Dung Niên một bên lên án suy nghĩ không đứng đắn của bạn tốt mình, một bên dẫn người đi tới chỗ anh hai hội họp.
Nơi dùng bữa là nhà ăn dì hai, ngay khi thấy hai người đến, Mặc Mặc liền lao ra.
"Anh Niên Niên, anh dễ thương quá đi mất!" Mặc Mặc ôm chân cậu, ngẩng đầu nhỏ lớn tiếng khen.
Dung Niên sửng sốt.
"Anh đáng yêu là sao?" Cậu hỏi.
Mặc Mặc cười khanh khách, dắt tay cậu đi vào trong.
"Anh nhìn nè!" Nhóc chỉ vào mấy tấm ảnh trên vách tường phòng ăn nhìn là biết vừa dán lên, cất giọng nói ngọt ngào: "Siêu dễ thương!"
Dung Niên: "....."
Trên mặt Dung Niên liền 囧.
"Dì hai, sao dì lại mang ảnh chụp khi còn bé của con ra?" Cậu nắm tay Mặc Mặc đi tới hỏi dì hai đang tràn đầy sức sống nói chuyện với Dung Trì.
Dì hai cười tủm tỉm: "Những tấm ảnh này đáng yêu biết bao nhiêu, với cả không phải một mình dì hai con làm đâu, mọi người trong nhà bắt tay nhau mang ra đó."
Phía sau tường phòng ăn còn treo đầy ảnh chụp Niên Niên ấu tể. Có tấm nhóc con mặt búng ra sữa, không thì nằm bò hoặc ngồi, chúng đều dễ thương như trong tranh vẽ.
Xét thấy lần này cả nhà tổ chức tiệc liên hoan, còn có cả bạn bè của Dung Niên cùng Mặc Mặc thuần con người. Cho nên bọn họ chỉ mang những tấm Niên Niên biến ra được chân thôi.
Còn mấy tấm ảnh Niên Niên ấu tể ôm đuôi cá vẫn nằm trong tay họ hàng, không có mang ra.
"Dì hai, con lớn rồi." Dung Niên nhìn những tấm ảnh ấy, cậu nhấn mạnh: "Giờ con không còn là ấu tể nữa!"
Dì hai nhéo mặt cậu, khiển trách: "Ai bảo không phải ấu tể, không phải chỉ mới trưởng thành thôi sao.
"Khi nào con có bạn đời, có em bé, thì lúc ấy mới thành người lớn."
Dung Niên nghẹn họng.
Nghĩ thầm con gái mới có thể sinh em bé, nhưng cậu lại không có bạn gái, chỉ có bạn trai thôi.
Cho nên, nhóc con này.... không thể sinh em bé được đâu.
"Niên Niên, qua đây ngồi đi."
Dung Trì thấy trên bàn đã dọn xong cơm, thầm nghĩ cậu ngồi lâu như vậy nên chắc cũng đói bụng rồi, vì vậy gọi cậu tới.
Dì hai nghe vậy cũng kéo cậu ngồi xuống.
Ngồi bên tay trái Dung Niên là dì hai siêu nhiệt tình, bên tay phải còn lại là Mặc Mặc với cái miệng ngọt như mật đang nói chuyện với người lớn.
Còn Cư Tử Dật thì ngồi bên cạnh Mặc Mặc.
"Anh Dung Trì." Cư Tử Dật thấy Mặc Mặc có Dung Niên gắp thức ăn cho, không nhịn được bèn quay đầu nhỏ giọng hỏi Dung Trì: "Sao người nhà anh ai cũng đẹp hết vậy?"
Mở to mắt nhìn kỹ, trên bàn cơm không có một người nào xấu.
Cũng không phải không có.
Cư Tử Dật cảm thấy mình bị những người này đè ép, xấu đến phát khóc.
Khoé miệng Dung Trì giật giật, hàm súc nói: "Ngoại trừ Niên Niên thì mọi người trong nhà nhìn như nhau thôi."
Tiếng khóc trong lòng Cư Tử Dật càng lớn hơn.
Thế mà là như nhau hả? Rõ ràng ai nấy đều là thịnh thế mỹ nhan!
Ngay cả dì hai mà Dung Niên hay gọi, nhìn qua trẻ đến mức không giống một người đứng tuổi dì.
