Ngày hôm sau Kỷ Nguyễn xin nghỉ học, dùng một ngày để nghỉ ngơi thật tốt.
Ngày hôm qua cậu mệt muốn chết rồi, tuy rằng cơm tối dì Triệu nấu rất ngon, nhưng cậu cũng không ăn được nhiều, lót dạ qua loa liền về phòng rửa mặt đi ngủ.
Hậu quả của việc tụt huyết áp còn không ăn uống tử tế chính là buổi sáng tỉnh dậy giống như bị tra tấn vậy.
Mở mắt ra thấy trần nhà quay cuồng, nhắm mắt lại đầu óc vẫn quay cuồng, muốn xoay người ngồi dậy lại chỉ có thể ghé trên mép giường nôn khan, căn bản không bước nổi một chân xuống đất.
Cuối cùng vẫn phải nhờ vào Cố Tu Nghĩa, giống như đang chăm sóc một ông cụ già yếu, rót cho cậu một cốc nước đường, giúp cậu rửa mặt, lại ôm cậu xuống tầng.
Dù đang ngồi trên bàn ăn, Kỷ Nguyễn vẫn chưa tỉnh táo nổi, Cố Tu Nghĩa múc một thìa cháo đưa tới bên miệng cậu: "Ăn một miếng."
Hai mắt Kỷ Nguyễn trống rỗng, chậm chạp há miệng: "A ——".
Cháo mềm được đưa vào trong miệng, là cháo ngọt, nhưng lúc này đây ý thức của cậu như bị rút cạn, đối với mọi thứ xảy ra bên ngoài đều cảm thấy hoảng hốt không chân thực.
Còn có điểm nào đó rất kì quái.
Đợi một lúc, cậu nghe thấy Cố Tu Nghĩa dường như đang cười, nhẹ nhàng nhéo má cậu: "Nhai đi nào, ngay cả ăn thế nào cũng quên rồi sao?"
A..... Hóa ra là cái này....
Bảo sao cảm thấy có chỗ nào là lạ, thì ra là cậu đã quên nuốt cháo xuống....
Kỷ Nguyễn máy móc nhai hai ba lần mới nuốt xuống bụng.
Thật kì lạ, cơ thể giống như không phải của mình.
Cậu cứ mơ mơ màng màng để Cố Tu Nghĩa đút, dần dần ý thức mới bắt đầu tìm được đường quay về cơ thể, đầu ngón tay lạnh lẽo ấm lên, cũng có thể cảm nhận hơi thở gần trong gang tấc của Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa thấy tròng mắt cậu xoay chuyển, ánh mắt cũng dần sáng ngời có điểm nhìn, biết là cậu đã tỉnh táo lại rồi.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, buông thìa xuống lau mồ hôi trên trán Kỷ Nguyễn: "Cơ thể này của em thật đúng là..."
Kỷ Nguyễn cũng biết cơ thể này thật sự yếu ớt, nhưng muốn dưỡng cho khỏe mạnh cũng không phải chuyện một sớm một chiều là được, hoặc cũng có thể cậu sẽ luôn như vậy, không chết ngay được, nhưng bệnh vặt một đống cái nào cũng khó chịu.
Nhưng dù vậy thì có lẽ vẫn tốt hơn nhiều so với bị bệnh nan y, điều trị bằng hóa chất thực sự đau đớn hơn hiện tại gấp trăm lần.
Nghĩ đến đây, Kỷ Nguyễn vừa thấy cảm kích lại vừa chua xót, học theo Cố Tu Nghĩa lau mồ hôi trên thái dương: "Muốn chết mất..."
Vừa dứt lời, giữa trán bị búng một cái, có hơi đau, Kỷ Nguyễn ngước mắt, thấy hai mày Cố Tu Nghĩa nhăn lại: "Đừng nói bừa."
Lông mày của hắn không quá rậm, nhưng đuôi lông mày lại nhọn, gương mặt lúc nghiêm túc nhìn vô cùng sắc bén, giống như bây giờ vậy.
Vì để tiện đút cháo, Kỷ Nguyễn được Cố Tu Nghĩa ôm ngồi trong lòng, khoảng cách giữa hai người rất gần, đến nỗi mà cậu có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên mặt hắn.
Vì thế, sự nghiêm túc mà Kỷ Nguyễn cảm nhận được cũng phóng đại hơn rất nhiều.
