Rời khỏi khách sạn, Tề Nghiêm cùng Cố Cảnh Sâm quyết định đến bệnh viện để khám. Tiện thể xử lý vết thương trên tay của Tề Nghiêm.
Ngồi trên taxi, Tề Nghiêm mới hỏi Cố Cảnh Sâm.
“Anh cảm thấy thể nào, đã đỡ chút nào chưa?”
Cố Cảnh Sâm nhẹ gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “ừ, thấy em như thấy thuốc giải độc, đỡ rồi.”
Tề Nghiêm hơi ngẩn người nhìn anh, cô lại hỏi: “Chuyện đó, ba của anh...thật sự là ông ấy làm sao?”
Cố Cảnh Sâm nghe Tề Nghiêm nhắc đến Cố Cảnh Minh, trên mặt anh thoáng hiện lên chút buồn bã, bản thân anh không hiểu được, sống qua kiếp thứ hai, anh mãi không thể ngờ ông ta lại vẫn có thể đối xử với chính con trai ruột của mình như vậy.
Cứ như kiểu anh vốn không phải là con ruột của ông ta!
“Là ông ấy.” Cố Cảnh Sâm nói, rồi bàn tay khẽ xoa đầu Tề Nghiêm, “Anh xin lỗi, hiện tại anh vẫn chưa đủ năng lực để bảo vệ em”
Tề Nghiêm cầm lấy bàn tay của Cố Cảnh Sâm, tay của anh rất đẹp, đôi bàn tay này của anh, kiếp trước cô đã biết bao lần mong được nắm lấy, thế nhưng không có cơ hội.
“Em không sợ bất cứ chuyện gì, em chỉ sợ anh chán ghét em” Tề Nghiêm thẳng thắn thổ lộ. Trong lòng cô bây giờ, nỗi sợ đã dần nhen nhóm. Dù cả hai người họ đã trải qua một kiếp, biết mọi chuyện xảy ra trong quá khứ, vậy nhưng đời này đã có sự thay đổi.
Ví như Yến Nam Nhi và cô gái Vân Thiên Ca kia, họ cư nhiên xuất hiện đầu tiên trong cuộc sống thứ hai này. Vậy nên biến số chắc chắn cũng không còn như kiếp trước nữa.
Cổ Cảnh Sâm lúc này dù cảm thấy khó chịu mệt mỏi trong người, nhưng nghe Tề Nghiêm nói như vậy, anh bỗng chặn lòng, càng là yêu thương Tề Nghiêm từ tận sâu trong tim hơn. Càng có quyết tâm che chở cô cả một đời này.
“Sao có thể chán ghét em chứ, nếu không phải vì anh có vấn đề về sức khoẻ, anh tuyệt đối sẽ bám dính lấy em cả đời này.” Cố Cảnh Sâm nói rồi dựa vào ghế, tựa như đang suy tư điều gì.
Tề Nghiêm tựa vào vai Cố Cảnh Sâm, yên tĩnh chờ đợi trong khi xe chạy đến bệnh viện.
Cả hai lại chẳng hề nhận ra, Cố Cảnh Sâm ngay hiện tại vốn chẳng có một chút bài xích nào với Tề Nghiêm cả. Cánh tay của anh vậy mà cư nhiên ôm lấy bờ vai nhỏ của cô gái, để mặc cô dựa vào vai mình, đụng chạm tiếp xúc mà chẳng nỡ đẩy cô ra.
...
Bệnh viện.
Chiếc taxi mang theo Cổ Cảnh Sâm và Tề Nghiêm đã đậu trước bãi đỗ xe của bệnh viện.
“Tề Nghiêm, tỉnh đi em, đã tới nơi rồi.” Cố Cảnh Sâm khe giọng hơi lay người Tề Nghiêm.
“Đến rồi sao?” Tề Nghiêm đưa tay dụi mắt, mở mắt nhận ra bản thân vậy mà lại đang dựa vào người Cố Cảnh Sâm, cô giật mình, “Cố Cảnh Sâm, anh..nãy giờ ôm em sao?”
Cổ Cảnh Sâm nghe Tề Nghiêm hỏi vậy, hơi sửng sốt một chút xong vẫn trả lời:
“Không ôm em, thì anh ôm ai?”