"Niên Niên, chắc con chưa nhìn thấy phòng ngủ dì chuẩn bị đâu ha? Đợi lát nữa dì dẫn con đi." Một bên dì hai gắp đồ ăn ngon cho cậu, một bên hướng cậu nói.
Lần này Dung Niên ăn rất nhiệt tình, cậu định sẽ nếm tất cả mọi món, chờ sau khi ăn xong thì bảo dì hai làm món mà cậu thấy ngon nhất rồi mang về cho Lục Cận Ngôn.
Nghe dì hai nói vậy, cậu vội vàng lắc đầu: "Không cần phải dẫn đâu, con tìm được chỗ rồi ạ."
"Vừa nãy con với Cư Cư đi vào xem thử, phòng ở vô cùng tốt!" Cậu nói xong, còn không quên cảm ơn với dì hai.
Dì hai thấy cậu thích, biểu tình trên mặt càng thêm vui vẻ.
"Ngoại trừ trên đảo, chúng ta còn sắp xếp một phòng dưới biển cho con đó. Tối ngày hôm nay, cả nhà chúng ta sẽ xuống đáy biển ngủ." Khi nói những lời này, dì hai cố ý nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu.
Dung Niên không cần nghĩ đã từ chối, nhưng dì hai vẫn kiên trì: "Dưới đáy biển vui lắm luôn, đám nhân ngư từ lục địa khác cũng tới."
Ám chỉ rõ ràng cho Dung Niên biết đối tượng kết thân có thích hợp hay không.
"Dì hai, hôm nay con vừa ngồi máy bay vừa ngồi xe nên rất mệt." Cậu nhăn khuôn mặt nhỏ, không thẳng thừng từ chối nhưng ánh mắt lại hiện rõ ý định sau khi ăn xong thì trở về ngủ.
Dì hai thương cậu, nghe vậy cũng không nỡ ép buộc. Thay vào đó cô lại gọi Dung Trì.
"Trì Trì, chờ lát nữa ăn xong thì đi nơi này với dì."
Căn bản Dung Trì không biết trên đảo tổ chức một buổi kết thân càng không biết từ sau khi lên đảo đã có mấy nhóm họ hàng nhắm đến anh.
Anh gật đầu, giọng điệu thoải mái nói: "Vâng ạ."
Dì hai nhận được từ 'vâng' này, cô hài lòng nheo lại đôi mắt, tiếp tục gắp đồ ăn ngon cho Dung Niên.
Dùng bữa xong, Dung Niên sờ sờ bụng nhỏ no căng thành hình tròn, thoải mái nằm ườn ra sofa nghỉ ngơi một lát, rồi mới đi đóng gói thức ăn cho Lục Cận Ngôn.
"Niên Niên, vừa nãy con ăn khá nhiều mà? Giờ dì lại làm thêm liệu con có ăn hết không?" Dì hai có chút kinh ngạc nhìn cậu đi theo mình vào phòng bếp.
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên khẽ ửng hồng, vì miếng ăn, cậu không tiếc cõng nồi trên lưng: "Dạo gần đây con rất nhanh lại đói, tuy bây giờ ăn no nhưng lát nữa lại đói ngay."
"Dì hai, dì không cần phải làm quá nhiều đâu. Làm một chút là được, đợi lát nữa đói bụng con sẽ đun nóng lại rồi ăn."
Yêu cầu cậu đưa ra đương nhiên dì hai sẽ không từ chối.
"Được rồi, con ra bên ngoài chờ đi, dì làm cho con ngay đây."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu, còn chủ động ngẩng khuôn mặt nhỏ: "Dì hai, cho dì nhéo một lát nè."
Dì hai nhìn khuôn mặt nhỏ kia, cảm thấy tim gan như tan chảy.
Rửa tay sạch sẽ rồi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ kia. Dì hai lại lần nữa phát huy công lực, làm cho cậu năm sáu món xào, bỏ vào hộp giữ nhiệt.
"Xong, mang về ăn đi." Dì hai bỏ hộp cơm vào một cái túi, đưa cho cậu: "Đêm nay con không xuống biển ngủ, vậy ở một mình trên đảo có sợ không?"
"Không sợ!" Dung Niên trả lời vô cùng dứt khoát.
Dung Niên cảm thấy dì hai với anh trai ở lại trên đảo còn khiến cậu sợ hơn.
