Muốn nhìn thấy em trai của em không?"
Tin nhắn hiện lên trên màn hình di động, Dung Trì đang đứng chờ ở đại sảnh thấy vậy lập tức bùng nổ
Đệt.
Anh quay người, bước vài bước tới chỗ mấy tên ăn mặc giản dị ít gây chú ý cách đó không xa, nhưng mỗi một người đều là những tay cao thủ đánh nhau.
"Có phải mấy người bị bại lộ rồi hay không?" Anh gằn giọng hỏi.
Trên mặt đám người kia ngập tràn vẻ khó hiểu: "Không hề, sau khi nhận nhiệm vụ của ngài, chúng tôi chưa từng nói cho ai hết."
Dung Trì nhìn bao tải gậy gộc bọn họ chuẩn bị, trong lòng càng bực bội hơn.
Nếu như không bị lộ, thì tại sao tên họ Lục kia có thể khống chế được em trai yêu quý của anh.
"Ông chủ."
Tên cầm đầu đổ mồ hôi hột, cẩn thận nói: "Bọn tôi thật sự không bị bại lộ mà, đừng thay người khác được không ạ?"
Lời này vừa nói ra, Dung Trì lập tức bình tĩnh lại.
Không lâu sau.
Dung Niên một tay nắm Mặc Mặc, một tay nắm Lục Cận Ngôn, di động trong túi đột nhiên vang lên. Cậu nhìn Mặc Mặc, rồi lại quay ra nhìn Lục Cận Ngôn. Hai người vẫn tiếp tục cầm tay cậu, không ai buông ra cả.
Dung Niên: "..."
Dung Niên rối rắm nói: "Hai người bỏ tay em ra đi." Cậu muốn nghe điện thoại.
Lục Cận Ngôn có vẻ không nghe thấy, chỉ cầm tay cậu chặt hơn thôi, sau đó quay đầu nói chuyện với Lục Đinh Diệp.
Niên Niên là của hắn.
Người nên buông tay phải là thằng nhóc kia, hắn còn lâu mới buông.
"Anh, vừa rồi anh nhắn tin cho ai?"
Lục Cận Ngôn liếc thấy biểu cảm khi y gửi tin nhắn, trông giống hệt những lúc định tính kế mình.
Đúng thật là Lục Đinh Diệp định cho người em họ này ăn cám.
Chỉ cần gọi Dung Trì đến đây để nhìn Dung Niên bị em họ y ăn sạch.
Chậc.
Y chắc chắn, lửa giận của Dung Trì sẽ đổ hết lên đầu người em họ nhà y.
Đến lúc trút giận xong, sẽ không còn tinh lực để quấy rầy y nữa.
"Anh nhắn tin với ai cũng phải báo cáo cho chú biết à?" Lục Đinh Diệp hỏi ngược lại.
Lục Cận Ngôn cầm chặt tay Dung Niên, cười nhạt nói: "Chắc là anh quên rồi nhỉ, lần trước anh cũng bày ra biểu tình y hệt như vừa nãy, ngoảnh đi ngoảnh lại đã hại tôi bị người anh trêu chọc tìm tới cửa, nếu không phải lúc đó tôi mang theo người, anh à, có khi số người bị gãy chân ở nhà họ Lục không chỉ dừng lại một đâu ha."
Dung Niên đang đứng bên cạnh khuyên Mặc Mặc buông tay: "?"
Sao cơ?
Cậu trợn tròn mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lục Đinh Diệp: "Anh, anh để cho tên khác đánh Lục Cận Ngôn?!"
Biểu tình Lục Đinh Diệp không chút hoang mang, bình tĩnh nói: " Dung Niên bé nhỏ, đừng vội vàng thương xót nó."
"Nó bị người khác gây khó dễ, ngày hôm sau, trong lúc anh đang giải phẫu hai chân, nó còn bảo người ta tiêm ít thuốc mê cho anh thôi."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngây ngốc.
Anh họ hại em mình bị tẩn.
Em họ lại không tiêm thuốc mê cho anh khi đang tiến hành phẫu thuật.....
Lông mày cậu xoắn chặt, cúi xuống dỗ dành Mặc Mặc, sau khi gỡ tay Mặc Mặc ra, liền nhón chân thì thầm vào tai Lục Cận Ngôn: "Hai người là anh em ruột thật sao?
Cậu và Dung Trì sẽ không làm những chuyện như vậy.
Dung Trì rất thương cậu, cậu cũng vô cùng yêu anh hai.
Lục Cận Ngôn lập tức bị dáng vẻ nghiêm túc dò hỏi của cậu chọc trúng điểm manh.
"Là anh em ruột." Hắn nói.
