"...... Chị Lưu vô cùng biết ơn nhân viên vệ sinh trong khu chung cư đã giúp mình tìm được chó cưng, cũng hứa hẹn sẽ giúp đỡ nhiều nhất trong khả năng của minh..."
Trong nhà, dì Triệu vừa nghe tin tức vừa hát trong lúc chuẩn bị cơm tối, thang máy trong nhà "đinh" một tiếng mở ra, bà vội vàng đi ra nhìn.
"Ấy, sao hôm nay về sớm vậy?" Dì Triệu vừa thấy hai người cùng nhau đi vào nhà, tức khắc vui vẻ ra mặt.
Nhưng sắc mặt Kỷ Nguyễn lại không tốt lắm, biểu tình của Tiểu Cố cũng rất nghiêm túc, ôm vai Tiểu Nguyễn cúi đầu nói cái gì, còn định duỗi tay ôm người vào lòng, nhưng lại bị Tiểu Nguyễn vươn tay cự tuyệt.
Dì Triệu nhỏ giọng dò hỏi: "Đây là làm sao thế?"
Cố Tu Nghĩa cười cười: "Không có gì đâu dì Triệu, cơm tối dì làm thanh đạm chút nhé, em ấy không khỏe lắm, chúng cháu lên tầng nói chút chuyện."
"...À, được."
Tay cầm muôi canh của dì Triệu dần dần buông xuống, vẻ mặt nghi hoặc nhìn theo hai bóng dáng bước lên cầu thang.
Cửa phòng làm việc nhẹ nhàng đóng lại, Kỷ Nguyễn lập tức đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Cố Tu Nghĩa bưng ly nước ấm nhét vào trong tay Kỷ Nguyễn: "Uống nước trước đã, môi khô hết rồi."
Ly nước này cũng coi như cho Kỷ Nguyễn chút thời gian giảm xóc, cậu chậm rãi uống non nửa cốc, suy nghĩ nên nói từ đâu.
Cố Tu Nghĩa lại đột nhiên mở miệng trước.
"Anh thích em."
"Khụ!"
Kỷ Nguyễn sặc nước, che miệng ho.
"Kỷ Nguyễn!?"
Cố Tu Nghĩa lập tức giúp vỗ lưng giúp cậu, lại lấy giấy cho cậu lau tay: "Trách anh trách anh, nên chờ em uống xong hẵng nói."
Kỷ Nguyễn bị sặc không nghiêm trọng, nhiều hơn là cảm thấy chấn động, cậu có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Cố Tu Nghĩa sẽ trực tiếp bày tỏ như vậy.
Phương thức mở đầu câu chuyện như vậy, sống đến giờ cậu mới thấy lần đầu.
Mà Cố Tu Nghĩa hoàn toàn là do rút kinh nghiệm từ bài học về cách nói chuyện lần trước.
Hắn cảm thấy Lý Tuy An nói rất đúng, cho dù nội dung đều giống nhau, nhưng trình tự câu chuyện cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Ngày đó nếu hắn trước biểu đạt tình cảm với Kỷ Nguyễn sau mới nói đến pháp luật, cũng không đến mức chọc cho Kỷ Nguyễn khóc, nói không chừng sớm đã có thể hôn Kỷ Nguyễn mà không cần chờ đến bây giờ.
Sau chuyện đó Cố Tu Nghĩa nhớ lại, mỗi ngày mỗi đêm đều vô cùng hối hận.
Vì thế hắn biết, khi nói chuyện với Kỷ Nguyễn, nhất định phải nói chuyện quan trọng nhất đầu tiên, để tránh đoạn sau có câu nào lại chọc đến điểm khóc của Kỷ Nguyễn, khóc chít chít không còn nghe được gì khác.
Tuy rằng hiện tại có vẻ không tính là thành công lắm.
Hắn vuốt lưng cho Kỷ Nguyễn, thật cẩn thận nói: "Thấy đỡ chưa bé cưng, có còn thấy khó chịu không?"
