Hứa Tiếu Vi mở hai bàn tay ra cho hắn xem, tỏ vẻ bình yên vô sự, "Tôi có lời muốn nói với hai người." Cô cất điện thoại đi, " Hai người đừng lo lắng, tôi không có ăn đồ tráng miệng có trong hộp đâu."
Từ nhỏ, Hứa Tiếu Vi bị dị ứng với đậu phộng, ngoại trừ cha mẹ cô biết điều đó, không có một ai biết điều đó, người đầu tiên biết chuyện đó cũng chỉ có Đoạn Lam, chính là bởi vì có lần Hứa Tiếu Vi không biết trong đồ ăn có đậu phộng nên lỡ ăn nhầm, dẫn đến phải nằm viện, Đoạn Lam mới biết cô bị dị ứng với đậu phộng.
Kể từ sau sự việc đó, Hứa Tiếu Vi cực kỳ nhạy cảm với đậu phộng hoặc bất cứ thứ gì có thêm đậu phộng, cho nên trong giờ nghỉ cô nhận thấy có đậu phộng trong món tráng miệng, vì vậy cô đã tương kế tựu kế.
Lê Quả & Ngô An Toàn: "Cái gì?!"
Hứa Tiếu Vi nói xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, làm cho hai người sợ hãi rồi, nhưng giới truyền thông sẽ khó tin nếu tôi không diễn xuất toàn bộ. Bây giờ có rất nhiều phóng viên vây xung quanh bệnh viện đi."
Ngô An Toàn dành vài giây để hiểu logic của toàn bộ sự việc sau khi xâu chuỗi nó, "Ý của cô là cô đã biết rằng có đậu phộng trong món tráng miệng, vì vậy nên mới không ăn nó, muốn cố tình khiến cho truyền thông chú ý?"
"Ừ."
Ngô An Toàn khó hiểu, "Nhưng mà tại sao lại làm vậy?"
Từ khi trở lại Hứa Tiếu Vi đã liên tiếp mấy lần bị đưa lên hot search, đổi làm người khác đều trốn tránh không kịp, mà cô còn vội vàng muốn ngồi trên đó??
Hứa Tiếu Vi nghe câu hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, "Anh tung tin ra, nói rằng tôi bị dị ứng do ăn đồ tráng miệng của fans tặng, phần còn lại cứ để cho cư dân mạng."
Sau đó nói với Lê Quả, "Chị nhớ là em đã chụp một bức ảnh của món tráng miệng, cũng đăng lên mạng đi. "
Thật vất vả mới đem con tim đang đập hỗn loạn của mình lại, Ngô An Toàn ngay sau đó liền bị lửa giận bùng lên sử, quay sang nói với Hứa Tiếu Vi bằng một đề-xi-ben lớn hơn:" Không phải tôi đã nói cô, cô có thể nói cho tôi biết trước khi cô có sắp xếp mới chứ, cô không biết rằng tất cả chúng ta đều rất lo lắng cho cô không?! "
Ngô An Toàn biết rằng Hứa Tiếu Vi không phải là một người bình thường. Từ khi khi làm việc với cô ấy, anh chưa bao giờ bị mất bình tĩnh đến như vậy, anh luôn chào đón cô ấy với một gương mặt tươi cười. Nhưng sự việc đột ngột xảy ra vào hôm nay thực sự khiến anh sợ hãi, tâm trí anh lúc này vẫn rối tung lên, nhất là sau khi nghe Hứa Tiếu Vi vẫn bình tĩnh gọi đồ như vậy, tính cả cơn tức giận bùng nổ trong phòng nghỉ vừa rồi.
Hứa Tiếu Vi không nói gì, im lặng mà nhìn anh.
"Tính mạng của cô liên quan trực tiếp đến toàn bộ đội ngũ của chúng ta. Nếu hôm nay cô thực sự có chuyện gì xảy ra, cô muốn chúng tôi giải thích với sếp của cô như thế nào đây? Tôi nghĩ cô mắc bệnh nghề nghiệp quá nghiêm trọng đi, đến nơi nào cũng đều có thể diễn kịch được, nhưng mà nếu cô muốn diễn, cô có thể nói cho chúng tôi biết mình là khán giả không? Nếu cô thực sự cần được giữ bí mật thì ít nhất cô cũng phải nói với tôi và Lê Quả một tiếng đi, không nên vô duyên vô cớ dọa mọi người. "
Hứa Tiếu Vi tự biết việc này là do bản thân mình không cân nhắc kĩ, cho nên đối mặt với sự chỉ trích của Ngô An Toàn, cô cũng thật lòng gật đầu xin lỗi, "Thật xin lỗi" ba chữ đó vẫn chưa thoát ra khỏi miệng cô thì một giọng nói lạnh lùng ngoài cửa phòng bệnh truyền tới.