Cậu sợ run, bỗng nhiên cảm thấy mình như đang bị ba mắng.
Trời mới biết Cố Tu Nghĩa có bao nhiêu ngỡ ngàng, hắn chỉ hơi nhíu mày một chút, lời nói ra cũng chỉ có ba chữ mà thôi, ba chữ!
Ấy thế mà Kỷ Nguyễn bắt đầu bĩu môi, khóe miệng kéo xuống thành một vòng cung, nhìn vô cùng ấm ức.
Cố Tu Nghĩa có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình trong tròng mắt cậu, nhưng lúc này đôi mắt như được phủ một lớp nước, ầng ậng sóng sánh.
"......"
Hắn muốn nhéo mặt Kỷ nguyễn, bàn tay đưa một nửa lại dừng lại, cổ họng khô khốc:
"Em... còn ấm ức?"
Kỷ Nguyễn không nói lời nào, vẫn mở to mắt nhìn hắn.
Cố Tu Nghĩa mím môi, bất lực nói: "Tôi có mắng em sao?"
Sức lực của Kỷ Nguyễn tuy rằng còn chưa khôi phục, nhưng đầu óc đã tỉnh táo, cậu ngả người về phía sau kéo dãn khoảng cách với Cố Tu Nghĩa một chút, nghiêm mặt nói:
"Anh lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo hết nhéo lại niết, còn trừng tôi, đó không phải là mắng tôi sao?"
Cố Tu Nghĩa: "......"
Hắn rõ ràng là đang chăm sóc người bệnh, dùng một chút hành động tứ chi để giúp đỡ, nhắc nhở ông cụ non này há miệng ăn cơm, nhai xong thì phải nuốt xuống mà thôi.
"Tôi khi nào.... Tôi không trừng em." Cố Tu Nghĩa bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ không phải em mới là người luôn trừng tôi à? Đôi mắt lớn như vậy."
"?" Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nguyễn phút chốc càng mở lớn hơn nữa: "Mắt to là sai sao? Thế nếu nói dùng ánh mắt giết người có phải cũng sẽ ngồi tù?"
"......"
Ánh mắt không giết người được, vì thế không phải ngồi tù.
"Hầy......" Cố Tu Nghĩa đỡ trán.
Hắn rốt cuộc đang làm gì vậy?
Sao lại hùa theo Kỷ Nguyễn suy nghĩ xem giết người bằng mắt có thể ngồi tù hay không?
"Kỷ Nguyễn," Cố Tu Nghĩa dở khóc dở cười: "Em lén uống rượu sau lưng tôi sao, hay là vừa nãy ăn cháo ăn đến say rồi?"
"Anh búng tôi rất đau." Cậu xoa xoa cái trán, "Có chuyện dùng miệng nói không được sao? Cứ một hai phải động tay...."
Cố Tu Nghĩa cứng lại.
Hắn kéo tay Kỷ Nguyễn xuống, thấy giữa gián cậu quả thật có một vùng hồng hồng nho nhỏ, làn da lại trắng, nhìn như đứa trẻ trong tranh Tết, chỉ có điều là mặt không tròn được như thế.
"......"
Cố Tu Nghĩa nghẹn lời.
Đứa nhỏ này làn da cũng mỏng quá rồi.
"Được rồi" Cố Tu Nghĩa rốt cuộc thỏa hiệp: "Tôi sai rồi."
Hắn lẩm bẩm nói: "Thật là không dám chạm vào em mà......"
"Cái gì?" Kỷ Nguyễn không nghe rõ.
"Khụ, không có gì." Cố Tu Nghĩa hắng giọng nói, thần sắc đứng đắn lại: "Thế nào, dạ dày khó chịu không?"
Ngày hôm qua Kỷ Nguyễn không ăn gì nhiều, đột nhiên ăn no có khả năng bụng thấy khó chịu, tuy rằng cháo thanh đạm, nhưng Cố Tu Nghĩa vẫn sợ cơ thể yếu ớt như thủy tinh này của cậu không chịu nổi.
"Vẫn còn tốt..." Kỷ Nguyễn xoa bụng cảm nhận, lúc buổi sáng nôn khan là thấy khó chịu nhất, hiện tại có cháo lót dạ, ngược lại cả người cũng ấm áp lên.
