Không hiểu trong mắt Giang Tấn sạch sẽ là tới trình độ nào nhưng dưới ánh mắt chết chóc của hắn, Hứa Tiếu Vi vẫn phải dùng khăn ướt lau sạch những nơi mà Phó Thần đã chạm qua.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tiếu Vi cảm thấy cột đèn đỏ ở ngã tư này chạy lâu đến vậy, cô xoa xoa cổ tay đã đỏ lên, đôi mắt Giang Tấn vẫn nhìn chằm chằm vào nơi đó cứ như một thanh kiếm sắc bén, Hứa Tiếu Vi lặng lẽ nhìn hắn, u oán nói: "Tất cả đều đã lau sạch, nếu anh thấy không sạch thì có thể chặt đi cũng được."
Nói xong, Hứa Tiếu Vi mang vẻ mặt như tráng sĩ bị gãy cổ tay duỗi tay đến trước mặt Giang Tấn, đối phương rũ mắt nhìn mu bàn tay bị cô chà xát đến ửng đỏ, làn da hồng hồng ánh vào mắt khiến cho chân mày vừa mới dãn ra giờ lại cau thành một đoàn.
Tầm mắt di chuyển, sau đó dừng trên mặt cô gái đang quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trên mặt toàn là cảm xúc bất bình sâu sắt, Giang Tấn thấy bộ dáng cáu kỉnh của cô, giận quá hóa cười, ngón tay gõ gõ trên đầu cô, lực đạo hơi mạnh: "Lần này tôi sẽ tha cho em đấy."
Khi đến nhà hàng Xương Hà, Giang Tấn đậu xe xong chuẩn bị mở cửa đi xuống, thì bị Hứa Tiếu Vi kéo lại.
Hứa Tiếu Vi nhìn cách ăn mặc của hắn từ trên xuống dưới: "Anh cứ như vậy mà đi xuống?"
Hắn hôm nay không có mặc tây trang chỉnh tề chỉ mặc một chiếc áo khoác đen dài, áo trong cũng màu đen, quần cũng vậy.
Ngô An Toàn 'chỉ dạy' cho Hứa Tiếu Vi rất nhiều cách để tránh đám đông, thế nên mỗi lần ra cửa cô đều chuẩn bị khẩu trang và mũ, đặc biệt là khi cùng Giang Tấn ra ngoài, thật ra không phải là cô sợ bị người nhận ra, mà là sợ liên luỵ đến Giang Tấn.
Hứa Tiếu Vi đem khuôn mặt viết mấy chữ ' tôi ăn mặc như vậy thì có sao' nhìn cô, Hứa Tiếu Vi xoay người xuống ghế sau lấy ra mũ và khẩu trang đưa cho Giang Tấn: "Mang lên thì anh sẽ không dễ bị người khác nhận ra."
Giang Tấn nhếch chân mày lên: "Tôi làm chuyện xấu hổ không nên người khác biết hay sao?"
"Không phải.", Hứa Tiếu Vi thấy hắn không có động tĩnh, cô vươn tay đội mũ lên đầu anh, cuối cùng còn tri kỉ mà giúp hắn sửa sang tóc tai lại, đến khi đối mặt với đôi mắt sâu của Giang Tấn thì cô mới nhận ra rồi rụt tay lại: "Tôi chỉ là sợ sẽ truyền scandal."
Sắc mặt Giang Tấn trầm đi vài phần: "Có tai tiếng với tôi rất mất mặt sao?"
"Đây là anh nói mà, không được có tai tiếng với người khác giới."
"......"
Hắn có từng nói sao?
Hứa Tiếu Vi bổ sung: "Chủ yếu là sợ có phóng viên ngồi săn tin, nên tôi lo lắng sẽ liên lụy tới anh."
Rốt cuộc, từ khi cô trở lại, nhờ có phúc của Đoạn Lam mà các phóng viên cùng paparazzi lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô như hổ đói.
Giang Tấn nghe xong sắc mặt mới dịu bớt, Hứa Tiếu Vi lại lần nữa đem khẩu trang đưa qua, hắn mang lên rồi mới xuống xe.
Trong lúc ăn cơm, trong đầu óc Giang Tấn vẫn luôn hiện ra một ý niệm: Hôm nào nhất định phải đem sửa cái hợp đồng trong nhà lại.
Những người khác giới ngoại trừ hắn......
