Lục Cận Ngôn nhíu mày đi vòng quanh phòng.
Hành lý của Cư Tử Dật với cả Mặc Mặc hẵng còn ở đây, cho nên chắc chắn bọn họ không có ý định đi về trước.
Nhớ lại cảnh tượng lần cuối cùng nhìn thấy Cư Tử Dật, hắn mở miệng nói: "Buổi sáng ngày hôm qua anh vẫn còn thấy cậu ta dẫn theo Mặc Mặc, bảo rằng muốn ra ngoài chơi."
"Chơi ở trên đảo sao?" Dung Niên hỏi hắn.
Diện tích hòn đảo không lớn không nhỏ, nếu thật sự muốn chơi tới bến thì sẽ tốn chút thời gian, nhưng không đến mức cả đêm không về.
Lục Cận Ngôn lắc đầu: "Anh không nói vấn đề này."
Ông nội đứng bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức nhìn về phía Dung Trì: "Dung Trì, mau đi kiểm tra camera giám sát."
Trên đảo đã lắp camera từ lâu, mỗi tội ngày thường không có chuyện gì xảy ra, cho nên vẫn chưa phát huy được tác dụng.
Dung Trì khẽ gật đầu, xoay người đi kiểm tra camera.
Không lâu sau. Trong phòng giám sát, tất cả mọi người vây quanh màn hình camera, chăm chú tìm kiếm bóng dáng Cư Tử Dật.
Dung Trì chỉnh lại thời gian, bắt đầu xem từ lúc Mặc Mặc với cả Cư Tử Dật đi ra ngoài.
Hai người bọn họ nắm tay nhau vừa đi dạo vừa đi chơi, một đường đi thẳng đến phía nam hòn đảo.
Tuy phía nam vẫn có đường ra khỏi đảo. Nhưng bọn họ chẳng mang theo một thứ gì, trong tay thì chỉ có chút thức ăn, nhìn là biết ngay không định rời khỏi đảo.
Có điều, bọn họ không rời đi thì lại có người tới tìm bọn họ.
Một đám người lạ mặt bận âu phục giày đi tới trước mặt bọn họ, có vẻ Cư Tử Dật quen biết người dẫn đầu, anh mỉm cười chào hỏi đối phương.
Nhưng mà Mặc Mặc - thằng cu đang được Cư Tử Dật dắt tay thì lại rất không hoan nghênh đám người này, thậm chí nhóc còn trốn sau lưng Cư Tử Dật, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Hai bên trò chuyện một lúc, trên khuôn mặt của Cư Tử Dật dần xuất hiện vẻ lo lắng.
Ngay sau đó, anh bế Mặc Mặc rời đi cùng đối phương.
"Xem ra, là cậu ấy chủ động đi theo." Sau khi xem hết video, dì hai kết luận một câu.
Dung Trì cẩn thận chụp màn hình toàn bộ những người tới đón Cư Tử Dật, sau đó gửi cho cấp dưới của mình, để họ đi điều tra xem ai là người đứng sau màn.
Có vẻ Cư Tử Dật không ghét những người kia, nhưng mà....
Sau khi anh rời đi cùng đám người đó, số máy của anh không thể gọi vào được nữa. Hiện tại vẫn chưa biết anh còn ổn hay là không.
"Anh phái người đi thám thính rồi, muộn nhất là tối nay mới có kết quả." Sắp xếp ổn thoả mọi chuyện xong, anh an ủi Dung Niên: "Niên Niên, em đừng quá lo lắng, anh chắc chắn sẽ tìm được họ sớm nhất có thể."
Dung Niên túm chặt áo Lục Cận Ngôn, không sao yên tâm được.
Nhưng lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, bây giờ việc cần làm là điều tra, tìm kiếm và chờ đợi.
"Niên Niên." Dì hai sợ cảm xúc của cậu bị dao động kịch liệt, vì vậy cô khẽ an ủi: "Có khi Tử Dật đi cùng người quen cũng nên, nếu là trường hợp này thì không có gì đáng ngại đâu, con chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong thì quay về nghỉ ngơi, nhé?"
Dung Niên định lắc đầu.
Nhưng hiện tại dì hai đã biết điểm yếu của cậu, cô nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Cho dù con không muốn ăn, thế nhưng em bé cũng biết đói đó."
Dung Niên: "....."
Khuôn mặt Dung Niên nhăn lại, cúi đầu nhìn bụng mình.
Một lúc lâu sau, cậu ủ rũ nói: "Được rồi, vậy, đi ăn cơm thôi."