Kỷ Nguyễn xua xua tay: "Anh... Sao anh đột nhiên nói cái này?"
Cậu ho đến hai mắt đỏ bừng, hơi ngửa đầu nhìn Cố Tu Nghĩa, giống với khi vừa khóc xong rất đáng thương, trong mắt lại tràn đầy vẻ khiếp sợ nghi hoặc, trên đỉnh đầu như có một dấu chấm hỏi lớn.
Cố Tu Nghĩa không nhịn được mà xoa xoa đầu cậu, ừm, tóc dày, còn mềm nữa.
"Khụ," Dưới ánh mắt càng ngày càng nghi ngờ của Kỷ Nguyễn, hắn hắng giọng nói: "Bởi vì đây là kết luận quan trọng nhất của hôm nay."
Hắn quan sát trạng thái Kỷ Nguyễn, tri kỷ nói: "Em tiêu hóa trước đi, sau đó anh lại từ từ giải thích những chuyện khác."
Kỷ Nguyễn: "............"
Kỷ Nguyễn không khỏi có cảm giác sợ hãi như khi bị giáo viên toán gọi tên.
Lần đầu tiên trong đời Kỷ Nguyễn nhận được lời tỏ tình lại giống như đang lên lớp hoặc khi mở họp, hẳn là cậu khó có cơ hội được thấy lần thứ hai.
Chấn động đồng thời, hừ... Sao lại cảm thấy hơi tủi thân nữa....
Cố Tu Nghĩa một chút cũng không lãng mạn!
Nhưng bây giờ không phải lúc để hờn giận, cậu đúng là có rất nhiều điều muốn Cố Tu Nghĩa phải giải thích rõ ràng.
Kỷ Nguyễn ổn định trạng thái: "Được, anh tiếp tục."
Cố Tu Nghĩa duỗi tay kéo cậu ôm vào trong lồng ngực, nhiệt độ cơ thể truyền tới, Kỷ Nguyễn miễn cưỡng có thể tin tưởng bản thân không phải đang đi họp.
"Anh ——"
Tinh tinh.
Tiếng tin nhắn từ di động hắn vang lên.
Cố Tu Nghĩa cầm lên xem, nhíu mày kéo xóa thông báo.
"Anh chưa từng có ——"
Tinh tinh.
Đối phương trực tiếp gọi điện thoại tới.
Cố Tu Nghĩa: "......"
Hắn suy nghĩ một lát, giơ điện thoại cho Kỷ Nguyễn nhìn: "Là lớp trưởng lớp cấp 3 của anh."
Sau khi Kỷ Nguyễn gật đầu, hắn ấn nghe mở loa ngoài.
"Alo? Cố tổng hả? Ha ha ha là tôi đây, lão Mã!"
"Xin chào, lớp trưởng."
"Haiz, nhiều năm rồi mà cậu vẫn khách sáo như vậy —— Gì nhỉ, ngày kia lớp chúng ta họp lớp, cậu xem xem có thể đến tham gia được không?"
Cố Tu Nghĩa tùy tiện ném điện thoại lên bàn trà, hai tay vòng lấy ôm chặt Kỷ Nguyễn: "Ngại quá, gần đây tôi khá bận."
"Hả? Tôi nghe nói ngày kia cậu rảnh nên mới đặc biệt chọn này đó mà, Cố tổng này, cậu nghe tôi nói," Lớp trưởng đè thấp giọng nói, nghiêm nghị nói: "Bạch Việt đã về rồi!"
"—— lần này mọi người trong lớp tụ họp là muốn tổ chức tiệc mừng cậu ấy về nước, vậy nên tôi mới phải vội vàng thông báo cho cậu đấy chứ?"
Cố Tu Nghĩa nhìn về phía Kỷ Nguyễn, bạn nhỏ cúi đầu, lông mi thật dài rũ xuống, lộ ra những đường nét mềm mại trên gương mặt, quả là phấn điêu ngọc trác.
Cậu chỉ tự chơi ngón tay của mình, tựa hồ căn bản không quan tâm Cố Tu Nghĩa đang nói chuyện gì.