Cố Tu Nghĩa thấy sắc mặt cậu đã không còn trắng bệch như lúc rời giường, cũng yên tâm chút.
Hắn đưa đũa cho cậu: "Không khó chịu thì ngồi dậy lại ăn thêm chút nữa đi, có bánh bao súp đấy."
Kỷ Nguyễn vẫn xụi lơ dựa trên ghế, không buồn nhúc nhích: "Bánh bao súp nhân gì thế?"
"Gạch cua."
Yết hầu Kỷ Nguyễn nháy mắt lăn lăn, ngồi thẳng dậy, gắp một cái bánh bao lên nhẹ nhàng cắn một miếng.
Cố Tu Nghĩa biết cậu vẫn còn uể oải, im lặng đỡ một phen, để cậu có thể dựa lên người hắn chống đỡ.
Sau đó chống tay lên thái dương nhìn Kỷ Nguyễn ăn.
Thấy cậu bởi vì một chiếc bánh bao nhân gạch cua mà hạnh phúc đến nheo hai mắt lại, lúm đồng tiền trên má lúc ẩn lúc hiện.
- -------------------
Hôm nay Cố Tu Nghĩa không đi làm, toàn tâm toàn ý ở nhà chơi với Kỷ Nguyễn, trải nghiệm một ngày sinh hoạt lúc tinh thần sa sút của sinh viên đại học.
Một bộ bài Poker nhàm chán, bọn họ có thể chơi từ bữa sáng đến bữa trưa, sau đó ngủ một giấc ngon lành, buổi chiều ngồi ở ban công tràn ngập ánh nắng làm người mẫu vẽ tranh cho Kỷ Nguyễn.
Cố Tu Nghĩa thu được bức tranh chân dung đầu tiên trong cuộc đời.
Cùng xuất hiện bên cạnh hắn trong bức tranh còn có chậu cây đang nảy chồi non được Kỷ Nguyễn chăm sóc rất tốt, lá cây mơn mởn xanh mướt.
Sinh hoạt lúc trước của hắn có thể nói là chạy đua với thời gian, tính toán từng giây từng phút.
Nhưng hôm nay hắn ngồi ở ban công, ánh nắng mặt trời tuy ngắn ngủi như lại rực rỡ, hắn nhìn Kỷ Nguyễn cầm bút phác họa từng nét miêu tả bộ dáng của chính mình, lại cảm thấy vô cùng phong phú và thú vị.
Đó là một loại cảm giác xưa nay chưa từng có, so với quãng thời gian 30 năm trở về trước lại thấy sung sướng, kì diệu hơn bao giờ hết.
Chạng vạng, lúc này Kỷ Nguyễn rốt cuộc cũng khôi phục lại giá trị tinh lực bình thường.
Cố Tu Nghĩa cùng cậu đi ra ngoài tản bộ, trên đường thuận tiện mua hoa và trái cây đến thăm Lục Chương.
Phòng bệnh một người rất yên tĩnh, chỉ có một người hộ lý ở cạnh Lục Chương, đàn chị nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, không biết đang ngủ hay tỉnh.
Sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt, bởi vì đau đớn mà mày nhíu chặt, bàn tay cắm kim truyền nước đặt trên bụng chỗ vết mổ, Kỷ Nguyễn chỉ nhìn qua một cái rồi rời tầm mắt đi, không lỡ nhìn cô như vậy.
Cậu khẽ gọi hộ lý, nhìn một vòng xung quanh không thấy Lâm Thanh hay Trình Vân Tú đâu, hỏi: "Không có người tới thăm chị ấy sao?"
Hộ lý là một người phụ nữ trung niên hiền lành, nghe vậy thấp giọng nói:
"Hôm qua người thanh niên trẻ tuổi thuê tôi tới xong liền đi, hôm nay chưa thấy đến. Sáng nay thì có một người phụ nữ xinh đẹp tới ngồi với cô Lục một lát, có lẽ là mẹ ruột, nhưng có vẻ rất bận rộn, vừa mới rời đi thôi."
Kỷ Nguyễn gật đầu, lại hỏi: "Đàn chị thế nào, đã tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi." Cô hộ lý cười nói: "Buổi sáng mơ màng tỉnh lại chốc lát, nhưng ồn ào nói miệng vết thương đau, vì thế được tiêm thêm thuốc an thần, bây giờ lại ngủ rồi."
