?"
"Ừ."
Hứa Tiếu Vi nói: "Sau này không cần mua nữa đâu, mẹ cũng không dùng được."
Giang Tấn dựa vào ghế văn phòng cười nói: "Anh nghĩ mình nên hiếu kính mẹ vợ tương lai."
Hứa Tiếu Vi: "......"
Giang Tấn mặc kệ Hứa Tiếu Vi sắc mặt lúc này có đỏ như thế nào, cứ từng chút một đâm thủng tờ giấy mỏng ngăn cách hai người: "Hứa Tiếu Vi, chỉ cần em gật đầu, bên phía cô anh sẽ lo liệu."
Trước nay, chưa nghe Giang Tấn trực tiếp nói như vậy, làm Hứa Tiếu Vi đột nhiên không tiếp thu được.
Hứa Tiếu Vi đỏ mặt chôn trong ổ chăn, vì không kéo dài cái đề tài này, nên cô giả vờ buồn ngủ ngáp một cái: "Em muốn ngủ rồi, em cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút, tạm biệt."
Phía đầu dây bên kia, Giang Tấn mỉm cười nhìn giao diện cuộc trò chuyện kết thúc, trợ lý thấy vậy nắm bắt thời cơ mở miệng: "Sếp, một ngày này ngài không ăn cái gì rồi, bây giờ có cần tôi kêu cơm hộp giúp ngài hay không?"
——
Ngày hôm sau, Trần Tương không có ra chợ mua đồ ăn, nghĩ vậy bà cũng để Hứa Tiếu Vi ngủ nhiều thêm một chút nên không đánh thức cô dậy.
Hứa Tiếu Vi ngủ một giấc đến lúc dậy đã là 10 giờ, mới vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng cãi vã ở cửa, Hứa Tiếu Vi lo lắng có chuyện gì xảy ra, cô vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình đến nỗi mà giày cũng chưa kịp mang.
Trước cửa gỗ nhỏ, Trần Tương đang cầm cây chổi đứng ở đó, không cho người ngoài cửa tới gần nhà một bước, giơ cây chổi nổi giận đùng đùng nói: "Cô đi cho tôi, nơi này của chúng tôi không chào đón cô, mắc gì mà cô bắt nạt Tiểu Vi nhà tôi khiến con bé về đến nhà cũng không yên, đúng là không xem người lớn trong nhà ra gì mà."
Bị Trần Tương chặn ở trước cửa người nên Hứa Tiếu Vi không thấy rõ người đến là ai, đối phương che đậy kín mít, cả khuôn mặt đều bị mũ, khẩu trang với mắt kính che chắn, Hứa Tiếu Vi dựa vào giọng nói của cô ta mà nhận ra, giọng nói rất tinh tế, giống như con chim vàng anh vừa bay ra khỏi cốc: "Cô ơi không phải như cô nghĩ đâu, hôm nay con tới là muốn tìm Tiểu Vi tâm sự thôi."
"Tâm sự cái rắm! Tiểu Vi chúng tôi và cô không có chuyện gì để tâm sự hết, muốn tâm sự thì tâm sự với cái chổi của tôi đây này!"
Hứa Tiếu Vi ít khi thấy Trần Tương tức giận như thế, ngay cả người luôn hiền lành chưa bao giờ nói những lời thô tục như Trần Tương, cũng bị đối phương chọc giận thành bộ dáng này, Hứa Tiếu Vi thấy không ổn lập tức mang giày đi lên giữ chặt Trần Tương đang muốn động thủ: "Mẹ đừng kích động, sao lại thế này?"
Trần Tương đem Hứa Tiếu Vi che chắn ở sau người: "Tiểu Vi con đừng sợ, ở đây mẹ sẽ bảo vệ con, con nhóc này nếu dám bắt nạt con ở trước mặt mẹ, mẹ sẽ cho cô ta biết thế nào là lễ độ!"
Hứa Tiếu Vi nâng mắc nhìn lại, thấy đôi mắt của người phụ nữ trước mặt qua cặp kính, hai người đối diện mấy giây, Hứa Tiếu Vi mới lạnh nhạt mở miệng: "Cô tới đây làm gì?"
Đoạn Lam muốn bước lên một bước, nhưng sợ cây chổi trong tay Trần Tương, nên đành phải dừng bước với đó: "Tôi có việc muốn tìm cô."
Trần Tương không cho Đoạn Lam tới gần, hơn nữa còn trấn an Hứa Tiếu Vi phía sau: "Tiểu Vi đừng sợ, mẹ đi kêu dì Lý con tới, con nhóc này không làm hại được chúng ta đâu."
Hứa Tiếu Vi lấy cây chổi trong tay Trần Tương, vỗ vai bà như đang trấn an: "Mẹ, không có chuyện gì đâu, bây giờ cô ta không thể làm gì chúng ta nữa."
