Hứa Tiếu Vi không có kịp phản ứng, theo bản năng dùng quyển tạp chí trong tay che ở phía trước đôi môi, cô đã nhanh hơn một bước ngăn chặn sự 'chào đón' của hắn.
Đôi môi của hai người bị ngăn cách bởi một quyển tạp chí sơ sài, khuôn mặt Giang Tấn thoáng chốc hơi ngưng tụ, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt tinh tường phảng phất như ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm.
Hai tròng mắt Hứa Tiếu Vi hơi mở, nhìn người nam nhân trước mặt đang gần kề mình, "Sao, sao thế?"
Giang Tấn khẽ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt mơ hồ rơi vào trên tóc cô, dùng tay chộp tới một đồ vật không hề tồn tại nói, "Trên tóc em có cái gì."
Nói xong, Giang Tấn có chút xấu hổ mà ngồi xuống cái ghế bên cạnh mép giường, tùy tiện lấy một đề tài khác: "Cuối tuần này em có lịch trình mới, đến thị trấn Hương Thủy ghi hình một chương trình thực tế."
Hứa Tiếu Vi đem tạp chí trong tay phóng qua một bên, "Tôi biết, anh vừa mới nói với tôi."
Phải không?
Giang Tấn sờ sờ cái mũi, "Ngày mốt cùng tôi dự yến tiệc."
Hứa Tiếu Vi: "Hai ngày trước anh cũng đã nói với tôi về chuyện này."
Giang Tấn: "......"
Bầu không khí chốc lát trở nên vô cùng xấu hổ, nhưng may mắn thay hai người đều biết điều không có nhắc lại những chuyện hoang đường vừa rồi, hai người ở ngoài gác cửa nín thở đẩy cửa tiến vào vừa đúng lúc, để giúp đỡ Hứa Tiếu Vi sửa sang lại hành lý, khi nói chuyện được một chút bầu không khí trong phòng mới bớt căng thẳng.
-
Hứa Tiếu Vi xuất viện được ba ngày, Ngày đóng máy cuối cùng của 《 Bây giờ có em 》được tổ chức tại khách sạn Hoành Giang.
Trước đêm tổ chức bữa tiệc, Hứa Tiếu Vi đã tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang y phục và đầu tóc gọn gàng rồi xuống lầu xem TV, trên tay ôm những chiếc bánh phồng và bánh su kem được mua lúc trở về.
Giang Tấn thấy cô đi xuống,
liền bưng hai chén nước từ quầy bar đi tới sô pha, đem một ly đưa cho Hứa Tiếu Vi, "Thích ăn ngọt đến như vậy?"
"Đúng a." Hứa Tiếu Vi gật gật đầu, "Ăn ngọt sẽ làm tâm trạng người ta tốt hơn."
Giang Tấn hỏi cô, " Tâm trạng em không tốt?"
Hứa Tiếu Vi đem một cái bánh su kem nhỏ bỏ vào trong miệng, miệng bao trùm một ngụm kem hàm hồ trả lời, "Không phải, nó chỉ là một phép so sánh bình thường thôi."
Nói xong, cô khẽ bứt một cái bánh su kem đưa tới bên miệng Giang Tấn, "Nếm thử không?"
Giang Tấn do dự một lát, mới khắc phục đước tâm lý khó khăn hé miệng đem su kem ăn luôn, chỉ mới cắn một miếng, su kem trong lớp vỏ bột đã tràn ra ngoài trong chốc lát, mùi kem tươi tràn ngập trong khoang miệng.
Giang Tấn không tiếp thu được đồ ngọt, gian nan nuốt xuống, rồi uống mấy ngụm nước để trôi bớt vị ngọt trong miệng.
Hứa Tiếu Vi mặt lộ vẻ khó hiểu nhìn hắn, "Anh không thích ăn bánh su kem sao?"
"Ăn ngon đến như vậy?"
