Chiếc BMW dừng trước cổng nhà họ Tề. Tề Nghiêm bước xuống xe, lịch sự chào Lê Cửu: “Được rồi, cảm ơn anh đưa tôi về.”
Lê Cửu không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái. Tề Nghiêm nhìn thái độ của anh ta, cũng không chấp nhất. Tên thư ký này của Cố Cảnh Sâm đúng là cả đời chỉ mang một nét mặt. Người như vậy, ai mà lấy phải anh ta, không chết vì bệnh tật, cũng chết vì buồn chán!
Tề Nghiêm vào cổng rồi, Lê Cửu mới quay xe rời đi. Cũng tiện thể báo với Cố Cảnh Sâm rằng đã đưa cô về nhà an toàn.
Dì Trần lúc này thấy Tề Nghiêm quay trở lại, đã vội vã ra cổng đón.
“Cô chủ, sao cô lại về rồi, đã ổn chưa?” Dì Trần thật sự rất quan tâm chuyện của Tề Nghiêm.
Tề Nghiêm hơi gật đầu, xong lại khẽ thở dài, “Còn chưa chắc lắm, anh ấy vẫn chưa tin con.” Giọng của cô mang đầy buồn bực.
Cố Cảnh Sâm chết bầm kia, nói xong một nước liền giận dỗi bỏ đi, cũng chẳng thèm quan tâm cô tí nào.
Cô có phải là cố tình giấu diếm gì anh đâu chứ?
Còn đang tự suy tư một mình, đúng lúc này một giọng phụ nữ trong trẻo vang lên từ trong đại sảnh vọng ra.
“Ây, Tề Bách à, không phải em không nhắc nhở anh nha, Tề Nghiêm ấy, con bé nửa đêm đi khỏi nhà như vậy, liệu có phải là không coi phép tắc ra gì không?”
Giọng nói này ngoài Tôn Di Trân ra thì còn có ai nữa.
Tề Nghiêm sắc mặt chợt lạnh đi, Tề Bách kia vậy mà lại trực tiếp mang con đàn bà kia về rồi.
Đúng là chờ không nổi rồi!
Rảo bước đi về phía trước, dì Trần vội vàng kéo tay Tề Nghiêm, “Cô chủ, đừng xúc động quá, không nên chọc ba con bực mình.”
Tề Nghiêm đứng lại, nhìn dì Trần, “Con chọc tức ông ta còn ít sao?” Cô cười lạnh, “Hứ, chọc thêm vài lần cũng chẳng chết được.”
Kiếp trước, cô nhớ lúc Cố Cảnh Sâm mang cô đi, phải mất bao lâu, Tề Bách mới công khai mang Tôn Di Trân về nhà họ Tề.
Kiếp này, lại sớm như vậy.
Tề Nghiêm rảo bước càng nhanh hơn, tính khí càng lạnh lẽo thấy rõ.
Dì Trần đi theo phía sau, lại nói: “Cô chủ, con tuyệt đối đừng làm lớn, con ả kia, cô ta nói, cô ta có thai rồi.”
Có thai?
Một từ này làm Tề Nghiêm hơi tròn mắt kinh ngạc. Nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Bảo sao lại mang về sớm như thế, thì ra là mang thai.
Tề Bách cha cô đúng là một người dễ bị lừa, chắc gì cái thai kia là của ông ta, khéo lại không được ăn ốc, lại phải đổ vỏ không chừng!
Suy nghĩ một lượt, bước chân Tề Nghiêm đã nhanh chóng đặt vào đại sảnh. Vừa thấy cô, Tề Bách đã vụt đứng dậy, tiện tay cầm lấy ly trà ném tới.
“Còn biết đường về nhà?” Giọng nói của ông ta mang theo tức giận vô cùng.
Choang một tiếng!
Ly trà kia thực sự sượt qua mặt Tề Nghiêm, đập thẳng vào tường bể nát. Thật may Tề Nghiêm phản ứng nhanh, chỉ sơ xảy chút thôi, mặt cô phỏng chừng bị phế.
Tôn Di Trân nhìn một màn kia, trong lòng vô cùng khoái ý, nhưng vẫn giả bộ hoảng hốt, “Ối, Tề Bách, sao anh lại tức giận với con bé như vậy, có gì từ từ nói chứ.”
“Có thể từ từ sao, nó là thứ con gái mất nết, nửa đêm lại có thể một thân dám ra ngoài.” Tề Bách gân xanh nổi đầy mặt, “Nói, có phải mày lại đi lêu lổng với đám bạn hư đốn của mày hay không? Tề Nghiêm, tao cho mày ăn học đàng hoàng, chứ không phải cho mày ra ngoài ăn chơi lêu lổng với cái đám không ra gì kia.”