Cố Tu Nghĩa không nhịn được cúi xuống hôn lên làn da sau gáy Kỷ Nguyễn, người trong lòng nháy mắt run một chút, làn da bắt đầu trở nên hồng hồng.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu trừng hắn, vừa e thẹn vừa xấu hổ lại cố kỵ điện thoại bên kia còn có người, sợ phát tiếng, căm giận ghé bên tai Cố Tu Nghĩa:
"Tôi còn chưa nhận lời anh đâu!"
Cố Tu Nghĩa cũng không dám chọc giận, vội vàng làm lành: "Anh sai rồi anh sai rồi."
"Cố tổng? Cố tổng cậu còn ở đó không?"
Từng đường nét trên khuôn mặt Cố Tu Nghĩa đều toát ra vẻ vui sướng, nhưng khi nói với người bên kia không để lộ bất kì cảm xúc nào:
"Lớp trưởng, tôi không biết cậu nghe được từ đâu ngày kia tôi rảnh, nhưng dù tôi có rảnh thật, cũng sẽ chọn ở nhà làm bạn với người yêu (*), cậu thấy đúng không?"
(*) anh Cố vẫn dùng 爱人, như lần trước mình có chú thích thì nó là từ trung tính giống như từ partner hay bạn đời, dịch là người yêu thì không sai nhưng cũng không đúng lắm 🙁
"—— không có việc gì thì tôi cúp máy trước."
Tuy rằng "người yêu" hắn nhất thời chưa thể tiếp thu được xưng hô thân mật như vậy, gương mặt đỏ bừng.
"Ách...... A......" Lớp trưởng họ Mã tranh công không thành, hiển nhiên không dự đoán được cục diện này, vội vội vàng vàng:
"Không phải, Cố Cố Cố tổng, tôi không có ý đó, tôi không phải ——"
Tút tút tút.
Cố Tu Nghĩa thẳng tay ngắt cuộc gọi.
Không gian chợt khôi phục sự yên tĩnh, Kỷ Nguyễn im lặng đối diện với hắn.
Cuộc điện thoại này vẫn khiến Kỷ Nguyễn khó chịu như cũ, nhưng thẳng thắn mà nói, kỳ thật cũng không tính là một chuyện xấu.
Ít nhất nó cũng đem tảng đã vẫn luôn đè nặng trong lòng Kỷ Nguyễn, đặt trước mặt Cố Tu Nghĩa, để hai người thẳng thắn một lần.
Cố Tu Nghĩa thu lại nụ cười, biểu tình nghiêm túc nhìn Kỷ Nguyễn: "Giờ anh giải thích cho em nhé?"
Thứ mà cậu chờ nhất chính là cái này, Kỷ Nguyễn gật đầu: "Nói đi, tôi nghe."
Cố Tu Nghĩa tạm dừng vài giây: "Thứ nhất, anh chưa từng thích cậu ta."
"Thứ hai, đúng là anh và Bạch Việt quen biết từ sớm, nhưng không thân thiết, thậm chí quan hệ còn không tính là tốt đẹp."
"Thứ ba, những lời đồn đãi bên ngoài về anh và cậu ta đều không có căn cứ, anh và cậu ta không có bất kỳ quan hệ nam nam không chính đáng nào."
"Với ba điểm trên, anh có thể giải thích từng vấn đề kỹ càng cho em."
Kỷ Nguyễn: "......"
Ánh mắt Kỷ Nguyễn trở nên ngu ngốc.
Lại xuất hiện tình huống hoàn toàn không giống như trong tưởng tưởng.
Vốn Kỷ Nguyễn cho rằng, lời giải thích của Cố Tu Nghĩa cũng sẽ giống như nam chính trong phim thần tượng, ôm ấp hôn hít, lại nói những lời an ủi âu yếm khoa trương, sau đó bọn họ giải trừ hiềm khích vui vẻ ôm nhau.
