Đôi tay kia rất có lực, theo bả vai chuyển xuống hông, ôm cậu đến gắt gao.
"Kỷ Nguyễn?"
Kỷ Nguyễn hoảng sợ quay đầu, lại thấy vẻ mặt nôn nóng của Cố Tu Nghĩa.
Tấm lưng căng chặt buông lỏng xuống, nhưng trái tim đập điên cuồng khó có thể bình tĩnh lại ngay.
Hốc mắt Kỷ Nguyễn hơi đỏ lên, đấm mạnh vào vai Cố Tu Nghĩa: "Anh làm em sợ chết khiếp!"
Cố Tu Nghĩa vội vàng ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa sống lưng: "Sao thế? Sao đột nhiên lại bị dọa?"
Vai lưng Kỷ Nguyễn có chút run rẩy, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ.
Cố Tu Nghĩa không rõ nguyên do, hắn chỉ là muốn ôm cậu như bình thường, trước kia Kỷ Nguyễn không có phản ứng gì khác, nhưng sao hôm nay lại bị dọa thành như vậy?
"Xảy ra chuyện gì sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Đèn trong đại sảnh được mở lại, kết thúc màn xuất hiện của Cố Xương Vân mà mọi người mong chờ, toàn bộ đại sảnh khôi phục lại bộ dáng đèn đuốc sáng trưng ban đầu.
Cố Xương Vân nay đã chỉ còn là một cái vỏ rỗng, khiến Cố Tu Nghĩa trở thành tâm điểm hàng đầu, đi tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Xung quanh có nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, Kỷ Nguyễn không muốn tiếp tục nằm ăn vạ trong ngực Cố Tu Nghĩa, khẽ đẩy hắn cách xa một chút: "... Không sao."
"—— Cậu Phương của chúng ta chuẩn bị một viên Dạ minh châu Đông Hải!" Vị MC kích động nói: "Nhìn viên ngọc trơn nhẵn mượt mà này mà xem, thật sự là vật quý!"
Kỷ Nguyễn cùng mọi người nghe tiếng hô thì nhìn theo, chỉ thấy phía trên đài Phương Khải Minh cầm một chiếc hộp nhỏ ngồi xổm trước mặt Cố Xương Vân, kính cẩn ân cần nói: "Truyền thuyết nói vào ban đêm Dạ minh châu sẽ phát ra ánh sáng chói lóa, quanh năm không dứt, chúc ông giống như viên ngọc này, phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi!"
Cố Xương Vân rõ ràng đã bị lấy lòng, cười đến hiền từ: "Tiểu Phương có tâm."
Lê Viện đứng cạnh Kỷ Nguyễn, lặng lẽ hỏi: "Trên thế giới thực sự có Dạ minh châu sao, buổi tối còn có thể phát sáng?"
"Chính là khoáng thạch bình thường," Kỷ Nguyễn cười cười, thanh âm nghe có chút yếu: "Không tính là loại đá quý hiếm giá trị liên thành gì."
"Hơn nữa," Lý Tuy An nói: "Cái thứ tắt đèn mà phát sáng, nói chừng chứa không ít phóng xạ đâu, mỗi ngày đều dùng còn muốn sống lâu trăm tuổi sợ là khó —— lão Cố, tên anh trai này của cậu đúng là hiểu chuyện nha."
Cố Tu Nghĩa không thèm để ý lời chế nhạo của Lý Tuy An, ôm Kỷ Nguyễn đi đến bên sô pha ngồi xuống, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu: "Có phải thấy hơi mệt không?"
"Không..." Kỷ Nguyễn đối diện với đôi mắt lo lắng của Cố Tu Nghĩa, dừng một chút, nuốt lại câu phủ nhận theo bản năng.
Cậu thở dài, nói thật: "Vừa rồi hình như em nhìn thấy Lâm Thanh, nhưng có lẽ là do em hoa mắt thôi."
Cố Tu Nghĩa lại không cho rằng Kỷ Nguyễn hoa mắt, hắn suy nghĩ một lát, nói: "Trong danh sách khách mời tuyệt đối không có người kia... Để anh nói Tống Lĩnh tra lại."
Nói xong liền lấy di động ra gửi tin nhắn.
Kỷ Nguyễn bật cười: "Kỳ thật không có việc đâu."
Thái độ Cố Tu Nghĩa lại rất nghiêm túc: "Tuy rằng trong danh sách không có tên cậu ta, nhưng hôm nay rất nhiều người mang theo bạn đồng hành là nam đi cùng, không loại trừ khả năng có người đục nước béo cò, có thể không phải em bị hoa mắt, kiểm tra một chút cũng yên tâm hơn."
Kỳ thật Kỷ Nguyễn cũng chỉ là thuận miệng nói ra, định bụng coi như là một hồi hoa mắt nhìn nhầm mà thôi, không nghĩ tới Cố Tu Nghĩa lại trịnh trọng như vậy.
Tuy rằng cậu cảm thấy hơi nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng không thể không thừa nhận, Cố Tu Nghĩa như vậy khiến cậu cảm thấy rất an tâm.
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng nhéo ngón tay cậu: "Không có việc gì đâu, cũng không phải bữa tiệc quan trọng gì, em không muốn ở lại thì chúng ta trở về."
Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên sân khấu, Cố Triệu Húc và Phương Lan nối tiếp nhau đi lên tặng quà, phía trước thường thường truyền đến tiếng thì thầm của Lê Viện và Lý Tuy An.
"Này thật là đúng muốn xem như Thái Thượng hoàng mà cung phụng, người không biết còn tưởng đang ở lễ Vạn Thọ..."
"Lễ Vạn Thọ là sinh nhật của Hoàng đế, nếu đổi thành là lão Cố..."
"Thôi đi, chủ tịch Cố nào có nhiều trò như vậy, đâu ra mà phát sóng trực tiếp cả nước, sinh nhật 30 tuổi năm ngoái không phải còn không làm sao? Quà tặng cũng chỉ là một cái áo sơ mi bình thường, mặc nhiều đến mức sắp mòn rồi...."
