Lục Cận Ngôn nhớ lại tình cảnh khi Dung Niên phóng vào, rồi suy đoán một chút vị trí camera.
"Đừng lo, từ góc độ này chưa chắc họ đã nhìn thấy." Hắn xoa tóc Dung Niên, nhẹ nhàng nói.
Tuy không nhìn thấy rõ, nhưng chưa chắc đã không thấy gì hết.
Dung Niên cúi cúi đầu nhỏ, âm thanh rầu rĩ nói: "Thực xin lỗi, đáng lẽ ra lúc vào em nên gõ cửa trước."
Lục Cận Ngôn nghe vậy, không thèm quan tâm trả lời: "Không cần phải xin lỗi, tất cả mọi ngóc ngách trong cái nhà này, chỉ cần em muốn thì đều có thể đi vào."
Đừng nói là không gõ cửa, chỉ cần Dung Niên cảm thấy ở đây vui vẻ, bảo Lục Cận Ngôn phá hết cửa phòng hắn cũng làm."
"Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn cơm chiều."
Đầu bếp trong nhà đều đạt trình độ đỉnh cấp, tuy Lục Cận Ngôn không phải là người miệng lưỡi chi dục*, nhưng nếu hắn đã có khả năng đưa đời sống mình lên tốt nhất, thì không việc gì hắn phải làm khổ chính mình cả.
*Miệng lưỡi chi dục: miệng lưỡi khó chiều
Có đồ ăn ngon lấp đầy bụng, tâm trạng cũng theo đó khá hơn.
Dung Niên ăn nốt cái bánh kem dâu tây cuối cùng bé như lòng bàn tay của đầu bếp tráng miệng làm, cậu vươn tay vỗ vỗ cái bụng xòn xoe, nghe âm thanh "bộp, bộp" phát ra từ chính bụng mình, đôi mắt xinh đẹp của cậu cong thành hình trăng non: "Lục Cận Ngôn! Ngài nhìn bụng của em xem, trông có giống quả dưa hấu không?"
Một bên hỏi, một bên vỗ thêm hai phát nữa, vỗ xong còn nghiêm túc tự đánh giá: " Quả dưa hấu đã chín được tám chín phần."
Lục Cận Ngôn nghe vậy nhướng mày, cố ý nâng cao cái dĩa bít tết vừa cắt xong, hỏi cậu: " Nếu đã chín tám chín phần, vậy thì có cho tôi cắn một miếng không?"
Dung Niên hào phóng vén áo lên thật cao, có ý định mời Lục Cận Ngôn cắn.
Vừa cúi đầu xuống, oa, bụng cậu như vậy là do những dấu hôn.
Những dấu vết mờ ám đó bất ngờ rơi vào mắt Lục Cận Ngôn, làm người đàn ông đang ngồi yết hầu xoắn chặt.
"Khụ."
Lục Cận Ngôn dời ánh mắt, không dám nhìn lại lần hai.
Mỗi lần đều là Dung Niên chủ động lột áo Lục Cận Ngôn nên trong việc này lá gan của cậu luôn rất lớn.
Có lẽ do đi theo Lục Cận Ngôn nên bị nhiễm hành động thường xuyên ngượng ngùng của hắn, hiếm thấy cậu ngoan ngoan đưa tay lên kéo áo xuống.
Ăn cơm xong, ngoài trời cũng đã tối mịt.
Thời gian Dung Niên rời khỏi nhà không sai lắm là gần một ngày.
Vừa rồi Cư Tử Dật nhắn tin qua WeChat, bảo lúc nãy nhận được cuộc gọi từ Dung Trì.
Ở trong điện thoại, anh vô cùng trượng nghĩa nói với Dung Trì rằng Dung Niên đang ở chỗ anh, cậu muốn trở về muộn một chút.
Bởi vì ép buộc Dung Niên đi xem mắt nên trong lòng Dung Trì vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Cho nên, sau khi Dung Niên đi xem mắt xong không về nhà ngay mà lại đến nhà Cư Tử Dật, anh không hề ngoài ý muốn chút nào, chỉ dặn dò đến tối đưa Dung Niên về, ngược lại không nói thêm cái gì nữa.
"Niên Niên! Để tôi đưa em về."
Lục Cận Ngôn nhìn Dung Niên cúi đầu nhắn tin với Cư Tư Dật, tuy rằng hắn rất tiếc nhưng hắn vẫn biết rõ mình không có khả năng giữ cậu ở lại.
Dung Niên đóng khung đối thoại của cậu và Cư Tử Dật rồi đứng lên.
Trên người cậu đang mặc một bộ quần áo mới tinh, lúc sắp chuẩn bị ăn cơm, là Lục Cận Ngôn gọi người mua cho cậu.
Tuy rằng là của người khác mua, nhưng là người đó đến tiệm rồi chụp lại đống quần áo cho Lục Cận Ngôn để hắn tự mình chọn.