"Đương nhiên là có!" Hứa Tiếu Vi lại thả một cái nữa vào trong miệng, kem lại một lần nữa tràn ra ở trong miệng, cô híp híp mắt, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ, "Mọi thứ trên đời này, chỉ có su kem là không làm tôi thất vọng."
Giang Tấn không nói gì, yên lặng tiến đến quầy bar uống thêm một ly nước.
Không bao lâu, Ngô An Toàn tới đón Hứa Tiếu Vi, cô mới chịu đem su kem bỏ xuống, tô điểm lại son môi chuẩn bị xuất phát.
Giang Tấn giữ chặt eo Hứa Tiếu Vi đang định đứng lên,"Còn nhớ, sáng nay tôi nói gì với em không?"
Hứa Tiếu Vi giả ngu, "Nói gì cơ?"
"Chậc." Chân mày Giang Tấn bỗng chốc nhăn lại thành một đạo nếp uốn, bất mãn nhìn cô chằm chằm.
Đương nhiên, giây tiếp theo, Hứa Tiếu Vi nhếch miệng cười toe toét giúp hắn vuốt phẳng lại lông mày, "Thật buồn cười a, lông mày anh nhăn lại nhìn thực xấu xí."
Giang Tấn nắm lấy bàn tay cô đang dừng lại ở chính giữa chân mày, nắm chặt trong lòng bàn tay của hắn, "Vậy em lặp lại một lần nữa."
"Không được uống rượu, không được cùng người khác giới quá thân cận, tôi biết rồi."
Giang Tấn hé môi, định nói thêm cái gì, thanh âm của dì Vương từ hành lang truyền vào, "Tiểu Vi, đã đến giờ xuất phát rồi."
Hứa Tiếu Vi nghe thấy giọng nói dì Vương cô như bị kéo lại về hiện thực, lo lắng bị dì Vương nhìn thấy, nhanh chóng rút tay của mình từ trong tay Giang Tấn ra, cuống quít cầm túi chỉ để lại một câu " Tạm biệt " liền hướng về phía cửa đi ra.
Giang Tấn lắc đầu bật cười, nhắc nhở cô, "Cẩn thận một chút."
Sau khi Hứa Tiếu Vi rời đi, dì Vương đến phòng bếp tiếp tục rửa chén và lau dọn bàn ăn, Giang Tấn ngồi xuống sô pha, đang định chuẩn bị mở máy tính làm việc, thoáng nhìn thấy một bịch su kem trên bàn, im lặng một lát, hắn duỗi tay nhéo một cái lên phần bụng mềm mại của bánh su kem.
Giang Tấn ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bánh su kem trong tay, ước chừng được một phút, mới hít sâu một hơi, đem su kem bỏ hết vào trong miệng.
Hắn vẫn là không chịu nổi cái hương vị này, lại tiếp tục rót một cốc nước lớn cho vào miệng.
Mười phút sau, dì Vương từ phòng bếp ra phòng khách để dọn dẹp dĩa, đem bánh su kem cùng bánh phồng trong mâm trên bàn trà thu dọn vừa đi vừa nói thầm, "Tiểu Vi thật quả thật rất thích su kem, chỉ trong chốc lát liền đã ăn sạch."
- -
Chương trình thực tế được ghi hình trong một tuần, chủ yếu để nghệ sĩ về làng trải nghiệm cuộc sống, hàng ngày đội ngũ làm chương trình sẽ đưa ra các nhiệm vụ thử thách khó khăn, trong tuần ghi hình sẽ sinh sống tại thị trấn Hương Thủy, sau khi hoàn thành các nhiệm vụ tương đối họ mới có cơm trưa cùng đồ dùng sinh hoạt.
Vào thời điểm diễn ra hoạt động ghi hình, Hứa Tiếu Vi đã về nhà với mẹ hai ngày rồi mới vội vã đến địa điểm nơi làm việc.
