Sau khi nhận ra sự thật này, ông nội đùng đùng đứng dậy.
"Lục Cận Ngôn, cậu, cậu----"
Ông nội nghĩ đến một vài chuyện xảy ra trong kỳ động dục, tức đến mức sắp xỉu ngay tại chỗ.
Ông quay trái nhìn phải, nhưng vẫn không thấy cây ba-toong mà ông đã ném trước đó đâu.
Thấy ông vô cùng tức giận, dì hai vội vàng kéo cánh tay ông rồi khuyên bảo: "Ba, trước hết đừng nổi giận, vẫn còn một số việc chúng ta còn chưa có hỏi."
Nghe thấy lời nhắc nhở này, ông nội đành đè lửa giận xuống.
Ông không hạ bậc thang, cũng không nói mấy lời vô nghĩa mà trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Lúc ngủ với Niên Niên, cậu có dùng biện pháp an toàn không?"
Lục Cận Ngôn: "......"
Lục Cận Ngôn hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ bị hỏi đến cái này, dù sao vấn đề này cũng quá nhạy cảm, nhìn kiểu gì cũng không giống chuyện người lớn có thể hỏi.
Nhưng ông nội với cả dì hai vẫn đang nhìn chằm chằm chờ đáp án của hắn, hơn nữa trông bọn họ như vậy, xem ra đáp án rất là quan trọng.
Lục Cận Ngôn không có cách nào lảng tránh được, đành cắn răng nói: "Thi thoảng, có dùng...."
Nhưng phần lớn thời gian là không.
Khi ở trên giường, Niên Niên không thích hắn dùng biện pháp an toàn, nói rằng không thoải mái.
Hơn nữa, chẳng những không dùng biện pháp an toàn. Lục Cận Ngôn vẫn còn nhớ như in, đồ vật của hắn luôn luôn để lại trong người Niên Niên, thậm chí nhóc con còn không cho hắn rửa sạch, nhất quyết đòi giữ lại.
Nghĩ đến đây, Lục Cận Ngôn chợt cảm thấy lạnh cả người.
Nhưng hắn không dám giấu diếm.
Đột nhiên ông nội với dì hai lôi vấn đề này ra, chắc chắn có liên quan đến cơ thể Niên Niên.
Tầm hiểu biết của hắn đối với nhân ngư vẫn còn quá ít, những lúc như này, đương nhiên không thể vì bị sợ ai đó mắng mà nói dối.
Ông nội nghe thấy câu trả lời này, ngay cả dì hai cũng chẳng thể giữ được ông.
"Gậy (chống lưng) của tôi đâu rồi! Tìm gậy của tôi rồi mang ra đây!"
Ông muốn đánh chết người ở dưới kia.
Tuy trong lòng dì hai cũng tức không chịu được, nhưng lúc này, cô vẫn nên giữ ông nội lại trước, tránh cho ông tức giận hại thân.
"Ông nội Dung, dì Dung, chuyện này có ảnh hưởng gì đến Niên Niên không?"
Lục Cận Ngôn thấy dáng vẻ hận không thể đánh chết hắn của ông nội, lập tức chắc chắn rằng việc này có liên quan đến cơ thể Niên Niên.
Dì hai liếc mắt lườm hắn một cái: "Cậu có biết Niên Niên vừa mới mười tám hay không?"
Ở trong mắt bọn họ, mười tám tuổi mới chỉ là một nhóc con mà thôi.
Nhưng nhờ họ Lục đang quỳ dưới kia ban tặng, nhóc con của bọn họ.... sợ là, sợ là còn có thêm em bé.
"Tôi biết." Lục Cận Ngôn đáp: "Dì hai, hai người yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với em ấy."
Dì hai không có tâm tình nghe mấy lời này, bây giờ cô với cả ông nội có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Lục tiên sinh."
Dì hai vẫn còn chút khách sáo, nói với hắn: "Chúng tôi muốn đưa Niên Niên đi kiểm tra cơ thể, mấy ngày tiếp theo đều sẽ ở dưới biển, ngài muốn chúng tôi đưa ngài ra khỏi đảo, hay ngài tự mình đi về?"
"Tôi không đi đâu hết". Lục Cận Ngôn trả lời: "Tôi sẽ ở lại đảo chờ Niên Niên trở về."
Ông nội hất râu định xù lông, nhưng dì lại tiếp tục ngăn cản.