Nhưng Cố Tu Nghĩa...... Cố Tu Nghĩa như một vị thần, trực tiếp triển khai hình thức đàm phán.
Kỷ Nguyễn thậm chí hoài nghi, người đàn ông này có phải khi di truyền đã quên mang theo gene cảm xúc hay không, dẫn tới cuộc đời 30 năm qua đều chỉ dùng lý trí để giải quyết vấn đề.
Nhưng mà vậy cũng khá tốt, loại phương thức này tuy nói về vấn đề tình cảm có hơi kì quái, nhưng đúng là có thể giải quyết gọn gàng những hiểu lầm không cần thiết.
Kỷ Nguyễn lặng im giây lát, đứng dậy rời khỏi vòng tay của Cố Tu Nghĩa, đi đến bàn làm việc lấy một tờ giấy A4 và bút, dưới ánh mắt khó hiểu của Cố Tu Nghĩa, ngồi xổm trước bàn trà.
Cậu tháo nắp bút ra, tư thế chuẩn bị viết:
"Ba điểm nào? Anh nói lại lần nữa, tôi quên rồi."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Ba phút sau, hai người ngồi đối diện trên bàn làm việc, trước mặt Kỷ Nguyễn là bức thư tình với ba vấn đề của Cố tổng, chữ viết nghiêm chỉnh, bút lực sắc bén.
Biểu tình Kỷ Nguyễn nghiêm túc, khiến không khí tràn ngập hơi thở đàm phán thương vụ.
Cố Tu Nghĩa nhìn chằm chằm khóe miệng mím chặt nghiêm túc của cậu, cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Vì vậy hắn đứng dậy kéo Kỷ Nguyễn ôm ngồi lên đùi mình, nhìn thấy hàng mi dài gần trong gang tấc, lúc này mới thấy thoải mái.
Kỷ Nguyễn lại không quá vừa lòng, cựa quậy trong lòng hắn, Cố Tu Nghĩa đè lại vai cậu: "Cứ như này, tư thế này cũng có thể nói chuyện."
Hơn nữa nhìn như vậy mới không giống đi đàm phán thương vụ.
Kỷ Nguyễn tuy rằng ghét bỏ, nhưng có đệm thịt miễn phí sao lại không ngồi, miễng cưỡng đồng ý, lại búng nhẹ tờ giấy A4:
"Căn cứ vào điều thứ nhất và thứ ba mà anh đưa ra, tôi tạm thời tin tưởng anh không có quan hệ bất chính nào với Bạch Việt."
Cậu dùng đôi mắt to tròn nhìn hắn: "Lúc người nọ khoe khoang với tôi, ngay cả tên anh cũng không dám nói, chỉ dám xưng là bạn bè, nếu giữa hai người thật sự có chuyện gì, anh ta còn không lấy loa phóng thanh loan tin khắp phố sao?"
Kỷ Nguyễn nói xong, còn thấy rất hợp lý mà tự gật đầu, gạch bỏ điều một và điều ba đi.
Cố Tu Nghĩa buồn cười, cảm thấy Kỷ Nguyễn hiện tại giống như cậu thực tập sinh trẻ tuổi vừa vào công ty, đáng yêu lại nghiêm túc, làm hắn cực kỳ mong muốn được tham gia vào quá trình thực tập của cậu, để lại đó một dấu ấn lâu dài.
Hắn hôn lên vành tai Kỷ Nguyễn: "Ừm, bé cưng của chúng ta giỏi quá, logic rõ ràng nói có sách mách có chứng."
Kỷ Nguyễn được khen không khỏi đắc ý, khóe miệng giương lên lại rụt rè đè xuống: "Đừng hòng lấy lòng."
"Đối với điều thứ hai, tôi có câu hỏi."
Cố Tu Nghĩa gật đầu: "Bé cưng nói đi"
"Dừng," Kỷ Nguyễn nhíu mày: "Anh đừng có gọi bé cưng, đang nói chính sự cơ mà."
Cố Tu Nghĩa bật cười: "Được, bé cưng"
"......"
