Cố Tu Nghĩa quả nhiên đoán đúng, không chỉ cổ họng đau, cả người Kỷ Nguyễn cũng đau.
Đêm đó Kỷ Nguyễn thực sự ngủ không ngon, rõ ràng mệt mỏi cả một ngày, tưởng như chỉ cần nằm xuống giường liền có thể ngủ ngay, nhưng lại ngủ không ngon, mơ mơ màng màng cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái, nằm đến nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh.
Tỉnh lại trước mắt đều là màu đne, không nhìn thấy được ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy đèn ngủ bật. Trước khi đi ngủ cậu đã tháo tai nghe bên ngoài xuống, bây giờ lại cảm thấy hơi ù tai.
Trong vài giây đầu khi có ý thức, Kỷ Nguyễn chỉ cảm thấy toàn bộ cảm quan bị tê liệt, hít thở cũng không thông, ngay sau đó lại bị một cơn đau quặn từ dạ dày kép về hiện thực, như sương đen tan đi, cảm giác bắt đầu trở nên kịch liệt.
Dạ dày nhói đau cùng với cảm giác nóng rát, Kỷ Nguyễn bị đau đến run lên, theo bản năng cuộn người lại ôm lấy bụng.
Cậu ra rất nhiều mồ hôi, áo ngủ đã ướt đẫm, tóc tai cũng ướt, hơi nước đọng trên lông mi khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Ý thức của Kỷ Nguyễn thậm chí còn không được hoàn toàn tỉnh táo, mở to mắt há miệng thở dốc, bị động mà chịu được đau đớn.
Nhưng dạ dày ngày càng quặn đau kịch liệt, cả ngực và bụng đều không ngừng co rút, ép Kỷ Nguyễn phải bò dậy khỏi giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng vệ sinh.
Vừa tới bồn rửa tay Kỷ Nguyễn liền nôn hết ra.
Cơn đau khiến cậu hoa cả mắt, căn bản không nhận thức được bản thân đã nôn bao lâu, chỉ biết dạ dày như bị ai đó dùng kim không ngừng đâm, cổ áo và phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt hết.
Dịch dạ dày khiến lồng ngực và cổ họng cậu vô cùng nóng rát, Kỷ Nguyễn ngã khuỵu trên nền nhà ho sặc sụa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai bên tai ong ong.
Khi khó chịu đến tận cùng, Kỷ Nguyễn lại thấy tỉnh táo trở lại.
Cậu chống tay dựa lên tường nửa ngày mới đứng dậy được, lại vì dạ dày đau mà gập người xuống.
Phòng của Cố Tu Nghĩa ở ngay bên cạnh, mà dì Triệu thì ở dưới tầng 1, cậu chưa bao giờ cảm thấy ghét bỏ sao căn nhà này lại quá lớn như bây giờ.
Đứng trước cửa phòng của Cố Tu Nghĩa, Kỷ Nghĩa gõ hai tiếng, không ai trả lời, dạ dày vẫn đang đau không ngừng nghỉ, cậu chỉ đành dựa trên cửa, lại dùng hết sức vỗ lên cửa phòng.
"Cạch ——"
Cửa phòng mở ra, Kỷ Nguyễn bị mất đi điểm tựa chống đỡ lập tức ngã về phía trước, lại được người vững vàng đỡ được.
Thị giác và thính giác của cậu đã trở nên vô dụng, chỉ có khứu giác vẫn còn nhạy bén, cậu ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa bị đánh thức giữa lúc nửa đêm như vậy, không nghĩ tới lại tiếp được Kỷ Nguyễn ở trước cửa phòng, cả người đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, còn không ngừng run rẩy.
Hắn vỗ vỗ mặt Kỷ Nguyễn muốn nói chuyện, phát hiện người này lại không mang theo ốc tai, đành ghé sát bên tai trái gọi: "Kỷ Nguyễn?"
"Kỷ Nguyễn, em khó chịu ở đâu?"