"Em hiểu cái gì, cây anh đào trên tay áo là do vợ người ta thêu cho, cậu ta đi đến đâu chỉ hận không thể khoe ra, anh cá với em, nếu cậu ta thật sự là hoàng đế, tám phần chỉ mặc đồ y như lúc mới đăng cơ."
"Anh đừng làm em cười chết, chúng ta đây là đất nước xã hội chủ nghĩa, nói cẩn thận đấy..."
Thấy xung quanh không ai chú ý bọn họ, Kỷ Nguyễn lặng lẽ gác cằm lên vai Cố Tu Nghĩa, thân mật cọ cọ: "Được, chờ trợ lý Tống mang bức thêu đến đây, anh liền mang em về phòng đi."
Bức thêu là công việc của cậu, sau khi tự tay giao cho Bạch Việt, coi như hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng có thể yên tâm trở về nghỉ ngơi.
Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn, những việc nhỏ như vậy hắn không phản đối: "Ừm, nghe em."
Cố Tu Lễ không biết làm gì mà chạy lên trên đài, còn mang theo Bạch Việt.
Cố Xương Vân thân thiết lôi kéo tay Bạch Việt: "Tiểu Bạch hả, về nước khi nào thế? Ông nội đã lâu rồi chưa gặp cháu."
Lời này của ông cụ hiển nhiên kéo lên mối quan hệ thân thiết giữa Bạch Việt và nhà họ Cố, Bạch Việt ngượng ngùng mà cười cười: "Tháng trước về ạ, nhưng vì muốn chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho ông nội mà bị trì hoãn thời gian, ông nội sẽ không trách cháu chứ?"
Cố Xương Vân cười ha ha, rồi lại bởi vì quá mức suy yếu mà cười không ra tiếng, khó khăn lắm mới ngừng lại: "Sao có thể chứ, ông là nhìn cháu lớn lên, vậy nói xem...Khụ... chuẩn bị cho ông nội cái gì?"
Bạch Việt vội vàng vuốt ngực giúp ông cụ thuận khí, bộ dáng so với con cháu ruột còn thân thiết hơn: "Biết ông nội thích Hán thêu, cháu đã đặc biệt mời một nghệ nhân Hán thêu nổi danh, vì ông mà thêu một bức chữ Thọ, chúc ông nội phúc thọ vĩnh an!"
Cố Xương Vân bị dỗ đến vui vẻ ra mặt, luôn miệng nói: "Được được được, thật là đứa trẻ ngoan!"
Cố Tu Lễ "A" một tiếng, cười nói: "Anh Bạch Việt, sao anh lại thế, em cũng mời một thợ làm Hán thêu nổi tiếng, cũng vì ông nội mà thêu chữ Thọ, để anh nói trước như vậy, người khác còn tưởng rằng em học theo anh đấy."
"Vậy sao?" Bạch Việt che miệng giả vờ kinh ngạc, nhìn về phía dưới khán đài xua tay giải thích: "Đây thật sự là trùng hợp, cũng không nghĩ tới tôi và Tiểu Lễ lại tặng quà giống nhau."
Dưới đài không có phản ứng gì, ngửi thấy mùi drama liền hứng thú xem kịch, phóng viên truyền thông vui vẻ tiếp tục phát sóng trực tiếp.
Lông mày Kỷ Nguyễn khẽ nhếch, đại khái đã đoán được màn kịch này là diễn cho ai xem.
Xem ra việc cậu nhìn thấy Lâm Thanh không phải hoa mắt, sợ là người này thực sự ở đây.
Người MC cười hòa giải: "Ai nha, thật đúng là trùng hợp, thấy ngài cố chủ tịch thích Hán thêu, bọn nhỏ liền tặng Hán thêu, chứng tỏ bọn họ đối với sở thích của ngài luôn để tâm chú trọng không phải sao?"
Vị MC nhanh trí linh động xử lí tình huống: "Nếu đã là tác phẩm giống nhau, không bằng cùng đưa lên để mọi người chiêm ngưỡng? Dù sao Hán thêu không phải thứ thường thấy, chúng ta hôm nay cũng may mắn được mở mang tầm mắt!"
Dưới đài lúc này mới vang lên tiếng hô hào, không ai không thích xem náo nhiệt.
Bạch Việt nghe vậy liền cười: "Vậy thì Tiểu Lễ sợ là sẽ thua anh rồi, người anh mời đến rất lợi hại, đệ tử của đại sư Trình Vân Tú, chắc chắn em cũng biết, chính là Kỷ Nguyễn."
Tiếng nói vừa dứt, ánh đèn lập tức chuẩn xác chiếu đến Kỷ Nguyễn, đồng thời mặt cậu cũng được phóng đại trên màn chiếu lớn.
Kỷ Nguyễn ngồi trên sô pha, bị Cố Tu Nghĩa ôm khư khư đút uống một ngụm nước chanh, khi camera đảo đến, Cố Tu Nghĩa vừa dùng khăn giấy lau miệng cho cậu xong.
Cậu không giống những vị khách khác ăn diện lộng lẫy sang trọng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Có lẽ vì cảm thấy lạnh khi bị gió điều hòa thổi tới, trên người còn khoác áo khoác của Cố Tu Nghĩa, chiếc áo to rộng không phù hợp với người cậu, phải cần Cố Tu Nghĩa giữ lại mới không bị trượt xuống.
Mặc dù đã liệu đến việc Bạch Việt ra vẻ một phen như vậy chắc chắn chẳng phải là chuyện gì tốt, nhưng khi ánh đèn tập trung chiếu trên người mình, Kỷ Nguyễn vẫn cảm thấy vô cùng cạn lời.
Cậu quét mắt nhìn bốn phía, thản nhiên nâng khóe miệng đáp lại bằng một nụ cười tươi.
Nụ cười này thật sự có chút qua loa lấy lệ, rơi vào trong mắt mọi người lại biến thành xa cách cao không thể với.
