Arthur.
Anh ta không nói ra tên thật.
Kỷ Nguyễn chỉ cười một chút, khách sáo gật đầu.
Đầu giờ chiều, ánh sáng xuyên qua những lớp lá cây bên ngoài chiếu lên mặt cậu, khiến cậu nhìn qua có vẻ mệt mỏi, nhưng điều đó lại mang đến một vẻ đẹp khác, lặng yên không một tiếng động mà cướp lấy tầm mắt của người khác.
"Được, anh Bạch," Cậu gập cuốn sổ lại: "Đối với tác phẩm, xin hỏi anh có yêu cầu cụ thể nào không?"
"Yêu cầu sao? Thực ra tôi không có yêu cầu đặc biệt nào cả." Arthur hơi ngả lưng dựa vào sô pha: "Nhưng dù sao cũng là quà tặng cho người lớn tuổi nhân dịp đại thọ 80, hy vọng có thể làm tinh xảo một chút."
Kỷ Nguyễn mở sổ ra ghi chép, gật đầu tỏ ý anh ta tiếp tục nói.
"Tác phẩm này rất quan trọng với tôi, là ông nội của người bạn tốt nhất của tôi, nhiều năm như vậy không gặp, quà tặng không thể sơ sài, cậu hiểu ý tôi đúng không?" Anh nhướn mày.
Kỷ Nguyễn mỉm cười: "Tất nhiên rồi."
Arthur vắt chéo hai chân, ngón tay khẽ cọ xát với nhau, như đang chìm trong hồi ức: "Bọn tôi biết nhau từ sớm, khi còn nhỏ chúng tôi sống gần nhau, tôi thường qua nhà cậu ấy chơi, cậu ấy chẳng có bạn bè nào khác, nên mỗi lần nhìn thấy tôi đều sẽ rất vui."
"Kỳ thật cậu ấy ở trong mắt thầy cô bạn bè không phải là đứa trẻ ngoan, tính cách khó gần lại kiêu ngạo, cảm xúc khô khan, rất nhiều người lớn đều nói cậu ấy cần phải được dạy dỗ." Anh ta cười: "Nhưng tôi lại thích cậu ấy như vậy, nếu ai cũng giống nhau thì khác nào là sản phẩm công nghiệp, có gì tốt đâu? Mà thiên tài vốn dĩ đã khác với người thường."
Bàn tay cầm bút của Kỷ Nguyễn dần dừng lại, phát hiện những lời này dường như chẳng liên quan đến ý tưởng thiết kế tác phẩm.
Arthur lại như không nhận ra, vẫn tiếp tục nói: "Chỉ là sau này tôi phải chuyển nhà nên cùng cậu ấy tách ra một thời gian, lúc đó cậu ấy vô cùng khổ sở, vừa khóc vừa nói đừng đi."
Anh ta che miệng cười một cái, có vẻ thấy ngượng ngùng: "Tôi nào có cách gì, ba tôi chuyển công tác, tôi chỉ có thể đi theo. Cho nên tôi liền nói với cậu ấy, không sao, chúng ta nhất định còn sẽ gặp lại."
Bộ đồ bên trong Arthur đều là màu trắng, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khiến bộ dáng anh lúc này có vẻ ngây thơ, anh ta nhìn về phía Kỷ Nguyễn, ánh mắt ngay thẳng lại dịu dàng.
"Tôi nói được thì làm được, khi lên cấp 3 chúng tôi lại học cùng trường, cậu ấy trưởng thành hơn nhiều, trở nên đẹp trai ngời ngời, còn có thêm một hai người bạn, chẳng qua tình cảm dường như ngày càng nhạt nhẽo, đối với ai cũng không để lộ cảm xúc gì."
"—— đương nhiên quan hệ giữa bọn tôi vẫn rất tốt, có đôi khi bạn của cậu ấy còn phải ghen tị nữa."
Nghe đến đó, vẻ mặt Kỷ Nguyễn có chút khó nói, Cố Tu Nghĩa không có tình người thì đúng, nhưng Lý Tuy An và Tống Lĩnh có biết bản thân biến thành kẻ hay ghen không?
Hiển nhiên Arthur không chút nào để ý vẻ mặt của Kỷ Nguyễn, vẫn dùng tư thái thẳng thắn vô tư nói: "Nhưng thật đáng tiếc, tốt nghiệp cấp 3 xong tôi lại đi du học, sau đó vẫn luôn ở nước ngoài, tính ra cũng đã rất nhiều năm không gặp rồi."