Hai người cách nhau rất gần, Lục Cận Ngôn không nhịn được cúi xuống hôn trán cậu, giọng điệu ôn nhu khác hẳn khi nói chuyện với Lục Đinh Diệp.
"Niên Niên, em cảm thấy tôi rất ác độc sao?"
Lục Cận Ngôn cũng sợ mình doạ bé con chứ, hắn định sẽ giải thích rằng mình giảm bớt liều thuốc mê là bởi vì Lục Đinh Diệp bị dị ứng nó.
Tất nhiên, Lục Cận Ngôn có thể đổi sang thuốc gây tê, nhưng biết sao được, tất cả mọi loại thuốc gây tê đều đã "Dùng hết rồi."
Chính xác, mọi thứ trùng hợp như vậy đấy.
Lời giải thích còn chưa kịp nói ra, Dung Niên đã ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc lắc đầu với hắn.
"Không ác."
Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ lên, vô cùng thiên vị người của mình: "Là anh họ chơi xấu trước."
Lục Cận Ngôn của cậu luôn là người vô tội nhất!
Lục Cận Ngôn bình tĩnh nhìn cậu, thấy trong mắt bé con không có lấy nửa tia giả dối, hắn lập tức cong môi.
Hai người hết thơm trán rồi lại thì thầm to nhỏ, Lục Đinh Diệp ngồi trên xe lăn, lệ ý trong mắt càng thêm nồng đậm.
Bị xem nhẹ nên trên khuôn mặt bánh bao của Mặc Mặc cùng tràn ngập vẻ không vui.
"Anh Niên Niên." Mặc Mặc có ý đồ tranh sủng với Lục Cận Ngôn: "Anh không thích em nữa ạ? Tại sao lại không nhìn em chứ!"
"Có nhìn mà." Dung Niên bị Mặc Mặc kéo góc áo, vội vàng nhìn cậu.
"Anh Niên Niên, em muốn về nhà."
Nơi này có chú ngồi xe lăn, còn cả chú cao lớn đẹp trai kia nữa, hấp dẫn hết lực chú ý của anh Niên Niên rồi.
Mặc Mặc quyết định đầu tiên phải bảo anh Niên Niên đưa nhóc về nhà, như vậy sẽ không một ai có thể tranh giành với nhóc.
"Anh, tôi đi trước đây."
Lục Cận Ngôn nghe Mặc Mặc nói muốn rời đi, vì vậy quyết định đưa hai người họ trở về.
Đối với Dung Niên mà nói, sân bay không phải là nơi tốt đẹp gì, do vậy không nên nán lại đây quá lâu.
"Niên Niên, đi thôi."
Hắn nắm chặt tay Dung Niên, dắt cậu đi ra ngoài. Mặc Mặc khoác hai cái balo to trên lưng cũng vội vã níu góc áo Dung Niên theo sau.
Nhưng Dung Niên thật sự không thể cầm tay hắn, bởi vì anh hai gọi điện thoại tới cho cậu.
"Anh hai, em đang ở sân bay."
"Đón Mặc Mặc."
"Ừm... chỉ có em và Mặc Mặc thôi."
Câu trả lời này pha chút chột dạ.
"Dạ??? Anh ở cửa?!"
Bước chân Dung Niên đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, hai mắt láo liên nhìn xung quanh một vòng.
Đầu bên kia điện thoại, Dung Trì dặn dòn cậu: "Ra ngoài là sẽ thấy xe của anh, em cùng Mặc Mặc đứng cạnh xe chờ anh một lúc, anh có chút việc cần phải xử lý.
Vừa dứt lời, Dung Trì lập tức cúp máy.
Còn Dung Niên thì vội vã tránh khỏi cái nắm tay của Lục Cận Ngôn, khuôn mặt nhỏ bị doạ đến mức trắng bệch.
"Lục Cận Ngôn, anh hai em tới!"
Lục Cận Ngôn nghe vậy, nhớ lại biểu cảm khi Lục Đinh Diệp gửi tin nhắn, hắn lập tức hiểu rõ.
Hắn nheo mắt lại, dỗ dành Dung Niên đang hoảng loạn: "Không sao đâu, chúng ta tránh xa cậu ta là được."
Vừa nãy lúc Dung Niên nói chuyện qua điện thoại, hắn có nghe được bảy tám phần. Cho nên lúc này không hề hoảng hốt.
Quang minh chính đại cầm lấy tay bé con lần nữa, hắn bình tĩnh nói: "Yên tâm, anh hai em không phải đến vì chúng ta đâu."
Hắn dẫn Dung Niên với cả Mặc Mặc đến xe Dung Trì.
Quả nhiên, ở đó không thấy bóng dáng Dung Trì đâu.