"Tùy anh......" Kỷ Nguyễn lắc đầu: "Điều thứ hai, anh nói cùng đối phương quen biết từ sớm nhưng lại không thân, nếu như từ nhỏ đã biết nhau vì sao lại không thân?"
Cố Tu Nghĩa đứng đắn chút:
"Bởi vì cậu ta vốn quen với Cố Tu Lễ trước."
Kỷ Nguyễn ngẩn ra.
"Bọn họ quen biết thế nào thì anh không rõ, lần đầu tiên anh gặp Bạch Việt là năm 11 tuổi, khi đó cậu ta và Cố Tu Lễ chơi trong sân, từ sau lần đó mới bắt đầu thường xuyên tới nhà anh."
"Em cũng biết Cố Tu Lễ là đứa con mà ba anh ngoại tình với Phương Lan sinh ra, mẹ anh cũng vì vậy u uất mà qua đời, đối với hai mẹ con kia anh đương nhiên có cảm giác bài xích, tuy rằng không đến mức giận chó đánh mèo, nhưng xác thật quan hệ với Bạch Việt rất hời hợt."
Hắn vừa nói vừa chú ý biểu tình của Kỷ Nguyễn, tiếp tục nói: "Chẳng qua có lẽ do anh và cậu ta bằng tuổi, mà Cố Tu Lễ lại nhỏ hơn rất nhiều, vì thế người ngoài mới cho rằng cậu ta thường xuyên tới nhà anh là vì có quan hệ tốt với anh."
Kỷ Nguyễn cẩn thận nghe: "Nhưng nếu chỉ là quan hệ hời hợt, vì sao anh ta lại nghĩ rằng mình là bạn thân nhất của anh?"
Cố Tu Nghĩa cười khổ: "Bởi vì khi đó anh đúng là không có bạn bè, nếu miễn cưỡng mà nói, cũng coi như cậu ta là người bạn duy nhất."
Hắn ôm Kỷ Nguyễn chặt hơn: "Bạn tốt nhất của anh, Tống Lĩnh và Lý Tuy An đều là khi học cấp 2 mới quen biết, mà trước đó anh luôn cho rằng bản thân không cần bạn bè."
"Tôi...... Tôi còn một vấn đề." Kỷ Nguyễn cau mày.
Cố Tu Nghĩa cầm ly nước đưa đến bên miệng cậu: "Môi khô rồi, uống chút nước đi."
Kỷ Nguyễn nghe lời mà nhấp một ngụm, biểu tình có chút rối rắm.
Cố Tu Nghĩa nhạy bén nhận thấy cậu còn có điều băn khoăn, nhẹ nhàng nói: "Không sao, muốn nói cái gì cứ nói thẳng."
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu, lo lắng sốt ruột: "Vì sao anh ta biết mật khẩu điện thoại của anh"
"Cái gì?" Lần đầu tiên trong hôm nay trên mặt Cố Tu Nghĩa xuất hiện biểu tình bất ngờ.
"1028." Kỷ Nguyễn nói: "Anh ta lấy con số này làm dây treo điện thoại, còn nói đây là ngày anh ta ra nước ngoài."
Cậu liếc mắt nhìn Cố Tu Nghĩa: "Nghe nói, anh bởi vì anh ta rời đi mà thương tâm muốn chết, uống rượu cả đêm nữa kìa."
Cố Tu Nghĩa: "......"
"Anh không biết cậu ta ra nước ngoài khi nào," Cố Tu Nghĩa quả quyết nói: "Cậu ta lại không nói với anh, anh cũng không đi tiễn cậu ta."
"Vậy 1028 có ý nghĩa gì?"
"Ngày anh nắm quyền Cố thị."
"......!"
Giọng nói của hắn bình tĩnh đều đều, lại khiến trong lòng Kỷ Nguyễn càng thấy mơ hồ.