Ánh mắt anh ta quét trên người Kỷ Nguyễn, khóe miệng khẽ cong lộ ra một nụ cười nhạt: "Không biết bây giờ người bên cạnh cậu ấy là ai, kết bạn với kiểu người thế nào. Nhưng tôi nghĩ, từ sau ngày hôm nay, chúng tôi vẫn là quan hệ thân thiết nhất, cậu nghĩ sao?"
Kỷ Nguyễn bình tĩnh nhìn lại.
Từ ánh mắt đầu tiên thấy Bạch Việt, trái tim cậu liền thấy đau âm ỉ, như có vô số kim nhỏ không ngừng tra tấn nơi yếu ớt này, dường như thế giới này có ý thức muốn áp đặt lên cậu.
Cho dù trong lòng Kỷ Nguyễn chẳng cảm thấy Bạch Việt là người khó đối phó, cũng như chưa từng xem anh ta là đối thủ, nhưng tâm lý bài xích dường như xuất phát từ bản năng sinh tồn, càng ở gần Bạch Việt lâu, cậu càng phải chịu sự tra tấn không ngừng.
Nhưng ngoài mặt Kỷ Nguyễn không mảy may để lộ điều gì, cậu không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ mỉm cười hỏi: "Anh Bạch hẳn là người làm nghệ thuật phải không?"
Sắc môi cậu trắng bệnh, giọng nói yếu ớt thiếu lực, là biểu hiện cho sức khỏe không tốt, nhưng dáng ngồi lại thản nhiên thoải mái, nụ cười tùy ý như chẳng để tâm đến thứ gì.
Lông mày Arthur khẽ động: "Không sai, cậu có thể nhìn ra sao?"
"Đúng vậy." Kỷ Nguyễn khép cuốn sổ lại, đặt nó lên bàn, nhẹ nhàng xoa cổ tay: "Đa số người làm nghệ thuật đều giống nhau, trí tưởng tượng phong phú, có thể từ một điểm nhỏ mà phát triển thành một câu chuyện đến không tưởng."
Ngữ khí cậu trở nên thân thiết hơn: "Nhìn từ đó, có thể thấy anh Bạch là một nghệ thuật gia rất tài giỏi."
Ngụ ý, nói nửa ngày cũng không có một câu hữu dụng, ông đây không nhớ được, cầm sổ đau cả tay.
Arthur đương nhiên nghe ra ẩn ý khéo léo không kiên nhẫn của Kỷ Nguyễn, ý cười phai nhạt đi rất nhiều.
Anh ta nhìn về phía tay Kỷ Nguyễn, làn da sạch sẽ trắng ngần, từ cổ tay đến đầu ngón tay dường như không nhìn thấy chút màu hồng của máu, có thể nhận ra chủ nhân của đôi tay này có sức khỏe kém thế nào.
Nếu không phải trên ngón tay áp út đeo nhẫn cưới làm tăng lên hơi thở của cuộc sống, khó có thể tưởng tượng ra đôi tay ấy thuộc về một con người.
Tầm mắt Arthur dời khỏi nhẫn cưới, khẽ cong khóe miệng: "Cảm ơn, nói chuyện với cậu rất thú vị."
Trình Tử Chương bưng khay lại đây, đặt một chén trà trước mặt mỗi người, cười nói: "Nào, nói chuyện lâu như vậy, anh uống chút trà nhé."
Kỷ Nguyễn cầm chén trà uống một ngụm nhỏ trước.
Arthur dừng một chút, mới kết thúc cuộc đối chọi đơn phương gay gắt này, cầm chén trà lên ngửi, kinh ngạc cảm thán nói: "Trà này thơm quá."
Anh cười nhìn về phía Trình Tử Chương: "Quả nhiên vẫn là trà trong nước thơm nhất, tôi ở nước ngoài đã lâu, thiếu chút nữa quên mất trà ngon là như thế nào rồi."
Trình Tử Chương thuần thục mỉm cười: "Anh thích là tốt rồi."
Arthur nếm thử mùi vị, vô cùng thưởng thụ mà híp mắt lại, hỏi: "Nhân tiện, có thể cho tôi biết trà này mua ở đâu không? Bạn tôi cũng rất thích uống trà, tôi muốn mang một ít cho cậu ấy, nhất định cậu ấy sẽ khen không dứt miệng."
Kỷ Nguyễn chỉ là tục nhân, không hiểu việc thưởng thức trà, chỉ là cậu càng nghe càng cảm thấy Cố Tu Nghĩa trong miệng Bạch Việt và Cố Tu Nghĩa mình biết hình như không phải cùng một người.
Cố Tu Nghĩa thích trà khi nào cơ?