Ánh mắt hắn rất tốt, căn số đo cho Dung Niên vô cùng chuẩn.
Vì vậy lúc mua về, Dung Niên mặc lên trông đẹp như hắn mong đợi.
"Lục Cận Ngôn! Ngài đưa em đến trung tâm thành phố là được rồi."
Dung Niên đứng dậy rồi túm lấy áo hắn, cả hai sóng vai cùng đi: "Cư Cư sẽ ở đó chờ em."
Lục Cận Ngôn "Ừ!" một tiếng.
Không lâu sau, xe di chuyển đến trung tâm thành phố.
Lúc Dung Niên xuống xe, trong đầu cậu lại hiện lên những điều được viết trong bách khoa toàn thư sinh lý của người cá...
Cậu muốn tìm cơ hội, mỗi ngày phải thân mật được với Lục Cận Ngôn.
"Lục Cận Ngôn! Ngay mai bọn em phải thi cuối kỳ rồi!" Dung Niên lơ đãng thốt ra một câu.
Lục Cận Ngôn không hiểu ý của cậu, chỉ nhìn chằm chằm Dung Niên, ý chờ cậu tiếp tục nói.
Dung Niên lặng lẽ nắm chặt bàn tay, thử thăm dò: "Chờ thi xong, bọn em sẽ được nghỉ hè."
Lục Cận Ngôn vẫn như cũ không hiểu ám chỉ của cậu.
Dung Niên vẫn không ngừng cố gắng: " Lúc đó! Công ti của ngài có tuyển thực tập sinh không?"
Lục Cận Ngôn: "...."
Tuyển thì có tuyển.
Nhưng về phương diện hoá học với vật lý, hắn sợ không có cách nào tuyển được.
Đối diện với ánh mắt sáng như sao của Dung Niên, Lục Cận Ngôn cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của cậu.
Hoá ra bé con định đi làm trong kì nghỉ hè.
"Niên Niên!" Lục Cận Ngôn vô tình phá vỡ kế hoạch của Dung Niên: " Cho dù công ti bọn tôi có nhận người đi chăng nữa thì... anh của em, chưa chắc đã cho phép em tới nơi của tôi làm việc."
Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, không hé răng.
Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, hắn duỗi tay xoa xoa đầu cậu.
"Về sau, nếu muốn gặp tôi, em có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi bất cứ lúc nào cũng được."
"Ngài chắc chắn sẽ tới sao?"
"Đúng vậy!" Lục Cận Ngôn hứa hẹn nói: "Chắc chắn sẽ tới."
"Vậy được rồi!"
Trong lòng Dung Niên được an ủi đôi chút, hơn nữa trong đầu cậu không khỏi cảm thán, quả nhiên...
Trên mạng nói không sai.
Sau khi hai người ngủ với nhau xong, sẽ không còn giống ban đầu nữa.
Ít nhất thì sẽ quan quan tâm đối phương nhiều hơn, còn săn sóc nữa.
Nhìn Lục Cận Ngôn đang quan tâm mình, Dung Niên nắm chặt bàn tay, thầm nghĩ nhất định phải giữ Lục Cận Ngôn ở lại bên cạnh bằng được.
"Lục Cận Ngôn, em đi đây! Gặp lại sau."
Cư Tử Dật đang ngồi trong xe của anh, dùng sức bấm còi, Dung Niên lo rằng bây giờ cậu mà không qua đó thì chắc anh sẽ bấm tới rút cả gân tay.
Lục Cận Ngôn nhìn cậu bước lên xe, mãi đến khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt hắn thì hắn mới quay xe trở về.
"Niên Niên."
Trên đường đi, Cư Tử Dật nhìn khuôn mặt trương lên vì quá thoả mãn của Dùn Niên, anh vô cũng sầu não: "Cậu thực sự không nghĩ tới việc đổi người khác sao?"
Lục Cận Ngôn là ai chứ.
Chưa nói đến việc hắn là đối thủ một mất một còn của Dung Trì, chỉ riêng bản thân Lục Cận Ngôn thôi cũng đã...
Mấy năm Lục Cận Ngôn cầm quyền Lục thị, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn ông nội của hắn năm đó, cứ cho là Dung Trì sẽ đồng ý đi chăng nữa thì ở trong tay Lục Cận Ngôn, chưa chắc đã sống tốt phần nào.
Dung Niên thì khỏi phải nói, cậu không thể cùng người lạ tiếp xúc, lại còn là mầm non mắc chứng sợ xã hội cấp mười(tác giả nói thế thật)
Cậu căn bản không thể chịu được sự dày vò của Lục Cận Ngôn a.
"Cư Cư! Thật ra Lục Cận Ngôn rất tốt." Dung Niên ý định xoay chuyển suy nghĩ của bạn tốt về Lục Cận Ngôn.
Nhưng kết quả không được lý tưởng cho lắm.
