Văn Thệ Xuyên làm như bây giờ mới nhìn thấy bọn họ, đứng xa xa vẫy tay rồi mới đủng đỉnh đi tới gần.
"Sau khi tới nơi ngồi không hơi chán, ra ngoài dạo một vòng." Văn Thệ Xuyên nói.
Nghe qua như thể hắn không tốn chút công sức nào, Phó Hành Vân đỏ mặt, cảm thấy bản thân mình quả là dốt nát. Anh cúi đầu không nhìn hắn, giả vờ chăm chú xem bản đồ, nhưng kỳ thật đang rất hoảng loạn, trên đó viết cái gì cũng không hiểu.
Nhân viên công tác vội vàng nhắc: "Không được chỉ đường đâu nhé."
Văn Thệ Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đứng bên cạnh Phó Hành Vân im lặng xem bản đồ. Hắn lặng lẽ đưa cái cốc đang cầm trên tay cho anh, Phó Hành Vân cảm giác trên tay ấm áp, ngửi thấy bên trong cốc không phải cà phê mà là cacao nóng, nguyên một cốc đầy. Thừa lúc staff không chú ý, Văn Thệ Xuyên giả vờ cúi xuống gần hơn xem bản đồ, nhỏ giọng bày vẽ.
"Đi thẳng về phía trước có con kênh đào, qua bên kia kênh là đến rồi."
Không hề giống với lộ tuyến viết trên bản đồ, Phó Hành Vân căn bản không hề do dự, một hơi uống hết nửa ly cacao, toàn thân đã ấm hẳn lên, một lần nữa đi về phía trước. Văn Thệ Xuyên ngồi duỗi chân trên băng ghế dài ven đường, lười biếng vẫy vẫy tay với bọn họ.
Đi bộ đại khái thêm hai mươi phút nữa, ra khỏi con đường nhỏ, tầm nhìn lập tức trải rộng ra, con kênh đào vắt ngang trước mắt. Nhà cao tầng ở Amsterdam không nhiều lắm, bầu trời ở thành phố này có vẻ đặc biệt rộng lớn. Phó Hành Vân nghiêm túc đối chiếu với bản đồ một chút, phát hiện đích đến tổ tiết mục cho bọn họ, cũng là khách sạn tối nay cả bọn ngủ lại, đang ở cách đó không xa, bởi vì toà nhà có số tầng cao nên nổi bật như hạc trong bầy gà.
Phó Hành Vân quay đầu nhìn camera, nghiêm túc hỏi: "Đường đi vẽ trên bản đồ là cố ý chơi tôi phải không?"
Cameraman vội vàng xua tay: "Không phải không phải đâu, đi theo đường trên bản đồ sẽ nhanh hơn."
Phó Hành Vân vẫn cảm giác bọn họ cố ý, nhưng dù sao cũng đã đến nơi rồi, anh thở phào một cái, nhanh chóng đi đến mục tiêu. Sau khi về đích, anh mới quẫn bách phát hiện ra mình là người về cuối cùng. Dư Hướng Vãn và Đàn Tử Mình đang xếp hàng ngồi bên bờ kênh đào đung đưa chân, Bạch Lộ đang đứng gần đó để trợ lý của cô ta chụp mấy tấm ảnh đường phố.
Một lát sau, Văn Thệ Xuyên cũng khoan thai cưỡi xe đạp trở về, mọi người đã tập hợp đầy đủ.
Dư Hướng Vãn đến bên cạnh anh nhỏ giọng oán giận: "Anh đến trễ thế."
"Còn cô sao lại đi nhanh như vậy?" Phó Hành Vân hỏi.
Cô nàng trả lời: "Thì hỏi đường người ta chứ sao, đường vẽ trên bản đồ là điêu đấy."
"Tiếng Anh của cô tốt lắm à."
"Đương nhiên là không," Dư Hướng Vãn không thèm quan tâm, "Khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ cơ thể thôi."
Phó Hành Vân cười, cảm thấy bộ dạng lo lắng không dám hỏi của mình vừa rồi đúng là dư thừa, tâm trạng căng thẳng dần dần thả lỏng lại. Đôi khi anh cảm thấy mình có quá nhiều ý nghĩ dư thừa, luôn cho rằng mọi người đều đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình, mỗi một câu một chữ mình nói ra đều bị phóng đại, mỗi hành động đều bị xuyên tạc, rất gò bó, còn không bằng được với bọn Dư Hướng Vãn.
