Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 19: Ác yêu.



Edit: Ry

Tin Túc Dư Đường tái xuất từ mấy tháng trước đã bắt đầu lan truyền trên mạng, rất nhiều fan biết nữ thần trở lại quay phim mới, còn nhiều lần lên hotsearch. Ảnh chụp trộm của người qua đường với ảnh do bên đoàn làm phim đăng lên đã không đủ để làm hài lòng sự chờ mong của fan, cho nên khi tạp chí ALT đăng thông báo livestream phỏng vấn, fan hâm mộ biểu thị mong đợi đã lâu lập tức chen lấn bẹp bài đăng của người ta.

Có hai nguyên nhân. Thứ nhất là hai năm qua Túc Dư Đường nhận quá ít việc, tin tức về chị đã ít lại càng thêm ít, fan không có đồ ăn.

Thứ hai là chủ nhiệm tạp chí ALT là bạn thân nhiều năm của Túc Dư Đường, năm đó Túc Dư Đường kết hôn với chồng là bạn từ nhỏ cũng do ALT đăng bài phỏng vấn tiết lộ, dân mạng đã ngầm thừa nhận mỗi lần ALT phỏng vấn Túc Dư Đường sẽ luôn moi ra được rất nhiều vật liệu mới.

Thời gian livestream là buổi chiều, tuy là stream sẽ được lưu lại nhưng vẫn có rất nhiều dân mạng trốn việc chạy vào xem. Nội dung phỏng vấn ngoài mấy mục cố định của tạp chí ra thì còn có những câu hỏi liên quan tới bộ phim vừa đóng máy của Túc Dư Đường, trò chuyện một hồi mới bắt đầu chọn câu hỏi từ màn đạn.

Lúc này chính là giờ cao điểm, màn đạn spam vèo vèo, nhân viên đào ra được 3 câu hỏi.

Nhân viên: "Có bạn hỏi, gần đây chị Túc thường xuyên chia sẻ đường link mua sắm các loại đồ chơi cho trẻ nhỏ, cũng thường xuyên tương tác với dân mạng hỏi thăm các vấn đề về nuôi dạy trẻ. Xin hỏi chị có định dẫn hai bé Lê Minh tham gia các chương trình gia đình không ạ?"

[Thật ra tui hóng hai bé này lắm luôn á. Hồi trước chị Túc có đăng ảnh chụp sườn mặt của con trai lớn nhà chị ấy, đẹp trai vãi đạn luôn!]

[Hai bé song sinh chắc chắn cũng rất đáng yêu hức hức, tiếc là chị Túc chỉ đăng mỗi ảnh chụp mấy cái chân nhỏ.]

[!!!! Mùa năm của Bé Cưng hình như sắp khởi quay rồi á, chị Túc có định tham gia không?!]

Túc Dư Đường nghe vậy im lặng suy nghĩ một chút, hé miệng định trả lời thì nghe được tiếng khóc xé trời.

Biến cố này khiến tất cả sửng sốt, sau đó họ nhìn thấy khoảng vườn sau lưng Túc Dư Đường có hai bóng dáng bé nhỏ, tiếp đó là một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong khung hình, mỗi tay bế một bé.

[!!!! Là hai bé song sinh đúng không!]

[Em nghe được tiếng khóc này, cục cưng khóc à?]

[Không thấy rõ mặt, nhưng bé xíu xiu cưng vãi huhu.]

[Đó có phải là anh rể không!!]

[Đẹp trai thật đó!]

"Xin lỗi, tôi có chút việc." Túc Dư Đường tức khắc đanh mặt, nói nhanh với nhân viên rồi chạy tới kiểm tra tình huống.

Nhân viên phụ trách phỏng vấn cũng gật đầu, bảo mọi người kết thúc công việc.

Kiếm nhỏ bị Túc Lê tóm lại đã chui vào lòng bàn tay cậu, nhưng bị Túc Minh đâm vào, lăn mấy vòng trên thảm cỏ, quần áo dính rất nhiều vụn cỏ. Cậu còn chưa kịp mở miệng, Túc Minh đã ngoạc mồm ra khóc, khiến cả cậu lẫn Phong Yêu cứng đờ tại chỗ.

Góc đằng kia còn có rất nhiều máy móc, mẹ Túc ngồi trên xích đu trả lời phỏng vấn.