—— biểu tình thờ ơ lạnh nhạt, đôi mắt sáng như biển sao, lại có chút mờ mịt như phủ nước, cằm hơi nâng lên, một đường cong xinh đẹp kéo dài theo cổ tiến vào cổ áo sơ mi, đẹp đẽ tinh xảo quý giá không nói lên lời.
Trong giây lát ngắn ngủi, dưới đài yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có phóng viên nhanh chóng phản ứng, lập tức ra sức chụp Kỷ Nguyễn đủ mọi góc độ, còn thuận tiện dịch ống kính đem Chủ tịch Cố lọt chung khung hình.
Nếu Cố Tu Nghĩa nhìn thấy những tấm ảnh này, đại khái sẽ cảm thấy giống như ảnh hậu trường khi bọn họ chụp ảnh cưới, sau đó kêu Tống Lĩnh đi mua lại toàn bộ ảnh.
Ngón tay Bạch Việt hơi siết lại, nhìn về phía Cố Tu Lễ, cưỡng bách kéo lại đề tài về: "Tiểu Lễ, người em mời là vị nào?"
"Tiểu Lễ!?"
Cố Tu Lễ cũng nhìn đến ngây người, bị Bạch Việt hô hai tiếng mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "A, em em em, em mời người này cũng rất lợi hại, cậu ta, a... Cậu ta cũng là học trò của Trình đại sư."
Bạch Việt thấy Cố Tu Lễ quên lời rất không hài lòng, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Cố Tu Lễ lúc này mới nhớ ra còn một câu, vội vàng bổ sung: "A, đúng rồi, vì để chuẩn bị quà tặng cho ông nội, người đó còn vô cùng tỉ mỉ cẩn thận mà thêu suốt ba tháng liền."
Cố Tu Lễ vừa nói vừa cảm thấy hơi bất mãn trong lòng, dưới dài càng ngày càng có nhiều ánh mắt nghiền ngẫm, khiến cậu ta có cảm giác xấu hổ như bị nhìn thấu, cảm thấy bản thân giúp Bạch Việt diễn một màn này thật mất hết mặt mũi.
Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn đi, lúc này Lâm Thanh mang theo một khung ảnh hình chữ nhật được trùm vải đỏ, vui vẻ hân hoan tiến vào.
Cố Tu Lễ đành phải căng da đầu đứng dậy giới thiệu: "Người này chính là Lâm Thanh, một nghệ nhân làm Hán thêu vô cùng tài hoa, đây là tác phẩm mà cậu ấy hao hết tâm huyết làm suốt 3 tháng."
Bạch Việt khiếp sợ mà che miệng: "Ba tháng! Lâu như vậy sao?"
Anh ta hổ thẹn mà lắc đầu: "Vậy xem ra không thể so sánh được rồi, anh mời Kỷ Nguyễn hỗ trợ làm tác phẩm còn không đến 1 tháng, hoàn toàn không phải cùng một vạch xuất phát."
Kỷ Nguyễn rũ mắt, nhịn xuống ánh mắt xem thường.
Lâm Thanh đúng lúc này tiến lên, cúi người chào Cố Xương Vân và các vị khách khứa dưới đài, lễ phép cười: "Sáng tác nghệ thuật vốn không phải để phân cao thấp, mỗi một tác phẩm đều là tâm huyết của tác giả, anh Bạch không cần quá để ý."
Bạch Việt mỉm cười: "Cậu Lâm quả thật là hiểu lòng người (*)."
(*) 善解人意 /shàn jiě rényì/ (thiện giải nhân ý): hiểu chuyện, tinh tế, được lòng người khác.
Lâm Thanh khiêm tốn lắc đầu: "Kỷ Nguyễn và tôi đều học chung một thầy, cậu ấy cũng coi như là sư đệ của tôi, có quan hệ này, tôi cũng sẽ không so với cậu ấy."
"Đúng đúng đúng, là tôi mạo phạm rồi." Bạch Việt hơi khom lưng xin lỗi, tư thái giống như đã làm vấy bẩn sự thanh cao của người làm nghệ thuật, Lâm Thanh cũng làm bộ làm tịch vội ngăn lại.
Cố Tu Lễ không học được gì hay ho, nhưng lại di truyền nguyên vẹn tính cách coi trọng thể diện của ông cụ, đứng bên cạnh nhìn thấy màn này có cảm giác muốn nôn, nghĩ đến vừa nãy bản thân cũng làm ra vẻ như vậy, tức khắc không khỏi thấy xấu hổ mà lặng lẽ lùi về sau cách một khoảng.
Bạch Việt thầm liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, xác nhận mọi người đều đang nghiêm túc hướng về phía đài mà theo dõi, mới nói với Lâm Thanh: "Vậy cậu Lâm mau cho chúng tôi được chiêm ngưỡng đi."
Lâm Thanh gật gật đầu, khiêm tốn nói: "Bêu xấu rồi."
Cậu ta kéo khăn lụa xuống, bên trong quả thực giống như lời Cố Tu Lễ nói, là một chữ "Thọ" thật lớn thêu bằng chỉ màu đỏ sậm, bên ngoài được bao quanh bởi một con rồng vàng khí thế uốn lượn, phía dưới điểm xuyết thêm những chùm hoa bằng chỉ vàng và bạc, quả thực là một tác phẩm rực rỡ tươi sáng, lại không kém phần diễm lệ sang quý vô cùng.
Dưới đài vang lên những tiếng hô kinh ngạc cùng tán thưởng.
".... Nhìn có vẻ rất đắt ha?"
"Dù sao cũng là một nghệ nhân kia mà, còn thêu tận ba tháng, có thể kém sao?"
"Nhưng người này là ai thế? Chưa từng nghe qua, vị đại sư kia không phải thường chỉ mang theo hai học trò là Kỷ Nguyễn và con gái bà ấy à? Từ khi nào mà có thêm họ Lâm nữa vậy?"
"Kệ đi, kỹ thuật của người ta cũng bày ra trước mắt như vậy rồi còn nghi ngờ gì nữa."
Lâm Thanh nghe người dưới đài nghị luận, phảng phất như sự nhục nhã của mấy tháng qua đều được rửa sạch, khóe miệng không khỏi tự giác giương lên.
