Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 44



Khi Dương Tắc đang hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên một tiếng động vang lên bên tai.

Hắn chợt nhớ Sở Ức Quy vẫn còn ở đây, lập tức mở mắt nhìn về phía Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy vốn định rời đi, nhưng khi thấy Dương Tắc để ý tới mình liền dừng lại: "Xin lỗi anh hai, em quấy rầy anh sao?"

"Em út... Ức Quy." Dương Tắc không tiền đồ lại một lần nữa tìm kiếm sự giúp đỡ từ người em trai mười bốn tuổi, "Anh phải làm sao mới có thể cùng Vạn Thu giao tiếp thật tốt?"

"Anh hai làm vậy là đủ rồi." Sở Ức Quy đột nhiên khẳng định điều mà Dương Tắc cho là biểu hiện rất kém cỏi.

"Cái gì? Tại sao?" Dương Tắc sửng sốt.

"Trở về phòng ngủ đi, không cần tắt điều hòa, muốn thì có thể bật đèn, ngủ ngon." Sở Ức Quy nhắc lại từng chữ Dương Tắc nói: "Chỉ cần như vậy, ra lệnh cho anh trai là được."

Nhưng Dương Tắc lại cau mày, thể hiện vẻ kháng cự: "Đó là em trai của anh, anh trai của em, là người thân, không phải cấp dưới."

"Anh trai có chút khác biệt." Sở Ức Quy bình tĩnh nói: "Anh trai không thể hiểu được những cảm xúc phức tạp, đối với những việc có thể tự suy nghĩ, anh chỉ cần nói cho anh trai biết nên làm cái gì, anh ấy sẽ đi làm."

Dương Tắc cứng họng, không thể phân biệt được điều này đúng hay sai.

"Anh trai vẫn là một đứa trẻ, vẫn đang trong giai đoạn đọc sách xem tranh, không thể bắt anh ấy học cách lý giải vào lúc này."

Lời nói của Sở Ức Quy khiến Dương Tắc có một cái nhìn hoàn toàn mới, xem ra chỉ cần đề cập tới Vạn Thu thì lời nói của Sở Ức Quy nhất định có đạo lý độc đáo riêng.

Thẳng đến khi Sở Ức Quy rời đi, Dương Tắc vẫn đang suy nghĩ về tính khả thi của lời đề nghị Sở Ức Quy đưa ra.

Vạn Thu trở về phòng ngủ.

Không khí mát mẻ hoàn toàn khác với cái nóng mùa hè, rất dễ chịu, nhiệt độ như vậy sẽ không làm người ta ngủ không yên.

Vạn Thu nhìn đèn ngủ trong phòng được bật lên, ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ, cũng không quá chói mắt.

Trên tay Vạn Thu được dán mấy miếng băng keo, dùng nhiều băng cho vết thương nhỏ như vậy có chút lãng phí, đáng tiếc đây không phải đồ có thể tái sử dụng.

Vạn Thu vô thức vuốt tóc, biết mình đã chọc người không vui.

Nhưng lại không bị đánh.

Vạn Thu nhìn căn phòng, cậu sẽ nghe lời, không mở cửa sổ cũng không tắt điều hòa.

Cũng sẽ ngoan ngoãn nằm ngủ.

Trước khi đi ngủ, Vạn Thu vào phòng tắm định lau sạch vết máu và tóc. Nhưng trong phòng tắm chẳng còn gì cả. Sàn nhà sạch sẽ, thậm chí không có dấu vết lau chùi.

Được những người khác dọn dẹp rồi.

Có rất nhiều người làm công việc dọn dẹp trong ngôi nhà này, vậy thì cậu có thể làm gì?

Cậu còn gì để làm nữa đâu?

Vạn Thu nhìn mình trong gương, một bên tóc đã bị cắt đi, một bên hơi dài xõa xuống bên tai.

Thực ra cậu rất giỏi tự cắt tóc.

Trường học yêu cầu nam sinh phải để tóc ngắn ở một độ dài nhất định, ban đầu Vạn Thu cắt đầy vết lồi lõm, thậm chí còn chọc vào da đầu, nhưng bây giờ cậu đã có thể khéo léo và thành thạo cắt được mái tóc ngắn mượt mà.

Trước tiên cắt ngắn phần dài, sau đó dùng kéo cắt sát da đầu để chỉnh lại.