Kỷ Nguyễn đau đến mức không nghe lọt âm thanh nào, điều hòa trong phòng Cố Tu Nghĩa mở quá thấp, gió lạnh đảo qua khiến dạ dày cậu co rút kịch liệt hơn, chỉ có thể hé miệng kêu đau.
Cố Tu Nghĩa thấy Kỷ Nguyễn dùng sức đè trên vị trí dạ dày, lộ ra khớp xương trắng bệch, lập tức đoán được có lẽ là bị viêm dạ dày.
Cơ thể Kỷ Nguyễn lạnh toát, Cố Tu Nghĩa tùy tiện cầm lấy một chiếc áo khoác bọc lấy Kỷ Nguyễn, bế cậu lên định đi xuống gara, vừa mới đi hai bước lại dừng lại, xoay người bước vào phòng Kỷ Nguyễn mang theo tai nghe bên ngoài của ốc tai điện tử.
Cho đến khi được Cố Tu Nghĩa đặt trên ghế phụ, Kỷ Nguyễn đã đau đến thần trí mơ hồ, nhưng Cố Tu Nghĩa dường như vẫn luôn cố gắng trò chuyện với cậu. Mỗi lần bên tai truyền đến âm thanh mông lung, cậu sẽ ậm ừ đáp lại để Cố Tu Nghĩa biết cậu còn chưa ngất xỉu.
Trên đường đi, Kỷ Nguyễn vẫn luôn cuộn tròn người trên ghế phụ, gắt gao cắn môi, thẳng đến khi trong miệng cảm nhận được mùi máu tươi.
Ý thức của cậu rơi vào một vùng nước xoáy, hoảng hốt giống như quay trở về trước kia khi bị bệnh nặng, uống một đống thuốc, đôi khi cơ thể phản ứng với thuốc cũng khiến cậu bị đau dạ dày, so với hiện tại còn đau hơn nhiều.
Chính là cảm giác đau đớn khi nhận thấy rõ ràng cơ thể mình đang bị căn bệnh ăn mòn từng ngày, cả thể chất và tinh thần bị cắn nuốt cùng lúc.
- -------------
Rạng sáng 5 giờ, Cố Tu Nghĩa ôm lấy Kỷ Nguyễn đã đau đến khóc xông vào phòng cấp cứu, bác sĩ và người nhà đều rối loạn, cuối cùng cũng có thể đưa cậu vào phòng bệnh một người.
Khi đó Kỷ Nguyễn đã không còn ý thức, Cố Tu Nghĩa nghĩ rằng cậu vì đau quá mà ngất đi, bác sĩ phải cường điệu nhấn mạnh 3 lần, bệnh nhân chỉ là mệt mỏi kiệt sức nên đã ngủ.
Cố Tu Nghĩa ngồi cạnh giường bệnh nhìn y tá ghim kim truyền nước cho Kỷ Nguyễn, lại đợi trong chốc lát, xác nhận Kỷ Nguyễn không có dấu hiệu sắp tỉnh mới đứng dậy đi tới văn phòng bác sĩ.
"À, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả," Bác sĩ có lẽ cũng đã gặp nhiều trường hợp như vậy, phản ứng vô cùng bình thường: "Là viêm dạ dày cấp tính, truyền nước hai ngày là có thể xuất viện."
"Nhưng em ấy đau đến mức cắn rách cả môi." Sắc mặt Cố Tu Nghĩa nặng nề.
Bác sĩ vừa nghe liền cười rộ lên: "Viêm dạ dày có thể không đau sao? Bạn nhỏ kia đã ăn cái gì?"
Cố Tu Nghĩa khóe môi nhấp nhấp: "Đồ nướng, bia lạnh,.. còn có kem."
"Bình thường, bình thường." Vẻ mặt bác sĩ tỏ ra hiểu rõ: " Tuổi này ấy mà, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, vui chơi quá đà, tối nào cũng có mấy người trẻ tuổi như vậy vào viện, hôm trước còn có người uống đến mức xuất huyết dạ dày, đúng là dọa người..."