Túc Lê vừa ngẩng lên thì thấy mẹ hớt hải chạy tới, nhận Túc Minh từ tay Phong Yêu, bắt đầu dỗ dành. Đợi cho tiếng khóc nhỏ lại rồi mới hỏi: "Sao tự dưng hai đứa lại chạy ra ngoài này?"

Phong Yêu vừa rồi giữ con rối và thu dọn phòng, ra ngoài trễ vài giây. Y vừa ra đã thấy hai đứa nhỏ lăn xuống, có muốn cứu cũng không kịp.

Túc Dư Đường nghe Phong Yêu giải thích, biết được là hai bé con chạy đuổi nhau ngã ra ngoài, còn là Túc Minh đâm vào người Túc Lê khiến cả hai ngã. Cái này cũng trách chị, vừa rồi quên không đóng cửa sổ lại, khiến cho bọn trẻ gặp tai nạn.

Túc Minh khóc mệt rồi ngậm miệng, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn Túc Lê, giơ tay yêu cầu: "Chơi với anh cơ!"

Túc Lê mới để Phong Yêu phủi hết cỏ trên người mình: "..."

Mẹ Túc ôm Túc Minh vào phòng, cẩn thận kiểm tra xem có bị thương ở đâu không. Nhưng Cửu Vĩ Thiên Miêu con da dày thịt béo, ngã đau một tí là quên béng, vừa vào phòng đã chạy đi lấy đồ chơi.

"Bé bé, để mama xem cho nhé."

Túc Lê đành phải ngoan ngoãn ngồi im.

Mẹ Túc để ý thấy lòng bàn tay của Túc Lê bị trầy: "Có đau không nào, để mama thổi phù phù cho con."

Cơn gió mát lạnh lướt qua lòng bàn tay nóng rát, Túc Lê nhìn vết trầy. Ban nãy cậu không chú ý, chắc là lúc tóm thanh kiếm bị kiếm khí làm tổn thương.

Túc Lê ngẩn ra vài giây, sau đó nhìn mẹ.

Cửa sổ sát đất có bậc thềm, dưới thềm mới là vườn hoa. Hai đứa nhỏ lăn từ trên nhà qua thềm xuống vườn, lại chỉ có Túc Minh khóc. Mẹ Túc khó chịu vô cùng, nhìn đôi mắt trong veo thơ ngây của con lại càng thêm xót xa.

Túc Lê thử tự thổi.

Bé con ngoan ngoãn ngồi im, quần áo ngủ màu trắng dính bẩn, nhưng lại chẳng biết đau nhìn lòng bàn tay của mình, chu môi tự thổi. Khuôn mặt hồng hào phồng phồng, lúc thổi còn có tiếng phù phù khe khẽ, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Túc Dư Đường mỉm cười, gỡ ngón tay của đứa nhỏ ra: "Để mama phù phù cho con nhé."

Túc Minh đang nghịch bóng thấy vậy vội vàng đặt bóng xuống, lũn cũn chạy tới ngồi cạnh anh hai. Mẹ Túc còn định giáo dục Túc Minh lần sau không được chạy đâm vào người anh, lại thấy Túc Minh thò mặt vào gần tay Túc Lê.

Túc Lê đang định rụt tay về, Túc Minh đã phồng má thổi thật mạnh.

Túc Minh: "Phù---"

Túc Lê sửng sốt, sau đó nghe được em trai ngây thơ nói: "Em phù phù cho anh hai, không đau không đau."

Mẹ Túc bật cười: "Biết thổi cho anh nữa cơ đấy, lần sau con còn dám đẩy anh nữa không?"

Túc Lê tựa vào người mẹ, nhìn động tác của em trai, cảm nhận lòng bàn tay man mát. Cậu dùng quá nhiều linh lực, cơn buồn ngủ dần ập tới.

Túc Minh dùng sức thổi phù phù, mẹ Túc nhìn hai đứa con, lo lắng trong lòng cũng giảm nhiều. Túc Minh cầm tay anh trai, thổi tới độ mặt mày đỏ bừng. Túc Dư Đường nhìn xuống thấy Túc Lê đang gà gật, mắt sắp không mở ra được, cuối cùng tựa vào tay chị thiếp đi.

