Edit: Ry
Thành phố F, núi Thanh Minh, một trong những nhánh của Thiên Hạ Kiếm Tông cũ, Thiên Nguyên kiếm phái nằm ở đây.
Lúc này trong chính đường, mấy tu sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào đứng bên dưới, trên bục là hai tu sĩ đang tranh chấp. Một người là môn chủ của Thiên Nguyên kiếm phái, người còn lại là một vị sư thúc có vai vế khá cao. Lúc này hai người đang tranh luận về chuyện gì đó, thậm chí sư thúc còn nói muốn rời môn phái tới phương Nam.
Nhóm tu sĩ đứng phía dưới không dám hé răng, đây là lần đầu họ thấy sư thúc nóng nảy như vậy. Hắn luôn rất hiền hòa khiêm tốn, cũng dốc lòng chỉ bảo cho mọi người, sao giờ lại như thế chứ.
"Sư đệ, bọn ta thật sự đã đi điều tra, Giao tộc ở vùng Cực Bắc cũng không cần phải nói dối. Đứa bé đó mười mấy năm trước đã bị trục xuất khỏi Cực Bắc, sau đó không có tin tức gì nữa. Mà chúng ta đã cho người điều tra các vùng từ Cực Bắc tới núi Thanh Minh, thật sự không có tin tức gì của thằng bé." Môn chủ Thiên Nguyên kiếm phái nói: "Vả lại đệ cũng nói, nếu đứa bé kia quả thật rời khỏi Cực Bắc tới tìm đệ, vậy thứ đệ để lại cho thằng bé sẽ chỉ dẫn nó. Nhưng mười mấy năm rồi, một chút tin tức cũng không có. Đây là một bán yêu mười mấy tuổi, nếu có tin tức thì sao Thiên Nguyên kiếm phái lại không tra được?"
"Sư huynh, huynh đừng khuyên ta nữa." Tu sĩ mặc đạo bào xanh vái chào: "Lòng ta đã quyết, từ đây khởi hành không hẹn ngày về. Chuyện trong môn phái đành để sư huynh vất vả, mong huynh bảo trọng." Nói rồi hắn lùi lại, quay người đi thẳng.
Đợi hắn đi khuất, các đệ tử vội vàng tiến lên: "Sư phụ, sư thúc có chuyện gì vậy ạ?"
"Con phái người đi theo sư thúc của con đi. Mấy chục năm rồi nó không xuống núi, xã hội đã thay đổi, nó sẽ không quen được." Môn chủ Thiên Nguyên kiếm phái thở dài: "Để nó tìm, nếu không nó sẽ không hết hi vọng."
Đứa bé kia tính tới giờ đã là một thiếu niên trưởng thành, nếu thật sự có một Giao tộc như vậy rời khỏi Cực Bắc, sao bọn họ lại không tra ra được, rất có thể thằng bé đã gặp bất hạnh rồi.
-
Chuyện của Mạch Mạch cuối cùng vẫn do Trần Kinh Hạc xử lý, y tìm một bảo mẫu Nhân tộc tới chăm sóc thằng bé. Theo như lời Mạch Mạch, cha nó vẫn còn sống. Nhưng tu sĩ Nhân tộc quá nhiều, muốn từ một rừng kiếm tu tìm ra cha thằng bé vẫn là một chuyện rất khó. Do huyết thống bán yêu, đừng nhìn bề ngoài vẫn là con nít của Mạch Mạch mà lầm, thực tế nó đã mười mấy tuổi. Nhưng huyết thống hỗn tạp và thiếu hụt, linh trí của đứa nhỏ này rất ngây ngô, phát triển cũng chậm.
Trần Kinh Hạc vốn định tới Cục Quản Yêu đăng kí cho Mạch Mạch đi làm con nuôi. Thời buổi bây giờ con nối dõi của Yêu tộc rất hiếm, nhiều gia đình Yêu tộc đều chọn nhận nuôi. Nhưng bất ngờ là Mạch Mạch nghe Trần Kinh Hạc nói vậy lại từ chối, nói muốn tìm cha của mình.
Chuyện đã vậy, Trần Kinh Hạc cảm thấy cũng nên tôn trọng mong muốn của thằng bé, chỉ để một phần tư liệu bên Cục Quản Yêu đề phòng.