Cố Tu Nghĩa nghe xong, mặt mày nhăn càng chặt, hắn giờ mới cảm nhận được chính mình và người trẻ tuổi bây giờ thật sự khác biệt, lúc hắn mới tốt nghiệp cũng không điên cuồng như vậy.
Bác sĩ nhìn sắc mặt của Cố Tu Nghĩa, lắc đầu cười: "Không có việc gì, bạn nhỏ nhà cậu vẫn tính là ngoan ngoãn, chủ yếu là do dạ dày quá yếu ớt nên mới vậy, về sau hạn chế ăn đồ ăn dễ gây kích thích là được."
Cố Tu Nghĩa gật đầu, kéo khóe miệng: "Tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ."
Hắn vừa xoay người bước đi, có một y tá cầm hồ sơ khám bệnh tiến vào, bác sĩ vừa nhìn qua lập tức gọi Cố Tu Nghĩa lại: "Chờ một lát!"
Cố Tu Nghĩa quay đầu lại.
Bác sĩ đọc báo cáo, lại liếc mắt nhìn Cố Tu Nghĩa một cái, xác nhận nói: "Kỷ Nguyễn, nhóm máu A Rh- (*)"
(*) Nhóm máu A Rh-: Một nhóm máu hiếm, có thể hiến máu cho các nhóm máu A +, A-, AB + và AB-, có thể nhận được hiến máu từ nhóm máu A- và O-.
Cố Tu Nghĩa ngẩn ra.
Hắn hoàn toàn không biết nhóm máu của Kỷ Nguyễn, nhưng hắn biết nhóm máu Rh âm tính vô cùng hiếm.
Cố Tu Nghĩa đóng lại cánh cửa, một lần nữa ngồi xuống trước bàn làm việc của bác sĩ, biểu tình nghiêm trọng: "Có vấn đề gì sao?"
Bác sĩ cũng thu lại nụ cười, nháy mắt nghiêm túc lại không ít: "Hiện tại thì có vấn đề."
Hắn đẩy mắt kính: "Bệnh nhân có nhóm máu hiếm, nhưng khả năng cầm máu không tốt lắm."
Cố Tu Nghĩa nhíu mày.
"Là thế này," Bác sĩ chỉ tay vào tờ báo cáo xét nghiệm, tiếp tục nói: "Bệnh nhân có lượng tiểu cầu thấp, vì vậy vết thương hở sẽ lâu lành hơn so với người bình thường một chút, cái này cũng không quá nghiêm trọng, nhưng nếu người có nhóm máu hiếm thì lại là một vấn đề lớn."
Bác sĩ gõ gõ mặt bàn, nhấn mạnh nói: "Người nhà nhất định phải cẩn thận, giảm bớt va chạm, tuyệt đối không thể để bị thương quá lớn, nếu xảy ra trường hợp mất máu sẽ rất nguy hiểm...."
- ------------------
Từ lúc rời khỏi văn phòng, lông mày Cố Tu Nghĩa chưa từng giãn ra, ánh đèn điện của bệnh viễn đâm thẳng vào mắt cũng khiến hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Hắn chợt nhớ lại, vết bầm trên người Kỷ Nguyễn bị mèo xô ngã mất rất lâu mới tan hết, vết thương nhỏ ở mắt cá chân cũng không lành lại ngay... Hóa ra đều là do khó cầm máu.
Cố Tu Nghĩa cầm báo cáo quay lại phòng bệnh, thấy Kỷ Nguyễn còn chưa tỉnh. Trời đã sáng hẳn, hắn gọi cho dì Triệu nói một tiếng, lặng yên ngồi trong phòng chờ dì Triệu qua, sau đó không nói một lời trở về biệt thự.
Cố Tu nGhĩa trở về ăn bữa sáng, thay quần áo, nhưng rất kì quái, chút phiền muộn trong lòng không sao hiểu được, cũng không cách nào xua tan đi.
Lúc hắn đến bệnh viên lần nữa, Kỷ Nguyễn đã tỉnh, vô cùng ngoan ngoãn nằm trên giường truyền dịch, yên tĩnh nhìn những tán lá xanh bên ngoài cửa sổ.