Anh đã uống hết cốc cacao nóng, đang cầm cái ly không trong tay chờ chỉ thị tiếp theo của tổ tiết mục, Văn Thệ Xuyên rất tự nhiên nhấc cái ly ra khỏi tay anh ném vào thùng rác. Bản thân hắn không cảm thấy gì, những người khác cũng không rảnh chú ý, chỉ có một mình Phó Hành Vân thấy chột dạ.
Tổ tiết mục nói người về đích đầu tiên sẽ có phần thưởng, nhưng lần này không ngờ lại có hai người cùng về nhất là Văn Thệ Xuyên và Bạch Lộ.
Phần thưởng là cái gì?
Phó Hành Vân nhìn theo ngón tay của staff tổ tiết mục chỉ, ngửa đầu mỏi cả cổ mới nhìn thấy rõ ràng. Ở cách đó không xa, trên tầng thượng của toà nhà cao nhất có một cột xích đu nhỏ như hạt mè, đó là cột xích đu cảm giác mạnh cao nhất toàn châu Âu, tên là "Vượt qua giới hạn". Phần thưởng cho người về nhất thử thách chính là được trải nghiệm cái xích đu kia, mà bởi vì một lượt có thể ngồi hai người, cho nên mỗi người được mời thêm một bạn đồng hành nữa.
*Vượt qua giới hạn - 超越边缘 - Swing Over The Edge: tên một trò chơi cảm giác mạnh tọa lạc trên đài quan sát A'DAM LOOKOUT thuộc cao ốc A'DAM Tower ở phía Bắc thành phố Amsterdam. Đây là cột xích đu cảm giác mạnh cao nhất châu Âu với độ cao trên 100 mét, từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh thành phố Amsterdam.
Nhìn cái xích đu nhỏ như hạt mè kia, da đầu Phó Hành Vân quả thực là tê dại, không biết nên gọi đây là phần thưởng hay là hình phạt.
Phó Hành Vân cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Bạch Lộ đang khoá chặt lên người mình, nhưng trước khi cô ta kịp lên tiếng, Văn Thệ Xuyên đã tiên hạ thủ vi cường chọn anh. Cuối cùng Bạch Lộ đành chọn Dư Hướng Vãn, năm người đã đi bốn, còn lại Đàn Tử Minh lẻ loi một mình, trong mắt chứa đầy thèm muốn, ngồi bên bờ kênh đào xua tay đầu hàng.
"Mấy người đi đi, tôi đi ăn kem..."
Vừa mới ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lại đi bộ một lúc lâu, mọi người đều mệt mỏi. Trò xích đu trên không được quyết định sẽ chơi vào lúc chạng vạng, là thời điểm cảnh thành phố đẹp nhất, trước đó mọi người có thể về phòng nghỉ ngơi một chút. Khách mời ba nam hai nữ chia thành hai phòng, nam nữ tách biệt.
Phòng ở của bọ họ cũng ở trên tầng cao, cảnh sắc ban đêm chắc cũng rất đẹp.
Mạnh Thanh không hề bạc đãi chính mình cũng vừa ngủ dậy, anh ta đến khách sạn trước thuê một phòng ở tầng áp mái, bây giờ tinh thần rất phấn chấn đón tiếp bọn họ. Phó Hành Vân nghe được Đàn Tử Minh nhỏ giọng làm nũng với anh ta: "Mọi người đều được đi chơi xích đu, chỉ có em không được đi, em cũng muốn chơi..."
Quả nhiên, Đàn Tử Minh vừa ném hành lý xuống giường liền chạy ngay sang phòng Mạnh Thanh, phòng áp mái nhất định là thoải mái hơn phòng ở cho ba người nhiều.