"Đứng đây chờ một lát, có lẽ không lâu sau anh hai em sẽ trở về."
Lục Cận Ngôn xoa xoa tóc cậu, đáy mắt lộ ra ý cười: "Tối tôi lại tới tìm em, có đồ vật thú vị muốn cho em xem đó."
"Dạ?"
Dung Niên bỗng sững sờ: "Cái gì vậy?"
"Tối em sẽ biết."
Ỷ việc Dung Trì không ở trên xe, Lục Cận Ngôn to gan lớn mật, đứng ngay trước ô tô hôn lên khuôn mặt nhỏ của Dung Niên, dỗ cậu: "Em cả Mặc Mặc phải ngoan ngoãn đấy, đừng chạy lung tung.
Dung Niên đỏ mặt gật đầu.
Mặc Mặc vẫn còn ở đây đó, sao Lục Cận Ngôn lại hôn cậu vậy chứ.
Để hai người họ đứng bên cạnh xe, Lục Cận Ngôn quay lại sân bay, hơn nữa còn cầm điện thoại lên để mở ứng dụng ghi hình.
Lối ra vào, Lục Đinh Diệp vẫn ngồi một chỗ từ nãy, y nhíu mày.
Sao Dung Trì hành động chậm vậy?
Rốt cuộc người bị gãy chân là y, hay là tên nhóc ngu ngốc ấy?
Cùng lúc, vị trí khuất ánh sáng cách đó không xa.
"Thấy rõ người trong ảnh chưa? Chờ lát nữa chớp thời cơ anh ta lơ đãng, chụp bao tải lên đầu anh ta, rồi đánh mạnh vào!"
"Vừa rồi còn đem em trai của tôi ra doạ tôi, đá thêm thêm nhiều hơn hai cái nữa cho tôi."
"Được, chúng tôi có mang theo bao rồi."
Người nào đó xách gậy cầm bao, vẻ mặt dữ dằn.
Không lâu sau.
Lục Đinh Diệp ngồi trên xe lăn, bên cạnh không có lấy một người, tự mình ấn cái nút điều khiển trên xe, từ từ di chuyển.
Có vẻ như là y không phát hiện nguy hiểm, nên trên mặt chẳng hề xuất hiện chút bất an nào.
Đi thẳng đến một ngã rẽ không người. Tiếng bước chân dồn dập bỗng vang lên, ngay sau đó, cả hai đầu ra lập tức bị người lấp kín.
Bao tải, gậy gộc.
Những thứ này hiện ra trước mắt, ấy vậy mà khoé môi Lục Đinh Diệp lại hiện ra một nụ cười.
"Dung Trì đâu?"
"Cách chúng ta xa không?"
Tâm trạng y có vẻ khá tốt.
Mấy tên đàn ông cao lớn nhận tiền làm việc nên chẳng rảnh nhiều lời với y, bọn họ cho người đứng canh ở ngã rẽ, trong một khoảng thời gian sẽ không để ai bén mảng lại gần.
"Chúng ta không quen người tên Dung Trì."
Đám người vác gậy rất có đạo đức nghề nghiệp mà gạt thân chủ sang một bên: "Đơn giản là bọn này nhìn mày không hợp mắt thôi! Anh em đâu, đánh hắn!"
"Một, hai, ba, bốn ——-chậc, dạo này Dung gia gặp khó khăn về tài chính à."
Thuê được mỗi bốn tên phế vật.
m thanh gậy gộc chạm vào da thịt vang lên, còn có những tiếng kêu nghẹn ngào xen chút kinh hãi, không thể tin được....
Không biết qua bao lâu.
Bao tải cùng gậy sắt nằm rải rác trên mặt đất, bốn tên cao to nãy vẫn còn vô cùng hùng hổ giờ đây nằm la liệt trên sàn nhà, trên mặt thì đau đến mức cắt không còn một giọt máu.
Lục Đinh Diệp ung dung đắp lại chiếc thảm lên đùi, rồi từ trong túi lấy ra một cái thẻ.
"Cùng lắm thì mấy người bị gãy mấy cái xương thôi, không nghiêm trọng lắm đâu."
Y ném thẻ lên người bọn họ: "Cầm đi chữa thương này."
Cái thẻ rơi trúng người đàn ông, ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chân y.
Lục Đinh Diệp cười nhạt, mấy người nằm trên mặt đất trông nụ cười ấy chẳng khác gì ác quỷ.
"Suỵt."