"Vậy à..." Kỷ Nguyễn hiểu được, Lục Chương tạm thời sẽ không tỉnh lại ngay, cũng không định ngồi đây quấy rầy cô nữa.
Cậu đặt hoa và trái cây lên bàn, cười với cô hộ lý: "Phiền cô chăm sóc chị ấy nhé."
"Được được, đây là công việc của tôi mà." Hộ lý híp mắt cười đáp.
Kỷ Nguyễn gật đầu với bà, lại nhìn Lục Chương một cái rồi mới cùng Cố Tu Nghĩa rời đi.
Trên hành lang người đến kẻ đi, các hạt bụi trong không khí không ngừng lay động, Kỷ Nguyễn kéo ống tay áo thở dài một hơi.
Cố Tu Nghĩa thấy cậu không vui lắm, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỷ Nguyễn mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Cũng đã rất lâu rồi cậu chưa thấy người vào phòng phẫu thuật, vừa rồi nhìn sắc mặt trắng bệch của Lục Chương trên giường bệnh, làm cậu bỗng nhiên nhớ tới bản thân lúc còn bị bệnh nặng.
Khi đó cậu đã trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật nhưng bệnh tình vẫn cứ tái phát, mỗi lần lên bàn mổ, cơ thể lại phải chịu những cơn đau thể xác vô cùng thống khổ.
Lúc mới bắt đầu điều trị cậu còn mang một tia hi vọng, nhưng sau mỗi một lần vào phòng phẫu thuật hy vọng cũng dần lụi tắt theo, cuối cùng chỉ còn lại thân xác trống rỗng nằm trên giường bệnh chờ chết.
Khi tưởng như đã được giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ, mở mắt ra cậu đã đi đến thế giới này, không còn bệnh nặng hấp hối, lại gặp được người đàn ông này.
Những thống khổ trước kia theo thời gian cũng dần phai nhạt, giống như chuyện đã cách cả một thế hệ, nhưng một khi quay đầu liếc mắt nhớ tới, mọi thứ lại đột nhiên rõ ràng, tựa như một con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim cậu, cảm nhận đau đớn rõ ràng đang lan ra khắp cơ thể.
Kỷ Nguyễn đối với ký ức đời trước có sự mâu thuẫn sâu sắc, một khi bị kích hoạt liền có phản xạ điều kiện mà muốn nôn mửa.
Cố Tu nghĩa trơ mắt nhìn sắc mặt Kỷ Nguyễn dần trở nên tái nhợt, hai bên thái dương chảy mồ hôi lạnh, ngực phập phồng, nhưng bản thân lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Kỷ Nguyễn?" Hắn nhẹ nhàng nâng mặt Kỷ Nguyễn lên, giọng điệu lo lắng: "Kỷ Nguyễn, em làm sao thế? Mở mắt nhìn tôi."
Kỷ Nguyễn lại không hề có phản ứng, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
Tới khi Cố Tu Nghĩa đã nhẫn nhịn đến cực điểm, lông mi Kỷ Nguyễn run run, chậm rãi mở mắt ra.
Cố Tu Nghĩa thấy được trong đôi mắt cậu có rất nhiều cảm xúc sợ hãi hỗn loạn không nên xuất hiện ở độ tuổi này.
Trái tim hắn nặng trĩu.
Hoàng hôn chậm rãi buông, mặt trời từ từ đi về phía chân trời, khung cảnh rực rỡ lóa mắt, các mảng ánh sáng không đồng đều in trên nền gạch trắng, những tia nắng cuối cùng của ngày cố gắng níu kéo lấy ống quần Cố Tu Nghĩa.
Hắn mang Kỷ Nguyễn đến bên hàng ghế dài cạnh cửa sổ, nơi đó có thể thấy được khung cảnh hoàng hôn đến tận những giây cuối cùng ngắn ngủi trước khi màn đêm bao phủ bầu trời hoàn toàn.
Phía chân trời xa xa là những dải mây đỏ tím lơ lửng, Kỷ Nguyễn ngồi ở đây chốc lát, sắc mặt cũng được chiếu rọi đến ấm áp.
Cố Tu Nghĩa ngồi xổm trước người cậu, gảy tóc mái, hai người đối diện nhìn nhau, hắn nhẹ giọng hỏi:
"Vì sao em lại sợ hãi như vậy?"