"Tiểu tiên sinh, bài học hôm nay tới đây thôi."
Các tu sĩ cất sách giáo khoa, cũng cất đi mấy tờ giấy nháp ban nãy tình cờ thảo luận trận pháp ghi lại: "Vậy chúng tôi xin phép đi trước, nếu tiểu tiên sinh có vấn đề khác thì có thể xuống lầu tìm chúng tôi."
Mỗi ngày Túc Lê chỉ nghe giảng tầm 2-3 tiếng, thời gian còn lại các tu sĩ phải dạy các bạn nhỏ khác. Thường thì dạy cho Túc Lê xong họ sẽ xuống văn phòng nghỉ ngơi một chút, trong lớp chỉ còn lại mình cậu.
"Vào đi, trận pháp không hoạt động." Túc Lê liếc ra cửa, cái tay viết bài vẫn không ngừng, nhanh chóng giải đề Toán.
Mạch Mạch đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, mở miệng nói: "Hôm nay tớ đã nói với cô giáo."
Giọng của nó vẫn khản đặc kì lạ như trước, nhưng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Từ khi Trần Kinh Hạc đồng ý giúp Mạch Mạch tìm cha, thằng bé bắt đầu dính Túc Lê. Mỗi lần Túc Lê học xong, nó sẽ lặng lẽ chui vào phòng học.
Mạch Mạch tới đây tầm hai lần thì giáo viên chạy tới, nói là mỗi lần Mạch Mạch đều lén chạy ra ngoài, bọn họ thường xuyên phải tìm thằng bé rất lâu.
Túc Lê biết chuyện thì bảo Mạch Mạch nó có thể tới, nhưng mà phải nói trước với cô giáo, không được gây phiền phức cho người khác. Ban đầu Mạch Mạch không dám giao lưu với thầy cô, mỗi lần chỉ dám kéo tay áo, cô giáo hiểu ngay đứa nhỏ này muốn làm gì. Nhiều lần như vậy, cuối cùng một ngày thằng bé cũng chịu mở miệng, nói xong lại hối hận. Nó cứ nghĩ cô giáo sẽ ghét mình, nhưng cô lại không hề có thành kiến hay chê bai nó vì chất giọng kì quái, còn khen nó dũng cảm, cổ vũ nó nói chuyện nhiều hơn.
"Chờ chút." Túc Lê nhanh chóng làm xong bài, sau đó thu dọn sách giáo khoa trên bàn, đi lấy hai cái ống trên kệ. Cái này là các tu sĩ đưa cho cậu, bọn nhỏ lớp khác chơi đùa cũng sẽ dùng, chiều dài và hình dạng vừa đẹp, rất thích hợp để luyện kiếm.
Túc Lê đưa một cái cho Mạch Mạch: "Hôm nay tập vung kiếm 1000 lần đã."
Mạch Mạch cầm ống, lập tức vào vị trí, bày tư thế, bắt đầu vung kiếm.
Túc Lê thì ôm một quyển sách Vật Lý chuyên ngành tìm chỗ ngồi, vừa nhìn Mạch Mạch vung kiếm vừa xem sơ đồ mạch điện trong sách.
Thỉnh thoảng Ly Huyền Thính sẽ tới thảo luận với Túc Lê chuyện kiếm quyết kiếm trận, Mạch Mạch thấy họ cầm kiếm là đôi mắt sẽ tràn đầy ngưỡng mộ. Nhưng nó không dám nói, chỉ đứng trong góc lẳng lặng nhìn. Nghe nói đứa bé này rất muốn trở thành kiếm tu, thấy người khác cầm kiếm là không thể dời mắt, vì thằng bé từng nghe mẹ kể cha là kiếm tu, từ nhỏ đã cực kì tôn sùng.
-
"Thi đánh đàn?" Mẹ Túc mang đồ ăn vặt tới cho tụi nhỏ, vừa vào trường đã bị hiệu trưởng kéo lại nói chuyện thi dương cầm: "Nhưng mà Lê Lê nhà chúng tôi liệu có thi được không?"
"Giải này không phải do trường mẫu giáo tổ chức, mà là cuộc thi thiếu nhi toàn thành phố. Cô Lý dạy đàn nói là Túc Lê thỉnh thoảng sẽ tới xem cô ấy đánh dương cầm, mà cô ấy dạy thử mấy lần thì phát hiện Túc Lê thật sự rất có tài." Hiệu trưởng nói: "Cuộc thi có nhóm dành riêng cho các bé, không yêu cầu cấp bậc, Túc Lê vừa đủ tuổi tham gia. Cô Lý bảo đây là cơ hội rất tốt cho thằng bé."
Mẹ Túc có biết chuyện này. Đợt trước nhà chị mua dương cầm, ngày đầu tiên Túc Lê đã đi quanh nhìn mấy vòng, thậm chí còn hỏi có được mở ra xem không. Trước kia chị không biết, về sau mới biết con mình có thói quen tháo dỡ các thứ để nghiên cứu, cũng chiều thằng bé, thỉnh thoảng trong nhà vẫn nghe được tiếng đàn.
Nhưng mà so với học dương cầm thì Túc Lê có vẻ hứng thú với những tri thức khác hơn.
"Cái này để tôi về nói chuyện với con, phải hỏi ý kiến thằng bé trước."
Thế là buổi tối ăn cơm, mẹ Túc bèn nhắc chuyện này.
"Thật không? Cô Lý đề cử bé bé nhà mình đi thi?" Ba Túc nghe thế mừng lắm, cái này không khác gì con ở trường được các cô khen, hắn không khỏi tự hào vô cùng: "Bé bé thấy sao, con có muốn tham gia không?"
Lần đầu Túc Lê biết có cuộc thi như vậy. Đúng là cậu hay tới nghe cô giáo đánh đàn, tu sĩ dạy cho cậu cũng sẽ uốn nắn vài lỗi cơ bản, nhưng chủ yếu là cậu thấy cô Lý đàn hay nên tới nghe thôi: "Con không biết. Con không đàn được nhiều lắm, không giỏi như cô giáo."
"Em làm sao mà so được với cô giáo, người ta học đàn bao nhiêu năm, còn có giấy chứng nhận chuyên nghiệp nữa." Túc Úc nói: "Sao lại không tham gia, mấy cái này về sau đi thi vào trường được cộng điểm đó."
Túc Lê nghi hoặc: "Cộng điểm?"
Ly Huyền Thính cũng tò mò: "Đi thi sẽ được cộng điểm ạ?"
Đợt trước cô giáo trong lớp hắn cũng nói vụ thi đấu, hỏi hắn có muốn tham gia không, hắn từ chối.
Túc Úc giải thích: "Ví dụ như là em không thi đậu trường tiểu học trong thôn, nhưng mà trường có chính sách cộng điểm cho học sinh năng khiếu, em có giải dương cầm thì họ sẽ cộng cho em thêm vài điểm, như thế thì em sẽ đủ điểm vào trường."
Túc Lê ngạc nhiên, còn có thể như vậy nữa ư.
"Nói nhăng nói cuội cái gì đấy, lấy đâu ra chuyện em anh không thi đậu tiểu học trong thôn. Với cả trường thôn mình làm gì có thi đầu vào." Ba Túc nói: "Cái này bé bé cần phải suy nghĩ nhé, nếu con thích thì chúng ta đăng kí. Thi cho vui thôi, không được giải cũng không sao, coi như mình đi chơi."
"Tiểu học không có cộng điểm, nhưng cấp 2 cấp 3 có mà." Túc Úc vỗ vai Túc Lê: "Nghe anh, đăng kí đi."
Túc Lê cũng không nghĩ nhiều, đồng ý thi.
Nghe tin Túc Lê đăng kí thi giải dương cầm thiếu nhi, cô Lý ở trường mẫu giáo là vui nhất, mỗi ngày giữ Túc Lê lại dạy một hồi. Ba tu sĩ dạy học cho Túc Lê cũng mỗi người lần lượt đi lấy giấy chứng nhận dương cầm cấp 10, dạy xong chương trình văn hóa là đàn mẫu cho Túc Lê mấy bài, chỉ dạy thêm vài thứ.
Trong quãng thời gian bận rộn này, cuối cùng Túc Lê và Ly Huyền Thính cũng quyết định được kiếm trận. Kiếm trận này cậu mất hai tháng để chuẩn bị, lõi của nó là kiếm quyết Sâm La, là một loại kiếm quyết Túc Lê ít dùng nhưng uy lực rất mạnh. Trận pháp này không yêu cầu nhiều vật liệu lắm, chủ yếu là Phượng Hoàng Thần Lực và kiếm quyết Sâm La. Nhưng để tránh có phiền toái không cần thiết, Trần Kinh Hạc vẫn cho người chuẩn bị đầy đủ.
Lúc Phong Yêu tới, mọi người đang uống trà, kiếm trận bày ở chính giữa, Trần Kinh Hạc và ba Túc suy nghĩ xem nên bố trí trận pháp phòng thủ thế nào. Mà trong phòng khách, chỗ trước kia là thảm lông giờ đổi thành một cái thảm màu mè kì lạ in mấy con số, bên cạnh còn đặt một cái xúc xắc cao bằng cái ghế.
"Anh nhảy sai rồi!" Túc Minh chạy tới bên cạnh Túc Lê: "Chỗ này chỉ được đứng một chân thôi! Hai ô này phải đứng tách ra."
Túc Lê gật đầu, ghi nhớ vị trí, lúc nhảy lại thì không nhảy sai nữa.
"Đây là...?" Phong Yêu nhìn cái thảm, hình như y từng thấy thứ này ở trường mẫu giáo rồi.
Ly Huyền Thính không chơi cùng mà ngồi nhìn, nghe vậy đáp: "Họ đang chơi, gọi là nhảy ô."
Đây còn không phải là nhảy ô bình thường. Ban đầu Túc Minh chơi cùng bạn ở trường, chơi nghiện luôn, mẹ Túc bèn mua một cái thảm về cho con nhảy ở nhà. Nhưng được mấy bữa cậu nhóc đã chán, Túc Lê thấy thế bèn giúp Túc Minh vẽ thêm mấy ô, mẹ Túc lại đặt làm thảm mới. Túc Minh nhìn đống ô mới, bùng nổ ý tưởng, tự đặt ra quy tắc chơi mới, vừa rồi là dạy cho Túc Lê.
"Cái này đúng là kiếm trận, nhưng kiếm quyết Sâm La không có ghi chép trên điển tịch..." Ba Túc lo lắng: "Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn, hay là làm trận pháp trong nhà luôn?"
Trận pháp này không giống lần trước, không cần khoảng đất rộng vì kích thước của xương rồng, mảnh vườn sau nhà là đủ cho Túc Lê múa kiếm. Vả lại trận pháp ở nhà cũng đầy đủ hoàn thiện hơn, đến lúc đó không sợ gây ra động tĩnh quá lớn.
"Kiếm quyết Sâm La sẽ dẫn tới dị tượng, cái này anh đã nói với Cục Quản Yêu rồi, đến lúc đó để Phong Yêu gọi mưa gọi gió chút là được."
Trần Kinh Hạc nói tiếp: "Dị tượng trong thời tiết này sẽ dễ dàng che giấu vài thứ, không sao đâu. Phong Yêu, cuối tuần cậu không cần thi đúng không?"
"Không." Phong Yêu đáp: "Đến lúc đó tôi sẽ tới giúp."
Chẳng mấy chốc đã tới chiều thứ Sáu, Túc Lê vẫn chăm chỉ giảng trận pháp cho các tu sĩ, trước khi đi còn đưa họ hai trận pháp để cuối tuần nghịch. Tu sĩ cầm hai tờ giấy, chìm vào suy tư. Trận văn rất phức tạp, nhưng Túc Lê giảng cơ chế xong, cả ba không khỏi đờ đẫn. Không phải là vì trận pháp này quá khó, mà là vì họ quá quen thuộc cơ chế của nó.
Đợt này các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo ít nhiều đều thích mang mấy trò từ hội giao lưu lần trước vào lớp chơi, họ không thể quen hơn được nữa. Tuy là cái này đã được phức tạp hóa, nhưng nguyên lý chẳng phải là nhảy ô và ném khăn tay sao!
Tu sĩ nhỏ giọng hỏi: "Tiểu tiên sinh, đây chẳng lẽ là..."
Túc Lê nói: "Minh Minh dạy đó, rất thú vị."
Tu sĩ: "... Thì ra là thế."
Hóa ra em trai của tiểu tiên sinh cũng có thiên phú trận pháp?