Trong trí nhớ của cậu, bộ ấm trà quý giá bằng men xanh cất trong tủ bát dường như chưa từng được lấy ra dùng, dì Triệu cũng rất ít khi pha trà cho Cố Tu Nghĩa, công ty hắn từ ông chủ đến nhân viên đều giống nhau, mỗi ngày phải uống cà phê.
Trình Tử Chương không quen biết Bạch Việt, chỉ cho rằng anh ta là một vị khách bình thường, khiêm tốn nói:
"Anh quá khen rồi, đây là lá trà do chúng tôi tự hái, vì cô giáo thích nên mùa xuân hàng năm chúng tôi đều sẽ tự mình đến vườn trà của hợp tác xã hái một ít, sao có thể so sánh với những loại trà đắt tiền khác —— Nhưng nếu anh thích, tôi gói lại một túi để anh dùng thử nhé?"
Arthur lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng đây là quà mang tặng, nếu lấy không thì không ổn lắm, cứ để tôi trả tiền đi."
"Anh khách sáo quá." Trình Tử Chương cầm khay: "Chờ một lát, tôi giúp anh gói lại."
Arthur gật đầu: "Cảm ơn."
Thấy Trình Tử Chương đi xa, Kỷ Nguyễn mới mở miệng nhắc nhở: "Được rồi anh Bạch, làm phiền anh miêu tả cụ thể một chút yêu cầu của tác phẩm."
Bàn tay cậu đặt trên đùi, thoải mái nghiêng người ngồi dựa trên sô pha, là một loại tư thế lười biếng lại tràn ngập khí thế.
Có lẽ chính cậu cũng không phát hiện, thần thái của cậu bây giờ rất giống với khi Cố Tu Nghĩa tiếp khách.
Arhur nhìn Kỷ Nguyễn, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm chốc lát, nụ cười nhạt dần: "Sinh nhật thứ 80 của ông cụ là ngày trọng đại, tôi muốn thêu một chữ 'Thọ' phồn thể (*)."
(*) 壽 /shòu/ (thọ), giản thể là chữ 寿
Anh ta bưng chén trà lên uống, trên mặt không còn dấu vết của sự ôn hòa như lúc mới gặp: "Phải dùng tơ lụa tốt nhất, thêu bằng chỉ vàng và bạc, hào phóng, khí thế, tinh xảo, xinh đẹp, tốt nhất là khi có ánh sáng chiếu vào sẽ nhìn càng rực rỡ lấp lánh. Hoàn thành trước ngày 10 tháng sau, như vậy có thể làm được không?"
Kỷ Nguyễn thầm tính, còn gần một tháng nữa: "Không thành vấn đề."
"—— Anh Bạch, trà của anh đây." Trình Tử Chương lễ phép tiến lên.
Giống như làm ảo thuật, Arthur lập tức lật mặt tươi cười, thanh toán tiền với Trình Tử Chương: "Cảm ơn, lời tôi đã nói xong, tôi còn có việc đi trước, không quấy rầy mọi người nữa."
Kỷ Nguyễn không nói lời khách sáo giữ người lại, tượng trưng tiễn anh ta ra cửa.
Arthur đi vài bước lại quay đầu nhìn, cười tươi: "Cảm ơn cậu Kỷ Nguyễn, hôm nay nói chuyện với cậu rất vui."
Ánh mắt Kỷ Nguyễn vẫn bình tĩnh: "Hình như tôi chưa từng nói tên của tôi"
"Vậy à?" Anh ta vẫn cười: "Xin lỗi, tôi quên mất. Hẹn gặp lại, tôi rất mong chờ tác phẩm của cậu."
- -----------------
Tiễn Bạch Việt đi, Kỷ Nguyễn nặng nề bước vào phòng làm việc của mình.
Bây giờ chỉ vừa đến 5 giờ chiều, mà cậu cảm thấy như mình đã làm việc suốt 3 ngày 3 đêm, tinh thần chưa từng thấy mệt mỏi như vậy.
Cậu thật sự nên nghỉ ngơi.
Cậu mở balo ra, chậm rì rì thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên cảm thấy một trận tim đập mãnh liệt, trước mắt tối sầm lại.
Bịch ——
Balo trong tay rơi xuống đất.
Bình nước, chìa khóa, khăn giấy rơi lộn xộn trên dưới đất.
Mặt mày Kỷ Nguyễn trắng bệch, ôm ngực ngồi xụp xuống, trái tim đập nhanh cùng với cảm giác đau đớn nghẹt thở khiến cậu đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Giống nhau như đúc.
