Edit: Haullyn
Năm giờ sáng, thành phố W mưa to tầm tã, tiếng sấm đánh càng mạnh, mưa rơi xuống càng nhiều, nước mưa rơi từ bầu trời xuống như những cây kim trong suốt đập mạnh vào cửa sổ, tạo thành những âm thanh lộp độp.
Giang Tấn đi từ bên ngoài vào, đặt ô xuống và treo áo khoác đã ướt lên giá, nghe thấy âm thanh nhỏ nhỏ phát ra từ TV phòng khách, hắn tiến vào thấy một cô gái đang nằm ngủ trên ghế sô pha.
Giang Tấn có chút bất ngờ, hiển nhiên là không ngờ cô lại ở đây, sau đó bước chậm đi tới ghế sô pha nhìn xuống cô gái nằm cuộn mình trên đó, hai tay cô ôm chặt cái gối trước bụng, một vài tia sáng nhỏ hắt vào khuôn mặt không trang điểm của cô khiến Giang Tấn có thể thấy rõ đôi mày nhíu chặt và giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt mịn màng, trong miệng còn thi thoảng mấp máy như đang nói gì đó.
Vẻ mặt khó chịu của Hứa Tiếu Vi phản chiếu rõ trong mắt Giang Tấn, làm cho đôi mày kiếm tinh xảo của hắn cũng nhăn lại, Giang Tấn ngước mắt nhìn thời tiết xấu bên ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc dì Vương - quản gia, cầm chăn ra khỏi phòng, sau khi thấy hắn liền khom lưng cung kính chào hắn "Ông chủ."
Giang Tấn thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, nhàn nhạt đáp lại.
Dì Vương cẩn thận đắp tấm chăn lên người Hứa Tiếu Vi, lúc ngẩng đầu lên cũng là lúc thấy được Giang Tấn thu lại tầm mắt, dì Vương nhẹ giọng nói với hắn: "11 giờ tối hôm qua cô Hứa tới đây đợi ngài, tôi bảo cô ấy vào phòng cho khách nghỉ ngơi nhưng cô Hứa không chịu, nói muốn ở phòng khách chờ ngài, nửa giờ trước mới mệt mỏi ngủ thiếp đi."
Giang Tấn hơi gật đầu cho là đã biết, âm thanh trầm thấp: "Dì Vương về nghỉ ngơi đi, về sau ngoại trừ những đêm mưa thì dì không cần phải ở lại muộn như vậy."
Hắn nghĩ qua, mỗi tháng vào mỗi đêm mưa, cô gái này lại chạy tới đây tìm hắn...
Chờ dì Vương rời đi, Giang Tấn hai tay đút túi đứng nhìn trong chốc lát, rồi khom lưng bế ngang cô gái đang ngủ lên.
Giang Tấn vừa mới từ ngoài vào nên ngón tay vẫn còn vương chút hơi lạnh từ bên ngoài, hơn nữa thân thể của Hứa Tiếu Vi càng mẫn cảm hơn sau sự việc 6 năm trước. Khi Giang Tấn vừa chạm tay vào làn da Hứa Tiếu Vi, cả người Hứa Tiếu Vi run rẩy, trong lúc ngủ mơ vô thức nắm chặt lấy cổ áo Giang Tấn.
Giang Tấn: "......"
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng, trong mắt Hứa Tiếu Vi lóe lên tia kinh ngạc, cô ngây người nhìn vết nhăn khó coi được bàn tay mình tạo nên. Sau vài giây, một mùi hương quen thuộc bao lấy toàn thân, Hứa Tiếu Vi mới ngẩng đầu nhìn lên, cô tình cờ đối mặt với vẻ mặt đặc biệt âm trầm của Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi bị ánh mắt đáng sợ của hắn dọa nhảy dựng, vội vàng nhảy xuống chạy vào một góc ghế sô pha, giống như con nai nhỏ đang sợ hãi.
"Tôi xin lỗi."