Trên đường về nhà sau bữa tối, vừa lúc bị tắt đường, Hứa Tiếu Vi thật sự kiên trì không được mà ngủ gục bên cửa kính xe, dựa vào cửa sổ xe ngủ rồi.
Hai tiếng sau, xe đến gara của biệt thự.
Giang Tấn đỗ xe xong còn cố ý đợi vài phút nhưng thấy Hứa Tiếu Vi không hề có tỉnh lại dấu hiệu nên hắn ngồi lặng im mà nhìn cô.
Ánh đèn bên trong xe mờ ảo, chiếu lên gương mặt trang điểm nhẹ của Hứa Tiếu Vi, đang đầu nghiêng dựa vào cửa kính xe, mái tóc vén ra sau tai, một số dán lên trên mặt cô.
Giang Tấn không nhịn được cởi dây an toàn mà tiến lại gần cô, một tay chống trên lưng ghế, một tay nhẹ nhàng giúp cô vén những sợi tóc ra sau tai.
Ánh mắt lia đến đôi môi phấn nộn của cô, yết hầu Giang Tấn căng thẳng, nuốt một ngụm nước miếng, bất giác liền nhớ đến lần cưỡng hôn lúc trước.
Giang Tấn từ nhỏ đã không thích chơi với con gái, huống chi là có tiếp xúc với họ. Lần đầu tiên hắn nếm được hương vị ngọt ngào cũng là cái lần trước khi hôn Hứa Tiếu Vi.
Hắn cũng không biết vì sao môi cô lại ngọt như vậy, mềm như vậy, giống như là kẹo bông gòn.
Suy nghĩ đến đây, Giang Tấn lại nhìn chằm chằm vào đôi môi Hứa Tiếu Vi, kể từ lần cuối cùng anh hôn cô, Giang Tấn mỗi lần thấy miệng cô đều muốn nếm thêm một lần.
Khi hắn cách cô còn mấy centimet, Hứa Tiếu Vi gần như bị đánh thức bởi hơi thở gấp gáp của hắn, cô thay đổi tư thế như để cảnh báo và chìm vào giấc ngủ.
Giang Tấn tỉnh táo lại, ngồi trở lại vị trí, hít thở sâu vài cái, chờ đến khi đem cảm xúc ổn định lại, mới xuống xe, cởi áo khoác đắp lên trên người cô, rồi bế cô ra từ ghế phụ.
Khi anh cúi xuống bế Hứa Tiếu Vi lên thì miệng vết thương nhói lên làm Giang Tấn ngưng một lát, đợi một chút thấy không có việc gì thì hắn bắt đầu bế cô ra ngoài dễ dàng như chưa từng xảy ra chuyện gì, rồi đóng cửa trở vào nhà.
Dì Vương đang ở sân sau tưới cây, nghe thấy tiếng tiếng động liền đặt bình tưới xuống, đi tới cửa, vừa lúc thấy Giang Tấn ôm Hứa Tiếu Vi trở về, vội vàng tiến lên: "Tiên sinh, Tiểu Vi làm sao vậy?"
"Mệt, ngủ rồi."
Vương dì sợ sẽ động miệng vết thương Giang Tấn, hỏi hắn có muốn hỗ trợ hay không, Giang Tấn lắc đầu, nói dì Vương nghỉ ngơi sớm chút sau đó liền ôm Hứa Tiếu Vi lên lầu.
Năm phút sau, dì Vương xong việc ở sân sau liền quay trời lại thì thấy Giang Tấn vội vã xuống lầu, trong tay cầm hai cái bình đi về phía bà: "Dì Vương, này hai cái cái nào là nước tẩy trang?"
Dì Vương vô cùng kinh ngạc, suýt nữa là không cầm bình tưới nước trong tay:"Cả hai"
Giang Tấn cũng thấy 2 cái chai cũng tương tự nhau, nhưng mà......
Giang Tấn: "Mắt môi và mặt đều phải tách ra để rửa riêng sao?"
Vương dì gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Tấn: "Dùng khăn giấy thấm nước tẩy trang lên thì liền có thể rửa sao?"
"...... Không phải," Vương dì cười cười: "Tiểu Vi có miếng bông trên bàn trang điểm của cô ấy, tôi nhớ hình như là trong cái hộp màu xanh biển, lấy vài miếng ra đổ nước tẩy trang là được."
"Sau đó thì sao?"
"Tây trang xong thì đi rửa mặt, sau đó thoa tinh chất dương da."
"Thật phiền phức."
"Nếu không để tôi làm cho?"
"Thôi, vẫn là để tôi tự làm."