Bạch Việt kinh ngạc cảm thán mà che miệng lại: "Này cũng quá tinh xảo rồi, nếu sớm biết có vị đại sư như cậu Lâm đây xuất hiện, dù thế nào tôi cũng không dám đưa trùng quà tặng, ôii... Tôi thật sự xấu hổ quá."
Ngoài mặt anh ta oán trách chính mình, nhưng thực tế là đang ám chỉ kỹ thuật của Kỷ Nguyễn không bằng người khiến anh ta mất mặt, khách khứa dưới đài cũng không phải ngốc, tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, nhưng không ai dám tùy tiện phụ họa.
Lặng lẽ nhìn sang bên cạnh Chủ tịch Cố vẫn đang ôm Kỷ Nguyễn, quả nhiên sắc mặt có chút không vui.
Bạch Việt mang ý xin lỗi mà nói với Kỷ Nguyễn: "Thật sự xin lỗi nha Tiểu Nguyễn, lẽ ra tôi không nên nhờ cậu thiết kế tác phẩm giúp tôi."
Lâm Thanh tiến lên vài bước, cười nói: "Không sao, Kỷ Nguyễn cũng coi như là sư đệ của tôi, coi như là giao lưu nội bộ đi, tôi cũng muốn nhìn một chút xem kỹ thuật thêu của cậu ấy gần đây có tiến bộ không."
Bạch Việt thoải mái: "Cũng được, nói đến tôi cũng còn chưa xem qua bức thêu đó đâu —— Tiểu Nguyễn, không có việc gì, vẫn là trình bày một chút đi, mọi người cũng sẽ không nói gì đâu."
Kỷ Nguyễn ngồi ngay ngắn như thường, biểu tình nhàn nhạt, tựa hồ vừa rồi hai người kẻ xướng người hoạ cũng không khiến nội tâm cậu có chút dao động nào.
Nhưng cậu không nói lời nào, cũng làm ra bất cứ động tác gì, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn phía bắt đầu nổi những âm thanh xì xào.
"Chẳng phải hai cái không thể so sánh được sao...."
"Phỏng chừng đúng vậy, người khác đã ép đến trên đầu rồi, nếu có thể so chẳng lẽ không sớm lấy ra, cần gì phải chịu oan uổng thế này?"
"Nhưng đầu óc hai người kia cũng không tốt lắm nhỉ, người ta dù thế nào cũng là người yêu của Chủ tịch Cố, khiến cậu ấy mất mặt không phải cũng đồng nghĩa khiến Chủ tịch Cố mất mặt sao, chẳng phải chuyện gì tốt...."
"Đúng vậy, tôi nghe nói họ Bạch kia và Chủ tịch Cố cũng chẳng phải quan hệ tốt như vậy, lần trước có người muốn mượn anh ta để bám víu quan hệ với Chủ tịch Cố, kết quả Chủ tịch Cố một phần mặt mũi cũng không thèm cho."
"Tin vỉa hè có thể tin sao? Anh xem thái độ vừa rồi của ông cụ kìa, liền biết quan hệ hai nhà họ không bình thường!"
"Hiện giờ lời của ông cụ còn có tác dụng gì chứ, tới tới lui lui không phải đều do Cố Tu Nghĩa định đoạt sao, không phải ai cũng biết quan hệ giữa Chủ tịch Cố và anh ta không tốt rồi à..."
Các vị khách ríu rít bàn tán ngày càng sôi nổi, ai cũng không thuyết phục được ai.
Lâm Thanh mỉm cười: "Kỷ Nguyễn, không có việc gì đâu, đều cùng một thầy, chúng ta chỉ là giao lưu tài nghệ mà thôi, không cần ngượng ngùng."
"Đúng vậy," Bạch Việt phụ họa: "Cậu Lâm là sư huynh của cậu, vừa lúc có thể cho cậu chút ý kiến, đúng không?"
Lê Viện nhịn không được: "Anh cũng chưa nhìn thấy sao biết em ấy thêu không bằng hắn? Tôi đây chờ xem, nếu lát nữa Kỷ Nguyễn mang tác phẩm ra, thêu còn đẹp hơn các cậu, mặt có đau không?"
Lâm Thanh cười cười: "Kỷ Nguyễn là sư đệ của tôi, nếu kỹ thuật thêu của cậu ấy có tiến bộ, tôi đương nhiên sẽ vui mừng cho cậu ấy."
"Khoe khoang cái gì?" Lê Viện liếc mắt xem thường: "Người ta làm một tháng, anh mất tận ba tháng mới xong, anh lấy cái gì mà diễu võ dương oai? Ngậm miệng mở miệng nói không để bụng kỹ thuật, còn chưa nhìn thấy đâu mà đã lên giọng an ủi rồi?"
"Hơn nữa tôi cũng không hiểu, không phải đều là quà sinh nhật sao, mang ra cho chủ nhân vui vẻ là được, sao lại đột nhiên lại đòi so sánh? Anh thật sự là đồ đệ của Trình Đại sư? Vị nào thế, sao tôi chưa từng nghe qua?"
Lê Viện tuôn một tràng, căn bản không để Lâm Thanh có cơ hội xen mồm phản bác, khiến mặt cậu ta lúc trắng lúc đỏ, hơn nữa bản thân cậu ta cũng á khẩu không thể trả lời được.
Cậu ta nhất quyết giữ mặt mũi lập lờ nói mình và Kỷ Nguyễn học cùng một thầy, kỳ thật chính là chơi chữ để che giấu sự thật bị trục xuất khỏi sư môn, còn không biết xấu hổ mà bắt lấy quan hệ sư huynh đệ với Kỷ Nguyễn, mượn thân phận học trò của Đại sư nổi tiếng để đánh bóng tên mình.
Bởi vậy nên cậu ta không dám thẳng thắn trả lời câu hỏi của Lê Viện, sợ nói nhiều sẽ để người ta bắt được nhược điểm, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho Bạch Việt.
Bạch Việt bắt được tín hiệu, khóe môi khẽ nhấp, tựa hồ cũng đang suy nghĩ nên đáp lại thế nào.