Giang Tấn thu tay lại, ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, vẻ mặt phiền muộn cởi từng cúc áo sơ mi bị cô làm nhăn, nhưng ngại bên cạnh có người, hắn chỉ cởi cúc tới phần áo không nhăn.
Hứa Tiếu Vi lặng lẽ nhìn hắn, "Tôi không cố ý đâu, hay là anh cởi áo sơ mi ra để tôi ủi lại cho anh?"
Bất cứ người nào quen Giang Tấn đều biết hắn có rất nhiều bệnh, đặc biệt là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nặng về sự sạch sẽ. Quần áo sơ mi mỗi ngày của hắn đều được quản gia là bàn ủi rất nhiều lần, ở trong mắt Giang Tấn, không cho phép có một vết nhăn nào xuất hiện. Kể cả thời đi học còn dùng sách vở, từ khai giảng tới lúc bế giảng, sách vở vẫn mới tinh như ban đầu.
Giờ thì tốt rồi......, cô cư nhiên còn để lại trên áo hắn dấu vết rất xấu. Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết trong lòng Giang Tấn có bao nhiêu miễn cưỡng khi không thể cởi hẳn cái áo này ra.
Hứa Tiếu Vi còn đang hối hận muốn đánh đầu, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp lại truyền đến bên tai cô: "Lại gặp ác mộng à?"
"Ừ." Hứa Tiếu Vi lau mồ hôi chưa khô trên mặt.
Từ khi đó, mỗi khi trời mưa, cô lại bị ác mộng ám ảnh vây quanh, cô đã quen rồi.
TV vẫn đang chiếu chương trình gameshow hài hước, đột nhiên lúc này vang lên tiếng cười phá lên trong bầu không khí yên tĩnh, Giang Tấn cảm thấy khó chịu liền lấy điều khiển tắt TV rồi ném lại bàn, sau đó hỏi: "Dì Vương nói cô 11 giờ tối qua tới đây, có chuyện gì?"
Hứa Tiếu Vi thì thào: "Trời mưa sợ không ngủ được......"
Giang Tấn nghe không rõ, ánh mắt dò xét nhìn cô tựa hồ như muốn hỏi cô đang nói gì.
Hứa Tiếu Vi ho nhẹ, nghiêm mặt nói: "Có phải anh đã hứa sẽ giúp tôi, đúng chứ?"
Hắn bị hỏi ngược lại, khoanh tay ôm ngực dựa vào ghế sô pha, nhìn nghiêng cô, lông mày hơi nhướng lên, giọng nói lại vẫn lạnh nhạt, "Nếu không?"
Nhưng mà một tháng qua, cô vẫn chưa thu xếp cho chỗ ở mới. Trong lòng Hứa Tiếu Vi chửi thầm, không dám nói thẳng ra, vì sợ chọc giận người nào đó trước mặt, rồi người đó sẽ đổi ý.
Nếu Giang Tấn nói giúp, Hứa Tiếu Vi cũng chỉ có thể ngồi chờ thông báo từ hắn.
Hứa Tiếu Vi ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò hỏi nghi ngờ của hắn đang dán chặt vào người cô, Hứa Tiếu Vi lập tức chuyển đề tài, cười hỏi hắn, "Anh vừa mới tan việc à?"
"Ừ." Giang Tấn đứng dậy đi tới quầy bar nhỏ rót nước, "Hôm nay đã xảy ra rất nhiều việc, nếu cô mệt mỏi thì lên tầng đi ngủ đi."
Ngủ?
Hứa Tiếu Vi nhìn cành cây ngoài cửa bị mưa gió thổi bay, trong lòng sợ hãi run rẩy, "Không cần."
Giang Tấn lấy một tập tài liệu từ phần văn kiện ra, đi lại sô pha đưa cho cô, biểu đạt ngắn gọn: "Hợp đồng, ký."
Hứa Tiếu Vi nhận tập tài liệu, nhìn thấy hai chữ 'HỢP ĐỒNG' to tướng, sau đó cũng không thèm nhìn tới nội dung bản hợp đồng ra sao, trực tiếp ký tên vào trang cuối cùng.