Cư Cư Dật bị Dung Trì tẩy não rất nhiều năm, đã sớm bị tẩy sạch hoàn toàn.
Cho nên bây giờ muốn tẩy trắng hình tượng Lục Cận Ngôn trước mặt anh, quả thực đây là một sự khó khăn vô cùng lớn.
Mắt thấy sắp về đến nhà, Dung Niên cúi đầu hì hục chủ động nhắn tin cho Mộ Lương - người buổi sáng đi kết thân với mình.
"Anh hai tôi có gọi điện cho anh không?"
"Có gọi! Cậu ấy hỏi tôi tình huống cuộc hẹn, cái gì tôi cũng chưa nói."
Dung Niên nhìn câu cuối, cậu mới thở phào ra một hơi.
Mộ Lương tiếp tục gửi thêm mấy tin nhắn.
"Thật xin lỗi! Ở trên bàn cơm tôi chỉ định trêu cậu thôi, tôi không có ý định ép cậu uống rượu đâu."
"Để biểu đạt sự xin lỗi, cậu cho phép tôi tặng cậu một món quà nhé."
Dung Niên không cần nghĩ đã cự tuyệt: "Không cần quà, rượu là tự tôi gọi, tự tôi uống, không trách anh."
Gửi xong, Dung Niên không cho đối phương có cơ hội, một phát từ chối đúng trọng điểm—-
"Hôm nay chúng ta đã gặp mặt qua, tôi một chút cũng không giống loại hình anh thích, cho nên, chúc anh sớm tìm được người phù hợp."
Từ chối xong, Dung Niên còn tự cho mình là người tốt bụng, gửi cho đối phương một cái biểu tượng cảm xúc, coi như là chúc phúc cho anh.
Biểu tượng cảm xúc này có hình khuôn mặt một vị giáo sư.
Chúc bạn may mắn jpg.
Đây là biểu tượng cảm xúc của một vị giáo sư nhà giàu, trong gói cảm xúc của ông có hoa tươi cùng một mảnh vườn bông cải vàng bay đầy bướm và gà trống, đặc biệt chọc Dung Niên yêu thích.
Dung Niên trong bóng tối thầm lưu lại rất nhiều, chỉ có điều bình thường không gửi đi.
Lần này cậu gửi cho Mộ Lương một cái nhãn dán chúc may mắn có hình hoa hướng dương nở vừa to vừa rỡ rỡ, trên đầu có ghi dòng chữ chúc may mắn màu vàng sáng lấp lánh.
Vừa nhìn đã thấy sôi động cùng phấn chấn.
Gửi xong, cậu cũng mặc kệ cảm tưởng của đối phương, trong lòng chỉ đắc ý vì hôm nay đã lật ngược tình thế.
Vừa về đến nhà, Dung Niên gõ gõ người không định xuống xe - Cư Tử Dật, mời anh: "Cư Cư! Có muốn đến nhà tớ ăn cơm chiều hay không? Đã lâu rồi cậu không ở lại dùng bữa mà."
Cư Tử Dật cũng hơi nhớ tay nghề đầu bếp Dung gia, nhưng mà....
"Hôm nay tớ không ở lại được, lần sau tớ tới nhé."
Đàm Hạ còn đang ở nhà nên Cư Tử Dật không yên tâm được.
Dung Niên thấy anh không ở lại cũng không cưỡng ép, chỉ xua xua tay với anh rồi đi vào nhà.
"Niên Niên."
Cậu vừa vào nhà, ánh mắt của tất cả mọi người gần như đổ dồn vào cậu.
Ông nội đè lại sự nóng vội, cố gắng làm ra dáng vẻ trông bình tĩnh nhất, hỏi: " Hôm nay đi ra ngoài chơi có vui không?"
Đầu nhỏ Dung Niên xoay xoay, tổng kết lại.
"Cũng tạm được."
Ngoại trừ lúc kết thân, cái khác...
Ví dụ như ở cùng Lục Cận Ngôn một chỗ nè, rất vui vẻ.
" Vậy còn Mộ Lương kia thì sao?"
Dung Trì cũng ngồi ở đó, bên ngoài nhìn khá bình thường nhưng thực ra anh vô cùng khẩn trương hỏi.
Dung Niên suy nghĩ một chút, xoè lòng bàn tay nhỏ bé ra: "Thất bại rồi."
Trong lòng Dung Trì sững sờ.
Thất bại?
Sao lại thất bại được?
"Chúng em không phải loại hình đối phương thích." Dung Niên nói một cách vô cùng hợp tình hợp lý: "Cho nên thất bại chứ sao."
Cậu một câu đã tổng kết hết mọt chuyện, xong bước qua mặt mọi người, ngồi xuống ghế sôpa xem tin tức.
Mà ông nội cùng mọi người trong nhà đứng ngây người phía sau, ngây ngốc nửa ngày, họ mới ý thức được Dung Niên chỉ dùng hai câu đã bâng quơ giải thích xong mọi chuyện.