"Sao ông lại gia nhập?"
Phòng làm việc vốn im lặng nay đột nhiên phát ra tiếng động, và người bị hỏi nhướng mắt theo phản xạ. "Cái gì?"
"Ông biết tôi đang nói về việc gì."
Snape thu ánh mắt lại, lật qua bài kiểm tra tiếp theo. "Không liên quan tới cậu, Potter."
"Mỗi tuần đều đi tuần ban đêm, mãi cho đến đêm khuya mới có thể trở về." Harry nghiêng đầu. "Tôi không cảm thấy đây là loại công việc ông sẽ tự nguyện tham gia."
"Có lẽ ta không cần nhấn mạnh mức độ vớ vẩn của việc giao công tác tuần tra lang thang ngoài đường giữa đêm khuya, cho các học sinh vừa mới trưởng thành. Ta chỉ đang suy nghĩ đến sự an toàn của Luân Đôn. Các cậu cần một người giám thị thật nghiêm khắc trông chừng mình." Snape thong thả nói, thanh âm trầm thấp quanh quẩn trong không khí. "Còn bây giờ thì ngậm miệng lại, làm bài tập của cậu đi."
Harry mím môi. Cậu lại nhìn về sách vở trên mặt bàn, nhưng vài giây sau, cậu lên tiếng lần nữa.
"Ông làm vì tôi, đúng không?"
Ngón tay Snape chợt khựng lại.
Harry nghi ngờ nâng mắt lên, nhanh chóng chú ý tới chiếc bút lông chim đang dừng lại tại chỗ. Cậu tiếp tục ép sát. "Thật sự là vì tôi ư? Vì sao vậy?"
Snape không trả lời ngay lập tức, nhưng một lát sau, ông thở ra một hơi, rồi buông bút xuống. Đôi mắt màu đen nhìn thẳng Harry, hai tay ông khoanh lại, đặt lên bàn. "Bởi vì trông cậu thật đáng thương, Potter."
Harry ngạc nhiên. Rồi ngay sau đó, mặt cậu đỏ lên vì xấu hổ.
"Ta đoán, chiến tranh không chỉ để lại cho cậu sự mất ngủ cùng những cơn ác mộng, nó cũng mang đến chút thay đổi trong tư tưởng của cậu." Snape lạnh nhạt trình bày. "Cậu biết rất rõ chính mình muốn điều gì, nhưng cậu không dám nói ra. Nỗi sợ hãi tạo thành một loạt các hành động vừa vô lễ vừa ngốc nghếch của cậu, theo ta đánh giá, thì như vậy thật đáng thương."
Như là bị đánh trúng vào nỗi đau đớn trong lòng, Harry không còn đối mặt với người kia nữa, cậu tránh mắt đi, nỗ lực đè lại cảm giác buồn khổ và xấu hổ, đến mức muốn tức giận của mình.
"Cậu còn không dám nhìn thẳng ta, cũng như không dám nhìn thẳng vào những người bạn không thể nào chịu đựng sự yếu đuối lùi bước của cậu. Potter, ta không biết có phải vì cậu đã sống dưới hào quang của danh xưng Chúa cứu thế lâu lắm không, nên bây giờ đã dẫn tới việc cậu đã hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật như thế. Yêu cầu của thế gian đối với Chúa cứu thế đang ép buộc đẩy cậu tiến về phía trước, còn cậu - người có vô số sùng bái cùng khen ngợi quay xung quanh, lại đang lo lắng sợ hãi, sợ bản thân cậu không xứng với danh hiệu đó." giọng điệu Snape hơi mang trào phúng. "Ta thậm chí không thể tưởng tượng nổi sự ngu dốt hèn yếu cậu đã thể hiện, nếu lúc buổi chiều, cứ mặc kệ cậu tiếp tục kinh hoảng bị áp lực như vậy, thì liệu có thể nào cậu sẽ lại ngã quỵ trên đất không —"
"Đủ rồi."
Harry ngẩng đầu, trừng mắt nhìn. "Ông đắc ý như vậy khi nhục nhã người khác sao?"
Snape nhìn cậu, rồi vài giây sau, ông lại cầm bút lông chim, nhìn vào bài thi. "Gryffindor trừ 2 điểm."