Giang Tấn nhấp ngụm rượu, thấy cô chưa xem nội dung đã ký tên, nghĩ thầm, cô gái này thật đúng là không phòng bị tâm, cũng không sợ bị đem bán.
Sau khi Hứa Tiếu Vi ký tên xong, đúng lúc Giang Tấn thu lại tầm mắt, cúi đầu tập trung lướt điện thoại.
Hứa Tiếu Vi cuối cùng cũng hỏi một câu mà cô luôn muốn hỏi: "Vì sao anh nguyện ý giúp tôi? Một người 6 năm qua đã không làm việc, thậm chí còn có quá khứ không thể chịu nổi, đối với anh không có......"
"Tôi là thương nhân, giúp cô tất nhiên bởi vì trên người cô còn có giá trị." Giang Tấn đưa tay nhéo cằm Hứa Tiếu Vi nâng lên nhìn thẳng vào hắn, giọng nói trầm thấp như tiếng nổ vang bên tai cô: "Gương mặt này của cô, chính là thứ có giá trị lớn nhất. Kể từ ngày hôm nay, hãy quên quá khứ đi, tôi sẽ dùng năng lực lớn nhất của tôi để phủng cô lên, hy vọng cô sẽ không làm tôi thất vọng."
Nhớ tới chuyện cũ, vẻ mặt Hứa Tiếu Vi có chút cứng đờ, giọng nói kiên định: "Tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng."
Giang Tấn nhận ra sự kiên định bất khả chiến bại từ đôi mắt sáng ngời của cô, hắn thu tay về, đứng dậy, nói với cô một câu rồi lên tầng: "Ngày mai người đại diện của cô sẽ tới, ba ngày sau tiến tổ, kịch bản ở sẵn trong tài liệu, từ từ tìm hiểu."
Sau khi Giang Tấn trở về phòng, Hứa Tiếu Vi không ngủ được vì cơn ác mộng vừa rồi, cô thức đọc kịch bản tới rạng sáng.
Trang tiêu đề của kịch bản có in danh sách các diễn viên, nam chính là Phó Thần, Hứa Tiếu Vi có chút ấn tượng với anh ta, hình như anh ta là tiền bối của cô. Còn nữ chính là Đoạn Lam, cả đời này cô cũng không bao giờ quên cái tên đó.
Hai chữ 'Đoạn Lam' rơi vào đáy mắt cô không báo trước, khiến đôi mắt nhu hòa không gợn sóng của cô chợt trở nên sâu thẳm u tối.
Hứa Tiếu Vi không biết đã nhìn chằm chằm cái tên Đoạn Lam này bao lâu, đến nỗi cánh tay phải giật giật, cô chậm rãi đỡ lấy mắt cá chân phải, bên tai vẫn còn văng vẳng lời cô ta nói nhiều năm trước.
"Hứa Tiếu Vi, cô đừng tưởng ai cũng siêu đẳng như vậy, bây giờ hai chân cô bị phế đi rồi, tôi xem cô còn năng lực nào để đoạt với tôi không, nhân vật nữ chính này tôi sẽ thay cô diễn thật tốt nhé, cô cứ từ từ mà thưởng thức món quà lớn mà tôi tặng đi, đồ phế vật ha ha ha ——"
Sáu năm trước, vì bộ phim《 I'm Here 》nổi tiếng, từ diễn viên chính đến diễn viên phụ đều trở nên nổi tiếng trên mạng chỉ sau một đêm, Hứa Tiếu Vi nhân cơ hội đó cũng được nhiều người biết đến hơn, cô cho rằng đây là một bước khởi đầu rất tốt cho sự nghiệp diễn suất của cô. Thật không ngờ, mới bắt đầu đã phải kết thúc.
Vào ngày sinh nhật của Hứa Tiếu Vi, Đoạn Lam đã mời Hứa Tiếu Vi tới cùng ăn mừng, nhưng Hứa Tiếu Vi đã gặp tai nạn ô tô trên đường đến nơi hẹn, sau khi tỉnh lại mới biết chân phải của mình đã bị gãy xương, theo đó cô lại nhận được tin vai diễn của cô đã được đạo diễn thay đổi. Cùng ngày hôm đó, cô được tới một ngôi nhà xa lạ.