"Dì nói con nghe nè, dì thấy mấy nhân ngư vùng biển khác không tồi, tất cả đều xứng đối với anh hai con." Dì hai lén lút tám chuyện với cậu.
Dung Niên nghe vậy liền chau đôi mày nhỏ: "Dì hai, hiện tại chỉ lưu hành chế độ một vợ một chồng. Anh hai không thể ở bên cạnh mấy nhân ngư cùng một lúc đâu."
Dì hai bị chọc cười thành tiếng: "Yên tâm yên tâm, không phải dì hai muốn cho anh hai con lấy nhiều bạn đời, ý dì là để anh hai con chọn một nhân ngư hợp ý nhất trong nhóm nhân ngư đấy là được.
"Cả nhà chúng ta lâu rồi chưa có ấu tể nào được sinh ra. Con còn nhỏ nên chúng ta không sốt ruột cho lắm. Nhưng anh hai con phải nghĩ đến chuyện sinh ấu tể rồi."
Dung Niên cũng thích ấu tể.
Cậu hỏi: "Nếu trong buổi kết thân anh hai nhìn trúng nhân ngư nào đó, bọn họ sẽ sinh em bé luôn ạ?"
"Đúng vậy, chỉ cần năm nay anh con giải quyết xong chuyện bạn đời thì lúc này sang năm hẳn là sẽ có em bé đang yêu."
"Con muốn nhìn thấy em bé." Đôi mắt Dung Niên sáng lấp lánh: "Anh hai lớn lên đẹp như thế, chắc chắn em bé cũng sẽ đẹp."
"Đương nhiên. Đợi sau này Niên Niên có em bé thì nó cũng sẽ đáng yêu giống như con vậy."
Hai người nói chuyện một chốc rồi Dung Niên mới xách hộp cơm, cùng Cư Tử Dật và Mặc Mặc chào tạm biệt dì hai.
"Niên Niên, giờ vẫn chưa muộn lắm, tớ dẫn Mặc Mặc đi dạo quanh đảo, lát nữa tụi tớ quay về sau."
Đây là lần đầu đặt chân đến đây, Cư Tử Dật cũng muốn đi dạo xung quanh một lát, không muốn quay về phòng quá sớm.
Bởi trong phòng anh, cũng chẳng người nào chờ...
Lúc trước Dung Niên đã dẫn anh về một lần, sau khi chắc chắn rằng anh đã biết đường liền gật đầu đồng ý.
"Nhỡ cậu không tìm thấy đường về thì cứ lôi một người lại rồi hỏi là được." Dù biết anh nhớ đường nhưng Dung Niên vẫn dặn dò thêm một câu.
Cư Tử Dật "Ừ" một tiếng thật mạnh, tỏ vẻ mình đã biết.
Rất nhanh.
Dung Niên xách theo hộp cơm, từ từ chạy về chỗ ở.
Lục Cận Ngôn đang ngồi trong thư phòng, xử lý công việc trên cái laptop mà mình mang theo.
"Lạch cạch——-."
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Lục Cận Ngôn vốn đang chăm chú vào công việc lập tức ngoảnh đầu lại.
Nhìn thấy Dung Niên, khuôn mặt nãy còn nghiêm túc chợt dịu đi phần nào.
"Niên Niên." Hắn gọi một tiếng rồi đứng dậy đi về phía trước.
Dung Niên đặt thức ăn lên bàn trà, sau đó một bên mở hộp cơm một bên đưa cho hắn đôi đũa.
"Vẫn còn nóng đó, dì hai của em vừa mới làm xong. Trên bàn cơm, em thấy mấy món này ăn khá ngon cho nên bảo dì hai làm thêm lần nữa."
Đương lúc nói chuyện, Dung Niên đã mở hộp cơm xong, nhưng cậu lại không ăn mà ngồi xuống bàn trà, nhìn hắn ăn.
Sau khi Lục Cận Ngôn cầm lấy đôi đũa, hắn nếm thử mấy món ăn.
"Ừm, ngon lắm."
Đứng trước ánh mắt mong chờ của bé con, hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, giọng điệu vô cùng chân thành khen ngợi tay nghề dì hai.
Dung Niên nghe thấy hắn khen, quả nhiên trên khuôn mặt nhỏ liền lộ ra má lúm đồng tiền.