Nhân vật chính đều yên tĩnh, nhưng những người khác đều đã bàn luận đến hăng say, đều cảm thấy Lê Viện nói có lý, không muốn vì một người như Lâm Thanh đến cái tên cũng chưa từng nghe qua mà đắc tội Cố Tu Nghĩa, sôi nổi nịnh hót.
Cho dù bức thêu của Kỷ Nguyễn thật sự không thể bằng với họ Lâm kia, bọn họ cũng phải nhắm mắt khen ngợi, ai bảo đây là địa bàn của nhà họ Cố chứ, chỉ cần có đầu óc chút đều biết không nên ở chỗ này gây sự.
Cố Tu Nghĩa nghe đủ lời nịnh hót, nâng tay ra hiệu: "Mọi người tạm thời đừng nôn nóng." Tác phẩm của Kỷ Nguyễn là hắn mỗi ngày ôm Kỷ Nguyễn trong lòng nhìn cậu thêu từng mũi kim đường chỉ, trình độ thế nào trong lòng hắn biết rõ, công phu này của Lâm Thanh chỉ có thể dùng để lòe người, đặt trước mặt Kỷ Nguyễn ngay cả đầu ngón tay cũng không so được.
Bọn họ không phải không dám mang ra, hay là cố tình úp úp mở mở cho khách khứa xem.
Chỉ là bởi vì —— Tống Lĩnh có chút chậm.
Bức tranh cao gần nửa mét như vậy tất nhiên bọn họ không thể lúc nào cũng cầm theo bên mình, sau khi bữa tiệc bắt đầu mới nói Tống Lĩnh đi lấy, ai biết Tống Lĩnh chỉ chậm mấy phút, lại có người nhảy nhót lung tung, mới kéo thành cục diện như bây giờ.
Thế nên hai phút sau, Tống Lĩnh mang theo khung thêu được lồng kính tới đã thu hút toàn bộ chú ý trong địa sảnh.
Ông chủ tổ chức buổi tiệc, bận nhất chính là người làm công, hắn giúp Cố Tu Nghĩa nhìn chằm chằm bảo bối trong tay này, lại còn muốn hắn điều tra xem Lâm Thanh vào đây bằng cách nào, hoàn toàn không có thời gian để xem phát sóng trực tiếp, đương nhiên không biết bữa tiệc hoa lệ này còn xướng một vở kịch thật lớn.
Kết quả là, khi bị ánh đèn chiếu đến trợ lí Tống còn có cảm giác được yêu thích mà sợ hãi, không quá tự nhiên chỉnh lại nơ đeo cổ, trong ánh mắt của công chúng và ống kinh camera, giơ tay cười xán lạn, lộ ra tám cái răng trắng tinh.
Kỷ Nguyễn: "......"
Cố Tu Nghĩa: "............"
Toàn thể khách quý: Người này đang làm gì?
Vậy mà cũng có thể làm trợ lý hàng đầu? Ta đây mẹ nó cũng làm được.
Lý Tuy An đỡ trán: "Đồ ngốc này, sao tôi lại quen biết tên ngốc như cậu ta chứ, bảo sao mỗi ngày đều tới chỗ tôi học mà vẫn không có bạn gái."
Lê Viện dở khóc dở cười, chọc khuỷu tay vào người bạn trai: "Được rồi, có ai lại nói bạn mình thế không?"
May mắn là Tống Lĩnh còn có chút tu dưỡng chuyên nghiệp, không bị đột nhiên chú ý quá mức mà choáng váng đầu óc, cảm nhận bầu không khí không đúng liền thu lại nụ cười, đi tới đưa khung ảnh kính cho Kỷ Nguyễn, lại nói nhỏ bên tai Cố Tu Nghĩa:
"Lâm Thanh là đi cùng Cố Tu Lễ, chẳng qua lúc ấy dùng tên giả, cho nên không bị phát hiện."
Cố Tu Nghĩa gật gật đầu, che miệng phân phó vài câu, rồi sau đó phất tay để hắn đi.
Tác phẩm mà ai ai cũng nhớ thương rốt cuộc được trình lên, mọi người sôi nổi duỗi dài cổ để nhìn, cameraman rất thức thời lập tức zoom lại gần đôi tay của Kỷ Nguyễn.
Tấm khung cao gần nửa mét được phủ một tấm vải chống bụi nửa trong suốt, hình bên trong thoắt ẩn thoắt hiện, càng khiến người ta nổi lên tò mò.
Biểu tình của Kỷ Nguyễn vẫn bình tĩnh trước sau như một, đưa đến bên tay Bạch Việt: "Anh Bạch, bức thêu anh đặt tới rồi, bây giờ muốn nghiệm thu sao?"
Dưới đài nghi ngờ càng lúc càng lớn, Bạch Việt đã sớm gấp không chờ nổi muốn làm Kỷ Nguyễn mất mặt, khiến cậu cũng phải nếm thử cảm giác bị người mồm năm miệng mười giễu cợt.
"Được." Anh ta không nói hai lời liền vội cầm lấy bức thêu từ trong tay Kỷ Nguyễn, xốc tấm vải che lên: "Tôi cũng rất muốn nhìn xem tác phẩm mà tôi đặt làm ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Các vị khách bên dưới không khỏi bước lên vài bước, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là một tác phẩm nghệ thuật còn tinh xảo hoa mỹ hơn, hay chỉ là một bức thêu bình thường.
Nhưng đồng thời, mọi người đều dừng lại, hiện trường nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Trên màn hình chiếu hình ảnh của tác phẩm không hề giống với trong tưởng tượng của mọi người, không hoa mỹ cũng không bình thường.
Cực kỳ đơn giản, trên nền vải đen với hoa văn chìm hình rồng chỉ có duy nhất một chữ "Thọ" được thêu bằng chỉ vàng, ngoài ra không hề có bất kì trang trí dư thừa nào khác, không hề có hoa cỏ khoe sắc hay rồng bay xung quanh, nhưng dưới ánh đèn lại lóe lên ánh sáng tinh tế lỗng lẫy.