Bản thân cậu có thể chịu bụng đói, nhưng em bé chắc chắn phải được ăn mo.
Trường Lâm từng nói, cục cưng trong bụng cậu vẫn chưa ổn định, nếu không chăm sóc kỹ thì có thể sẽ xảy ra chuyện không may.
Chỉ với một câu nói, dì hai đã giải quyết xong chuyện ăn uống của Dung Niên. Lục Cận Ngôn đứng bên cạnh thấy vậy, hắn ngây ra như phỗng.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì đó.
Rất nhanh.
Mọi người lại đi vào nhà ăn thêm lần nữa, vì Cư Tử Dật xảy ra chuyện nên người lớn chẳng thể nuốt trôi.
Chỉ có mỗi Dung Niên, dù không muốn ăn thì cũng phải ngoan ngoãn bưng bát cơm còn lớn hơn cả mặt mình lên, hì hục lùa vào miệng.
Sau khi ăn xong ngồi xuôi cơm một lúc, dì hai lại bưng ra cho cậu một chén thuốc.
"Niên Niên, của con đây."
Nhìn thấy thuốc, cơ thể Dung Niên khẽ rụt về đằng sau.
Hai hôm ở dưới biển cậu chỉ uống loại thuốc này, khổ quá đi mất.
Lục Cận Ngôn cũng ngửi thấy vị đắng, hắn nhíu mày nói: "Dì Dung, Niên Niên uống cái gì vậy? Xuống đáy biển kiểm tra ra vấn đề gì sao?"
Không lẽ, bé con thật sự bị bệnh?
Dì hai liếc mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Niên Niên không nói kết quả kiểm tra cho cậu à?"
Nghe thấy câu hỏi này, Dung Niên đang uống thuốc đột nhiên bị sặc.
"Khụ khụ khụ."
Cậu bị sặc thuốc dữ dội, cả khuôn mặt đỏ bừng vì ho.
Lục Cận Ngôn thấy vậy, hắn vội vàng ngồi xuống bên cạnh Dung Niên vỗ lưng cho cậu.
"Uống từ từ thôi, không cần phải vội." . Truyện Đoản Văn
Phải mất một lúc lâu Dung Niên mới ngừng ho. Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, nhưng vì sặc ra nước mắt nên trông có vẻ khá đáng thương, nhìn về phía dì hai: "Con vẫn chưa nói với anh ấy."
Cậu vẫn giữ kín nó, định khi nào đúng thời gian đúng địa điểm thì mới nói cho Lục Cận Ngôn biết.
Dì hai lại không đồng ý: "Vấn đề này không được phép chậm trễ! Nếu cậu ta không rõ tình hình, thì sao có thể chăm sóc con?"
Lục Cận Ngôn cũng góp một chân vào công cuộc tạo ra em bé.
Vậy nên hắn không thể trốn khỏi việc chăm sóc bé đâu.
"Niên Niên, nếu hôm nay con không nói cho cậu ta biết, vậy thì dì sẽ đích thân đi."
Dì hai sợ cậu giấu giấu diếm diếm, vì vậy nhanh chóng tung ra lời uy hiếp.
Bản thân Dung Niên vẫn còn nhỏ, đương nhiên dì hai không thể nhìn cậu lén lút sau lưng Lục Cận Ngôn, vất vả một mình nuôi con được.
"Lát nữa con nói với anh ấy."
Tự nhận ra không thể giấu diếm mãi được, Dung Niên đành rũ đầu nhỏ đồng ý.
Uống thuốc xong, Dung Niên lo lắng đến mức quên cả ăn kẹo, cậu nhanh chân kéo Lục Cận Ngôn ra ngoài.
Lục Cận Ngôn nghe cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, hắn cảm thấy như đang nghe thiên thư.
Nhưng vì Dung Niên đã đồng ý với dì hai là sẽ nói mọi chuyện cho hắn, nên hắn cũng không gấp cho lắm.
Hai người không định quay về phòng, mới đây thôi bọn họ còn lăn lộn trên giường xong. Lúc này mà trở về, Dung Niên sẽ ngửi thấy một chút mùi kỳ lạ.
Đi dạo quanh đảo một lát, bất tri bất giác đã đến bờ biển.
Dung Niên tháo giày ra rồi ngồi xuống bãi cát, hai tay ôm đầu gối, đoạn nghiêng đầu kéo Lục Cận Ngôn.
"Lục Cận Ngôn." Cậu gọi.
Trong lòng Lục Cận Ngôn căng như dây đàn, chắc mẩm cậu định nói chuyện đó.
