Trong phút chốc, ảnh chụp đã được các phương tiện truyền thông lớn đăng tải lên Weibo, các tài khoản truyền thông lớn và tài khoản tiếp thị đều tranh nhau đăng ảnh cùng các tiêu đề giật tít khác đã tung ra ngoài, chỉ một lúc sau Weibo nhanh chóng bị 'đóng băng'.
Giang Tấn không ngờ báo chí lại hành động nhanh như vậy, hiển nhiên có người đã phát tán ảnh chụp cho nhiều phương tiện truyền thông từ lâu, và chờ đến thời khắc này để tung ra, trong lúc Giang Tấn mở cuộc họp trên mạng cũng đã thành một đống lộn xộn.
May mắn thay paparazzi không biết vị trí nơi ở hiện tại của Hứa Tiếu Vi, chỉ có hắn biết về căn biệt thự này, căn bên cạnh và một căn hộ ở đường vành đai 3 Hứa Tiếu Vi có thể ở, phóng viên không ngủ không nghỉ đã mấy ngày tìm tung tích, Giang Tấn sớm đoán được sẽ như vậy nên yêu cầu Hứa Tiếu Vi không ra khỏi cửa, ngay cả các thiết bị có thể kết nối Internet đều bị cắt đứt, đề phòng Hứa Tiếu Vi sẽ cảm thấy không thoải mái khi xem tin tức trên mạng.
Giang Tấn sau khi thông báo với trợ lý cũng ở nhà với Hứa Tiếu Vi, Hứa Tiếu Vi đi đến đâu hắn đi theo đến đấy.
Sau gần một tuần bầu bạn, tâm trạng của Hứa Tiếu Vi có chút cải thiện hơn, từ bộ dạng ảm đạm mấy ngày trước cũng đã chủ động đáp lời Giang Tấn, Giang Tấn thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Những lời chưa kịp nói vào ngày đầu tiên công chiếu phim Giang Tấn không dám nhắc lại, hắn lo lắng những lời này sẽ tạo thêm gánh nặng trong lòng Hứa Tiếu Vi, đành hoãn lại cơ hội thổ lộ.
Hôm nay, Hứa Tiếu Vi ngồi trên ghế sô pha vẽ tranh, nửa chừng thì đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Giang Tấn cầm tập tài liệu đang vô thức bước theo cô, Hứa Tiếu Vi đưa tay ra ngăn lại, mang theo ý cười, "Anh làm gì vậy?"
Giang Tấn mở to mắt, nghe Hứa Tiếu Vi nói, "Tôi muốn đi vệ sinh."
"Tôi biết."
Hứa Tiếu Vi lùi lại một bước, Giang Tấn cũng tiến một bước, Hứa Tiếu Vi nhìn hắn, "Chú Giang à, tôi không biết là anh lại có đam mê rình rập người khác đi vệ sinh đấy."
Giang Tấn nghe xong nhướng đuôi lông mày, "Tôi chỉ theo dõi một mình em."
Hứa Tiếu Vi đẩy hắn trở lại ghế sô pha, rót cốc trà nhét vào tay hắn, "Ngài cứ ngồi yên tại đây đi, tôi rất nhanh rồi ra, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, làm gì có ông chủ nào mỗi ngày một tấc cũng không rời khỏi tôi cơ chứ."
Hứa Tiếu Vi không cho Giang Tấn thời gian phản ứng, nói xong liền buông tay lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Giang Tấn nghe thấy tiếng đóng cửa, mới đặt mắt nhìn tách trà trong tay, nước trà trong suốt đong đưa trong miệng cốc trà, thỉnh thoảng vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Giang Tấn nhìn chằm chằm vào cốc trà đang bốc khói, một hai ngày trước Hứa Tiếu Vi thấy hắn đang ngồi thưởng trà còn trêu chọc hắn: "Vốn dĩ Ngô An Toàn bảo tôi gọi anh là chú mà tôi không tin, nhưng trải qua mấy ngày này, tôi tin rồi. Nửa đầu cuộc đời là phóng túng, nửa sau cuộc đời làm lang băm, tôi nghĩ câu nói này đang miêu tả anh đấy."
Từ lần đó chỉ cần bắt được cơ hội là Hứa Tiếu Vi lại gọi Giang Tấn là chú, mỗi ngày trước và sau bữa cơm lại 'tri kỷ' vì hắn mà chuẩn bị nước trà. Đến ngày nọ hắn mới nhận ra hành động châm chọc của cô, lập tức quyết tâm thay đổi thói quen uống trà, nhưng mà... không làm được.