Đường thêu chặt chẽ tinh xảo mượt mà khó mà nhìn thấy bằng mắt thường, từ xa nhìn lại giống như dùng mực nhũ vàng mà viết lên, thật đến mức dường như mực còn chưa khô, màu sắc rực rỡ lại bóng loáng đến phát sáng.
Người ta chỉ từng thấy qua chữ viết thư pháp mạnh mẽ xuyên thấu cả mặt sau giấy mà không biết rằng nghệ thuật thêu cao cấp nhất cũng có thể xuyên qua gỗ, dường như những sợi chỉ vàng đó không phải được thêu mà đã cắm rễ vào tấm lụa mềm. Chúng đã tích lũy sức mạnh hàng trăm năm để có thể bén rễ và nảy mầm. Cuối cùng trở thành những cây thông và cây bách cao chót vót hiếm có trên thế gian này.
Người hiểu rõ thêu thùa như Lâm Thanh là người đầu tiên thay đổi sắc mặt.
Các vị khách bên dưới không am hiểu về Hán thêu, lại không hẹn mà cùng cảm thán từ tận đáy lòng.
".....Trời ạ?"
"Hóa ra đây mới Hán thêu.... Di sản văn hóa của nước ta..."
"Làm quà tặng quả thực quá lãng phí rồi, mang đi đấu giá cũng phải có giá trên trời...."
"Chữ này viết thật tốt quá, là tự viết sao? Thời buổi này làm thêu thùa cũng phải hiểu thư pháp nữa hả?"
"Há chỉ là hiểu đâu, bút pháp này luyện mười năm cũng không được đâu, có mấy người có thể viết được đến trình độ này? Càng không nói người ta là dùng kim viết!"
"...... Wow......"
"Ai kia dùng ba tháng thêu cũng không bằng được người ta thêu một tháng, đúng là xấu hổ..."
Cố Tu Lễ đứng trong đám người nghe thế, mặt càng thêm đau rát, may mắn cậu ta rời đi sớm, bằng không hiện tại người xấu hổ chính là cậu ta.
Vì muốn nhìn thấy rõ ràng, Lâm Thanh cũng đi đến bên cạnh Bạch Việt, giờ phút này hai người nhìn nhau.
Sắc mặt cậu ta rất khó coi, dù đã cật lực khống chế cũng khó có thể ngăn lại cơn run rẩy của toàn bộ cơ mặt.
Hai tác phẩm được đặt cạnh nhau xuất hiện trên màn hình lớn, so sánh một chút, bức thêu rồng bay phượng múa hoa cỏ chen chúc của Lâm Thanh bỗng chốc liền trở nên dung tục tầm thường.
Cậu ta nắm chặt tay, gần như rít ra từ kẽ răng: "Cậu đúng thật là tiến bộ rất nhiều."
Kỷ Nguyễn mỉm cười: "Cảm ơn."
Vẻ mặt Bạch Việt lập tức thay đổi, cuối cùng phải khuất phục trước lời khen ngợi của bao người, mỉm cười: "Tiểu Nguyễn, cậu thật lợi hại, chưa đến một tháng đã có thể làm ra được một tác phẩm tinh xảo đến vậy."
Lâm Thanh đứng phía sau rũ đầu, sắc mặt tối tăm không rõ cảm xúc, trầm mặc lúc lâu, rồi sau đó lại đứng thẳng lưng như trước: "Đúng vậy, đường may dày dặn tỉ mỉ như vậy dù là hai người thợ cùng thêu trong ba tháng cũng khó mà hoàn thành xong, thế mà cậu lại có thể, đúng thật rất lợi hại."
Cậu ta tựa hồ thay đổi kịch bản, bắt đầu thuận theo đám đông khen ngợi: "So sánh với lần trước tôi gặp cậu, quả thật như thay đổi hoàn toàn, tiến bộ nhiều đến mức tôi cũng không nhận ra, không hổ là học trò được cô Trình tự tay chỉ bảo."
Lời nói này của cậu ta giống như đang khích lệ, nhưng người nghe không sao thấy thoải mái nổi, Kỷ Nguyễn nâng mặt, thản nhiên mỉm cười: "Quá khen rồi, vốn cũng không phải kỹ thuật phức tạp gì, đương nhiên một người cũng có thể làm được."
Lê Viện nghe xong liền che miệng cười rộ lên: "Buồn cười quá, có người cảm thấy hai người làm hai ba tháng cũng không xong, có người lại thấy một tháng là đủ rồi, khoảng cách giữa thiên phú quả thật là đả kích, ha ha ha ha ——"
Cô cười trong chốc lát, lúc này mới cảm thấy không đúng: "Từ từ, có phải cậu ta đang ám chỉ là không phải Kỷ Nguyễn tự làm?"
Lý Tuy An liếc cô một cái: "Giờ em mới nhận ra?"
Khách khứa cũng vì câu nói hàm súc kia mà có vài người bắt đầu đoán mò, cảm thấy tác phẩm có trình độ thêu tinh xảo như vậy mà hoàn thành một tháng quả thực khó tin, nhưng mọi người ở đây đều không am hiểu Hán thêu, cũng không dám tùy tiện kết luận, đành phải châu đầu ghé tai nhau thảo luận.
Lê Viện thấy vậy liền tức giận: "Thật là đầu óc có bệnh mà, người khác nói gì mấy người liền tin? Mở to hai mắt nhìn xem, đó là chữ! Chẳng phải hoa hoa cỏ cỏ linh tinh, đọc sách phải biết nhận ra bút tích, người ta còn là thêu, cái trình độ thư pháp như vậy ai cũng có thể viết được sao?"
"Cho dù có, hai người sao có thể thêu được ra chữ giống nhau?"
Khán giả ăn dưa xem náo nhiệt không hiểu thêu thùa, nhưng nói đến thư pháp thì ít nhiều vẫn có thể đưa ra được hai câu, cũng không thiếu người thạo nghề phát biểu ý kiến.
"Đúng vậy, nếu là nhiều người cùng nhau thêu một chữ kiểu gì cũng sẽ thấy sự khác biệt..."