Biểu tình nhẹ nhàng khi Cố Tu Nghĩa trêu đùa Kỷ Nguyễn biến mất, thay vào đó là mặt mày nặng nề:
"Mẹ anh nắm giữ 25% cổ phần của Cố thị, trước khi qua đời đã lập di chúc, khi anh đủ 18 tuổi sẽ được kế thừa toàn bộ. Nhưng trên thực tế, bởi vì quá trình chuyển giao gặp vấn đề, nên hơn 10 ngày sau sinh nhật anh mới nhận được toàn bộ cổ phần của mẹ."
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt Kỷ Nguyễn: "Cũng chính là ngày đó anh mới chân chính có được sức mạnh để đối kháng với ông nội."
Kỷ Nguyễn nuốt nước miếng.
Bởi vì Cố Tu Nghĩa quá mức lý trí, hơn nữa tin tưởng pháp luật, khiến Kỷ Nguyễn luôn quên rằng bối cảnh sau lưng hắn là nội đấu hào môn. Quên rằng trên vai hắn gánh vác rất nhiều trách nhiệm nặng nề mà người khác không thể tưởng tượng, trải qua biết bao gian khổ mới có được ngày hôm nay.
Thoạt nhìn bề ngoài kiên cố không phá vỡ nổi, kỳ thật chẳng qua là lớp vỏ trải qua tranh đấu và kiên nhẫn giấu mình mài giũa mà thành.
Âm thanh Kỷ Nguyễn yếu dần xuống: "Như vậy à......"
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, giống như đang tìm kiếm sự an ủi, quả nhiên thành công lấy được trái tim mềm yếu lương thiện của bạn nhỏ: "Được rồi, không sao, anh hiện tại rất lợi hại!"
Ở nơi Kỷ Nguyễn không thấy, khoé miệng Cố Tu Nghĩa giơ lên.
Nói thật ra, từ lúc bắt đầu đến khi khống chế được toàn bộ Cố thị, hắn chỉ mất mấy năm, thậm chí chưa đến mức phải hao tâm tốn lực, có thể nói là hắn trời sinh đã thích hợp để làm loại việc này.
Nhưng Kỷ Nguyễn lại vì vậy mà đau lòng cho hắn, quả là một chuyện vui ngoài ý muốn.
Hít đủ mùi thơm ngon ngọt của bạn nhỏ, Cố Tu Nghĩa thoáng buông cậu ra: "Đến nỗi say rượu......"
Vẻ mặt hắn nhất thời có chút xấu hổ, rào trước để phòng ngừa chu đáo: "Kỷ Nguyễn, trước phải nói với em, lúc đó anh mới 18 tuổi, là độ tuổi còn chưa biết che giấu cảm xúc hoàn toàn, em hiểu ý anh không?"
Kỷ Nguyễn còn đang đắm chìm trong tưởng tượng Cố Tu Nghĩa tuổi nhỏ mất mẹ, trải qua quãng thời gian đoạt quyền báo thù, không cần nghĩ ngợi: "Ừm ừm!"
"Cho nên khi nắm được cổ phần của mẹ, anh đã cực kỳ vui, tâm tình như vậy em cũng hiểu, đúng không?"
Kỷ Nguyễn thật gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy!"
"Thật ngoan." Cố Tu Nghĩa xoa mặt cậu.
"—— cho nên ngày đó anh tìm Lý Tuy An đi uống rượu chúc mừng."
Biểu tình hắn cứng ngắc: "Nhưng khi đó tửu lượng của anh còn chưa được tốt lắm, lúc rời đi lại bị người khác thấy được..."
"Cho nên......"
Cố Tu Nghĩa ngậm miệng, không nói gì nữa.
Kỷ Nguyễn dại ra hai giây, rồi sau đó bắt đầu không kiềm chế được mà run rẩy khoé miệng.
Cho nên ngày đó Cố Tu Nghĩa vì quá vui nên ở quán bar uống đến say, lại trùng hợp sao còn là ngày Bạch Việt xuất ngoại, lời nói truyền từ người ngày sang người khác biến thành hắn thất tình đêm khuya uống rượu giải sầu.