Nhưng Dung Niên lại do dự một chút rồi nói: "Anh nghĩ xem, có nên nói việc Cư Cư biến mất cho Đàm Hạ hay không?"
Lục Cận Ngôn: "....."
Lục Cận Ngôn xoa đầu cậu, sau đó ngồi xuống cùng. Hắn bế cậu ngồi lên chân của mình, trò chuyện với cậu: "Có thể, nhưng mà em có phương thức liên lạc của anh ta sao?"
Dung Niên buồn bã lắc đầu.
Cậu không có, chắc có lẽ chỉ có mỗi mình Cư Cư là có phương thức liên lạc của Đàm Hạ.
"Không cần vội nói cho anh ta biết, đợi khi nào không liên lạc được với đối phương, đến lúc đó anh ta sẽ tự nghĩ cách tìm đến em."
Dung Niên gật đầu.
Nói xong chuyện của Cư Tử Dật, Dung Niên lại chuyển sang tài đề tài khác. Tóm lại, nói hết chuyện trên trời dưới đất, cũng tuyệt không nhắc tới bản thân mình.
Lục Cận Ngôn không ép buộc cậu, đợi đến khi cậu nói hết những thứ có thể nói, không thể tìm thấy chủ đề nào nữa thì mới thôi.
"Lục Cận Ngôn."
Dung Niên chui ra khỏi ngực hắn, chỉ về phía biển: "Em muốn ngâm nước."
Lục Cận Ngôn không từ chối, hắn đứng dậy dắt tay cậu: "Anh đi với em."
Hắn biết bơi nên ngâm cùng Dung Niên một lát không phải là chuyện khó.
Dung Niên tránh khỏi vòng tay hắn: "Không cần, em muốn ngâm một mình."
Nói xong, cậu xoay người chạy vào trong biển. Sau khi biến ra đuôi cá, cậu còn vươn cánh tay nhỏ nhắn ôm đuôi cá vào trong ngực.
Dáng vẻ kia nhìn là biết đang tìm cảm giác an toàn.
Lục Cận Ngôn bước vài bước đi tới, đứng cách cậu một khoảng không xa.
"Niên Niên, kéo thì giờ lâu như vậy, em sẵn sàng nói với anh chưa?"
Dung Niên ôm đuôi cá chìm vào trong nước, trong lòng bình tĩnh hơn phần nào.
Bàn tay nhỏ của cậu nắm vảy cá trên đuôi, Lục Cận Ngôn thấy vậy, hắn nhíu chặt hàng lông mày. Sợ cậu không cẩn thận nắm đứt vảy cá.
May thay, trước khi vảy cá bị nắm đứt, cuối cùng Dung Niên cũng ấp úng nói.
"Em, em muốn hỏi anh một câu."
Giọng nói nhỏ nhẹ của cậu không giấu nổi sự khẩn trương: "Anh có thích em bé không?"
Lục Cận Ngôn nghẹn họng, hắn cảm thấy đây là một câu hỏi chết người.
Hắn với cả Dung Niên đều là đàn ông, từ lúc thích Niên Niên, hắn cũng đã chuẩn bị trước việc không có con cái rồi.
Giờ Dung Niên lại hỏi hắn vấn đề này, chẳng lẽ cậu sợ hắn muốn có đời sau cho nên không yên tâm?
Nghĩ vậy, dục vọng sinh tồn của hắn lập tức bùng cháy: "Anh thích em, chỉ thích mình em thôi."
"Đối với anh, có em bé hay không cũng chẳng quan trọng." Giọng điệu Lục Cận Ngôn chân thành, thiếu mỗi giơ ngón tay lên trời để thề: "Niên Niên, anh cần em là đủ."
Lúm má ngọt ngào của Dung Niên cũng phải lộ ra trước màn tỏ tình này.
Cậu xoa xoa cái đuôi, cố nén tâm trạng mừng rỡ xuống. Hắng giọng rồi đi vào vấn đề chính.
"Bỏ vấn đề này qua một bên đi." Cậu nhấn mạnh: "Lúc này chúng đang nói tới em bé."
"Nếu bây giờ có một cục cưng, vậy anh sẽ thích nó chứ?"
——
Editor: hôm nay là ngày cuối cùng trong năm. Chúc mọi người có một một Tết dương vui vẻ, ấm áp, khoẻ mạnh bên gia đình.
Chương 80 là cột mốc đánh dấu hết năm 2021. Tuy mình edit còn kém, nhưng mọi người vẫn ủng hộ mình. Mình rất vui, hi vọng truyện sẽ hoàn vào 2022.:v Và nhân đây cũng sozy vì tui quá là lười:v
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nha:V♥️♥️♥️