"Hơn nữa chữ này xác thật rất có màu sắc cá nhân."
"Dáng chữ tự nhiên phóng khoáng, bút lực mạnh mẽ, tổng thể nhẹ nhàng liền mạch lưu loát, xác thật chỉ có thể xuất từ tay của một người."
".... Thật sự coi chúng ta là kẻ ngốc sao, điểm này chẳng lẽ chúng ta lại không nhìn ra được?"
Khách dưới đài nghị luận tốt hay xấu Kỷ Nguyễn đều không thèm để ý, cũng không quan tâm người khác có đứng về phía mình hay không.
Cậu vốn đã mệt, chiến tuyến của Lâm Thanh lại kéo dài quá lâu, cũng không làm ra được chuyện gì, Kỷ Nguyễn từ hứng thú đứng xem kịch vui biến thành mệt mỏi vì quá nhàm chán.
Cậu thở dài, nhích lại gần người Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa lập tức hiểu, ôm lấy Kỷ Nguyễn.
Đây là ám hiệu giữa bọn họ, người có đầu óc trong lòng đã rõ Lâm Thanh chẳng tìm ra được chiêu trò gì nữa, cậu ta tự biên tự diễn một hồi, nếu Kỷ Nguyễn cảm thấy thú vị, Cố Tu Nghĩa liền cùng cậu xem.
Nhưng một khi Kỷ Nguyễn không còn hứng thú nữa, trong mắt Cố Tu Nghĩa, Lâm Thanh chẳng đáng một hạt bụi.
"Nghỉ ngơi đi." Hắn hôn lên giữa hai mày Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng tháo tai nghe bên ngoài xuống cho cậu, rồi quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh, ánh mắt chợt lạnh đến thấu xương.
"Cậu Lâm, tôi yêu cầu cậu xin lỗi người yêu tôi vì đã bôi nhọ em ấy."
Nhóm người đứng xung quanh Lâm Thanh lập tức tản ra, để cậu ta trơ chọi trước mặt mọi người, dù sao nhìn Cố Tu Nghĩa rất nghiêm túc, không ai muốn bị ánh mắt ấy xuyên qua.
Lâm Thanh bị mọi người nhìn chằm chằm đến giật mình, gắng gượng nói: "Tôi bôi nhọ cái gì? Rõ ràng tôi cái gì cũng chưa nói, là bọn họ tự đoán mò, vì sao giờ lại trách tôi?"
Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn, nhéo nhéo giữa hai mày, ánh sáng ngời ngời ấm áp trong đại sảnh cũng không thể làm giảm đi cảm giác áp bức bẩm sinh của hắn.
Giống như chỉ cần xác nhận Kỷ Nguyễn sẽ không nghe thấy, hắn rốt cuộc cũng không cần thiết phải bày ra bộ dáng ôn hòa, ánh mắt lạnh băng thẳng tắp đâm vào người Lâm Thanh.
"Cậu nên hiểu rằng tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của cậu, cũng không quan tâm ngọn nguồn thế nào, tôi yêu cầu cậu nghiêm túc trịnh trọng mà nói xin lỗi."
Nếu trước đó mọi người còn có tâm thái ríu rít nói chuyện xem kịch, sau khi Cố Tu Nghĩa mở miệng, trong đại sảnh giống như một mảnh đồng hoang vu không một âm thanh của sinh vật sống, yên tĩnh đến đáng sợ.
Không ai dám mở miệng lúc này, chỉ sợ chạm phải vảy ngược của Cố Tu Nghĩa.
Lâm Thanh lảo đảo lùi về sau nửa bước, cậu ta có thể không biết xấu hổ mà đấu khẩu với mọi người, nhưng cũng giống như mọi người đều sợ hãi khi bị Cố Tu Nghĩa nhìn đến.
Bị ánh mắt như vậy nhắm đến, giống như có vô số lưỡi dao sắc bén cắt qua làn da, trong lúc hoảng hốt có thể cảm nhận rõ ràng máu trong cơ thể bị rút cạn đi, cả gương mặt và môi đều kinh sợ run rẩy trở nên trắng bệch.
Lâm Thanh không thể bắt được Cố Tu Lễ đã lẩn trong đám người, chỉ có thể quay đầu đưa mắt cầu cứu Bạch Việt.
Nhưng khi Bạch Việt phát hiện sự việc nháy mắt thay đổi, ôm cánh tay lùi ra sau mấy bước, treo mình lên cao, hoàn toàn không đáp lại ánh mắt nóng rực của cậu ta.
"A, tôi tìm thấy người này ở trên mạng này!"
Trong nhóm khách bỗng có người hô lên.
Ngay sau đó, mọi người không hẹn mà cùng mở di động ra.
"Vãi! Cậu ta thật sự xuất sắc như vậy!?"
"Hóa ra năm ngoái bởi vì ăn trộm tác phẩm nên nổi tiếng khắp mạng à?"
"Còn mẹ nó là trộm của Kỷ Nguyễn, nhìn vẻ mặt trên bục lúc ấy xem có giống bây giờ không này, ha ha ha ha thật buồn cười mà...."
"Giỏi như vậy cơ à? Như vậy rồi mà còn dám đến đây gây sự? Ỷ tôi đây không lên mạng không biết cậu ta sao?"
"Trong nghề bọn họ trộm tác phẩm tương đương với việc phạm tội tày trời, hóa ra đã sớm bị Đại sư Trình đuổi đi rồi, thế mà còn không biết xấu hổ tiếp tục giả danh lừa bịp."
"Tôi sống đến giờ chưa từng thấy qua người nào mặt dày như vậy, đúng là mở mang tầm mắt."
Tiếng mọi người trào phúng nghị luận khiến sắc mặc Lâm Thanh tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị vạch trần như trước, cậu ta hoảng loạn xoay người muốn chạy lại vấp chân té ngã trên mặt đất.
Có cô gái mặc một chiếc váy xinh đẹp sang trọng thiếu chút nữa bị xô ngã, ghét bỏ né tránh: "Sao bây giờ con chó con mèo gì cũng có thể đến dự tiệc tối của Cố thị thế? Nhà họ Cố cũng không ngại mất mặt sao?"