Công ty đã sắp xếp cho cô một căn nhà ở thị trấn nhỏ ngoài ngoại ô, nhưng đó chỉ là một ngôi nhà lụp xụp bình thường của người nông dân, ngôi nhà rất đơn sơ, thậm chí hầu như còn không có nhiều đồ đạc, phòng khách, phòng vệ sinh và phòng bếp liền kề nhau.
Nhân viên công tác nói cô ở lại đây để tạm thời tránh ánh đèn sân khấu đầy sóng gió, và sẽ đưa cô trở lại khi cô bình phục. Nhưng ngày này qua ngày khác cũng không nghe thấy tin tức gì từ công ty, Hứa Tiếu Vi biết chính mình đã bị bỏ rơi.
Trên mạng, cái tên 'Hứa Tiếu Vi' chỉ như cơn gió thoảng trên cánh đồng lúa, chỉ có người liên quan biết, cả thế giới đều giả vờ như không biết.
Hứa Tiếu Vi sống với vết thương ở chân đã mấy năm, sau đó vẫn được công ty cấp tiền để mua thuốc điều trị cho chân cô, vì không muốn tạo gánh nặng cho mẹ cô, cô đành phải ra ngoài làm việc kiếm tiền với cái chân thương tật.
Cô đi giao đồ ăn kể cả là những đêm mưa, mỗi ngày rửa bát thuê trong căn bếp tối, sống một ngày có cơm ăn thì ngày mai không có.
Mà khi cô ở giai đoạn nghèo túng nhất, Đoạn Lam, 'người bạn' khiến cô chìm trong bóng tối, lại thuận buồm xuôi gió đứng vững ở giới giải trí.
Sắc trời còn hơi tối, một vết trắng sáng ngang qua bầu trời, màn đêm dần được thay thế, nhưng một tiếng sấm chói tai còn sót lại vang lên, kéo thần trí Hứa Tiếu Vi ra hỏi dòng suy nghĩ miên man.
Bàn tay đang cầm kịch bản của cô không biết từ khi nào đã vô thức nắm chặt, cô rũ mắt, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn hai chân mình.
Vụ tai nạn từ 6 năm trước, cô may mắn được ông trời cưu mang một cái mệnh, nhưng bởi vì chân phải bị thương nên công ty cảm thấy cô không còn giá trị lợi dụng, Hứa Tiếu Vi cũng mất hết cơ hội sẵn có...
Vì năm đó đôi chân không được chữa khỏi nhanh chóng, cho nên trong suốt 6 năm nay, mỗi khi tới ngày mưa, mắt cá chân cô lại đau tới tận tim, như có hàng vạn con kiến gặm cắn xương cốt của cô, đau đến không chịu nổi.
Năm đó Hứa Tiếu Vi phẫu thuật xong cũng không dùng chất gây tê, cô mơ hồ có thể nghe thấy được tiếng cười bên mép giường, trong cơn hỗn loạn Hứa Tiếu Vi phảng phất như nghe được âm thanh của Đoạn Lam, giong nói của cô ta rất thanh thúy mềm mại, cực kỳ có sức nặng. Vì thế đã nhiều năm trôi qua nhưng lời nói của Đoạn Lam vẫn quanh quẩn trong đầu cô, nó cũng như tiếp thêm động lực cho cuộc sống vô vọng của cô vực dậy.
Hứa Tiếu Vi cười lạnh một tiếng: "Quà mà cô tặng tôi, tôi sẽ trả lại cho cô TỪNG CÁI MỘT."
——
Ngày hôm sau, sáng sớm, Hứa Tiếu Vi nằm trên sô pha một lúc cho tới khi mưa tạnh, thẳng tới lúc mặt trời vượt qua từng đám mây từ từ lên cao, ánh mặt trời chiếu sáng vào cửa sổ. Cô chợt giật mình, ngồi dậy mới nhận ra, kịch bản cô ôm trong lòng ngực đêm qua giờ đã được đặt trên bàn cà phê, và có thêm một tấm chăn bông trên vai cô.