Giường của Phó Hành Vân ở trong cùng dựa vào cửa sổ, Văn Thệ Xuyên nhặt hành lý Đàn Tử Minh trên cái giường chính giữa, trực tiếp ném ra giường ngoài cùng sát cửa. Phó Hành Vân đi rửa mặt qua loa rồi ngã xuống chiếc giường mềm mại, cảm giác thân thể như muốn rời ra thành từng mảnh, anh nghe động tĩnh nhỏ vụn trong phòng tắm của Văn Thệ Xuyên, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Văn Thệ Xuyên lau tóc đi ra, đứng ở cửa phòng tắm nhìn ngó xung quanh một vòng. Trước khi vào ở tổ tiết mục đã thông báo trước với bọn họ, trong phòng có tổng cộng ba cái camera mở 24/24, trước ống kính nên chú ý hành động cẩn thận.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi tiếc nuối, quả nhiên tham gia chương trình thực tế thật bất tiện, tuy nói có thể cùng nhau đi du lịch, nhưng thời thời khắc khắc đều có nguy cơ bại lộ trước ống kính máy quay. Văn Thệ Xuyên ngồi trên giường mình cầm điện thoại giả bộ xem, nhưng kỳ thật là ngắm Phó Hành Vân. Anh đang ngủ say, mày hơi cau lại, Văn Thệ Xuyên đứng lên kéo màn cửa ngăn ánh sáng mặt trời rọi vào phòng.
Ở trên máy bay Phó Hành Vân nói, hắn có chuyện gì muốn hỏi không.
Đương nhiên là có, hắn có đầy một bụng muốn hỏi, hỏi anh rốt cuộc có đáp ứng đi đóng phim không, có thể đừng đáp ứng được không, rất nhiều. Đương nhiên hắn phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Nhưng cuối cùng hắn không hỏi ra miệng một câu nào cả, hắn sợ một khi hỏi, bọn họ lại cãi nhau.
Những giây phút bình tĩnh này quá đáng quý.
Văn Thệ Xuyên ngồi bên mép giường phát ngốc nhìn Phó Hành Vân, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nước chảy và tiếng người nói chuyện, hơi thở Phó Hành Vân phập phồng lên xuống, vững vàng như từng đợt sóng biển chịu lực hấp dẫn của mặt trăng, không ngừng lặp đi lặp lại cọ rửa bờ cát, không ai hay biết, chỉ có một mình hắn ngồi đây lẳng lặng hưởng thụ.
Phó Hành Vân tỉnh dậy thì trời đã về chiều, anh đi đến cửa sổ kéo tấm rèm che ra.
Sóng nước lóng lánh tỏa sáng trên kênh đào, ánh hoàng hôn màu đỏ đằng chân trời. Anh hít vào một hơi, quay đầu lại thì thấy Văn Thệ Xuyên ngồi dựa vào đầu giường ngủ rồi, anh đi qua muốn nhéo mũi đánh thức hắn, nhưng kiêng kỵ camera còn bật nên lại thu tay về. Văn Thệ Xuyên cũng vừa lúc tỉnh, nheo mắt đánh cái ngáp.
Nhân viên công tác canh thời gian đến gõ cửa phòng.
Bọn họ đi ăn cơm trước. Dư Hướng Vãn quả thực có thể dùng đủ một trăm câu không giống nhau để khịa Bạch Lộ, vừa tránh né camera vừa nhỏ giọng nói xấu như học sinh tiểu học cáo trạng giáo viên.
"Mỹ phẩm dưỡng da của cô ả bày đầy một cái bàn! Đến sữa tắm đã có tận ba loại, lại còn muối tắm rồi lotion đầy tràn phòng tắm... cô ta bảo phải giảm béo nên không ăn cơm chiều, tôi đoán lát nữa sẽ kiếm chỗ móc họng ra hết cho xem... nhân viên nói không nên mang giày cao gót lên đó, hình như cô ả không vui vẻ lắm đâu, cô ta mà không đi giày cao gót còn không cao bằng tôi nữa kìa..."
Cô nàng nói như niệm kinh, Phó Hành Vân nghe phát đau đầu, nhưng Văn Thệ Xuyên lại nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa ăn cơm ngon lành.
Sau khi ăn xong, Đàn Tử Minh không được đi chơi xích đu trên không đành mang theo nhân viên công tác chạy đi, nói là muốn tìm mấy cửa hàng nổi tiếng ăn thử hết một vòng, dạ dày cậu ta cứ như không có đáy, không hổ là đang tuổi ăn tuổi lớn. Dư Hướng Vãn và Bạch Lộ lên trước, Dư Hướng Vãn thoạt nhìn không sợ hãi chút nào, ngược lại còn vô cùng hưng phấn, Bạch Lộ nhìn qua trấn định, nhưng Phó Hành Vân phát hiện tay cô ta đang run lên.