Chỉ một câu như vậy lại hoàn toàn chọc giận Cố Xương Vân, người vẫn luôn im lặng thật lâu.
Mọi người chỉ nghe thấy trên đài chợt truyền đến tiếng ho khan, Cố Xương Vân ho đến mức cả khuôn mặt đỏ gay nói không lên lời, bàn tay ra sức vỗ lên tay vịn của xe lăn, vẻ mặt người hộ lý bình tĩnh, thuần thục vỗ lưng ông ta.
Nhân viên bảo an xung quanh thấy thế lập tức đứng nghiêm, đội trưởng nhìn về phía Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa đã sớm không còn kiên nhẫn, nâng tay lên chán ghét phất tay ra hiệu.
Đội trưởng đội bảo an lập tức hiểu ý, tiến lên dùng một tay xách Lâm Thanh, giống như xử lý rác thải mà kéo ra ngoài.
Chuyện tới hiện giờ, mặc dù Lâm Thanh đã bị xử lí xong, bữa tiệc cũng khó mà có thể tiến hành tiếp như bình thường, Cố Xương Vân vẫn còn banh mặt ngồi trên khán đài, các khách mời cũng không tiện rời đi.
Người bên dưới làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục sôi nổi nói chuyện phiếm, lại không nhịn được mà lén lút lên mạng để xem cư dân mạng bàn tán thế nào.
Cố Xương Vân ở trên đài ho càng ngày càng nghiêm trọng, Cố Tu Nghĩa không thể không cho mời bác sĩ qua xem xét.
Kỷ Nguyễn bị màn kịch sứt sẹo này làm cho có chút hoa mắt váng đầu, thừa dịp mọi người không chú ý liền đi toilet rửa mặt, nhưng vẫn còn cảm giác khó chịu, vì vậy bèn đi ra ngoài boong tàu hóng gió hít thở không khí.
Thế nhưng lại gặp được Lâm Thanh.
Nhân viên bảo an tựa hồ cũng cảm thấy xui xẻo, ném cậu ta ra boong tàu xong liền mặc kệ.
Kỷ Nguyễn liếc mắt nhìn cậu ta một cái lập tức xoay người không muốn tiếp xúc, nhưng lại bị Lâm Thanh bước nhanh ngăn lại.
Kỷ Nguyễn rốt cuộc không nhịn được nữa, cau mày khó chịu: "Rốt cuộc cậu muốn làm sao?"
Lâm Thanh vừa rồi hẳn đã khóc, mặt đầy nước mắt: "Cậu hỏi tôi muốn làm sao, vậy sao không tự hỏi bản thân mình xem vì sao cứ muốn cướp đồ của tôi?"
Vừa rồi cậu ta cũng nhìn thấy tin tức trên mạng, thấy tất mọi người đang mắng cậu ta, nói cậu ta có bệnh, nói tinh thần cậu không bình thường.
Không sao, cậu ta không ngại, dù gì thanh danh của cậu ta đã sớm bị hủy hoại, nhưng cậu ta không chịu nổi việc người khác một bên mắng cậu ta một bên lại khen Kỷ Nguyễn không dứt lời.
Cậu ta không thể nào chấp nhận được việc Kỷ Nguyễn dẫm lên người cậu ta để càng ngày càng phóng cao.
Dẫm lên tác phẩm mà cậu ta vất vả làm suốt ba tháng, lấu cậu ta ra làm trò cười rẻ tiền, lại nói giữa cậu ta và Kỷ Nguyễn có khoảng cách về thiên phú lớn thế nào.
Kỷ Nguyễn quả thực sắp bị chọc cười: "Tôi cướp của cậu cái gì?"
"Rõ ràng tôi mới là đệ tử của cô Trình, lại bị cậu cướp đi."
"Danh tiếng bây giờ của cậu vốn dĩ đều là của tôi!"
"Cậu chẳng qua là giẫm lên tôi để nhảy lên, đoạt lấy những thứ đáng lẽ là của tôi thấy kiêu ngạo lắm sao?"
Kỷ Nguyễn rất muốn nói, dù không có cậu, với trình độ của cậu ta cũng chẳng thể dính được chút vinh quang danh tiếng nào.
Nhưng cậu cảm thấy tinh thần của Lâm Thanh xác thật có chút ông ổn, giống như chó cùng rứt giậu.
Cậu không thể biết chắc rằng người điên bị ép đến cùng sẽ làm ra chuyện gì, không muốn lại kích thích cậu ta, chỉ có thể lùi lại phía sau vài bước rồi xiay người chạy nhanh đi.
Lâm Thanh lại nhất quyết không tha cho cậu, liều mạng lôi kéo áo và tay cậu.
Trong lúc hỗn loạn, Kỷ Nguyễn bị vướng chân ngã ra sàn, đầu đụng vào lan can, tai nghe cũng bị văng ra.
Trước mắt cậu tối đen hai giây.
Adrenalin tăng vọt khiến cậu chưa đến mức bất tỉnh.
Cậu sợ Lâm Thanh đuổi theo sẽ làm cái gì, dùng lú trí ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại, duỗi canh tay nhặt lấy tai nghe rơi cách đó không xa.
Một giây, hai giây, Lâm Thanh không đuổi theo cậu nữa.
Kỷ Nguyên nhanh chóng mang tai nghe lên, vừa nghe thấy âm thanh liền thu được một tiếng "ùm" thật lớn.
Là âm thanh khi có vật nặng rơi xuống nước.
Cậu lập tức quay đầu lại, không thấy bóng dáng Lâm Thanh đâu.
Đồng thời dưới tầng truyền đến một tiếng thét chói tai:
"Có người rơi xuống nước!"
Kỷ Nguyễn cả kinh, theo bản năng chống lan can đi xuống xem, thuyền trưởng và các thuyên viên cũng tụ lại bên mạn thuyền, mắt nhìn nhau.
Tim cậu chợt đập nhanh hơn.