Có năm nghệ sĩ tham gia chương trình, Hứa Tiếu Vi, Phó Thần, Sài Dật, cùng với hai diễn viên một bộ phim truyền hình trực tuyến nổi tiếng gần đây là Lưu Lạc Nhật và Tăng Hòa Tường, người ở đây rất nhiều.
Mọi người theo đoàn phim đến thị trấn Hương Thủy, tưởng rằng chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, ngày đầu tiên đoàn làm chương trình đã sắp xếp các em nhỏ bốn, năm tuổi cho mọi người quản lý.
Đứa nhỏ nhất là Candy, do Lưu Lạc Nhật phụ trách, cả ngày sẽ có tiếng khóc và tiếng rên rỉ ở bất cứ nơi nào mà hai người họ đến.
Ba tuổi Candy đã biết thương nhớ gia đình của mình, từ ngày đến tối đều chống cự sự tiếp cận của Lưu Lạc Nhật, mãi đến tối mới cảm thấy buồn ngủ liền muốn đi ngủ, nhịn không được ngủ gục trên vai của hắn.
Đội ngũ làm chương trình ngày đầu tiên không sắp xếp các nhiệm vụ quá khó cho họ mà chỉ đơn giản là tạo cảm giác thân thiện về khoảng cách giữa trẻ em và người lớn.
Đêm khuya tĩnh lặng, lũ trẻ đã ngủ say, còn người lớn thì dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa.
Hứa Tiếu Vi tắm rửa xong về phòng nhìn tiểu Dâu Tây, xác định rằng bé đã ngủ an ổn, sau đó đi xuống lầu, gấp quần áo mà Tiểu Dâu đã quăng bừa bãi.
Sửa sang lại vali, Hứa Tiếu Vi phát hiện có người đặt một hộp chocolate và một hộp kẹo ở dưới đáy hộp từ lúc nào.
Cô lấy nó ra và thấy trên hộp bao bì có một tờ giấy dán tường màu cẩm thạch, trên giấy in một phông chữ đầy mực đậm, có ba chữ đơn giản: Giang Tấn gửi.
"Chị Vi."
Bởi vì thời gian quá muộn, nhân viên phần lớn đều đã nghỉ ngơi, trong phòng chỉ để lại một ít camera, căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt của trẻ em, Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu nhìn, một cậu bé đang đứng ở cửa giữ lấy khung cửa ngó vào.
Sài Dật đi theo phía sau cậu bé, lạnh nhạt nói gì đó với nó rồi dẫn Tiểu Mía trở lại vào phòng, thấy Hứa Tiếu Vi đang đóng vali một mình, liền hỏi: "Tiểu Dâu đâu?"
"Ngủ rồi."
"Em có nghe thấy không?" Sài Dật nói với Tiểu Mía, "Mọi người đều đã ngủ vào giờ này muộn này rồi, hơn nữa em hiện tại lại đây là quấy rầy đến chị Vi."
Hứa Tiếu Vi hỏi chuyện gì đang xảy ra thì Sài Dật nói rằng Tiểu Mía muốn tìm Tiểu Dâu Tây chơi vì biết cô bé không muốn ngủ nên đã tự mình mở cửa và vào phòng này, Sài Dật ngăn không được, đành phải dẫn cậu bé lại đây để nhìn xem tình hình.
Tiểu Mía và Tiểu Dâu có mối quan hệ rất tốt sau một ngày thân thiết, đến bây giờ Tiểu Mía vẫn còn cãi nhau muốn lên xem Tiểu Dâu, trong lúc tuyệt vọng, Hứa Tiếu Vi và Sài Dật đành phải để cậu bé lên lầu ngủ bên cạnh Tiểu Dâu, dặn dò cậu không được đánh thức Dâu Tây, bằng không cô bé sẽ khóc.
Không bao lâu, tiểu Mía cũng chịu nằm trong cái chăn đầy ấm áp, cơn buồn ngủ bắt đầu xuất hiện, cậu bé cũng theo đó nhắm mắt và ngủ thật say.