Bây giờ tóc cậu nhìn qua sẽ rất kì lạ phải không?

Nếu anh hai nhìn thấy liền tức giận, vậy mẹ cũng sẽ tức giận phải không?

Chiếc kéo đã bị lấy đi, Vạn Thu thậm chí không có cơ hội tỉa lại cho đến khi nó trông bình thường.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Vạn Thu từ trong gương phục hồi tinh thần, lập tức đi ra.

Sau khi Vạn Thu trở về bèn lấy chiếc ghế đẩu ra chặn cửa, cánh cửa đóng kín cứ vậy mà mở rộng ra.

Lúc này Sở Ức Quy đang đứng ở cửa nhưng vẫn gõ vang.

Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy, cảm thấy khó hiểu, vì sao không trực tiếp vào luôn? Rõ ràng cậu không khóa cửa.

"Anh, anh khóa cửa lại đi." Sở Ức Quy nhìn ánh đèn mờ ảo trong phòng, không khí không còn nóng bức như trước nữa.

Vạn Thu đứng trước mặt Sở Ức Quy, không phản ứng ngay với những gì hắn nói.

Sở Ức Quy đương nhiên biết lý do Vạn Thu không khóa cửa.

Cho dù trở về Sở gia, mọi thứ trên cơ thể Vạn Thu vẫn thuộc về Ninh Xảo Trân.

"Anh." Giọng nói Sở Ức Quy trong màn đêm tĩnh mịch không hề đột ngột: "Thật không tồi, anh không tắt điều hòa."

Vạn Thu cuối cùng cũng tìm được một câu hỏi mà mình có thể trả lời chuẩn xác: "Anh hai nói, không cho tắt điều hòa."

"Không phải không cho, mà vì anh cần chúng. Đèn, điều hòa, đều là những thứ chúng ta cần. Chúng được sản xuất ra để chúng ta sử dụng."

Giọng nói Sở Ức Quy bình tĩnh nhu hòa, giống như tiếng cành liễu xào xạo dưới cơn gió nhẹ, dốc lòng xoa dịu Vạn Thu.

"Anh không cần lắm, sẽ lãng phí điện..." Vạn Thu không thể thay đổi ý nghĩ tiết kiệm đã ăn sâu vào xương tủy của mình.

"Có nóng không?" Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu chưa bao giờ nói dối, gật gật đầu.

"Muỗi cắn, có đau không?"

Vạn Thu gật đầu.

"Nếu không thấy đường, anh có sợ không?"

Vạn Thu im lặng rồi lại gật đầu.

"Anh thật ra rất cần chúng." Sở Ức Quy không chạm vào Vạn Thu mà đứng bên cạnh, "Chỉ là anh nghĩ rằng mình không cần chúng mà thôi."

Vạn Thu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo phản chiếu Sở Ức Quy.

"Bây giờ anh có thể cần chúng."

Vạn Thu mơ hồ hiểu được, gật đầu.

"Anh luôn cần chúng, chỉ là Ninh Xảo Trân bảo anh không được làm vậy." Sở Ức Quy nhận thấy sau khi nhắc đến tên Ninh Xảo Trân, cảm xúc Vạn Thu có phản ứng.

Sở Ức Quy đương nhiên biết bây giờ Dương Tiêu Vũ đã thay thế Ninh Xảo Trân, nhưng ảnh hưởng của Ninh Xảo Trân đối với Vạn Thu không thể bị xóa bỏ trong thời gian ngắn như vậy.

"Bây giờ anh cũng cần, mẹ cho phép anh cần, anh có thể nghe lời mẹ."

Câu này với Vạn Thu mà nói, mang thêm một sức nặng khác.

Chuyện mẹ cho phép thì có thể làm.

Vạn Thu chỉ là hơi ngốc chứ không phải không hiểu tốt xấu, đồ ăn có ngon hay không, nhiệt độ có dễ chịu hay không, Vạn Thu đều biết.

"Anh hai thì sao?" Vạn Thu lẩm bẩm, hiện tại là anh hai yêu cầu cậu làm những việc này.

"Anh hai là người nhà." Sở Ức Quy rũ mắt, chăm chú nhìn Vạn Thu: "Giống Ninh Hải."

Vạn Thu đột nhiên hiểu được ý nghĩa của việc nghe lời Dương Tắc.

Vạn Thu nghe lời Dương Tắc, chỉ vì không muốn Dương Tắc "không vui".