"Ngô An Toàn."
Một câu nói gần như không có âm điệu rơi vào tai ba người, vang vọng trong căn phòng bệnh nắng ấm, lập tức khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống mấy độ.
Xong rồi xong rồi.
Đây là phản ứng đầu tiên của Ngô An Toàn.
Giang Tấn hai tay đút túi đi tới trước mặt anh, khi nói chuyện lông mày khẽ nhướng lên, giọng điệu không được tốt mấy, "Ai cho anh quyền mắng cô ấy hả?"
Giang Tấn vừa xuất hiện, rõ ràng đã khiến cho sự tức giận vừa mới bùng nổ của Ngô An Toàn hoàn toàn suy yếu, đối mặt với khí thế áp bức của Giang Tấn, Ngô An Toàn nhất thời không biết nói gì.
Hứa Tiếu Vi thấy thế lập tức bước xuống giường bước tới bên cạnh Giang Tấn, kéo tay áo của hắn, nói nhỏ, "Chuyện này không liên quan chuyện tới anh ấy, Ngô An Toàn cũng chỉ vì lo lắng cho tôi thôi."
Ánh mắt Giang Tấn nhẹ nhàng nhìn đến chỗ mà Hứa Tiếu Vi đang kéo tay áo hắn, đáy mắt bỗng có chút lúng túng xoẹt qua, sau đó mấy giây mặt lại vô biểu tình liếc nhìn Ngô An Toàn, giơ một ngón tay lên, "Một năm tiền lương."
What!?
Ngô An Toàn trợn to hai mắt, Giang Tấn không cho anh cơ hội nói chuyện, nhanh chóng bổ sung nói: "Đây là hình phạt lần trước."
Ngô An Toàn không nói.
Giang Tấn: " Sự việc lần này không liên quan tới cậu, cho nên......"
Ngô An Toàn hai mắt sáng ngời nhìn hắn, như là thấy được một tia hi vọng.
"Thưởng cho cậu tiền lương của hai năm."
"......"
Thấy bộ dáng ăn mệt khó gặp của Ngô An Toàn, Hứa Tiếu Vi cùng Lê Quả cố gắng kìm lại nụ cười đang nở ra. Đề phòng Giang Tấn lại tiếp tục tính toán nợ cũ, Hứa Tiếu Vi tùy tiện tìm một cớ làm cho Ngô An Toàn cùng với Lê Quả đi ra ngoài.
Đưa hai người rời khỏi phòng bệnh, Hứa Tiếu Vi mới đứng ở cửa quay đầu nhìn Giang Tấn nói, "Anh cũng quá xấu rồi."
Giang Cẩm móc ngón tay về phía cô, "Lại đây."
Hứa Tiếu Vi đem cửa đóng lại sau đó lon ton chạy đến trước mặt của Giang Tấn, vừa rồi động tác quá gấp nên cô quên không mang giày, hơi lạnh của sàn nhà xuyên qua lòng bàn chân, nháy mắt xâm nhập vào toàn bộ cơ thể của cô. Ngay khi cô vừa đứng trước mặt Giang Tấn, một bàn tay liền đặt ở cả hai vai đã nâng cô lên, giây tiếp theo, Hứa Tiếu Vi được thả chân xuống một đôi giày da, cách ly hoàn toàn cái lạnh của sàn nhà.
Hứa Tiếu Vi bỗng chốc ngẩng đầu, suýt nữa đụng phải cằm của Giang Tấn, hắn hơi nhíu mày, hoàn toàn khác xa người mới vừa nói chuyện với Ngô An Toàn.
Từ Hiểu Đông gõ ngón chân lên trên giày anh, lo lắng anh không chịu nổi sức nặng của cô, khi cô muốn đi xuống, người đàn ông trước mặt đột nhiên đè cô vào trong ngực, sau đó ôm chặt lấy cô.
Mũi chân Hứa Tiếu Vi vừa đặt lên trên bề mặt giày của hắn, lo lắng hắn không chịu nổi sức nặng của cô, khi cô muốn đi xuống, người đàn ông trước mặt đột nhiên ấn cô vào trong ngực, sau đó ôm chặt lấy cô.