Vẻ mặt của Snape vẫn y như trước kia, không thay đổi chút nào. Đôi mắt đen nhánh chạm vào ánh mắt Harry, trong chốc lát sau, ông mở miệng. "Cậu không thể nào làm tất cả mọi người đều hài lòng với cậu, Potter."
Harry không nói gì.
"Cậu nên hiểu rõ là một ngày nào đó, cậu cần nói ra ý nghĩ của chính mình, trừ phi cậu tình nguyện vĩnh viễn luôn bị động như vậy. Nếu họ đúng như cậu nói, là người nhà, thì ta nghĩ lựa chọn của cậu cũng sẽ không tạo thành thay đổi khủng khiếp gì." một bên lông mày của Snape hơi giơ lên. "Cho nên, cậu chỉ là còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để thẳng thắn nói ra thôi, Potter. Trước khi cậu dám làm như vậy, thì tất cả gánh nặng áp lực tâm lý của cậu đều là lãng phí thời gian, tự hành hạ chính mình — cho dù có thể cậu đã xả bớt được một chút, khi kêu to, nói đúng hơn là hét lên với ta."
Harry lại quẫn bách không biết phải làm gì. Cho dù cơn phẫn nộ vài phút trước đã mang lại một chút can đảm cho nội tâm cậu, thì bây giờ phần năng lượng đó đã tiêu hao hết sạch rồi.
Snape thấy cậu không có phản ứng gì, cũng không tiếp tục nói nữa, ông lại cúi đầu phê chữa bài kiểm tra. Nhưng chốc lát sau, ông lại ngẩng đầu lên. "Potter."
Harry lập tức nhìn qua. "Cái gì?"
Snape không để ý sự vô lễ của cậu, ông chỉ nhíu mày, rồi vươn tay với cậu. Harry ngây người nhìn bàn tay treo giữa không trung, sau vài giây cậu không phản ứng, Snape mới không kiên nhẫn nói. "Đưa tay cho ta."
"... Ồ."
Xúc cảm ấm áp làm Harry không tự giác rùng mình. Không phải da thịt non mềm giống như của Ginny, mà là làn da có chứa độ dày, bàn tay thì to rộng, Harry đặt tay lên đó, hô hấp không khỏi ngừng lại.
"Nhắm mắt lại."
Mắt Harry trừng lớn. "Cái gì?"
Snape chậc lưỡi một cái, thanh âm trầm thấp. "Nhắm mắt lại, chính là đôi mắt của cậu."
Mím môi, Harry nghe lời.
Rất nhanh, một cây đũa phép chạm vào lòng bàn tay cậu, Snape niệm một câu chú ngữ, Harry không nghe rõ câu ấy là gì, nhưng vài giây sau, một loại cảm giác làm người trầm tĩnh lại bắt đầu bay lên từ mu bàn tay, phảng phất như cảm giác ấy có thể lướt qua làn da, thấm vào trong máu. Trong khoảnh khắc ấy, dòng nước ấm áp này tựa như dung nhập vào trong đáy lòng, làm bất cứ cảm xúc nào Harry đã có trước đó, tức giận, bối rối, hay xấu hổ, đều hóa thành vững vàng an bình.
Giống như cảm giác mà lọ thuốc của Snape mang lại, Harry không nhịn được thầm nghĩ.
"Chú ý lòng bàn tay của cậu, Potter." thanh âm Snape truyền đến. Trầm thấp, thong thả. "Tìm một chỗ có thể làm cậu thoải mái nhất, ấn vào nó."
Harry nghe lời như lẽ tự nhiên. Cậu có thể cảm nhận được rất nhiều sự tiếp xúc ấm áp trong lòng bàn tay mình, sau khi tự hỏi một lúc, cậu dùng ngón trỏ của bàn tay kia đè lại chỗ gần cổ tay nhất. Như chú ý tới quyết định cậu đã làm, Snape rời tay của ông đi.
Trong lúc nhất thời, Harry có chút hoảng hốt, sợ hãi rằng sau khi không có tay của Snape nữa, thì loại cảm giác này sẽ biến mất. Nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng thì nguồn hơi ấm đã từ bàn tay của Snape truyền đến vị trí Harry lựa chọn kia.