"Ba, hiện giờ việc ưu tiên hàng đầu là dẫn Niên Niên đi gặp bác sĩ." Cô nhỏ giọng nhấn mạnh.
Nghĩ đến tình huống của nhóc con nhà mình, ông hừ lạnh một tiếng rồi cùng dì hai rời đi.
Trong phòng Dung Niên.
Bé con nằm trên sopha, cúi đầu nghe anh hai răn dạy.
Sau khi dạy dỗ một lúc lâu.
Dung Niên nhìn anh hai đang xoa xoa yết hầu, cậu vươn bàn tay nhỏ túm lấy ống tay áo của anh: "Anh hai, uống nước ạ."
Trong lòng Dung Trì mềm nhũn.
Anh ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn của em trai, anh không thể nào hiểu được vì sao em trai cứ nhất quyết đòi ở cạnh Lục Cận Ngôn.
Từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, Lục Cận Ngôn đã là đối thủ một mất một còn nhiều năm của anh, qua sự tiếp xúc và cảm nhận thì anh chắc chắn tên này không phải người tốt lành gì.
Dung Trì thực sự không thấy điểm tốt nào của đối phương để anh giao em trai mình cho hắn.
"Anh hai, Lục Cận Ngôn rất tốt."
Nghe thấy anh hai nói Lục Cận Ngôn sai, Dung Niên lập tức che chở bạn trai: "Anh ấy đối xử với em rất tốt."
"Tốt chỗ nào?"
"Anh nói anh ấy rất khó tính, nhưng đến tận bây giờ ảnh chưa từng nổi nóng với em, anh ấy luôn cực kỳ kiên nhẫn, bất kể chuyện gì cũng đều dỗ dành em, tóm lại là những chuyện liên quan đến em, anh ấy chưa từng tỏ ra mất kiên nhẫn."
"Anh nói anh ấy nhiều mưu lắm kế, nhưng mà anh hai, anh ấy không hề tính toán bất cứ thứ gì ở em."
"Là em tới tìm anh ấy trước, là em quyến rũ anh ấy, ngay từ đầu anh ấy đã cho em một cơ hội, còn định từ chối em."
Dung Niên đếm kỹ từng ưu điểm của Lục Cận Ngôn, đang đếm viền mắt bỗng ửng đỏ.
"Anh hai, em rất yêu Lục Cận Ngôn."
Dung Trì: "......."
Dung Trì chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của em trai mình, cũng chưa bao giờ thấy cậu kiên định nói yêu một người như vậy.
"Niên Niên."
Dưới ánh mắt của em trai yêu quý, những lời ngăn cấm đều bị nuốt ngược vào trong.
Nào là không hợp, tính cách không ổn, khác chủng tộc, tất cả những lý do này, Dung Trì không thể thốt ra thành lời.
Anh giang tay ôm em trai vào trong lồng ngực.
Khoảnh khắc ôm cậu, anh khẽ nhắm mắt nhận thua.
"Thật sự không muốn rời khỏi cậu ta?" Anh hỏi.
Dung Niên chẳng cần nghĩ đã lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn."
"Được rồi."
Dung Trì cậu ra, thở dài nói: "Anh sẽ không ngăn cản nữa."
Đây là lần đầu bé con thích một ai đó, mặc kệ kết cục ra sao, với tư cách là anh trai, anh sẽ luôn ở bên cậu.
Nghe thấy lời chấp thuận của anh hai, Dung Niên lại chui vào lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ úp vào cổ anh dùng sức cò cọ.
Làm nũng với anh tưạ như hồi còn nhỏ vậy: "Cảm ơn anh hai."
Dung Trì xoa đầu cậu, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không cần cảm ơn, em đúng là sinh ra để khắc anh mà."
Lần đầu tiên thấy đứa em trai mới ra đời này, Dung Trì đã hoàn toàn khác với những người anh khác, anh không ghen tị, không lo lắng em trai sẽ cướp đi tình yêu thương của mọi người.
Nhìn em trai bé nhỏ ôm đuôi cá phun bong bóng, tim Dung Trì mềm nhũn.
"Em trai mình vừa ngoan vừa đáng yêu." Dung Trì mới lên tiểu học thầm nghĩ: "Về sau, mình sẽ yêu thương em ấy, không để em ấy phải chịu một chút uất ức nào."