Bạch Việt cũng bởi vậy trở thành bạch nguyệt quang cầu mà không được, bị người bên ngoài đồn thổi đến ly kỳ, ngay cả anh ta cũng tin là thật.
Kỷ Nguyễn nỗ lực áp chế khóe miệng lại càng ngày càng khống chế không được.
Không có biện pháp, chỉ cần tưởng tượng đến chuyện Cố Tu Nghĩa 18 tuổi cùng Lý Tuy An ở quán bar cười ngây ngô, lại bị biến thành một câu chuyện tình yêu lâm li bi đát, cậu thật sự muốn cười.
Cuối cùng Kỷ Nguyễn cũng có thể lí giải vì sao lại trở thành một cuốn truyện ngược tâm.
Với ba lí do này, nếu không phải hai người ngồi xuống nói ra rõ ràng rành mạch, ai có thể đoán được sự thật đằng sau lại như vậy?
Quả thực có thể làm ra hiểu lầm ngược mấy chục nghìn chữ còn được.
Cố Tu Nghĩa nắm cằm Kỷ Nguyễn, gương mặt bình tĩnh sắp duy trì không nổi: "Cười cái gì? Không phải nói hiểu được sao?"
Đôi mắt Kỷ Nguyễn cong thành vầng trăng non, mặt bị nhéo khiến lúm đồng tiền cũng không ra hình dạng: "Ưm... Hiểu là một chuyện, muốn cười là chuyện khác không phải sao...."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Rơi vào đường cùng, Cố Tu Nghĩa đành phải chờ Kỷ Nguyễn cười đủ rồi dừng lại.
Hắn ôm eo Kỷ Nguyễn, nhẹ giọng nói:
"Thật ra còn có điều thứ tư, là điều quan trọng nhất của hôm nay, nhưng vừa rồi anh chưa nói."
Kỷ Nguyễn lau nước mắt, ngồi thẳng: "Anh nói đi."
Cố Tu Nghĩa nhìn thẳng vào mắt Kỷ Nguyễn, biểu tình vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể nói thành kính.
Kỷ Nguyễn thấy vậy cũng dần dần thu lại nụ cười: "Cái gì nha?"
Cánh tay Cố Tu Nghĩa ôm cậu hơi siết lại:
"Điều thứ tư chính là, anh thật sự thật sự rất thích em."
Kỷ Nguyễn dừng lại.
"Nhưng điều này không cho phép tham luận, bởi vì anh rất khó có thể dùng lí trí để giải thích."
Hắn nhẹ nhàng cười cười: "Xin lỗi."
Kỷ Nguyễn ngốc trong lồng ngực hắn.
Trái tim bùm bùm đập thật nhanh.
Cố Tu Nghĩa thổ lộ luôn là như vậy, ra tay bất ngờ khiến lòng người khó mà phòng bị.
Nhưng Cố Tu Nghĩa tỏ tình với cậu.
Hắn thật sự tỏ tình!
Theo tiến trình của tiểu thuyết, ít nhất phải gần đến kết thúc hắn mới thổ lộ tình cảm, đến khi kết thúc hai người mới thực sự tâm đầu ý hợp.
Nhưng hắn bây giờ đã nói!
Này có phải chứng minh cốt truyện đã thay đổi không?
Đúng vậy, chỉ cần bây giờ cậu cũng thổ lộ với Cố Tu Nghĩa, như vậy hướng phát triển đã hoàn toàn không còn phụ thuộc vào tiểu thuyết ban đầu nữa, như vậy có phải sau này cậu sẽ không cần gặp phải tình tiết ngược nữa?
Đại não Kỷ Nguyễn sung huyết, kích động đến toàn thân máu đều sôi trào lên.
Nhưng biểu tình của cậu ở trong mắt Cố Tu Nghĩa, chính là ngơ ngẩn ngốc nghếch.
"Kỷ Nguyễn?" Cố Tu Nghĩa nâng cằm cậu quơ quơ: "Nghĩ cái gì thế?"
"Tỉnh lại nào bạn nhỏ."