Dư Hướng Vãn liếc cô ta một cái, nhỏ giọng nói: "Không phải sợ, trò này an toàn lắm..."
Bạch Lộ đang soi mặt vào màn hình điện thoại tô lại son môi, lầu bầu nói: "Ai sợ chứ."
Rốt cuộc là ai sợ, lên đến nơi lập tức bại lộ hết ra ngoài. Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên đứng chờ bên trong cách đó không xa, toàn bộ thành phố Amsterdam đang nằm dưới chân bọn họ, bao gồm cảng biển ở xa xa, cung điện, còn có khu đèn đỏ, đều thu hết vào đáy mắt.
Dư Hướng Vãn kích động đến phát điện, Bạch Lộ ngược lại không nói tiếng nào, cứ như bị ai chọc giận.
Dưới sự trợ giúp của staff, hai cô gái ngồi lên ghế cột chắc thiết bị bảo hộ an toàn, Dư Hướng Vãn reo hò hoan hô, lúc lắc hai chân giữa không trung, đột nhiên cô nàng chụp vai Bạch Lộ: "Mau mở mắt ra đi, đẹp lắm đó ——"
Bạch Lộ thét to: "Cô im miệng lại! Đừng động đậy nữa, ghế đang rung đây này! Cứu mạng ——"
Tiếng la hét của hai cô cắt qua cả bầu trời, Phó Hành Vân nghẹn cười đến mức toàn thân run bần bật.
Mái tóc Bạch Lộ bị gió thổi bay tán loạn, run rẩy nói: "Mau... mau giúp tôi chụp tấm hình, chụp đẹp vào, nhớ bật filter làm đẹp lên..."
Dư Hướng Vãn: "Cô không mở mắt ra làm sao tôi chụp?"
"Phiền chết mất, cứ chụp nhắm mắt đi," cô ta hét lớn, "Đừng động đậy! Cô đừng động đậy nữa!!"
"Tôi không động đậy làm sao chụp ảnh cho cô?"
Bạch Lộ: "Đừng nhúc nhích!!!! Tôi muốn đi xuống, mau cho tôi xuống đi!"
Lúc hai cô gái hạ xuống, chân Bạch Lộ vẫn còn run lẩy bẩy, cô ta sửa sang lại tóc, nghiêm túc yêu cầu: "Phải xóa đoạn tôi la hét vừa rồi đi, nhớ xóa cho hết, cô cười cái gì, không được cười."
Dư Hướng Vãn vội giấu nụ cười trộm đi, quay đầu nhỏ giọng với Phó Hành Vân: "Cô ả cũng thú vị phết đấy."
Phó Hành Vân tuy không đến mức sợ như Bạch Lộ, nhưng lúc ngồi lên tay cũng có chút run rẩy, nhắm chặt hai mắt. Xích đu vừa chuyển động, anh lập tức nắm chặt cánh tay Văn Thệ Xuyên, bấu đến nỗi Văn Thệ Xuyên khẽ hô đau.
"Mở mắt ra nhìn đi." Văn Thệ Xuyên dỗ dành.
Phó Hành Vân cảm giác cơn gió mang theo hơi nước đang đập vào mặt mình, hỏi: "Cao lắm phải không?"
"Rất cao," Văn Thệ Xuyên trả lời, "Nhưng rất đẹp, tin tôi."
Trong lòng Phó Hành Vân vẫn hơi bất an, dưới chân trống trải, tựa như chỉ cần mở mắt ra sẽ rơi xuống dưới. Văn Thệ Xuyên dùng bàn tay che mắt anh lại, nói: "Mở ra."
Phó Hành Vân mở mắt, chỉ nhìn thấy bàn tay Văn Thệ Xuyên, lông mi khẽ chớp.
"Tôi thả tay nhé, ba, hai, một"
Cảnh đêm mỹ lệ hiện ra trước mắt Phó Hành Vân, anh lập tức như ngừng thở, thật lâu mới lấy lại được một hơi. Anh quay đầu, phát hiện ra cảnh đêm hoa lệ này vẫn không hấp dẫn được Văn Thệ Xuyên, vì hắn đang nhìn anh.
Bọn họ nhìn thấy cảnh sắc đẹp nhất ở trong mắt nhau.
—--