Túc Minh sửng sốt: "Anh ơi anh ngủ à?"

Mẹ Túc nhỏ giọng dặn: "Không được làm ầm đến anh, con nói bé thôi."

Túc Lê ngủ rồi, Túc Dư Đường mới có thời gian hỏi Phong Yêu chi tiết chuyện vừa xảy ra.

Phong Yêu đã chuẩn bị sẵn một đống lí do để bao che cho Túc Lê. Nghe y giải thích, mẹ Túc do dự: "Tôi thấy chuyện này hơi lạ, cậu theo tôi."

Người của tạp chí đang ở trong vườn thu dọn thiết bị, Túc Dư Đường để Tiểu Lâm qua hỗ trợ, mình vào trong nhà xem giám sát. Trong nhà có máy quay, nhưng mấy thứ này chỉ có thể phòng người chứ không phòng được yêu.

Bình thường trong nhà luôn bật máy quay theo dõi, nhưng ít khi kiểm tra.

Hôm nay chị mở ra xem, đúng là trừ máy quay ở vườn hoa ra thì mấy cái ở phòng khách, phòng nhi đồng đều ngừng hoạt động. Chuyện này khiến mẹ Túc rất bất ngờ: "Mất điện hay là cháy hỏng vậy?"

Chị chỉ có thể thông qua máy quay ở vườn hoa thấy hai đứa nhỏ một trước một sau chạy đến, cuối cùng xảy ra thảm án va chạm ở cửa sổ. Đúng như Phong Yêu nói, là do hai đứa nhỏ chạy chơi tự ngã.

Mẹ Túc cau mày: "Sao con rối lại không đi theo."

Phong Yêu thầm hoảng loạn. Giám sát là trước đó y đã xử lý, y biết máy quay của con người có thể quay được hành vi của mình và Túc Lê, nên để tránh có chuyện lúc trị liệu, mỗi lần y đều sẽ lén rút điện: "Con rối? Lúc ấy nó hơi lạ nên tôi cản nó lại."

Lần này cũng vậy, may mà y rút điện trước.

Mặc dù máy quay không quay được linh lực, nhưng lỡ hành vi trị liệu giữa y và Túc Lê bị để ý thì sẽ không lừa được. Y đã hứa với Túc Lê là sẽ giúp nhóc ấy che giấu người nhà.

Mẹ Túc càng khó hiểu, vội vàng kiểm tra con rối, phát hiện nó lại bị ai động tay: "Có trận pháp."

Phong Yêu chột dạ, nhưng ban nãy y chỉ hủy cấm chế trên tay con rối, sao lại có trận pháp được?

Sau đó y chợt nhớ ra Túc Lê am hiểu trận pháp, không phải chứ...

"Chuyện này có thể là..." Phong Yêu còn chưa nói hết.

Mẹ Túc đã khẳng định: "Quả nhiên quanh đây có ác yêu."

Phong Yêu: "?"

--

Buổi tối, người của Cục Quản Yêu tới nhà.

Người quản lý của cục gánh chịu áp lực từ hai đại yêu trong nhà, giải thích ngắn gọn: "Lần trước Túc đại nhân dặn dò xong chúng tôi đã cẩn thận điều tra, lục tung cả núi Tức Linh cũng không tìm được bất cứ manh mối vào về ác yêu này."

"Thế lời đồn về ác yêu từ đâu tới?" Ba Túc nghiêm nghị hỏi.

"Đó là con chuột yêu ở thành phố bên cạnh ạ, hai tháng trước đã bị bắt. Thông tin nó tới núi Tức Linh chỉ là lời đồn thôi." Quản lý lau mồ hôi: "Có khi nào là trận pháp của con rối bị lỗi không? Trước đó đã có tu sĩ báo cáo trận pháp tự dưng hư hại, về sau mới điều tra ra là do ở gần đó người ta sửa chữa điện lực, từ trường bị ảnh hưởng..."

Túc Úc nghe thế không đồng ý: "Ai bảo chú là từ trường có liên quan tới linh lực, thầy dạy Lý của tụi cháu cũng không dạy cái này. Cháu nói thật chú phải tin tưởng vào khoa học."

Quản lý: "..." Thầy Vật Lý nào dạy cái này!? Với cả một con yêu quái như nhóc sao lại tin tưởng khoa học thế hả?!