-
Cuối tuần vừa đến, Trần Kinh Hạc đã nghĩ cách điều hết đám tu sĩ ở gần núi Tức Linh ra ngoài. Dự báo thời tiết nói hôm nay vùng Tức Linh sẽ mưa to, mây đen dày đặc. Ở thôn Tức Linh đã có mưa, thôn dân đều hạn chế ra ngoài. Chân núi Tức Linh, nếu có người đi ngang qua đây chắc chắn sẽ phát hiện giữa cơn mưa tầm tã, biệt thự nhà họ Túc lại không có lấy một giọt.
Túc Thanh Phong và Trần Kinh Hạc đang làm kiểm tra lần cuối, Túc Lê ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi đằng xa, đối chiếu kiếm quyết lần cuối với Huyền Thính.
"Bé bé, thay đồ nào." Mẹ Túc đẩy cái giá nhỏ tới, trên đó treo một bộ đồ không giống với quần áo Túc Lê hay mặc, nó là trang phục thời xưa.
Túc Lê sửng sốt, dán mắt vào cái áo đỏ.
Túc Dư Đường nói: "Hồi trước thấy Huyền Thính mặc áo bào nhỏ rất đẹp, nên lúc mama ra ngoài làm việc đã cho người về trong tộc, chiếu theo điển tịch may mấy bộ." Chị làm một lèo cả chục bộ, chuẩn bị cho cả Ly Huyền Thính lẫn Túc Minh. Lại thêm nghe chồng miêu tả lúc hiện hình ở trong rừng bé bé đã mặc áo bào đỏ, chị càng thêm tò mò không biết con mặc vào sẽ trông thế nào.
Dưới sự thúc giục của mẹ, Túc Lê mặc đồ vào, nếu không phải tóc vẫn ngắn ngủn thì đúng là giống hệt công tử thời xưa bước từ trong tranh ra. Thay quần áo xong Túc Lê mới ra sân. Có cha và Trần Kinh Hạc hộ pháp, cậu giơ tay nắm lấy "kiếm Huyền Thính" được biến ra từ ảnh kiếm.
Ly Huyền Thính thì lơ lửng bay trên cao.
Hắn nhắm mắt, cả người như hòa vào làm một với trận pháp.
Ba Túc đứng ngoài, thấy cảnh này bèn hỏi Trần Kinh Hạc: "Anh lắp camera chưa?"
"Rồi." Trần Kinh Hạc gật đầu, nhìn đứa bé mặc áo đỏ trong trận pháp, không khỏi cảm thán: "Bộ này Phượng Hoàng đại nhân mặc rất đẹp, có chút phong thái của ngài ấy năm đó."
Con non mặc áo bào đỏ trong trận pháp cầm trường kiếm, rõ ràng vẫn đứng im, áp lực lại tràn ra bốn phía. Phượng Hoàng đồ đằng chìm dưới đất theo kêu gọi bay lên, hưởng ứng với Ly Huyền Thính trên không trung, một loại uy áp hùng mạnh nháy mắt khuếch tán.
Cùng lúc đó, ba Túc và Trần Kinh Hạc đồng thời phóng đại uy áp trong huyết mạch của mình, áp chế đám chim chóc bị Phượng Hoàng kêu gọi tới. Túc Lê đứng chính giữa bỗng cử động, chớp mắt sau, kiếm quyết Sâm La sản sinh ra Sâm La Vạn Tượng, kéo cả căn biệt thự vào trong kiếm vực.
Túc Lê tập trung, khống chế thần lực trong cơ thể, để nó khuếch tán ra theo kiếm quyết. Nhưng mới thi triển xong kiếm quyết, cơ thể bỗng dâng lên một luồng thần lực khác khiến cậu giật mình, vội nhìn về thần hồn trong biển ý thức. Yêu đan vốn đã có hình thái ban đầu trong thần hồn trở nên cô đọng hơn, nhận được duy trì của thần lực, nó vội vã tiếp tục thành hình.
Túc Lê ngẩn ra, cậu chuẩn bị kết yêu đan!
Nếu là lúc khác, kết yêu đan là chuyện lớn, nó sẽ giúp cậu khống chế Phượng Hoàng Thần Lực tốt hơn, cũng thúc đẩy thần hồn nhanh chóng dung hợp với thể xác. Nhưng kết yêu đan cần chuẩn bị, thình lình như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Chưa hết, ngưng kết yêu đan còn sẽ khiến Phượng Hoàng Thần Lực khuếch tán mạnh hơn, dẫn tới lôi kiếp. Tuy là uy lực của nó cũng sẽ mạnh hơn kiếm quyết Sâm La gấp trăm lần.