"Dì hai nấu ăn ngon lắm, sau này ngài muốn ăn cái gì, em sẽ lém đi tìm dì hai để làm."
Lục Cận Ngôn gật đầu, vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của bé con.
"Qua đây ăn một miếng."
Không chỉ bản thân ăn, Lục Cận Ngôn còn đút cho cậu mấy miếng.
Trên bàn cơm Dung Niên đã ăn no căng bụng, giờ thực sự không thể nhồi thêm được nữa. Nhưng đích thân bạn trai mình đút cho nên cậu không nỡ đẩy ra.
Vì vậy cậu buộc phải mở miệng nhận lấy những cái đút ngọt ngào.
Cơm ăn được một nửa, Dung Niên cũng gắng gượng đến nước mắt lưng tròng. Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn đột ngột vang lên.
Khi nghe thấy tiếng chuông vào giờ phút này, Dung Niên cảm thấy đây chính là âm thanh cứu rồi.
Nhưng Lục Cận Ngôn chỉ liếc mắt, sau khi nhìn thấy tên thì không định bắt máy.
Di động vang lên không dứt, như thể đang nói Lục Cận Ngôn mà không nhận thì ông đây cứ gọi.
"Lục Cận Ngôn, là anh họ ngài đấy."
Dung Niên thò đầu nhìn màn hình, sau đó vì không muốn bị đút nữa nên cậu vươn bàn tay nhỏ cầm lấy chiếc điện thoại, định nhờ vào nó để cứu giúp cái dạ dày đáng thương của mình.
Sau khi Lục Đinh Diệp gọi mấy cuộc mà không ai bắt máy, y chuyển sang gọi qua Wechat.
Tin nhắn và cuộc gọi trên Wechat thi nhau oanh tạc.
Dung Niên cầm điện thoại, thấy Lục Cận Ngôn chẳng có động tĩnh gì, cậu không nhịn được bèn nghiêng đầu nhỏ hỏi hắn: "Y gọi cũng khá lâu rồi, ngài thật sự không nhận sao?"
Lục Cận Ngôn khẽ nhíu mày, có vẻ rất ghét những cuộc điện thoại này. Nhưng Lục Đinh Diệp cứ gọi cho hắn như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó.
Hắn suy nghĩ vài giây, cảm thấy dù Lục Đinh Diệp có bị làm sao thì cũng chẳng chết được.
Bởi vì sau ngần ấy năm đối phó, ngay cả bản thân hắn còn chẳng thể động tới vị chủ nhân này huống chi là người khác.
Nghĩ kỹ vấn đề này xong, hắn bình tĩnh nói với Dung Niên: "Không cần bắt máy, chỉ cần trả lời tin nhắn Wechat, bảo rằng anh không có thời gian chơi đùa với y."
Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng lúc cúi đầu nhìn màn hình lại thấy điện thoại hiện mật mã, nếu không mở khoá thì không có cách nào vào app Wechat được.
"Lục Cận Ngôn, mật khẩu là gì?" Cậu hỏi.
Lục Cận Ngôn không cần nghĩ đã nói: "Lần đầu tiên em chủ động tới tìm anh."
Nói cách khác, đấy cũng là lần đầu tiên của hắn với Dung Niên.
Ngày đặc biệt như vậy, Lục Cận Ngôn vô cùng khắc ghi. Lúc ấy Dung Niên ngủ với hắn xong liền rời đi, trước khi đi còn cúi đầu chào mình.
Làm cho Lục Cận Ngôn tưởng Dung Niên nói lời từ biệt lễ phép như vậy có khi là muốn rời khỏi hắn.
Vậy thì lần quan hệ ấy, đối với Lục Cận Ngôn mà nói đó chính là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời hắn được 'ăn thịt'....
Cả đời chỉ có một lần, không chỉ dừng lại ở ngày, tất cả mọi chi tiết hắn gần như là khắc sâu trong đầu.
"Lần đầu tiên em tìm ngài là ngày...."
Ngày cậu chủ động đi tìm Lục Cận Ngôn là ngày nào nhỉ?
Lục Cận Ngôn vốn đang ăn cơm chợt thấy biểu tình ngốc nghếch của cậu, trong lòng hắn đột nhiên căng thẳng, cơm ăn không vô nữa.
"Niên Niên, không phải em quên ngày hôm ấy rồi đấy chứ?"