Giống hệt với sau khi tỉnh lại mỗi lần gặp ác mộng
Kỷ Nguyễn biết tim mình không có bệnh, mà là thế giới này đang ép cậu phải chấp nhận cốt truyện.
Cậu giống như, dù làm cách nào cũng không thể tránh được một số chuyện.
"Tiểu Nguyễn? Tiểu Nguyễn em làm sao vậy?"
Trình Tử Chương nghe tiếng động lập tức chạy vào, thấy Kỷ Nguyễn ngồi xổm trên đất, sắc mặt trắng bệnh, mất hết hồn vía, vội vàng đi tới đỡ.
"Em em em khó chịu ở đâu?" Trình Tử Chương lo lắng tới mức nói lắp: "Chị chị chị, để chị gọi xe cứu thương?"
Kỷ Nguyễn miễn cưỡng hòa hoãn lại một chút, căng mặt mỉm cười: "Không sao, em... bị tụt huyết áp thôi."
Trình Tử Chương có chút hoài nghi, cảm thấy không giống lắm, nhưng nhìn biểu hiện của Kỷ Nguyễn, choáng đầu mặt tái đổ mồ hôi lạnh, xác thật đúng là tụt huyết áp.
Cô không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đứng dậy: "Chị đi tìm chút đồ ăn cho em."
"Không cần." Kỷ Nguyễn giữ chặt tay cô, mò mẫm trong balo lấy ra một viên kẹo anh đào: "Em ăn cái này là được."
Trình Tử Chương thấy cậu đã có chuẩn bị, chỉ nói: "Hay là em đi về trước đi? Sức khỏe là quan trọng nhất, đi, chị lái xe đưa em về."
Hôm nay cô Trình có việc ra ngoài, toàn bộ Phòng làm việc chỉ có Trình Tử Chương và cậu.
Kỷ Nguyễn lắc đầu: "Không có việc gì, đàn chị ở lại đi, lỡ may có khách đến, em gọi xe là được."
Trình Tử Chương có chút do dự: "Thật không sao chứ?"
Vị anh đào chua chua ngọt ngọt có tác dụng rất lớn với tâm tình xáo động của Kỷ Nguyễn, cậu cười: "Thật sự không sao mà."
Trình Tử Chương suy nghĩ một lát, thỏa hiệp nói: "....Được rồi, vậy để chị đưa em ra cửa, thấy em lên xe chị mới yên tâm."
Kỷ Nguyễn bất đắc dĩ: "Được."
- ----------------
Trận tim đập nhanh kia tới nhanh mà đi cũng nhanh, lúc về đến trường học, gần như đã hoàn toàn tan biến.
Nhưng Kỷ Nguyễn vẫn cảm thấy vô cùng phiền não mệt mỏi.
Cậu không có cảm giác thèm ăn, nhưng vì sợ bản thân thực sự bị tụt huyết áp, trên đường đi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn ghé mua một phần canh hoành thánh.
Rõ ràng mới tháng 5, ánh mặt trời lúc chạng vạng lại chói chang lạ thường, chiếu đến Kỷ Nguyễn sắp không mở mắt nổi.
Cậu cầm theo túi hoành thánh đi trên đường, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, mọi thứ trở nên trắng lóa, không thể không nâng một tay lên che mặt.
Đi đường mà cứ có cảm giác không chân thực, cả người lâng lâng như bay lên, túi hoành thánh bỗng trở nên nặng hơn, giống như trọng lực giữ cậu lại trên mặt đất.
Khi Kỷ Nguyễn trở về phòng kí túc xá cả người đã ướt đẫm mồ hôi, mà cậu vốn không phải người hay đổ mồ hôi, hôm nay nước trong cơ thể giống như muốn thoát ra ngoài hết trong một lần.
Cậu đánh giá trạng thái cơ thể của mình, không ăn hoành thánh ngay mà đun một ít nước, uống một cốc nước ấm cho thêm ít muối, sau đó mới mở nắp hộp ra bắt đầu ăn.
Hoành thánh nhìn có vẻ hơi nhão, Kỷ Nguyễn ăn mấy miếng cũng không cảm nhận được hương vị, đầu óc cứ mơ màng choáng váng.
Khi ăn được một nửa thì đột nhiên thấy buồn nôn, vội chạy vào toilet nôn một trận, lúc này Kỷ Nguyễn mới nhận ra —— có vẻ như cậu say nắng rồi.
Cậu phơi dưới nắng tháng 5, phơi hơn mười phút, bị say nắng.
Kỷ Nguyễn lại có thêm một nhận thức mới về thể lực của mình.