Dì Vương lấy bữa sáng từ trong bếp đi ra, đặt đồ lên bàn ăn, thấy Hứa Tiếu Vi đã tỉnh, bà cười và bảo cô lên tầng rửa mặt.
Một tháng trước Hứa Tiếu Vi tìm tới Giang Tấn và cầu xin hắn giúp đỡ, Giang Tấn chi tiền đưa cô gia nhập vào công ty và mua cho cô một căn nhà ở bên cạnh. Nhưng trong khoảng thời gian này, thành phố W về đêm mưa liên tục, Hứa Tiếu Vi thường xuyên tới đây, Giang Tấn cũng vì thế bảo dì Vương dọn một phòng để Hứa Tiếu Vi ngủ và chuẩn bị đồ dùng hằng ngày.
Hứa Tiếu Vi rửa mặt xong đi xuống phòng ăn, dì Vương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trên bàn, Hứa Tiếu Vi không thấy Giang Tấn liền hỏi dì Vương, "Giang Tấn đâu ạ?"
Dì Vương theo thói quen luôn cười, nói: "Sáng sớm ông chủ đã tới công ty. Hứa tiểu thư ăn sáng trước đi."
Hứa Tiếu Vi nhìn bữa sáng đa dạng trên bàn, nghĩ không khỏi cảm thấy phụ cho tay nghề khéo léo của dì Vương, nhưng thật sự cô không có cảm giác muốn ăn nên đành lắc đầu.
Cô đã từ bỏ thói quen ăn sáng từ 6 năm trước, không phải là không muốn ăn, mà là không cần ăn, cho nên hiện tại kể cả có thấy món ngon thịnh soạn cô cũng không thèm ăn.
Dì Vương ngăn Hứa Tiếu Vi đang muốn rời đi, "Hứa tiểu thư, đây là do ông chủ phân phó."
Nhắc tới Giang Tấn, bước chân Hứa Tiếu Vi dừng lại, quay lại nhìn dì Vương, "Vậy Giang Tấn có ăn không ạ?"
Dì Vương giật mình, thành thật trả lời: "Ông chủ không có thói quen ăn sáng ở nhà." Ngừng lại, dì Vương phát hiện sự thay đổi trên nét mặt Hứa Tiếu Vi, vội vàng bổ sung: "Nhưng ông chủ tới công ty sẽ ăn."
Hứa Tiếu Vi biết dì Vương đang nói dối nhưng vẫn gật đầu, cô không muốn khiến bà ấy khó xử, quay lại bàn ăn lấy di động ra gửi tin nhắn cho Giang Tấn.
[Giang tổng, với tư cách là người đứng đầu một công ty, ngài hẳn phải đặc biệt chú ý đến sự công bằng.]
[Ngài đã không ăn sáng vậy sao còn bắt tôi ăn, việc này không công bằng chút nào.]
Năm phút trôi qua, Giang Tấn vẫn không trả lời.
Dì Vương đứng ở bên cạnh với vẻ mặt khó xử, Hứa Tiếu Vi nghẹn khuất mà gõ xuống ba chữ: [Tôi phản đối!!]
Lần này Giang Tấn trả lời tương đối nhanh, chỉ trong khoảng mười mấy giây đã thấy hắn nhắn lại
Giang Tấn: [Cho cô cơ hội khiếu nại đấy.]
Hứa Tiếu Vi: Tôi đề nghị không cần ăn sáng.
Giang Tấn: [Từ chối.]
Hứa Tiếu Vi: "......"
————
Tác giả có lời muốn nói: Nam nữ chính trong quá khứ có xảy ra rất nhiều chuyện với nhau để từ từ rồi tôi nói, các bạn chịu khó nghe nha~
————
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Facebook của Tiệm sách Haulawu. ❌➡
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#Haullyn