Nếu lợi dụng nó...
Ánh mắt Túc Lê trở nên quyết liệt, chỉ vài giây đã đưa ra quyết định. Cái tay cầm kiếm hơi giơ lên, Phượng Hoàng đồ đằng dưới chân cùng với trận pháp đột nhiên biến đổi, một lần nữa bay lên. Trận văn mở rộng phạm vi gấp mấy lần, uy áp cường đại rục rịch ngoi đầu.
Cùng lúc đó, Ly Huyền Thính đang lơ lửng trên không cũng mở mắt, hóa thành mấy vệt sáng bay xuống vây quanh Túc Lê. Kiếm vực biến đổi, kiếm ý màu đỏ thành hình, tựa như một thanh kiếm lửa bay lên, hóa thủ thành công, đối đầu với lôi kiếp đang ngưng tụ trên không trung.
Trần Kinh Hạc sửng sốt: "Hỏng bét! Là lôi kiếp! Phải chặn lại uy áp, không được cho khuếch tán."
"Uy áp đang gia tăng..." Ba Túc nhanh chóng ý thức được vấn đề, hóa thành yêu hình, cuộn tròn che trên trận pháp: "Em ơi!"
"Tới đây!" Mẹ Túc ở trong nhà cũng hóa thành yêu hình bay lên, cùng chồng trấn áp Phượng Hoàng sắp bại lộ nguyên hình: "Chặn được."
Ly Huyền Thính nghe vậy giơ tay, kiếm lửa bên người hắn bay lên, đâm vào tia sét đột nhiên đánh xuống từ lôi kiếp vừa ngưng tụ.
A Ly.
Một tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng lọt vào biển ý thức của Túc Lê.
Quanh người cậu đang lơ lửng chín chín tám mươi mốt thanh kiếm, bao gồm đồ đằng Phượng Hoàng dưới chân, kịp thời hình thành trận pháp mới, đẩy ra trước khi lôi kiếp rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, mảnh vỡ trong cơ thể rền vang, kiếm Huyền Thính tỏa ánh đỏ chói mắt.
Cùng lúc đó, một vị đạo sĩ áo xanh đang đi bỗng ngẩng đầu nhìn về phương xa. Mảnh vỡ trong tay hắn rung động, như là chỉ dẫn hắn tiến về hướng đó. Một bên khác, trong tòa nhà cao tầng, gã đàn ông mặc âu phục giày da bóp nát chén rượu. Mảnh vỡ bị gã đè dưới tay giãy giụa muốn tránh thoát, gã nhìn chằm chằm nó, điên cuồng trong mắt như sắp bùng nổ.
"Ôi vãi." Quý Minh từ thư viện ra: "Mấy ông có mang ô không, mưa to thế."
Bạch Quân đi ngay sau Quý Minh, nhìn mây đen sấm sét cuồn cuộn đằng xa, từng tia bổ xuống, còn dữ dội hơn cả mưa dông lần trước: "Hình như chỗ sét đánh xuống là thôn mình."
"Không thể nào." Quý Minh giơ điện thoại quay lại: "Tôi không dám đi đâu. Đừng nói là có vị đạo hữu nào đang độ kiếp nhé, mạnh thế. Anh Úc, tụi mình đợi hết sấm sét đi rồi hẵng về, chứ thời tiết này đạp xe em sợ chết lắm."
"Độ kiếp gì? Mày tưởng độ kiếp dễ thế à, muốn xem là có? Hôm qua dự báo thời tiết đã nói là hôm nay mưa dông mà?" Túc Úc vừa đi vừa nói, sau đó đập vào mắt là sét đánh đùng đùng ở phía Đông. Cậu chàng dừng bước: "Khoan..."
Bạch Quân thấy thế hỏi: "Sao? Hay chờ tối rồi về? Thời tiết này đúng là hơi nguy hiểm."
Sét này có màu tím, đánh mạnh như thế, còn có linh khí rung chuyển, Túc Úc chấn động.
Từ từ?! Này hình như là sét độ kiếp thật...
Với cả hướng đó, có vẻ như là hướng nhà cậu!?