Ngày phát kết quả, Harry gần như mở mắt, thức nguyên đêm cho đến lúc thấy bầu trời rạng sáng.
Vì có Kingsley ở đây, nên không cần chờ đến ngày phía chính phủ công bố thành tích, tin tức Ron, Hermione, Dean thành công vào Bộ Pháp Thuật cũng đã truyền ra. Neville đã sớm được giáo sư Sprout giữ luôn ở trường, nên hoàn toàn có thể không quan tâm thành tích, Ginny cũng đã sớm gia nhập huấn luyện chính quy cho thành viên trong đội bóng.
Cho nên, chỉ còn duy nhất Harry khi đến ngày ấy là vẫn còn thấp thỏm bất an.
Nói thật ra thì Harry cảm thấy bài thi Độc dược của mình cũng không tệ lắm. Bài thi lấy điểm phần lý thuyết và thực hành, cậu cảm thấy cậu có thể lấy điểm tối đa trong thực hành, nhưng về phần lý thuyết thì cậu không yên tâm được.
Khi gần tới lúc phát phiếu điểm, lòng bàn tay của Harry bắt đầu đổ mồ hôi. Ron và Hermione ngồi cùng cậu, sớm đã nhận ra cậu đang căng thẳng, Ron thật ra cực kỳ thấu hiểu, còn Hermione ngược lại lại thấy cậu đang lo chuyện không đâu.
"Đã thi xong rồi, Harry, cậu có căng thẳng hơn nữa thì cũng không thay đổi được điểm số." Hermione nói. "Cậu đã có dũng khí đánh Dean trên hành lang, sao lại rối rắm như vậy với sự thật đã được xác định?"
Harry khóc thét một tiếng. "Đừng nhắc đến y với mình, bây giờ tâm trạng mình không tốt."
"Vì sao chứ? Xin cậu đấy, cậu còn chưa biết thành tích mà." Hermione thở dài.
Bọn họ lại trở nên an tĩnh. Tai Harry vẫn luôn lắng nghe xem có tiếng cánh vỗ ngoài nhà ăn không, đồ ăn trên đĩa cứ như đã biến thành cục đá, không có vị gì khi nhai nuốt trong miệng.
Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Harry nghĩ liệu thời gian phát phiếu có phải là sau cơm trưa không, thì đàn cú mèo đông đúc bay vào.
Những lá thư màu trắng từ trên cao dừng lại trong tay những học sinh đã đứng lên nghênh đón, các học sinh năm dưới bắt đầu thổi huýt sáo tự động viên họ cố lên khi thấy cảnh tượng như vậy. Harry giống như các học sinh khác, chạy tới đường đi giữa các bàn ăn để nhận thư. Một bức thư tuyết trắng rất nhanh dừng lại trong lòng cậu.
Trái tim cậu vốn đang đập rất nhanh, lúc này dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Mau, Harry, mở ra nhìn xem." Hermione theo lại đây. Cô trợn mắt khi thấy vẻ mặt ngây dại của Harry. "Nhân danh Merlin, mau mở ra đi, nhận đòn kết liễu dứt khoát nào."
Harry gật đầu.
Cậu nhẹ nhàng gỡ lớp dính, mở bức thư đã được gấp thành hình vuông bên trong ra, rồi mở ra.
Thiên văn học Acceptable (Có thể chấp nhận)
Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám Outstanding (Xuất sắc)
Lịch sử Ma pháp Dreadful (Tệ)
Độc dược...
"Thế nào, là cái gì?" Ron thò qua. "Harry?"
"Xuất sắc."
Harry nhìn lại mấy lần, cuối cùng mới buông giấy xuống. "Là Xuất sắc... Mình đạt được điểm Xuất sắc trong môn Độc dược."
"Quá tuyệt vời Harry!" Hermione ôm chặt Harry. "Mình biết cậu nhất định làm được mà!"
Ron cũng nhanh chóng gia nhập lần ôm ấp này, Harry cũng cười lên, ôm những người bạn của cậu. Nhưng tâm tình cậu lập tức chân chính kích động lên, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh nói tin tức này cho một người.
Snape nhướng mày. "Suy xét đến chuyển biến thân phận, thì xưng hô của cậu với ta có lẽ cũng nên có sự điều chỉnh thích hợp."
Harry hiểu ý, mỉm cười với ông ấy.
"Vâng, Đại sư Snape."*
*Master Snape