Y làm động tác im lặng, sau đó lấy ra một con dao cực sắc, cắt vào mu bàn tay, dùng máu để làm dơ quần áo. Một bên khác, giọng điệu tuỳ ý nói: "Từ giờ trở đi, nếu các người mà thấy mặt Dung Trì, hay nói với em ấy dù chỉ một chữ, vậy thì tấm thẻ tôi vừa ném cho mấy người chính là tấm thẻ tiễn các người lên đường."
Máu không chỉ làm bẩn quần áo, mà còn làm mắt bọn họ nhiễm hồng.
Cơ thể bọn họ run rẩy kịch liệt, nhặt tấm thẻ lên rồi quay người, kẻ nọ đỡ tên kia chạy khuất dạng.
Lục Cận Ngôn đang cầm điện thoại quay video: "..."
Cười.
Quá tốt, hắn lại bắt được một cái bím tóc của đối phương.*
*Nắm được điểm yếu. Hay còn gọi là gót chân A-sin: một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người.
Cất chứng cứ đi, tâm trạng Lục Cận Ngôn vui vẻ rời khỏi sân bay.
Còn phía sau, Dung Trì ngỡ rằng Lục Định Diệp bị đánh thành đầu heo rồi, nên anh mới chịu xuất hiện.
Anh giả vờ khiếp sợ nhưng không mất đi bộ dáng chín chắn, "tình cờ gặp được" Lục Đinh Diệp cả người toàn máu: "Eo ôi, họ Lục, sao anh lại thảm đến mức này vậy?"
Đoạn ngã rẽ, hai người mấy năm chưa gặp không biết đang nói cái gì.
Còn bên cạnh xe hơi.
Dung Niên ngồi xổm ven đường, cậu cảm thấy mình sắp ngồi sắp thành nấm luôn rồi.
"Anh Niên Niên, vừa nãy chú kia thơm anh."
Bàn tay đang cầm cành cây vẽ đồ thị tuyến tính* chợt khựng lại.
*Đồ thị
Cậu nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của Mặc Mặc, nhanh chóng tẩy não đối phương: "Đấy là nụ hôn tượng trưng cho tình bạn, rất chi là bình thường, lát nữa em không được nói cho anh hai anh biết đâu đấy.
Mặc Mặc: "...."
Mặc Mặc trưng vẻ mặt anh đang lừa trẻ con đấy à, nói: "Bạn bè không hôn nhau như vậy, chỉ có người yêu mới được phép hôn như thế."
"Anh Niên Niên." Mặc Mặc nhìn cậu, thở dài như người lớn: "Anh đừng hòng lừa em."
"Anh cùng người chú kia, chắc chắn là đang yêu nhau."
Nhóc dùng giọng điệu như người từng trải: "Lúc ở nhà trẻ em đã có ba cô bạn gái rồi, anh không lừa được em đâu."
Ba, ba người?!
Đáy mắt Dung Niên tràn ngập vẻ phức tạp pha lẫn khiếp sợ.
Lịch sử tình cảm của lũ trẻ con bây giờ đều phong phú như vậy à?
Không chỉ am hiểu sâu sắc về chuyện tình cảm, Mặc Mặc cũng khá có nhiều kinh nghiệm về hoạt động khác.
"Đúng rồi anh Niên Niên, để em kể cho anh một chuyện nha."
"Chuyện gì?"
Dung Niên vẫn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ về lịch sử tình cảm của lũ nhóc con, mơ màng hỏi.
Mặc Mặc chỉ chỉ cái xe bên cạnh bọn họ: "Vừa rồi hai người hôn nhau ngay trước cửa xe."
"Mà bình thường trên mỗi chiếc đều gắn camera hành trình, em cùng bạn gái thứ nhất bị bố bạn ấy bắt quả tang bởi nó đó, hôm sau bố bạn ấy đến tận nhà trẻ để chặn em."
Vì vậy, mối tình đầu của bạn nhỏ Mặc Mặc bị bóp chết từ trong trứng nước, thật buồn biết bao.
"Camera hành trình?"
"Đúng vậy."
Có vẻ Dung Trì chỉ đỗ xe tạm một lúc nên vẫn chưa tắt camera hành trình.
Dung Niên đâu có nhớ cái camera hành trình gì đâu, bị người ta nhắc nhở như vậy, cậu lập tức đứng dậy, vịn cửa sổ để nhìn vào bên trong.
Đang tìm xem camera hành trình đặt ở đâu, bỗng nhiên lưng cậu bị ai đó vỗ một cái.
"Niên Niên, làm gì vậy?"
Dung Trì đi tới đằng sau cậu, đột nhiên cất tiếng hỏi.
Dung Niên bị doạ sợ, quay đầu mới phát hiện hoá ra là anh hai.
Nhưng cái này còn đáng sợ hơn so với việc bị người lạ vỗ vào lưng đó!?