Sắc mặt cậu vẫn rất kém, mặt mày mệt mỏi, đôi môi nhợt nhạt không có huyết sắc, bàn tay không cắm kim đặt hờ trên vị trí dạ dày, xương ngón tay mảnh khảnh dị thường.
Cố Tu Nghĩa thấp giọng nói với dì Triệu hai câu, để cho dì Triệu đi về trước, nghe tiếng đóng cửa vang lên phía sau mới im lặng ngồi xuống bên mép giường.
Kỷ Nguyễn hiện tại khác xa so với bộ dáng say rượu mặt mày hớn hở tối hôm qua, trong nháy mắt khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu, khi đó Kỷ Nguyễn cũng giống như bây giờ, uể oải nằm trên giường.
Cố Tu Nghĩa lẳng lặng ngồi, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Kỷ Nguyễn cũng không mở miệng được.
Cậu vẫn còn thấy hơi khó chịu, dạ dày loáng thoáng đau, cổ họng cũng khó chịu.
Lại nghĩ đến tối qua có men say còn cùng Cố Tu Nghĩa đấu võ mồm, buổi tối viêm dạ dày, nửa sống nửa chết gõ cửa phòng người ta cùng nhau kéo đến bệnh viện lăn lộn một đêm..., Kỷ Nguyễn liền có suy nghĩ muốn rời khỏi cái thế giới mĩ lệ này.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Nguyễn lên tiếng trước.
Cậu hắng giọng, nói chuyện rất chậm, từng câu từng chữ giống như đều phải cẩn thận cân nhắc qua: "Sau này... không uống rượu nữa."
Hoàn toàn làm lơ kí ức hôm qua.
Cố Tu Nghĩa lập tức hiểu được ý của Kỷ Nguyễn, nương theo bậc thang đó mà đi xuống: "Ừ, dạ dày em không tốt, nên ăn ít đồ ăn kích thích chút."
Quên luôn đêm qua đấu không lại thiếu chút nữa mất không chế biểu tình.
Hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ, không cần nói ra mà đạt được chung một nhận thức, ví dụ như đối với chuyện tối qua liền ngậm miệng không nói chuyện.
Những lời bác sĩ nói vẫn còn luẩn quẩn trong đầu Cố Tu Nghĩa, hắn do dự một lát, vẫn là phải nhắc nhở Kỷ Nguyễn một câu: "Em có nhóm máu hiếm, khả năng cầm máu cũng không tốt lắm, sau này phải chú ý cẩn thận một chút."
"Cái gì?"
Kỷ Nguyễn giật mình, giống như động vật nhỏ bị kinh hãi mà quay đầu đi.
Cố Tu Nghĩa không hiểu sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy, chần chừ nói: "Làm sao vậy?"
Trong đầu Kỷ Nguyễn chợt lóe, một đoạn ký ức lại được kích hoạt.
Bệnh viên, phẫu thuật, ốc tai nhân tạo nhóm máu A Rh -...
"Không, không có việc gì......" Kỷ Nguyễn nuốt nước miếng, cưỡng ép chính mình khôi phục lại trấn định: "Tôi có nhóm máu gấu trúc (*)......"
(*) Nhóm máu gấu trúc: nhóm máu quý hiếm, chỉ những người mang nhóm máu RH- (âm tính), là một trong 4 nhóm máu hiếm: Bombay, Rh-null, Lutheran, RH âm tính bởi tỷ lệ người sở hữu ít hơn một trong 1,000 người.
Không biết từ khi nào Cố Tu Nghĩa đã vươn người ra phía trước, ngón tay đặt sẵn trên nút gọi bác sĩ khẩn cấp, đánh giá sắc mặt cậu: "Em không sao chứ? Cần gọi bác sĩ không?"
"Thật sự không sao." Lông mi Kỷ Nguyễn run rẩy, liếm đôi môi khô khốc: "Chỉ là... Khả năng cầm máu của tôi không phải vấn đề nghiêm trọng chứ..."