Sau này, chỉ vì anh mà em trai bé nhỏ của anh phải chịu sự đau đơn tột cùng, thậm chí, suýt chút nữa còn không thể cứu vãn được.
Dung Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn hạnh phúc của em trai, một lần nữa tự nói với bản thân.
Lần này, anh chắn chắn sẽ không để em trai phải chịu thêm uất ức nào nữa.
"Anh hai, anh nói xem, khi nào Lục Cận Ngôn mới về đây?"
Mới rời nhau một lúc, Dung Niên đã luôn miệng nhắc đến Lục Cận Ngôn.
Cậu nhìn chằm chằm cánh cửa, bắt đầu thả suy nghĩ trôi xa: "Em thấy trong tivi có cảnh người lớn muốn chia rẽ tình yêu của con cháu."
"Mấy người đó sẽ lấy ra một số tiền cực lớn rồi nói cút xa con tôi ra!"
"Anh hai." Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ, tò mò nhìn về phía Dung Trì: "Ông nội sẽ đưa tiền cho Lục Cận Ngôn để ảnh rời khỏi em ư?"
Khóe miệng Dung Trì giật giật: "Em xem mấy cái thứ linh tinh gì vậy."
"Nếu vứt tiền có thể làm cậu ta rời khỏi em, thì anh đã vứt từ sớm."
Căn bản là cái tên Lục Cận Ngôn này không thiếu tiền. Dung gia bọn họ có thì Lục gia lại càng không thiếu.
Cho nên, nếu muốn đè bẹp Lục Cận Ngôn thì rất khó tìm ra cách.
Qua một lúc lâu.
Cuối cùng cửa cũng có tiếng động.
Ánh mắt Dung Niên sáng lên, cậu ném gối ôm nhỏ hình cá khô xuống, dép lê cũng không rảnh xỏ vào chân, nhanh chóng chạy ra phía cửa.
"Lục Cận Ngôn, anh---"
Sau đó, câu anh về rồi bị nhét ngược lại vào trong cổ họng.
Dung Niên ngây ngốc nhìn ông nội với cả dì hai, giọng nói pha thêm chút mờ mịt: "Ông nội, Lục Cận Ngôn đâu ạ?"
"Lục Cận Ngôn bị ông ném xuống biển cho cá mập ăn rồi." Ông nội thuận miệng nói bừa.
Vẻ mặt ông bình tĩnh, thản nhiên phán một câu xanh rờn, nghe qua cứ như là thật, dọa cho Dung Niên ngây thơ khóc thành tiếng.
"Anh, anh hai."
Cậu chạy về túm áo Dung Trì, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng: "Đi tìm Lục Cận Ngôn, tìm Lục Cận Ngôn."
Dung Trì thấy cậu khóc dữ dội, anh luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu.
Nhưng trong lòng Dung Niên ngập tràn tuyệt vọng, chẳng thể tự lau nước mắt cho mình, thấy bé con khóc đứt cả hơi, cuối cùng Dung Trì không nhịn được phải hét lên: "Ông nội."
Ông nội cũng không ngờ rằng bé con lại sợ tới mức này, ông lập tức dịu mặt đi tới dỗ dành: "Không đút cho cá mập, ông nội lừa cháu thôi."
"Lục Cận Ngôn vẫn ổn, một ngón tay ông cũng chưa chạm vào cậu ta."
Dung Niên nước mắt lưng tròng: "Thật sao?"
"Thật!"
Ông nội hận không thể giơ hai ngón tay lên trời để thề, ánh mắt ông đặt trên bụng của Dung Niên, vẻ mặt phức tạp.
Chắc chắn lúc này Lục Cận Ngôn không thể di chuyển được.
Lại nhắc đến chuyện Niên Niên phải xuống biển để kiểm tra tình trạng sức khỏe, nhỡ, ngộ nhỡ tình huống ông đoán thật sự xảy ra.
Ông nội nghiến răng nghiến lợi nghĩ, nói không chừng tên họ Lục này còn có thể phụ bằng tử quý*.
* Phụ bằng tử quý: cha được hưởng ké phúc của con. Nguyên gốc là "Mẫu bằng tử quý" – mẹ phú quý nhờ vào con trai. Ý chỉ trong xã hội phong kiến xưa, vốn trọng nam khinh nữ, thì người phụ nữ nào sinh được con trai thường sẽ được coi trọng và có đãi ngộ tốt hơn.