Trần Tương nửa tin nửa ngờ, Hứa Tiếu Vi nói: "Không có việc gì đâu mà, chúng ta đi vào thôi, đừng kêu dì Lý."
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.
Đoạn Lam thấy bản thân bị Hứa Tiếu Vi xem nhẹ, có chút bực bội: "6 năm trước là ai cứu cô, chẳng lẽ cô không muốn biết?"
Dứt lời, Hứa Tiếu Vi dừng lại, quay đầu ra sau: "Cô biết à?"
Đoạn Lam gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay tôi tới tìm cô chủ yếu là vì chuyện này."
Hứa Tiếu Vi im lặng hai giây, quay đầu nói với Trần Tương: "Mẹ, mẹ đi vào trước đi, con có lời muốn nói với cô ấy, nếu có việc gì con nhất định sẽ kêu mẹ, được không?"
Trần Tương nhìn hai người trước mặt, tựa hồ đã nhận ra bầu không khí giữa bọn họ, không nói lời nào liền vào nhà.
Vừa đóng cửa lại, Trần Tương ghé vào ván cửa trên ván cửa muốn nghe lén cái gì đó, ai ngờ hai người ngoài cửa càng lúc càng đi xa......
Hứa Tiếu Vi dẫn Đoạn Lam đến dưới cây đại thụ cách nhà không xa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Nói, là ai?"
Đoạn Lam tháo khẩu trang xuống, hít một hơi không khí mới mẻ: "Tôi có thể nói cho cô, nhưng tôi có một yêu cầu."
Hứa Tiếu Vi ôm hai tay cánh tay, cười lạnh: "Cô cảm thấy cô còn có đủ tư cách để ra điều kiện với tôi sao?"
"Tôi cũng bị ép buộc mà thôi." Đoạn Lam hôm nay mặc một bộ quần áo mộc mạc, chưa trang điểm nên trên mặt có vẻ càng thêm tái nhợt, ngay cả đôi mắt luôn luôn bảo dưỡng tinh tế cũng xuất hiện quầng thâm dưới mắt: "Phó Thần tuy rằng đã tha thứ cho tôi, nhưng là anh ấy vẫn cũng không chịu ngó tới tôi, còn nói chỉ cần tôi đến xin cô tha thứ anh ấy mới nói chuyện với tôi, tôi......"
Hứa Tiếu Vi nhướng mày: "Cho nên cô tới đây để uy hiếp?"
"Tôi không có, tôi là thật sự muốn nói với cô chân tướng năm đó, chuyện này vẫn luôn nghẹn ở lòng tôi rất lâu rồi."
Hứa Tiếu Vi nhìn cô ta: "Cô nói cho tôi biết tôi sẽ nói rõ ràng với Phó Thần, bây giờ cô có thể nói người cứu tôi năm đó là ai chưa?"
Đoạn Lam nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới ghế đá bên cạnh cây đại thụ ngồi xuống: "6 năm trước vì tai nạn xe trong tuyết phủ, cùng lúc đó 6 năm trước, có người bỗng nhiên rút lui khỏi giới giải trí, hai việc này chẳng lẽ cô không nghi ngờ gì sao?"
Hứa Tiếu Vi đi đến bên cạnh cô ta ngồi xuống: "Cô muốn nói cái gì."
Đoạn Lam nghiêm nghị nhướng mày: "6 năm trước tôi biết cô ta lên kế hoạch tạo tai nạn xe cộ, sau khi gọi điện thoại cho cô xong tôi quá sợ hãi nên quay lại hiện trường xem xét, vừa lúc thấy xe container lớn đụng phải cô, trong nháy mắt, tôi thấy Giang Tấn lao tới cứu cô, sau đó hắn đã lựa chọn rút khỏi giới giải trí, đại khái cũng là vì bị thương quá nặng, một khoảng thời gian ngắn cũng không thể khá hơn được......"
Lời nói Đoạn Lam còn chưa nói xong đã bị Hứa Tiếu Vi dùng sức bắt lấy cánh tay: "Cô nói, năm đó người cứu tôi là Giang Tấn?!"
"Đúng vậy."
"Cô có chứng cứ gì?"
Cô điều tra năm đó ở ngã tư đường, người phụ trách mơ hồ nói rằng vì quá lâu rồi nên video giám sát đã bị mất.
Khóe miệng Đoạn Lam giật giật: "Video giám sát đã bị Giang Tấn xóa đi rồi, tôi đã nhờ rất nhiều người hỏi thăm tin tức trong bệnh viện, cô có thể quay về xem phía sau lưng và trước ngực của anh ta, đều có lưu lại vết sẹo của năm đó, bao gồm khóe mắt với vết sẹo do phẫu thuật trên trán, đều là năm đó lưu lại, không tin cô có thể hỏi anh ta."