Cậu lại rót cho mình một cốc nước muối nữa, chờ trạng thái đỡ hơn chút thì đi tắm qua loa rồi thay quần áo khô, bật điều hòa chui vào chăn.
Tinh tinh ——
Hàn Tiểu Lâm gửi tin nhắn tới.
[ Cơ thể cậu sao rồi? Tớ sắp tan học, cần tớ mua cơm cho không? ]
Kỷ Nguyễn sửng sốt một giây, mới nhớ ra buổi sáng nói không khỏe nên xin nghỉ học, có lẽ Hàn Tiểu Lâm tưởng rằng cậu ở trong phòng nghỉ ngơi cả ngày.
Cậu trả lời lại: [ Không cần, cậu mua giúp tớ một hộp Hoắc Hương Chính Khí đi, tớ có hơi say nắng, trong kí túc xá hình như hết rồi.]
[ Hàn Tiểu Lâm:??? Giữa tháng 5, ngài ở trong phòng cũng có thể bị say nắng sao Công chúa điện hạ? ]
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn liền biết cậu ta sẽ nói vậy mà.
[ Buổi chiều tớ đến Phòng làm việc, lúc về phơi nắng một lúc. ]
Hàn Tiểu Lâm bên kia đợi một hồi mới nhắn lại: [ Được, không có việc gì chứ? Hay là đợi tớ về cùng đến phòng y tế khám xem? ]
Kỷ Nguyễn cảm thấy sau khi thân thể khô ráo mát mẻ đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là còn thấy hơi đau đầu buồn nôn, nhưng không tính là nghiêm trọng.
Cậu uể oải gõ chữ: [Không cần, chỉ là phơi nắng lâu thôi, uống Hoắc Hương Chính Khí là được rồi.]
[ Hàn Tiểu Lâm:... Đồi rồi, cậu lên giường nằm vài phút đi, tới sắp về phòng rồi. ]
[ Kỷ Nguyễn: Đã nằm / bé mèo khom lưng.jpg]
Đầu óc Kỷ Nguyễn rối loạn, muốn ngủ một lát cũng không được, chỉ đành nhắm mắt dưỡng thần.
Chưa được vài giây, di động lại kêu lên.
Kỷ Nguyễn hung hăng nhíu mày, hôm nay sao lại có nhiều chuyện như vậy!?
Cậu bực bội mở mắt ra, khi nhìn màn hình thì bỗng nhiên dừng lại.
—— Cố Tu Nghĩa gọi video tới.
Cố Tu Nghĩa đi công tác mấy ngày nay, bọn họ mỗi ngày đều gọi video, lúc trước chỉ cần nhìn thấy điện thoại của hắn cậu sẽ không chút do dự mà nhận.
Hôm nay cậu lại ngơ người thật lâu.
Cho đến khi kết nối sắp dừng, Kỷ Nguyễn mới chậm rãi ấn nghe.
Gương mặt mỉm cười của Cố Tu Nghĩa xuất hiện trên màn hình, đánh giá hoàn cảnh xung quanh của Kỷ Nguyễn rồi mới hỏi: "Sao hôm nay lại lên giường sớm vậy?"
Thời điểm này thường là giờ ăn cơm tối của Kỷ Nguyễn.
Nội tâm Kỷ Nguyễn phức tạp, muôn vàn suy nghĩ tràn ngập trong đầu, nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng cậu đã có thói quen ỷ lại Cố Tu Nghĩa, đầu óc còn chưa kịp phản ứng miệng đã nói trước:
"Cố Tu Nghĩa......"
Thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ.
Cho dù tín hiệu bên Cố Tu Nghĩa không quá tốt cũng có thể nghe ra sự tủi thân ấm ức của cậu.
Ngay sau đó hình ảnh rung lắc một hồi, dường như Cố Tu Nghĩa dời đến một nơi khác có tín hiệu tốt hơn, âm thanh cũng chợt trở nên rõ ràng.
"Làm sao vậy bé cưng? Có phải thấy khó chịu không?"
Cả ngày nay thể xác và tinh thần Kỷ Nguyễn vẫn luôn trong trạng thái kinh hoảng hỗn loạn, cho dù khi choáng váng khó chịu cậu cũng không rảnh nghĩ đến.
Bây giờ đầu óc tỉnh táo một chút, đột nhiên nghe thấy âm thanh của Cố Tu Nghĩa, những tủi thân chịu đựng suốt một ngày như đột nhiên tìm được nơi phát tiết, lập tức tràn ra ngoài.
Sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại, cậu mím chặt môi, nhìn Cố Tu Nghĩa trong video:
"Hôm nay tôi mệt quá..."