Mẹ Túc hỏi: "Thế sao máy quay trong nhà lại không quay được?"

Quản lý đành phải cố gắng dùng khoa học để giải thích: "Có thể là đường điện bị chập, hoặc là thiết bị quay có vấn đề."

...

Nói một hồi, không có nổi một manh mối hữu dụng.

Quản lý nỗ lực cam đoan là họ đã điều tra, quanh đây không có một con yêu lạ nào, nhưng ba người nhà họ Túc lại cứ khăng khăng là chắc chắn có ác yêu.

Trước khi đi, quản lý đành phải hứa hẹn: "Chúng tôi sẽ thành lập tổ điều tra đặc biệt, tiếp tục điều tra chuyện này."

-*

Khi Túc Lê mở mắt ra, trời đã nhá nhem. Ngoài phòng khách hình như có rất nhiều người, cậu loáng thoáng nghe được tiếng cha và anh cả nói chuyện với ai đó, còn nghe được tiếc Túc Minh ngáy khò khè. Đầu cậu đau như búa bổ, lại mơ thấy vài chuyện năm xưa, rõ ràng là việc cậu từng trải qua, lại không có một chút kí ức nào.

"Kinh Hạc... Hóa ra thanh kiếm kia là mình nhờ Kinh Hạc tìm vật liệu à?" Túc Lê sắp xếp lại manh mối, nghĩ đến thiếu niên ôm kiếm không ngừng xuất hiện trong giấc mộng.

Trước kia ở Phượng Hoàng Thần Sơn, Kinh Hạc chính là cánh tay đắc lực của cậu, mọi chuyện trong Thần Sơn gần như giao hết cho Kinh Hạc quản lý.

Nhưng thiếu niên kia là ai, sao cậu chẳng có chút ấn tượng nào...

"Huyền Thính?" Túc Lê lẩm nhẩm cái tên này. Cậu có cảm giác nó rất quen, như thể cậu thường xuyên nhắc tới.

Túc Lê ngồi dậy, phát hiện một thanh kiếm nhỏ bay từ trong chăn của mình ra, bay vòng vòng xung quanh rồi ngừng trước mặt cậu.

Suýt quên chuyện này! Túc Lê nhìn thanh kiếm, nó không còn mất khống chế như hồi chiều, ngoan ngoãn đáp xuống, bị Túc Lê sờ cũng không chạy loạn.

Cậu tụ lực muốn thu hồi nó, kiếm nhỏ lại rụt về sau trốn, không chịu chui vào lòng bàn tay của Túc Lê.

"Trở về!" Túc Lê quát.

Kiếm nhỏ khựng lại, sau đó bay tới bên cạnh Túc Lê, cọ lên mặt cậu lấy lòng.

Hồi chiều thăm dò có thể thấy thanh kiếm này đã sống lại, nó có thể tự do đi lại giữa biển ý thức của cậu với thế giới bên ngoài.

Túc Lê hơi đau đầu, tranh thủ lúc nó cọ mặt mình, chộp lấy nó.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân, sau đó là chất giọng sang sảng của Túc Úc ngày càng gần.

Túc Lê luống cuống giấu kiếm vào trong chăn, ngay sau đó anh trai mở cửa ra, mắt đối mắt với Túc Lê đang ngồi trên giường.

Túc Úc sửng sốt: "Bé bé tỉnh rồi à?"

Sau đó nói với ra ngoài: "Mẹ ơi, bé bé dậy rồi này."

Lúc này Túc Lê mới chú ý phía sau Túc Úc còn một người nữa, ông bác tóc muối tiêu thấy cậu thì nở nụ cười hiền từ.

Cậu từng gặp ông lão này, là bác sĩ tới khám cho cậu hồi trước.

Hình như gọi là bác sĩ Bạch?

"Bé bé còn nhớ bác không nào?" Bạch Họa Mi tươi cười.

Túc Lê gật đầu, cha mẹ tưởng là cậu lại ốm à?

Đúng lúc này cây kiếm trong chăn chạy ra ngoài, nhưng không tìm được hướng, chui tọt vào áo Túc Lê.

Túc Lê cứng người, nhìn Bạch Họa Mi đang chầm chậm lại gần.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv