“Cậu có thích gì không?” Chu Bồi Ngọc vừa trò chuyện với Vạn Thu vừa dọn dẹp đống đồ bừa bộn mà mình bày ra.
Vạn Thu suy nghĩ một chút: “Khiêu vũ.”
Chu Bồi Ngọc nhướng mày, kinh ngạc quay đầu lại: “Cậu đến học khiêu vũ thật sự là vì thích sao?”
Vạn Thu gật đầu, bóng hình mọi người vui vẻ khiêu vũ trong bữa tiệc sinh nhật vẫn còn in sâu trong ký ức cậu.
“Còn cái khác không?” Chu Bồi Ngọc hỏi.
Vạn Thu nói: “Học.”
“...Thật sự có người thích học ư?” Chu Bồi Ngọc không thể tin được.
Vạn Thu gật đầu, cậu cảm thấy học rất thú vị.
Vẻ mặt Chu Bồi Ngọc trở nên phức tạp: “Nếu nói đến hai chuyện này, chứng tỏ cậu không có sở thích đặc biệt gì sao, vậy bình thường cậu hay làm gì?”
Vạn Thu luôn cảm thấy thực sự có rất nhiều việc có thể làm.
Nhưng lại mơ hồ cảm thấy do mình làm việc rất chậm, nên mới cảm thấy cần làm thật nhiều.
“Thỉnh thoảng tìm một sở thích gì đó, nếu không sẽ nhàm chán lắm.” Chu Bồi Ngọc nói: “Có sở thích còn có thể có rất nhiều bạn bè!”
Sở thích…
Trước đây, sở thích đồng nghĩa với việc tham gia các lớp học ngoại khóa, nhưng bây giờ Chu Bồi Ngọc lại nói không phải.
“Con trai đều thích chơi game phải không? Tại sao cậu không tìm một trò chơi nào đó mà chơi?”
Vạn Thu nghĩ tới đủ loại trò chơi Sở Chương tải về điện thoại mình, nhưng lại rất ít chơi qua, vì vậy lựa chọn im lặng.
“Bồi Ngọc, đưa bạn con ra đây ăn điểm tâm nào!” Mẹ của Chu Bồi Ngọc gọi.
Đối với Vạn Thu, đây là lần đầu tiên cậu đến nhà bạn chơi.
Nỗi lo lắng ban đầu đã tiêu tán nhờ sự dịu dàng của ba mẹ Chu Bồi Ngọc.
Tuy có chút gượng gạo nhưng Vạn Thu thật sự rất vui.
Điểm tâm do mẹ Chu làm rất ngọt, khác hẳn với đồ ăn vặt do đầu bếp ở nhà làm.
Ba Chu nấu ăn rất giỏi, ăn rất ngon.
Bọn họ sẽ hỏi về điểm số ở trường của Vạn Thu và những chuyện trong lớp khiêu vũ...
Nếu hỏi quá nhiều, Chu Bồi Ngọc sẽ đột nhiên ngắt lời, không cho bọn họ hỏi Vạn Thu thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Chu Bồi Ngọc dường như luôn rất tùy ý, nếu mẹ Chu cho cô món ăn mà cô không thích, cô sẽ bỏ thẳng vào bát của ba Chu.
Chu Bồi Ngọc còn giục mẹ Chu nhanh đi khiêu vũ ở quảng trường, than rằng mẹ Chu liên tục nói chuyện với bọn họ, bọn họ chưa có thời gian chơi vui vẻ được.
Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc không kiêng nể gì nhưng vẫn nhận được nụ cười của ba mẹ Chu.
Chu Bồi Ngọc đã làm nhiều chuyện khiến Vạn Thu không thể tưởng tượng được.
Nhưng cậu không cảm thấy ba Chu và mẹ Chu vì điều này mà không vui.
Vạn Thu chơi gấu bông trong phòng Chu Bồi Ngọc.
Nghe những bài hát Chu Bồi Ngọc lưu trong máy tính.
Trong phòng của Chu Bồi Ngọc, Vạn Thu đã nhìn thấy một không gian chỉ thuộc về riêng Chu Bồi Ngọc.
Buổi tối trước khi về nhà, Vạn Thu gọi điện cho Dương Tắc, Dương Tắc rất mau liền đến.
Chu Bồi Ngọc tiễn Vạn Thu đến cổng khu dân cư, cùng Vạn Thu nói lời tạm biệt.
Vạn Thu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Tắc đang đợi ở cổng khu dân cư, đứng dưới ánh đèn đường.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, bộ quần áo đen của Dương Tắc dường như không thể được ánh đèn chiếu rọi.
Khi nhìn thấy Vạn Thu, Dương Tắc liền đi thẳng về phía cậu.
Rõ ràng khoảng cách giữa họ chỉ là một đoạn ngắn.
Vạn Thu bước nhanh về phía Dương Tắc, không biết tại sao bản thân lại vội vàng như vậy. Như thể cậu đã bị sự vội vàng của Dương Tắc cảm nhiễm.
Vạn Thu đứng trước mặt Dương Tắc, ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt của Dương Tắc.
Giữa màn đêm, cậu nhìn không rõ vẻ mặt của anh hai.
“Em, em chơi rất vui, em, anh hai, em...” Vạn Thu không biết tại sao khi nói chuyện lại có chút lắp bắp.
Cho đến khi tay Dương Tắc vỗ nhẹ vào bả vai cậu.
Lòng bàn tay rắn chắc lại to lớn, khác hẳn với cảm giác mạnh mẽ còn sót lại trong ký ức của cậu.
Lòng bàn tay này trùm lên bả vai cậu, truyền lại cho cậu sự ấm áp dịu dàng.
Tâm trạng lo lắng của Vạn Thu nhờ cái đụng này mà dịu lại.
“Lên xe đi, có lẽ phải một lúc nữa mới về đến nhà.” Giọng nói của Dương Tắc rất dịu dàng, cho dù Vạn Thu không thấy rõ vẻ mặt của Dương Tắc nhưng vẫn có thể bị sự dịu dàng này ảnh hưởng.
Dương Tắc giữ vai Vạn Thu, đưa Vạn Thu tới ghế phụ, Vạn Thu rất tự giác kéo dây an toàn lên.
Dương Tắc đang định thắt dây cho Vạn Thu, lại nhìn thấy Vạn Thu đã tự mình thắt được.
Trở lại ghế lái, Dương Tắc hỏi: “Ở nhà Chu Bồi Ngọc ăn no chưa?”
“Em no rồi.” Vạn Thu nói.
“Trên đường về chúng ta có đi ngang qua một số quán ăn vặt, em có muốn ăn không?” Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu từ chối.
Hôm nay trời đã khuya.
Cậu ngây người ở nhà Chu Bồi Ngọc rất lâu, Chu Bồi Ngọc có rất nhiều thứ muốn cho cậu xem.
Vạn Thu nghĩ đến chuyện gọi điện cho Dương Tắc, hình như anh hai tới rất nhanh.
“Anh hai ở gần đây sao?” Vạn Thu mơ hồ cảm thấy tốc độ Dương Tắc tới đón mình quá nhanh.
Động tác của Dương Tắc đột nhiên dừng lại, mất tự nhiên hỏi: “Em không thích sao?”
Vạn Thu hỏi lại: “Không thích cái gì?”
Chiếc xe chạy qua dòng xe cộ đông nghịt, khi đi qua cầu vượt, không khí bên trong xe nhất thời trở nên căng thẳng.
“Anh vẫn luôn ở gần đây, đợi em gọi cho anh.” Thật lâu sau Dương Tắc mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, “Anh làm như vậy, nhất định là gánh nặng cho em đúng không?”
Vạn Thu không quá hiểu vì sao Dương Tắc nghĩ như vậy, liền cẩn thận suy nghĩ.
Sẽ có gánh nặng, là cảm thấy thêm phiền toái sao? Hành động của anh hai khi ở bên cạnh cậu làm cậu cảm thấy phiền toái sao?
Cậu không cảm thấy như vậy.
“Em không thấy vậy.” Vạn Thu nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu em ra sớm một chút thì tốt rồi, anh hai không phải đợi lâu như vậy.”
”Đây là gánh nặng.” Bởi vì lo lắng Vạn Thu sẽ không thể chơi vui khi nghĩ tới hắn, cho nên Dương Tắc không nói cho Vạn Thu.
Vạn Thu suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không phải gánh nặng.”
Dương Tắc trầm mặc nhìn về phía trước, nói: “Đây không phải chuyện tốt, anh không nên làm như vậy.”
Vạn Thu cố gắng suy nghĩ, chỉ có thể nói: “Em không biết, nhưng nếu đây là chuyện không tốt, vậy anh hai sẽ sửa lại.”
Trong mắt Vạn Thu, người nhà của cậu đều vô cùng hoàn mỹ.
Nhà bọn họ rất giàu, mà người ta nói người thông minh càng dễ kiếm tiền.
Cậu cảm thấy Sở Ức Quy rất thông minh, cho nên người nuôi dạy Sở Ức Quy là ba mẹ cũng rất thông minh, như vậy anh cả và anh hai cũng thông minh.
Suy nghĩ của Vạn Thu thật đơn giản và dễ hiểu.
Dương Tắc lái xe rất chậm, cũng rất vững tay lái.
Nhưng Dương Tắc lại đỗ xe bên đường và bật đèn nháy lên.
“Anh hai?” Vạn Thu nghi hoặc.
Dương Tắc gục đầu vào vô lăng, người đàn ông cao lớn nhìn qua có chút mất mát.
“Anh hai cảm thấy không khỏe sao?” Vạn Thu vỗ vỗ cánh tay Dương Tắc.
“Không phải, đừng lo lắng.” Dương Tắc chỉ muốn xoa dịu tâm trạng của mình một chút mà thôi.
Trong khi hắn còn đang lo lắng về chuyện của mình, Vạn Thu đã hoàn toàn tin tưởng người vẫn còn non nớt như hắn.
Dương Tắc không muốn cô phụ sự tin tưởng này.
Mà nhận sự tin tưởng này, Dương Tắc lại cảm thấy thật hổ thẹn.
“Vạn Thu, nếu là chuyện em nói, anh sẽ làm.” Dương Tắc lại ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía Vạn Thu, “Cho dù chuyện nhỏ nhặt đến đâu anh cũng sẽ làm.”
Vạn Thu không rõ.
Nhưng dáng vẻ Dương Tắc lúc này lại khiến Vạn Thu nhớ về chuyện Sở Chương nói với cậu.
Vào ngày sinh nhật Sở Ức Quy, Sở Chương đã lặng lẽ kéo cậu vào, thì thầm với cậu.
Nói với cậu rằng nếu có việc gì làm, hãy bảo Dương Tắc.
“Tại sao?” Vạn Thu không hiểu.
Bàn tay Dương Tắc lặng lẽ nắm chặt vô lăng.
Người đàn ông lãnh ngạnh không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, khi khẩn trương thì sắc mặt lại càng âm trầm nghiêm túc, khiến những người xung quanh cảm thấy áp lực.
“Như vậy thì anh mới biết em rất cần anh.”
Khi chân chính nói ra những lời này, Dương Tắc mới phát hiện thì ra việc bộc bạch cũng không khó khăn như vậy. Khoảng thời gian từng bị coi là người ngoài trong nhà khiến Dương Tắc thực sự cảm thấy nghẹt thở.
Khoảng thời gian lạc mất Vạn Thu, tình cảm hắn dành cho Vạn Thu dần dần trở nên vặn vẹo, khiến hắn sinh ra sự phụ thuộc vào Vạn Thu.
Muốn được cần đến.
Muốn được Vạn Thu ỷ lại.
Vạn Thu dường như đã hơi hiểu tại sao Dương Tắc lại nói những lời đó.
Nếu đây là điều Dương Tắc muốn cậu làm thì sau này cậu sẽ làm như vậy.
Mặc dù cậu thực sự không nghĩ ra được mình có chuyện gì có thể để Dương Tắc làm.
“Em sẽ cố gắng.” Vạn Thu nói.
Dương Tắc dở khóc dở cười.
“Loại chuyện này không cần cố gắng.”
Mặc dù làm như vậy kỳ thật cũng là một loại trốn tránh và hèn hạ, nhưng đối với Dương Tắc cũng là một cách để hắn đối mặt với chính mình.
Một cách nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dương Tắc khởi động lại xe, bầu không khí có phần cứng nhắc bởi vậy mà dịu đi không ít.
Rõ ràng không phải lúc nào cũng có thể đưa ra gợi ý hay cho Vạn Thu, nhưng lại có thể tìm ra hướng đi riêng cho mình khi cùng Vạn Thu nói chuyện phiếm.
Dương Tắc thỉnh thoảng lại nghiêng ánh mắt nhìn Vạn Thu, muốn nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí.
Dương Tắc nhìn thấy một chiếc kẹp tóc lạ trên đầu Vạn Thu liền hỏi: “Là kẹp tóc Chu Bồi Ngọc cho em sao?”
Vạn Thu sửng sốt, đưa tay sờ lên, phát hiện mình quên tháo chiếc kẹp tóc.
Vạn Thu lắc đầu: “Là lỡ mang ra ngoài.”
Ngày mai có lớp học khiêu vũ, cậu sẽ mang chiếc kẹp tóc trả Chu Bồi Ngọc.
Vạn Thu không cắt ngắn tóc, hiện tại trường học cũng không yêu cầu khắt khe về chuyện tóc tai.
Mà Dương Tiêu Vũ có vẻ không thích Vạn Thu để tóc quá ngắn, hơn nữa thường xuyên đưa cho Vạn Thu mấy cái kẹp tóc nhỏ.
“Rất đáng yêu.” Dương Tắc nói.
“Chu Bồi Ngọc có rất nhiều thứ đáng yêu.” Vạn Thu lập tức nói.
“Ở nhà bạn chơi rất vui đúng không?” Dương Tắc hỏi.
Vạn Thu vội vàng đáp: “Vâng.”
“Vậy thì tốt rồi.” Dương Tắc thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra phần lớn thời gian Vạn Thu đều không làm gì cả, chỉ nghe Chu Bồi Ngọc nói mãi mà thôi.
Chu Bồi Ngọc sẽ nói về trường học, nói về Sở Chương, còn sẽ nói về ba mẹ mình.
Vạn Thu đã nhìn thấy một cách thức ở chung hoàn toàn mới của Chu Bồi Ngọc và ba mẹ.
Dù có những tiếng nói ầm ĩ ghét bỏ lẫn nhau, nhưng vẫn luôn lộ ra giọng điệu thân mật.
Dường như ngay cả mấy lời nói ghét bỏ cũng mang theo sự thân mật của một bữa điểm tâm ngọt ngào.
Trong bầu không khí đó, Vạn Thu dường như trở thành một người khán giả đứng trước TV.
Trên TV có đủ loại quảng cáo, tin tức, phim truyền hình, có cái Vạn Thu hiểu được, có cái Vạn Thu lại xem không hiểu.
Nhưng chỉ cần dùng điều khiển từ xa để chuyển kênh là thể xem đủ loại chương trình.
Những thứ Vạn Thu thấy trong ngôi nhà của Chu Bồi Ngọc giống như chiếc hộp nhỏ nhưng lại chứa một thế giới muôn màu muôn vẻ.
Vạn Thu cảm thấy đây hẳn là rực rỡ.
Vạn Thu cũng tự hỏi, có phải khi cậu cùng những người trong nhà nói chuyện, bọn họ cũng sẽ có cảm giác như vậy không?
Có phải cũng thật rực rỡ không?
Sau khi Dương Tắc và Vạn Thu trở về nhà, Vạn Thu kể cho gia đình nghe chuyện ở nhà Chu Bồi Ngọc.
Điều này gần như đã trở thành thói quen của Vạn Thu mỗi khi ra ngoài.
Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ dường như cũng rất vui, cổ vũ Vạn Thu sau này có cơ hội thì hãy đến nhà bạn chơi nhiều hơn, nếu cần thì bọn họ còn có thể chuẩn bị quà.
Vạn Thu cuối cùng cũng đã bớt thấp thỏm khi lần đầu tiên đến nhà bạn mà không có sự chuẩn bị gì.
Trước khi đi ngủ, Vạn Thu đi tìm Sở Ức Quy.
Vạn Thu đứng trước mặt Sở Ức Quy, vô cùng ngoan ngoãn mà nói lời cảm ơn.
Sở Ức Quy kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại cảm ơn em?”
“Bởi vì em đồng ý cho anh đến nhà bạn, anh chơi rất vui.” Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy nghiêng đầu nói với Vạn Thu: “Đây là vốn dĩ là quyền lợi của anh, ở tuổi này đến nhà bạn bè chơi là chuyện bình thường.”
Vạn Thu cũng biết.
Trước khi trở về Sở gia, cậu biết việc đến nhà bạn bè là chuyện bình thường.
Mọi người thi thoảng sẽ hẹn nhau đến nhà bạn bè chơi.
Mà Vạn Thu cũng nghe nói nếu nhà nào có bảo vệ thì phải về nhà sớm, không thể chơi lâu.
Sở Ức Quy cũng nói qua, người nhà bọn họ không quá bình thường.
“Bởi vì có em đồng ý, anh mới dám làm vậy.” Vạn Thu nghiêm túc nói với Sở Ức Quy.
Vẻ mặt Sở Ức Quy có chút vi diệu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Vạn Thu.
“Em chỉ hy vọng anh có thể sống một cuộc sống bình thường.”
Bởi vì Vạn Thu trước nay chưa bao giờ thực sự được sống một cuộc sống bình thường, ngay cả khi trở về đây, xung quanh Vạn Thu vẫn tràn ngập bất thường.
Sở Ức Quy hy vọng Vạn Thu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, giống như tất cả mọi người.
Vạn Thu chớp mắt: “Cuộc sống bình thường có phải là cuộc sống hạnh phúc không?”
Ánh mắt Sở Ức Quy hơi lập lòe, nói: “Mỗi người đều có một định nghĩa khác nhau về cuộc sống hạnh phúc.”
Vạn Thu chớp mắt, nhàm chán dùng ngón tay nghịch nghịch tấm thảm lông tơ.
Trước đây trong phòng Sở Ức Quy không có thảm, nhưng vì Vạn Thu luôn thích ngồi trên sàn nên một tấm thảm đã được đặc biệt thêm vào.
Vạn Thu chậm rãi nói: “Hiện tại anh rất rất hạnh phúc.”
Sở Ức Quy mở miệng, nhưng cuối cùng lại biến thành nụ cười nhạt: “Xin lỗi anh, là em suy nghĩ nhiều rồi.”
Vạn Thu dường như không quá hiểu Sở Ức Quy đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng Sở Ức Quy lại rất rõ ràng, mặc dù Vạn Thu vẫn luôn nghe lời hắn, nhưng sẽ không đánh mất chính mình vì những yêu cầu của hắn.
Điều này cũng sẽ khiến Sở Ức Quy cảm thấy an tâm.
Một ngày nào đó hắn sẽ mắc sai lầm, mà Vạn Thu sẽ là người giúp hắn sửa lại.
Vạn Thu đột nhiên nói: “Chu Bồi Ngọc có rất nhiều sở thích, cậu ấy thích theo đuổi minh tinh, thích anh cả, thích sổ tay, băng đĩa, thích chế tạo đồ vật...”
Vạn Thu liệt kê thật nhiều sở thích của Chu Bồi Ngọc.
Sau đó Vạn Thu lại nói: “Nhưng khi Chu Bồi Ngọc hỏi anh thích gì, anh không trả lời được.”
Sở Ức Quy nói: “Có lẽ anh trai thích tích trữ tiền tiền chăng?”
Vạn Thu sửng sốt: “Đây cũng được coi là sở thích sao?”
“Tất nhiên, bất cứ chuyện gì anh cảm thấy thú vị và muốn làm đều có thể gọi là sở thích.” Sở Ức Quy nói với Vạn Thu.
Vạn Thu lại nghiêng nghiêng đầu: “Nhưng anh nói anh thích khiêu vũ, thích đi học, Chu Bồi Ngọc nói đó không phải sở thích.”
“Đó là vì anh không nói cho Chu Bồi Ngọc lý do anh thích những thứ này.” Sở Ức Quy nghiêm túc giải thích với Vạn Thu: “Chỉ cần anh bày tỏ sự yêu thích với những thứ này, Chu Bồi Ngọc sẽ hiểu.”
Vạn Thu bừng tỉnh.
Cho nên không phải Chu Bồi Ngọc nói sai, mà là cậu biểu đạt không đúng sao?
“Anh sẽ nói chuyện lại với Chu Bồi Ngọc.” Lúc này, Vạn Thu đột nhiên nhận ra bản thân mình vậy mà cũng có thứ yêu thích. Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.
Nghĩ nghĩ.
“Vậy em thích cái gì?”
Sở Ức Quy chợt khựng lại.
Vạn Thu luôn rất nhanh nhận được câu trả lời từ Sở Ức Quy, đây là lần đầu tiên em trai cậu im lặng lâu như vậy.
“Em không có sở thích gì sao?” Vạn Thu hỏi.
Sở Ức Quy lộ ra ý cười nhạt, nói: “Có lẽ là chuyên chú vào cái gì đó.”
“Chuyên chú?” Vạn Thu có chút nghi vấn, cái này cũng có thể coi là một sở thích sao?
“Đúng vậy.” Sở Ức Quy cười đáp.
Khi Vạn Thu rời đi, trong phòng Sở Ức Quy mới yên tĩnh trở lại.
Hắn trầm mặc hồi lâu.
Khi Vạn Thu hỏi về sở thích của hắn, hắn không có cách nào để trả lời Vạn Thu.
Hắn đã thử nhiều thứ khác nhau, không ngừng học hỏi và trau dồi kiến thức, dù là thể thao hay học tập đều không ngừng thử qua.
Một người có sở thích là điều đương nhiên.
Nhưng Sở Ức Quy lại không thể tìm thấy điều đương nhiên ấy trên người mình. Dường như đây là điều có cố gắng đến mấy cũng không thể làm được.
________
Vạn Thu nghĩ đến việc nói với Chu Bồi Ngọc về chuyện mình vô tình mang theo chiếc kẹp tóc ra ngoài.
Gửi tin nhắn xong, lại vô duyên vô cớ nghĩ đến chuyện thanh toán trên điện thoại vừa học được sáng nay.
Chu Bồi Ngọc nói một vài con số có thể tượng trưng cho lời chúc phúc.
Dựa vào trí nhớ của mình, Vạn Thu gửi các số 520, 1314, 666 và 888 cho mọi người.
Sau khi nhận được thông báo, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ nhìn nhau, hiển nhiên đều rất kinh ngạc.
Ban đầu Dương Tiêu Vũ muốn gọi cho Vạn Thu, nhưng đã quá muộn nên quyết định gửi tin nhắn hỏi Vạn Thu chuyện gì đã xảy ra.
Vạn Thu nói hôm nay ở nhà bạn học được cái này, cho nên muốn dùng cách này để bày tỏ tình yêu.
Dương Tiêu Vũ cầm điện thoại, xem tin nhắn này một lúc lâu.
“Ai da bảo bối nhà chúng ta giờ đã có thể thanh toán bằng điện thoại, thật lợi hại!”
Dương Tiêu Vũ một bên khoe sự đáng yêu của Vạn Thu với Sở Kiến Thụ, một bên thao tác điện thoại chuyển khoản cho Vạn Thu.
Sở Ức Quy cũng nhìn con số 520 và 1314 trên điện thoại rất lâu.
*520 là anh iu em và 1314 là một đời một kiếp
Nụ cười treo trên khóe miệng khiến hắn trông giống như một ly đá bào mềm mại, mang theo chút mát mẻ trong đêm hè.
Sở Ức Quy không biết bản thân mình mang tâm trạng gì khi chuyển khoản cho Vạn Thu.
Hắn cũng không cần tiền.
Sở Ức Quy chụp màn hình giao diện chuyển khoản của Vạn Thu, lưu ảnh vào một album riêng tư.
Quan sát anh trai là điều hắn thích, hơn nữa cũng là điều hắn nguyện ý làm.
Có lẽ đây là sở thích của hắn.
Kế tiếp hai ba ngày, Vạn Thu đã nhận được mấy cái bao lì xì từ các thành viên trong gia đình, cậu không nhạy cảm với số tiền trên điện thoại như đối với tiền giấy.
Mãi một thời gian sau cậu mới phát hiện nếu số tiền này chuyển thành tiền giấy thì sẽ khoa trương đến mức nào.
——
Một lớp tự học khác.
Lý Thước vừa nghe đến hai chữ tự học liền ngựa quen đường cũ muốn trốn, những bạn học quen thuộc khác trong lớp cũng lặng lẽ đi theo.
Sở Ức Quy nhìn Lý Thước lặng lẽ rời đi, cũng không ngăn cản.
Mặc dù là lớp trưởng, đối với những học sinh nhất quyết phải trốn học, chỉ cần không ảnh hưởng tới kỷ luật và thành tích, Sở Ức Quy vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Huống hồ Sở Ức Quy còn ôm chút tâm tư.
Bình thường mỗi khi Lý Thước trốn học, cậu ta đều dẫn Vạn Thu đang đợi ở sân thể dục đi cùng.
Lý Thước đi loanh quanh trong khu dạy học, tùy ý liếc thoáng qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy không ít học sinh tiểu học tan tầm, trong đó có Phó Chính Vũ và Vạn Thu.
Lý Thước dựa nửa người vào bậu cửa sổ, nhìn đám người Phó Chính Vũ chơi bóng rổ, cười nói: “Nó chơi bóng rổ cũng khá tốt, không biết khi nào mới có trận đấu để nó phát huy. “
Người ở một bên lập tức phụ họa: “Từ cấp hai đến nay chưa có một trận bóng rổ nào cả, muốn chơi cũng khó.”
“Tôi đánh cầu lông tạm được, nhưng đáng tiếc phòng thể dục luôn đóng cửa, không được dùng”.
Lý Thước nheo mắt lại, nhìn thấy vài nam sinh cường tráng đang vây quanh đám người Phó Chính Vũ.
Dường như muốn chiếm chỗ.
Phó Chính Vũ không cao, trước mắt nhiều tên cao lớn trông thật bé nhỏ, miệng lúc đóng lúc mở, nhìn như một màn kịch câm đầy phẫn nộ.
Vạn Thu rõ ràng cũng đã nhận ra gì đó và bắt đầu hướng tới chỗ Phó Chính Vũ.
Phó Chính Vũ hiển nhiên cùng mấy tên nam sinh nổi lên tranh chấp, Lý Thước bỗng có dự cảm không lành.
Cậu ta lập tức quay người chạy về phía lối vào hành lang, những người khác lập tức đuổi theo.
Bản thân Lý Thước muốn giúp Phó Chính Vũ, nhưng từ chỗ của hắn tới sân thể dục cũng phải mất một phút.
Mà chính vào một phút này, tiếng khóc nháo của Phó Chính Vũ vang lên.
Phó Chính Vũ khóc thảm thiết, mấy tên nam sinh vây quanh Phó Chính Vũ khiến Lý Thước không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ theo bản năng túm cổ áo của tên dẫn đầu và hung hăng đấm một cú thật mạnh.
Xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, Lý Thước còn muốn đánh nữa, nhưng đột nhiên nhìn thấy Phó Chính Vũ đang ngồi trên mặt đất bên cạnh mình.
Phó Chính Vũ khóc lớn, trên bàn tay đều là máu.
Vạn Thu ở bên cạnh Phó Chính Vũ, gắt gao dùng quần áo của mình che kín sau đầu Phó Chính Vũ lại.
“Chết tiệt, đưa nó đến phòng y tế đi, mấy người vây quanh ở đây làm gì vậy?”
Lý Thước cúi người muốn cõng Phó Chính Vũ, nhưng sợ Vạn Thu buông tay thì vết thương lại chảy máu nên chỉ có thể cúi người ôm lấy cậu nhóc.
Mấy người đi theo Lý Thước cũng tức giận chỉ vào đám học sinh gây rối, buông lời gay gắt: “Cứ chờ đấy, bọn tao nhớ chuyện này rồi!”
Phó Chính Vũ cứ khóc mãi vì đau, Vạn Thu lúc này cũng ngơ ngác.
Cậu tận mắt chứng kiến Phó Chính Vũ cãi nhau với đối phương, đối phương liền đẩy Phó Chính Vũ.
Phó Chính Vũ ngã vào cạnh giá bóng rổ, một cạnh không sắc bén nhưng đã trực tiếp làm rách sau đầu Phó Chính Vũ.
Phó Chính Vũ khóc rất lớn vì đau và sợ hãi, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Cũng may cơ sở vật chất của trường khá đầy đủ, lại tương đối tiên tiến nên đã ngay lập tức được cầm máu.
Sau đó Phó Chính Vũ được liên hệ đến một bệnh viện lớn để kiểm tra.
Vạn Thu chỉ ngơ ngác đi theo Phó Chính Vũ từ đầu đến cuối, trên tay cầm bộ đồng phục học sinh dính đầy máu.
Lý Thước gọi điện cho ba mẹ Phó Chính Vũ.
Sau khi kiểm tra từ đầu đến cuối, may mắn Phó Chính Vũ chỉ bị đập đầu, bị thương ngoài da.
Sau khi tiêm thuốc gây tê, Phó Chính Vũ mới bình tĩnh lại, bác sĩ đã cạo sạch tóc và khâu vết thương cho Phó Chính Vũ.
Khi ba mẹ Phó Chính Vũ đến vẫn luôn chửi bậy gì đó, sau đó kéo Vạn Thu đến hỏi chuyện đã xảy ra.
Vạn Thu bị bao vây trong sự phẫn nộ và ác ý, chỉ có thể nghe theo yêu cầu của đối phương, kể lại những gì mình nhìn thấy.
Vạn Thu nhìn ba mẹ Phó Chính Vũ một bên giận dữ mắng mỏ các bạn trong trường, một bên bắt đầu gọi cho giáo viên.
Sở Ức Quy không ở đây, Vạn Thu đành phải đi theo Lý Thước.
Cho đến khi cậu nhận được cuộc gọi từ Dương Tiêu Vũ, hỏi cậu tại sao lại ở bệnh viện.
Giọng điệu của Dương Tiêu Vũ rất hoảng loạn, thậm chí qua màn hình điện thoại cũng nghe thấy hơi thở gấp gáp.
Vạn Thu nói là bạn Phó Chính Vũ của cậu bị thương, được đưa đến bệnh viện, mà Dương Tiêu Vũ cũng nói sẽ lập tức qua đó.
Vạn Thu đứng trong góc bệnh viện, trên tay ôm bộ quần áo dính máu.
Bác sĩ nói nếu bị thương ở đầu thì tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi vài ngày.
Mặc dù Phó Chính Vũ luôn nói xấu ba mẹ mình, nhưng lúc này lại rất ỷ lại vào mẹ, đôi mắt vì khóc lâu mà hồng hồng.
Mẹ Phó Chính Vũ luôn ở bên lo lắng, thậm đôi mắt cũng đỏ hoe, như sắp khóc vậy.
Mọi thứ dường như đều xoay quanh Phó Chính Vũ, Vạn Thu lặng lẽ nhìn.
Thật hỗn loạn, mà cậu dường như bị tách biệt khỏi thế giới này.
“Này.” Vạn Thu đột nhiên bị đẩy một chút, ngẩng đầu nhìn Lý Thước bên cạnh, Lý Thước cũng cúi đầu nhìn cậu, “Cậu sao vậy?”
Khi Vạn Thu phục hồi tinh thần, cảm giác ngăn cách kỳ lạ đã biến mất.
Giống như lại một lần hòa nhập với nơi này.
“Không có gì.” Vạn Thu nghiêng đầu đáp.
Nhưng Vạn Thu sẽ không nói dối, sau khi suy nghĩ một chút liền nói cho Lý Thước những gì mình nghĩ.
“Tại sao Phó Chính Vũ lại khóc lớn như vậy?” Vạn Thu không hiểu.
Lý Thước: “...?”
Lý Thước cúi đầu nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu dường như thực sự không hiểu vì sao lại khóc.
Chẳng lẽ Vạn Thu chưa từng bị thương?
“Đau thì phải khóc thôi, khóc là một cách để phát tiết đau đớn.” Lý Thước nói với Vạn Thu.
Vạn Thu mờ mịt nhìn về phía Phó Chính Vũ.
“Nhưng rõ ràng chỉ là vết thương nông thôi, vậy tại sao mọi người lại vây quanh cậu ấy...”
Vạn Thu mím môi, hiển nhiên không hiểu tại sao chỉ vì một vết thương nhỏ mà Phó Chính Vũ liền trở thành trung tâm của mọi người.
Lý Thước có chút không nói nên lời, ghét bỏ liếc Vạn Thu một cái: “Cậu bị thương thì ba mẹ cũng vây quanh cậu như vậy.”
Vạn Thu chớp chớp mắt.
Đã lâu rồi cậu không bị thương, nhưng vẫn chưa từng quên việc bị đau và bị thương là chuyên thường ngày.
Rõ ràng khi cậu bị thương sẽ không kêu khóc.
Rõ ràng khi cậu bị thương, những người khác cũng sẽ không vây xung quanh cậu.
Cũng sẽ không giống Phó Chính Vũ, được ba mẹ ôm lấy.
Nhưng bây giờ cho dù không bị thương, Dương Tiêu Vũ cũng sẽ ôm cậu thật nhiều.
Vạn Thu cố gắng nhớ lại vẻ mặt lo lắng của những người ở Sở gia khi cậu bị thương.
Cậu cũng nhớ khi mình bị bệnh phải nhập viện, khi về nhà, xung quanh cũng có rất nhiều người.
Vạn Thu đột nhiên nhận ra mình cũng giống Phó Chính Vũ.
Khi bị thương cũng có mọi người vây quanh.
Vạn Thu nghĩ, đây có phải là cuộc sống bình thường như những gì Sở Ức Quy đã nói không?
“Cậu thực sự chưa từng bị thương sao? Nhưng vừa rồi cậu rất bình tĩnh, hơn nữa còn mau chóng giúp Phó Chính Vũ áp miệng vết thương, trông có vẻ rất thuần thục?”
Lý Thước không có gì làm nên tùy ý nói chuyện phiếm, hiện tại ở đây xem náo nhiệt, cũng không quá nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này.
Vạn Thu lại ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Trước kia thường xuyên bị thương.”
“Tại sao lại thường xuyên bị thương?” Lý Thước có chút kinh ngạc.
“Trước kia không ở nhà ba mẹ, ở nhà người khác…” Vạn Thu kể ngắn gọn chuyện nhà mình cho Lý Thước.
Bởi vì đã kể với Chu Bồi Ngọc nên ngôn ngữ lần này ngắn gọn hơn rất nhiều.
Lý Thước nhìn thẳng ra cửa sổ: “Mẹ nó, bí mật hào môn sao???”
Vạn Thu: “?”
“Vậy trước kia cậu thường xuyên bị đánh?” Kinh ngạc qua đi, Lý Thước nhanh chóng khôi phục bình thường, sau đó hỏi: “Cậu bị đánh đến mức nghiêm trọng như vậy?”
“Không phải, cái này thỉnh thoảng mới xảy ra thôi.” Bàn tay Vạn Thu vô thức chạm vào vết sẹo xấu xí như con rết dưới lớp quần áo.
Bởi vì Dương Tiêu Vũ mỗi ngày đều kiên trì bôi thuốc xóa sẹp cho Vạn Thu, hơn nữa Vạn Thu đang trong độ tuổi trưởng thành, vết sẹo nhỏ trên người đều đã biến mất, vết sẹo lớn cũng đã nhạt đi không ít.
“Thỉnh thoảng này cũng thật ghê gớm rồi.” Lý Thước nghĩ đến Phó Chính Vũ, khâu một mũi nhưng cũng không tổn hại đến tính mạng, “Trước kia cậu so với nó còn nghiêm trọng hơn sao?”
Vạn Thu đối với chuyện bị thương vẫn tương đối am hiểu, gật đầu: “Một lần nghiêm trọng nhất, hình như suýt chết.”
Vẻ mặt Lý Thước kinh ngạc: “Chuyện này mà cậu cũng có thể nói nhẹ nhàng như vậy, tôi còn tưởng cậu là loại tiểu thiếu gia được nuôi dưỡng ở nhà, không ngờ… Chẳng trách trước đây cậu lại bị bắt nạt ở trường. “
Vạn Thu không trả lời.
Mặc dù nhớ rất rõ những chuyện trong quá khứ nhưng dường như không còn quan trọng nữa.
Đối với Vạn Thu, không có gì tốt hơn bây giờ.
Thỉnh thoảng Vạn Thu còn nghĩ, có phải trải qua quá khứ khó khăn là để cho cậu biết được cuộc sống hiện tại tốt đẹp đến mức nào không?
Lý Thước không để bụng chuyện Vạn Thu không trả lời mình, dù sao Vạn Thu cũng không quá am hiểu cách nói chuyện.
Khi hai người đang buồn chán nhàn rỗi, Lý Thước đột nhiên hỏi: “Vậy ba mẹ trước đây của cậu là người thế nào?”
Ninh Hải và Ninh Xảo Trân...
Hai cái tên này dường như đã lâu không xuất hiện trong đầu Vạn Thu nhưng lại vì Lý Thước mà một lần nữa xuất hiện.
”Tớ không biết.” Vạn Thu lẩm bẩm, “Từ lúc ba mẹ vứt bỏ tớ, tớ không gặp bọn họ nữa.”
Lý Thước bỗng nhiên cười lớn: “Bị ba mẹ hiện tại của cậu trả thù rồi chứ gì?”
Vạn Thu sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Lý Thước cười nhạo một tiếng trước ánh mắt bối rối của Vạn Thu.
“Nếu tôi biết con trai mình mỗi ngày phải sống như vậy trong tay người khác, tôi sẽ khiến chúng nửa đời còn lại bán thân bất toại*, nói ba mẹ cậu không ra tay với hai người kia, tôi không tin.”
*Bán thân bất toại: ở đây ý muốn nói làm cho bọn kia tàn phế, sống không bằng chết á.
“Ý cậu là gì?” Vạn Thu lần đầu tiên nghe được lý luận như vậy, trong lòng có chút mơ hồ.
Lý Thước nhìn chằm chằm vào Vạn Thu, cậu ta thật sự chưa bao giờ thấy Vạn Thu làm điều ác.
Có lẽ thật sự không hiểu.
“Con người đều tâm trả thù, tôi không thân với Phó Chính Vũ, nhưng có người đánh nó, vậy tôi cũng phải xử lý tên kia.”
Lý Thước hiếm khi kiên nhẫn giải thích, trong mắt tràn đầy khinh miệt, khóe miệng hiện lên một nụ cười ác liệt.
“Giống như ba mẹ cậu, cậu bị đánh như vậy mà họ không tức giận sao? Không thể nào!”
Vạn Thu mở miệng nói: “Không có ai nói cho tớ biết, tớ không biết.”
“Không nói cho cậu biết cũng là chuyện bình thường, dù sao làm gì có ai làm chuyện xấu lại quang minh chính đại nói ra, nhưng ba mẹ cậu nghĩ như thế nào thì tôi cũng không biết.”
Lý Thước không biết tình hình thực sự trong gia đình Vạn Thu, cậu ta cũng chỉ là suy đoán.
Vạn Thu ngơ ngác nhìn Lý Thước, không kịp phản ứng.
Cậu mờ mịt nhìn về phía trước nhưng cái gì cũng không thấy, vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.
Ninh Hải và Ninh Xảo Trân, Vạn Thu luôn cảm thấy sau khi bọn họ bỏ rơi mình nhất định sẽ sống những ngày tháng thật tốt.
Mặc dù biết bọn họ không tốt với mình nhưng với Vạn Thu khi ấy, đó thật sự là một cuộc sống tươi đẹp.
Cậu không hận bọn họ.
Cậu thậm chí... cũng yêu họ.
Cho nên nếu Ninh Xảo Trân và Ninh Hải có thể sống tốt ở nơi khác thì cậu cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng... Nếu những gì Lý Thước nói là sự thật...
Vậy bây giờ Ninh Hải và Ninh Xảo Trân đang ở đâu?
Ở nơi cậu không biết, vậy ba mẹ có biết không?
“Bảo bối!” Dương Tiêu Vũ đột nhiên bước tới trước mặt Vạn Thu.
Với tâm trạng lo lắng của một người mẹ, bà tiến lên ôm Vạn Thu thật chặt.
“Con hù chết mẹ rồi, con biết mẹ sợ thế nào khi thấy con ở bệnh viện không?”
Vạn Thu vỗ vỗ lưng Dương Tiêu Vũ, “Mẹ, con không bị thương.”
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nói cho mẹ biết đi? Có phải lúc đầu bọn chúng muốn bắt nạt con không?”
Khi Dương Tiêu Vũ nghĩ đến khả năng này, ý muốn trả thù mãnh liệt xông thẳng lên đại não.
Khoảnh khắc nhìn thấy bộ quần áo dính máu của Vạn Thu từ xa, đầu óc Dương Tiêu Vũ đã trống rỗng trong giây lát.
Vạn Thu nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu Vũ hiện tại, dường như mơ hồ nhận ra trạng thái cảm xúc của Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ cũng chú ý đến sự quan sát của Vạn Thu, hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng biểu cảm.
Vạn Thu kể lại sự việc.
Tổng thể chuyện này không liên quan đến Vạn Thu, cậu chỉ đang bảo vệ bạn mình mà thôi.
“May là bọn chúng không có ý định bắt nạt bảo bối nhà chúng ta, nếu mẹ mà biết...”
Dương Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Thu vẫn luôn nhìn.
“Nhưng suy cho cùng cũng là bạn của bảo bối nhà chúng ta, còn từng giúp đỡ bảo bối nhà chúng ta.”
Dương Tiêu Vũ đứng dậy, đến gặp ba mẹ Phó Chính Vũ để tiến hành một chút giao thiệp, bà sẵn sàng giúp đỡ họ.
Lý Thước ở một bên cười nhỏ nói: “Nhìn xem, mẹ cậu như vậy, có thể buông tha ba mẹ trước kia của cậu sao?”
Lời nói của Lý Thước như một cái gai mỏng, đột nhiên đâm vào máu thịt Vạn Thu.
Không quá đau nhưng luôn cảm nhận được cái âm ỉ đến từ nơi bị đâm, cái nhức nhối rõ rệt khi ngón tay xẹt qua gai nhọn.
Quá rõ ràng, không có cách nào để phớt lờ.
Vạn Thu nhận được điện thoại từ Sở Ức Quy, phát hiện đã tới giờ tan học.
Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ đang nói chuyện với ba mẹ Phó Chính Vũ, lúc này mới nhận ra Dương Tiêu Vũ đến đây rất nhanh.
Mà Dương Tiêu Vũ cũng phát hiện chuyện cậu ở bệnh viện rất nhanh.
Mười phút sau, Sở Ức Quy đã đến trước mặt Vạn Thu: “Xin lỗi anh trai, hôm nay giảng bài cho các bạn cùng lớp nên hơi muộn.”
Lý Thước ở một bên cười: “Tôi còn tưởng giáo viên quay trở lại lớp học chứ.”
“Giáo viên không về.” Sở Ức Quy nói với Lý Thước: “Cậu có nhớ những học sinh gây chuyện lúc đó không?”
“Không nhớ lắm, nhưng những người đi cùng tôi chắc chắn nhớ.” Lý Thước nhún nhún vai.
“Ừ.” Sở Ức Quy đáp lại, đứng ở bên cạnh Vạn Thu.
Nhưng lần này Sở Ức Quy nhận thấy có gì đó không ổn.
Chỉ cần hắn ở bên cạnh Vạn Thu, Vạn Thu sẽ vô thức nắm lấy tay hắn.
Nhưng lần này thì không.
Sở Ức Quy cụp mắt nhìn Vạn Thu, lại phát hiện ánh mắt Vạn Thu luôn dán chặt vào Dương Tiêu Vũ.
Khác với sự ỷ lại bình thường, dường như có thứ gì đó kì lạ hơn.
Sở Ức Quy không hiểu.
Bởi vì Vạn Thu chỉ là bạn của Phó Chính Vũ nên sự giúp đỡ của Dương Tiêu Vũ cũng chỉ là phụ, vấn đề thực sự là chuyện giữa ba mẹ Phó Chính Vũ và người đánh Phó Chính Vũ.
Vạn Thu theo Dương Tiêu Vũ về nhà, Dương Tiêu Vũ nhéo nhéo má Vạn Thu: “Nếu có người ức hiếp bảo bối nhà chúng ta, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho dù không chết cũng phải lột một lớp da xuống.”
Vạn Thu không trả lời.
Dương Tiêu Vũ lấy lí do bị dọa sợ, dẫn Vạn Thu và Sở Ức Quy đi ăn một bữa thịnh soạn, nhưng vì ngày hôm sau phải đến lớp nên cuối cùng vẫn đưa bọn họ về căn nhà cạnh trường học.
“Bảo bối, nếu cảm thấy sợ hãi có thể gọi cho mẹ bất cứ lúc nào.” Dương Tiêu Vũ nói với Vạn Thu.
Vạn Thu nhìn Dương Tiêu Vũ lái xe rời đi, mà Sở Ức Quy đã chủ động nắm lấy tay cậu.
Vạn Thu theo Sở Ức Quy vào hành lang, đợi thang máy, lên lầu rồi đóng cửa phòng.
Bọn họ ở trong không gian riêng, Vạn Thu ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Ức Quy đang nhìn mình.
“Anh, làm sao vậy?” Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu cảm thấy em trai mình vẫn luôn rất thông minh.
Nhưng lần này không biết tại sao, cậu không thể nói cho Sở Ức Quy biết chính xác suy nghĩ của mình.
“Anh?” Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu lặng lẽ nắm tay hắn nói: “Phó Chính Vũ khóc thật lớn.”
Sở Ức Quy nhìn chằm chằm vào Vạn Thu, cố gắng hiểu cảm xúc của Vạn Thu, mà lời nói kia đủ để hắn chải vuốt rõ suy nghĩ của Vạn Thu.
“Anh cảm thấy Phó Chính Vũ chuyện bé xé ra to sao?”
Phó Chính Vũ vẫn luôn khóc, hơn nữa được mọi người vây quanh nôn nóng trấn an.
Từ khi Vạn Thu trở về Sở gia không còn bị thương như trước đây, mà trước đây khi phải chịu những loại vết thương như vậy, chỉ sợ không có ai nâng niu Vạn Thu cả.
“Anh, đây là chuyện bình thường, khóc có thể trút bỏ nỗi đau, cũng thu hút sự chú ý.”
Lời Sở Ức Quy nói, Vạn Thu cũng đã nghe được từ Lý Thước.
“Bởi vì có người quan tâm tới Phó Chính Vũ, Phó Chính Vũ mới có lý do để khóc nháo.”
Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, đưa Vạn Thu từ sảnh đến ghế sofa, để Vạn Thu ngồi xuống.
“Không phải anh trai cũng lo lắng cho Phó Chính Vũ sao?”
Vạn Thu chớp mắt, gật gật đầu.
“Trước kia có lẽ sẽ không ai quan tâm anh khi anh bị đau, nhưng bây giờ mọi người bên cạnh anh đều sẽ quan tâm đến anh.”
Sở Ức Quy ngồi xổm trước mặt Vạn Thu, ngước nhìn Vạn Thu.
“Cho nên, anh đừng để bị thương, nếu anh bị thương, mọi người đều sẽ rất đau lòng.”
Vạn Thu dường như dần dần biết mình đang ở nơi nào.
Trong ký ức mơ hồ, có những người đã ở bên cạnh làm bạn với cậu khi cậu bị bệnh.
“Đúng vậy.” Vạn Thu đáp: “Anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cũng sẽ bảo vệ em trai thật tốt.”
Không còn đau đớn, khỏe mạnh rồi thì mọi người mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.
Khi Phó Chính Vũ khóc nháo vì đau, cảm xúc ‘không vui’ dường như không ngừng rơi xuống, khiến những người khác cảm thấy không dễ chịu.
Vạn Thu cũng nhìn thấy những cảm xúc bất an và phẫn nộ sền sệt trên người ba mẹ Phó Chính Vũ.
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu.
Vạn Thu vẫn nhanh chóng nhận ra sự an ủi của hắn.
Nhưng hắn cũng biết Vạn Thu chưa nói ra hết những nghi hoặc trong lòng mình.
Những điều Vạn Thu bí mật dấu giếm, hắn tạm thời chưa có được câu trả lời.
“Anh trai.” Sở Ức Quy đặt tay lên chân Vạn Thu, hướng về đôi mắt luôn khiến hắn không nhịn được mà nhìn chăm chú, “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Hắn sẽ luôn ở bên cạnh Vạn Thu.
Như vậy, cho dù Vạn Thu đứng ở vách đá, nhìn vào vực sâu vô tận, hắn cũng có thể giữ chặt Vạn Thu, để cậu thỏa thích thăm dò mà không lo bị rơi xuống.
Mà hắn cũng sẽ có thể quan sát vách đá, cảm nhận vực sâu từ đôi mắt của Vạn Thu.
-------------------
Sorry cả nhà, tui lặn hơi lâu 🤧🤧