Khi Hứa Tiếu Vi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Giang Tấn đang ngồi trên sô pha xem điện thoại, Hứa Tiếu Vi lặng lẽ tiến đến định doạ hắn từ phía sau, kết quả là vừa mới duỗi tay muốn chụp lấy bả vai hắn thì đã bị đối phương tay mắt lanh lẹ nắm lấy, chỉ một thoáng Hứa Tiếu Vi dễ dàng bị Giang Tấn bắt được giam trong lồng ngực, Hứa Tiếu Vi giống như tiểu hồ ly làm điều xấu bất thành, đôi tay bị Giang tấn nắm lấy, trợn tròn mắt.
Giang Tấn một tay giữ cô, một tay để điện thoại xuống, nhíu mày nhìn cô, "Em muốn làm gì?"
"Chân! Lòng bàn chân đi bị trượt..." Trong lúc nói chuyện, Hứa Tiếu Vi khẽ nhích để thoát khỏi bàn tay của hắn.
Giang Tấn buồn cười trước lý do vớ vẩn của cô, "Em chắc chắn chứ?"
"Em là của anh."
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.
Hứa Tiếu Vi vô thức nói một câu, khiến bầu không khí rơi vào trạng thái ngượng ngùng bất tận.
Lúc trước, Lê Quả sợ cô buồn chán đã gửi cho cô rất nhiều lời nói mật ngọt để cô từ từ học hỏi, nói tương lai nhất định sẽ có tác dụng.
Ai mà biết...
Cái tác dụng đầu tiên là rơi vào người Giang Tấn.
Mấu chốt của những lời này vốn không có nghĩa gì nhiều, nhưng trong lòng cả hai người đều ngầm nhớ tới những gì xảy ra vào tối ngày phát sóng đầu tiên. Sau ngày hôm đó Giang Tấn không nhắc lại nữa, Hứa Tiếu Vi cũng vì chuyện tấm ảnh đến nỗi không còn tâm trạng để tiếp tục theo đuổi, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, nội tâm cô vẫn không khỏi tò mò rốt cuộc thì ngày đó Giang Tấn muốn nói gì với cô.
Hứa Tiếu VI mím môi, ánh mắt sáng ngời nhìn Giang Tấn, "Giang Tấn, chuyện anh chưa nói buổi công chiếu tối hôm đó, hiện......"
Lời chưa nói xong thì giọng dì Vương vang lên từ ngoài hành lang, "Tiểu Vi, Tiểu Vi con ở nhà à, dì Vương có đồ từ phòng bảo vệ, nói là của con này."
Hứa Tiếu Vi nghe thấy tiếng dì Vương, vội thoát khỏi vòng tay Giang Tấn, giả vờ như không có gì xảy ra chạy qua chiếc ghế sô pha đơn ngồi tĩnh tâm.
Lồng ngực đột nhiên không còn hơi ấm, Giang Tấn lại nhíu mày nghiêm túc nhìn người con gái đang ngồi đọc tạp chí một cách 'nghiêm túc', nếu quyển tạp chí không bị lật ngược, hắn có lẽ sẽ tin vào tài diễn xuất của cô.
Giang Tấn bất đắc dĩ, "Dì Vương, lúc nãy dì lại bắt gà mái gà à?"
Dì Vương đổi giày đi vào nhà, cười nói: "Tiên sinh muốn ăn sao? Muốn ăn thì tôi liền......"
Giang Tấn cắt ngang ý tưởng của bà: "Không cần, tôi thuận miệng hỏi chút thôi."
Hứa Tiếu Vi nói đúng lúc: "Dì vừa mới nói có đồ của con ạ?"
"Đúng vậy." Dì vương đưa phong bì trên tay cho cô, "Ngươi đưa thư gửi ở phòng bảo vệ, dì thấy là thư cho con nên mang vào." Nói xong dì Vương xách giỏ rau đi vào bếp làm việc.
Giang Tấn quan sát Hứa Tiếu Vi mở phong bì khéo léo thuần thục, hắn cho rằng chỉ là bưu kiện thông thường nên không nghĩ nhiều, đứng dậy rót cho cô cốc nước, khi hắn quay lại nhìn thấy sắc mặt Hứa Tiếu Vi thay đổi không ngừng, ôm phong thư loạng choạng bức lên tầng.
Cô đi ngang qua Giang Tấn lơ đãng suýt nữa vấp ngã, Giang Tấn đỡ cô, "Em làm sao vậy?"
Hứa Tiếu Vi cười với hắn, "Không sao hết, tôi chỉ hơi mệt thôi."
Giang Tấn đứng nhìn thân ảnh cô gái loạng choạng bước lên tầng, khẽ nheo lại đôi mắt dài, đôi mắt mang theo chút tia sáng quỷ dị.