Cảm thấy thật thần kỳ, Harry mở mắt ra. Cậu buông ngón trỏ đang ấn ra, thì cảm giác yên lặng trong lòng lập tức biến mất. Nhưng lúc này cậu đã bình tĩnh lại, cho dù không có phép màu ấy thì nhịp tim cậu cũng sẽ không lại đập nhanh hơn.
"Bùa chú làm trấn tĩnh." Snape thu hồi đũa phép, tránh không nhìn vào đôi mắt mở to của Harry. "Về sau khi lại rơi vào tình huống như trong hội nghị hôm nay, thì chỉ cần ấn chỗ đó một chút, như vậy sẽ không xuất hiện cảnh tượng xấu hổ như cậu bị té ngã lăn quay trên mặt đất."
"Ồ." Harry nhìn vào tay mình. "Tôi có cần nói chú ngữ gì không?"
"Không cần." Snape đặt xấp bài kiểm tra sang chỗ khác, thay cho chúng là một quyển sách dày bằng năm ngón tay. Harry biết điều này đại biểu cho việc ông ấy đã hoàn thành nhiệm vụ chấm bài của đêm nay. "Tiềm thức của cậu sẽ nhớ kỹ vị trí cậu đã lựa chọn, cho nên hiệu quả của nó sẽ không cần thêm bất cứ ma pháp nào nữa, thân thể của cậu sẽ tự động phát tín hiệu cho cậu bất cứ khi nào chỗ đó bị ấn xuống. Đây là một chú ngữ dùng một lần tác động mãi mãi. Cũng vì như thế nên nó bị xếp vào trong danh mục phép thuật hắc ám."
Harry ngẩn người. "Phép thuật hắc ám?"
Snape nhún vai. "Rõ ràng là những pháp sư quang minh lỗi lạc đều không thích có thể bị người khác làm phép khiến họ nhanh chóng dịu lại, chỉ cần một động tác - không hơn, hơn nữa còn có tác dụng đến vĩnh viễn. Đặc biệt là trong quân đội, họ đặc biệt không thích thứ này."
Harry hiểu ý, gật đầu.
Snape không nhìn cậu nữa, chỉ đắm chìm trong trang sách trước mắt. Harry dùng khóe mắt nhìn người kia, rồi một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng. "Giáo sư."
"Ừm?"
"Thật ra ông không cần làm như vậy."
Chú ý tới ánh mắt người kia nhìn qua, Harry không trốn tránh mà cậu lập tức nhìn thẳng lại vào đó. Cậu tì mặt lên tay. "Ông quan tâm tôi, nhưng mỗi lần đều làm bộ như ông không để ý đến tôi chút nào."
Lông mày Snape nhảy dựng lên. Ông hít vào một hơi, muốn nói gì đó, nhưng như không tìm được từ ngữ thích hợp nên giọng nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Harry nhìn ông như vậy, nở nụ cười.
"Ông chỉ đối với tôi như vậy, hay cho tới nay ông đều như vậy với những người khác nữa?" Đôi mắt Harry cong lên, cậu nói. "Rõ ràng là rất quan tâm, nhưng lại cứ bày ra khuôn mặt cau có, ngay cả khi trợ giúp người khác thì cũng muốn cố ý trào phúng vài câu rồi mới giúp."
"Potter." Thanh âm này như nhả ra từ hàm răng nghiến chặt, nhưng Harry không bận tâm, vì dù là dưới ánh đèn mờ tối này, cậu vẫn có thể nhìn thấy vành tai hơi hồng lên của Snape. "Ta khuyên cậu nên ngậm miệng lại."
"Ông quan tâm đến tôi, giáo sư, khó khăn như vậy để thừa nhận điều này sao?" Harry nhếch miệng cười. "Tôi thật sự vui mừng khi ông để ý đến tôi. Nói thật lòng thì tôi cảm thấy chúng ta có thể chung sống tốt với nhau đấy."
Snape hít sâu một hơi, rồi như cuối cùng không nhịn được, bộp một tiếng đóng sách lại, đứng lên khỏi ghế rồi bước ra cửa.
Harry nhìn theo vạt áo choàng bay lên của người đàn ông kia, mãi đến khi thấy Snape thật sự đi ra ngoài, cậu mới đột nhiên đứng lên, chạy theo ra.
"Giáo sư! Ôi, ông còn chưa ký tên cho tôi đâu —"