“À thì...anh không có buồn nôn gì sao?” Tề Nghiêm càng hỏi càng cảm thấy nôn nóng. Cố Cảnh Sâm vậy mà ôm cô cả một đoạn đường ngồi trên xe, anh thật sự vẫn ổn.
“Buồn nôn cái gì?” Cố Cảnh Sâm hỏi, tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Tề Nghiêm, đưa cô xuống xe cùng anh.
Hai người đi được một quãng thì Tề Nghiêm mới nói, giọng hơi nhỏ dần.
“Thì là bệnh của anh đó, anh...anh không có dị ứng khi gần em sao?”
“Không có.” Cố Cảnh Sâm đáp.
“Là thật?” Tề Nghiêm lại hỏi, giọng nói mang theo mừng quýnh, nếu thật sự như vậy, thì còn gì hơn.
Cố Cảnh Sâm lúc này cũng nhận ra Tề Nghiêm là có ý gì, nét mặt anh cũng vui lên trông thấy, phải biết rằng anh khao khát ao ước được gần gũi Tề Nghiêm bao nhiêu.
“Anh không biết, nhưng anh có thể chắc chắn cảm giác ở gần em, anh rất thoải mái.” Cố Cảnh Sâm trả lời thật sự.
“Thật hả anh?” Tề Nghiêm hét lớn, xém chút là nhảy lên thôi, từ lúc hai người trở lại đến giờ, thứ làm cho cô luôn canh cánh trong lòng nhất chính là chuyện này.
Hai người còn đang đi tiếp thì bất ngờ nghe được một thanh âm trong trẻo.
“Cảnh Sâm”
Cổ Cảnh Sâm và Tề Nghiêm quay lại, liền nhìn thấy hai người phụ nữ một già một trẻ. Mà cái thanh âm trong trẻo kia chính là phát ra từ cô gái trẻ đang cùng một bà lão chống gậy đi tới.
“Bà nội, dì nhỏ!” Cố Cảnh Sâm kinh ngạc, “Sao hai người lại ở đây?”
“Cảnh Sâm, ta mới hỏi vì sao con lại ở đây?” Bà nội Cố lo lắng nhìn đứa cháu trai dịu giọng hỏi.
Tề Nghiêm nhìn đến bà lão tóc bạc trước mặt, cô bất giác lui lại nép sau lưng Cố Cảnh Sâm. Không phải là cô sợ, mà là cô không dám đối diện với bà. Bởi vì sau tất cả, cô là người làm tổn thương bà nội sâu sắc.
Cô gái trẻ đứng bên cạnh bà nội Cố chính là dì nhỏ của Cố Cảnh Sâm tên Thuỷ Đình, lúc này vừa thấy Tề Nghiêm đứng lấp ló phía sau cháu trai thì nhanh chóng lên tiếng: “Cảnh Sâm, cô bé sau lưng con là ai?”
Cố Cảnh Sâm vừa nghe Thuỷ Đình hỏi đến Tề Nghiêm, anh liền đứng chắn trước Tề Nghiêm, rồi nói, giọng anh có phần lạnh đi: “Cô ấy là người cháu sẽ cưới, dì nhỏ muốn làm gì?”
A! Thuỷ Đình ngạc nhiên, quay sang hỏi bà nội Cố, “Bác Cổ, cô bé này là Tề Nghiêm mà bác nói với con hôm qua?”
Bà nội Cố lúc này mới hiền từ đáp: “Đúng vậy, tính tình con bé đúng là có chút ương bướng, nhưng mà Cảnh Sâm nhà ta thích con bé, nên ta đương nhiên cũng sẽ thích, cũng chỉ nhận một mình con bé là cháu dâu của ta.”
Thuỷ Đình gật đầu ra vẻ đã rõ, cười vui vẻ. Lại nói với Cố Cảnh Sâm, “Cảnh Sâm, cháu cũng đã lớn rồi, đối tượng cũng đã có, còn không mau cưới đi thôi.
Cố Cảnh Sâm khẽ kéo tay Tề Nghiêm, nắm chặt tay cô để cô yên tâm, sau đó mới đáp lời cho bà nội Cố và Thuỷ Đình, “Con đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi cô ấy gật đầu mà thôi”
Tề Nghiêm ngơ ngác khi nghe câu kia của Cố Cảnh Sâm, trong đầu suy nghĩ, cô chẳng phải gật đầu bao nhiêu lần còn gì? Cố Cảnh Sâm anh lại đang âm mưu cái gì nha...