Tiếng mắng chửi quả thực rất to, to đến mức người ngoài khuôn viên còn có thể nghe thấy.
Tề Nghiêm hai nắm tay siết chặt, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt ngồi đó với cương vị là ba cô.
“Nói đủ chưa?” Tề Nghiêm thanh âm lạnh lẽo đến dị thường, “ Nếu nói xong rồi, ông có thể mang cô ta cút.”
“Mày nói cái gì?” Tề Bách vụt đứng dậy, bước thẳng đến chỗ Tề Nghiêm, giơ tay lên.
Bốp một tiếng!
Một bên má phải của Tề Nghiêm, in liền năm dấu tay đỏ đến kinh người.
“Cô chủ!” Dì Trần sợ hãi thất thanh, lao đến trước người Tề Nghiêm, “Ông chủ, tại sao lại ra tay đánh.”
Tề Bách hai mắt trợn lên, hung dữ quát, “Dì Trần, chị đi sang một bên, chị lại không nghe nó vừa nói gì sao? Một đứa con gái, lại dám ăn nói hỗn hào với cha nó như vậy, ai dạy nó như vậy?”
Tề Nghiêm đau đến nổ đom đóm mắt, nơi khoé miệng, vậy mà tràn ra một tia máu đỏ.
Đánh chảy cả máu miệng, Tề Nghiêm lòng càng lạnh, đối diện với người cha này, cô cảm thấy đau xót hơn là căm hận. Cô dù sao cũng là con gái ruột của ông ta, vậy mà lại thẳng tay như vậy, lại còn đánh trước mặt người ngoài, ông ta thực sự coi cô là con gái sao?
Thấy máu rỉ ra nơi khoé miệng Tề Nghiêm, Tề Bách trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh tia hoảng hốt kia liền biến mất. Ông ta còn đang định nói thì Tề Nghiêm đã lên tiếng trước.
“Có cái gì để nói.” Tề Nghiêm nhìn Tề Bách, hai cha con trừng mắt qua lại, cô giọng càng lạnh hơn, “Nếu đã vậy, nợ nần của công ty, mời ông nói cho ả đàn kia thanh toán nợ nần cho ông.”
“Mày nói cái gì?” Tề Bách không thể tin nổi, con gái ông ta lại có thể nói như vậy.
Tôn Di Trân nghe được lời Tề Nghiêm, trong lòng khó tin, lúc này mới biết nhà họ Tề có một chuỗi công ty, nhưng khó tránh làm ăn thua lỗ, cũng nợ nần không ít, nếu cô ta đâm đầu vào lúc này chẳng phải xui chết sao?
Nhìn vẻ mặt kia của Tôn Di Trân, Tề Nghiêm cười lạnh, xoay người, “Ông chủ Tề, hôm nay, ông vì tin lời kẻ khác, mà đánh tôi một, sau này tôi trả lại cho ông gấp mười. Tề Bách, là ông nợ mẹ tôi, bây giờ lại nợ tôi. Đời này nếu ông trả không hết, Tề Nghiêm tôi cũng sẽ đòi cho bằng hết.”
Lời của Tề Nghiêm thực sự là lạnh thấu tâm can, Tề Bách dường như cảm thấy ông ta không còn sức lực để làm chuyện gì, hết chuyện này đến chuyện khác đập vào người.
Ông ta quả thật sắp điên rồi. Nên lúc này, làm gì còn tâm tư mà suy nghĩ đến cảm xúc của con gái mình.
“Tề Nghiêm, đứng lại, mày lại muốn đi đâu.” Tề Bách tức giận quát lớn.
“Đi khỏi cái nhà này, tôi và ông, duyên cha con chấm hết.” Tề Nghiêm cũng không thua cương quyết nói. Cô nén lại cảm giác đau xót trong tận đáy lòng.
Quan hệ tình nghĩa cha con rạn nứt, cô biết trước sẽ có ngày này, nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy. Càng không nghĩ cha cô lại có thể cay nghiệt như vậy. Mẹ cô mất, cô đã không còn chỗ dựa. Cô là kẻ mồ côi.
Tề Nghiêm đi thẳng lên lầu, nước mắt trực trào lăn trên hai gò má trắng nhợt, thứ vừa bị mất đi là tình phụ tử mà có lẽ bao đứa trẻ mồ côi trên đời này đều mong ước…