Hắn nhịn không được cười nhẹ: "Vậy anh hôn em nhé?"
Kỷ Nguyễn chợt hoàn hồn, kích động mà siết chặt nắm tay: "Em cũng thích ——"
Cốc cốc!
"Ăn cơm nào mấy đứa!"
Tiếng gõ cửa vang lên, dì Triệu bên ngoài vui vẻ hô lên.
Kỷ Nguyễn giật mình, luống cuống tay chân vội đứng dậy khỏi người Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa rốt cuộc chịu không nổi, cười lên tiếng: "Cháu biết rồi dì Triệu, bọn cháu lập tức xuống."
"Nhanh lên nha, bằng không đồ ăn nguội mất."
"Được."
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, đi đến trước gương mà Kỷ Nguyễn đang chỉnh lại quần áo, ôm lấy mặt cậu nghiêng qua hôn một cái:
"Đã biết, em cũng thích anh."
Sau đó vừa lòng mà nhìn thấy gương mặt Kỷ Nguyễn bùm cái biến thành màu hồng.
———————
Buổi tối 9 giờ, Cố Tu Nghĩa bưng sữa bò nghênh ngang đi vào phòng Kỷ Nguyễn.
Kỷ Nguyễn mới vừa tắm rửa, cả người thơm tho sấy tóc, nhìn thấy Cố Tu Nghĩa, cả người bỗng thấy không tự nhiên.
"Anh tới làm gì?" Cậu ra vẻ trấn định.
Cố Tu Nghĩa tới gần, sờ sờ bụng Kỷ Nguyễn, nghiêm trang nói: "Cơm tối thấy em ăn ít, có phải dạ dày vẫn khó chịu không?"
Gương mặt Kỷ Nguyễn bị hơi nước cùng máy sấy hun đỏ hồng, nhéo khăn lông cứng rắn nói: "Không có, rất tốt."
Đáy mắt Cố Tu Nghĩa loé lên: "Thế lại hôn một chút?"
Kỷ Nguyễn lập tức cắn môi, mở mắt to nhìn chung quanh: "Không không không tốt lắm đâu......"
"Sao lại không tốt? Chúng ta không phải thích nhau lại còn đã đăng ký kết hôn rồi sao?"
"......"
Nghe quả thật có lý, cả hai đều đã thổ lộ với nhau.
Nhưng bây giờ hôn nhau lỡ dì Triệu nhìn thấy thì sao? Thế thì xấu hổ lắm!
Kỷ Nguyễn khẩn trương nhìn ra cửa, cứ như đang ăn trộm: "Vậy hay là.... Anh đi đóng cửa trước đi?"
Khoan, nhưng nếu đóng cửa rồi vạn nhất hắn lại nổi thú tính muốn làm chuyện khác thì sao?
"Aii..... Vẫn là đừng đóng."
Không đóng mới an toàn.
Không được không được, như vậy dì Triệu nhất định sẽ thấy!
Bà ấy cũng lớn tuổi rồi, sao có thể chịu được chuyện này? Tuyệt đối không được!
"Cố Tu Nghĩa......" Sau một hồi lâu rối rắm, Kỷ Nguyễn kéo ống tay áo Cố Tu Nghĩa, ánh mắt đáng thương trông mong: "Vẫn là đừng hôn, tối rồi, đối với anh không tốt —— ưm!?"
Cố Tu Nghĩa trực tiếp ôm mặt cậu hôn xuống.
Trời đất tối sầm lại, đôi môi nóng bỏng áp lên cánh môi lạnh lẽo của Kỷ Nguyễn, nhân lúc cậu run rẩy vì kích thích, hàm răng bị người cạy mở.
Máu gia tốc chảy lên não rồi lại về tim, tay chân tê cứng dường như mất đi cảm giác.
Thịch thịch thịch!
Kỷ Nguyễn nghe được tiếng tim đập vang dội.
Lại không phân biệt được là của chính cậu, hay của người đang ôm chặt lấy cậu, ngực kề ngực, Cố Tu Nghĩa.