Cậu nhìn về phía Cố Tu Nghĩa, lông mày hơi nhíu lại, chỉ vào lỗ tai của mình: "Tôi đã từng làm phẫu thuật cấy ốc tai. lúc ấy bác sĩ cũng chưa từng nói qua việc này..."
Tâm trạng Kỷ Nguyễn chậm rãi trầm xuống, cậu biết thân thể này vẫn luôn ốm đau bệnh tật, nhưng cũng không nghĩ tới còn tiềm ẩn nhiều nguy cơ như vậy. Nhóm máu hiếm còn khó cầm máu, loại tình huống này so với mắc bệnh nan y thì có tốt hơn là bao đâu?
Có thể sống lâu hơn chút, nhưng chẳng lẽ cả đời cứ phải luôn sống thật cẩn thận, kiêng dè mọi thứ sao?
"Kỷ Nguyễn." Cố Tu Nghĩa đặt tay lên vai Kỷ Nguyễn, dùng chút lực mang ẩn ý trấn an: "Em đừng khẩn trương, tôi đã hỏi bác sĩ, vấn đề cầm máu của em có liên quan đến sức khỏe của cơ thể, sau này chỉ cần uống thuốc và ăn uống điều độ, chỉ số tiểu cầu sẽ được cải thiện."
"Thật sao?" Kỷ Nguyễn ấn dạ dày, cảm xúc dao động khiến cậu cảm thấy hơi đau.
Ting Ting ——
Điện thoại đặt trên đầu giường kêu lên hai tiếng, Cố Tu Nghĩa cầm lấy đưa cho Kỷ Nguyễn, an ủi nói: "Chỉ cần chú ý một chút là sẽ không sao, đừng nghĩ nhiều."
"Ừ......"
Kỷ Nguyễn tận lực bình phục tâm tình, nhận lấy điện thoại. Là tin nhắn của Hàn Tiểu Lâm, nói có đồ muốn đưa cho cậu.
Một tay Kỷ Nguyễn còn đang truyền dịch, không tiện gõ chữ, chỉ có thể gửi voice chat: "Tớ đang ở bệnh viện, có tiện qua không?"
Nửa giờ sau, Hàn Tiểu Lâm vô cùng lo lắng mà vọt vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy Cố Tu Nghĩa ngồi bên cạnh lập tức thu liễm lại.
"Xin chào, Cố tổng."
Cố Tu Nghĩa vô cùng hiền hoà mà gật đầu, cũng không để ý cuộc đối thoại của hai người họ.
Hàn Tiểu Lâm trộm nhìn Cố Tu Nghĩa, thật cẩn thận ngồi xuống giường bệnh, hạ giọng hỏi Kỷ Nguyễn: "Cậu sao lại thế này?"
"Không sao." Cố họng Kỷ Nguyễn hơi ngứa, khẽ ho hai tiếng lại đụng đến dạ dày, mặt trắng bệch: "Cậu muốn đưa tớ cái gì?"
"À, là thư mời này." Hàn Tiểu Lâm lấy từ trong cặp một cái phong thư: "Thứ bảy này Bắc Đại tổ chức một buổi chào mừng tân sinh viên."
Kỷ Nguyễn điều chỉnh đầu giường nâng cao lên, nửa ngồi dậy, cầm lấy thư mở ra xem.
Hàn Tiểu Lâm nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Kỷ Nguyễn, có chút lo lắng: "Cậu... đi được không đó?"
Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu: "Thứ bảy này có thể, ngày mai là tớ xuất viện rồi."
"Còn có..." Hàn Tiểu Lâm nhỏ giọng nói: "Hôm đó còn mời cả người nhà đến, hẳn là phần lớn mọi người sẽ cùng ba mẹ tới..."
Tay cầm thư mời của Kỷ Nguyễn cứng đờ, cậu không có ba mẹ.
"Tôi sẽ đi." Âm thanh Cố Tu Nghĩa vang lên.
Hai người cùng nhìn qua.
Cố Tu Nghĩa nhét ly nước ấm vào tay Kỷ Nguyễn, bình tĩnh nói: "Ngày hôm đó có rất nhiều người, tôi cũng được mời."