Nhưng bây giờ Vạn Thu đã biết, cậu có thể coi Dương Tắc như người nhà, vì là người nhà nên sẽ nghe lời.

Đây là anh trai...

Là mối quan hệ thân thiết như ba mẹ vậy.

"Anh và em, cũng là người nhà." Đại não không mấy linh hoạt của Vạn Thu dường như đã sáng tỏ những mối quan hệ này.

"Chúng ta là người nhà, là bạn bè." Sở Ức Quy mỉm cười, dưới ánh đèn mờ ảo, nụ cười nhàn nhạt nhưng vẫn dịu dàng.

Vạn Thu mím môi, trong đôi mắt xinh đẹp ấy có một tia mong đợi, như tia lửa lập lòe: "Cũng càng thân thiết."

"Đúng vậy." Sở Ức Quy đáp lại, kiên định, không chút do dự.

Vạn Thu dường như mơ hồ hiểu được tại sao Sở Ức Quy lại nói bọn họ rất thân thiết.

Bọn họ một người đứng bên trong cửa, người còn lại đứng bên ngoài.

Khi còn trong nhà thuê, Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy, trước sau vẫn không thể đem hắn dung nhập vào căn nhà thuê tối tăm.

Hiện tại dưới hành lang rộng lớn, hương thơm thoang thoảng trong không khí và ánh đèn đêm tuyệt đẹp, Sở Ức Quy lặng lẽ đứng ở chỗ này, hài hòa với khung cảnh.

Mà Vạn Thu cũng đang đứng ở đây. Dưới chân là sàn gỗ thoải mái, trong phòng có ghế sofa và thảm bông mềm mại.

Khoảng cách giữa cậu và Sở Ức Quy sẽ không còn bị một cánh cửa ngăn cách nữa.

Cho dù không nhìn thấy, cũng có thể chờ đến khi Sở Ức Quy trở về.

Giống như...Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.

Người cậu muốn quan tâm không còn là Ninh Xảo Trân và Ninh Hải nữa.

Mà là...

"Anh." Sở Ức Quy đứng trước mặt Vạn Thu, nói: "Bây giờ anh có thể đóng cửa lại."

Vạn Thu gật đầu.

Đây là điều cậu tuyệt đối không dám làm trước mặt Ninh Xảo Trân.

Cậu dời chiếc ghế đẩu chặn cửa.

Nhìn cánh cửa từng chút khép lại. Mệnh lệnh không cho phép đóng cửa mang theo lời chửi rủa giận dữ đột nhiên hiện lên, Vạn Thu liền kéo cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại.

Ký ức rõ ràng nhất đọng lại trong ba năm đang xâm chiếm Vạn Thu.

Nhưng ngón tay giữ cửa của Vạn Thu đã bị bọc lại.

Cánh cửa đóng lại hơn phân nửa, Vạn Thu không thể thấy Sở Ức Quy.

Qua khe cửa, bàn tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, mang theo hơi ấm đặc biệt, là nhiệt độ mà Vạn Thu quen thuộc hơn bất kỳ ai khác.

"Ngủ ngon, anh trai, buổi sáng gặp lại."

Vạn Thu gắt gao nắm chặt tay ở cửa, như bị độ ấm làm tan chảy, mất đi sức lực để tiếp tục.

Vạn Thu buông cửa ra.

Cánh cửa đóng lại từng chút một, cho đến khi hoàn toàn đóng lại.

Trong căn phòng yên tĩnh, Vạn Thu dường như nghe thấy nhịp tim dữ dội của mình.

Một trong những sợi xích từng trói chặt Vạn Thu đột nhiên vỡ tan, âm thanh kim loại rơi xuống đất không ngừng vang vọng trong tâm trí cậu.

Dù chỉ một chút thôi.

Nhưng ở đây, lần đầu tiên Vạn Thu có cảm giác chân thật.

Cậu đứng ở cửa, không biết Sở Ức Quy đã rời đi hay chưa.

Nhưng hơi ấm cắt đi sợi xích của Sở Ức Quy vẫn còn đọng lại trên ngón tay cậu.

Có cảm giác vi diệu nào đó, như thể sau khi ngửi thấy mùi rượu nồng đặc, cảm thấy choáng váng nhưng lại bị thu hút bởi mùi hương của nó.

Dù biết tương lai sẽ phải đối mặt với tuyệt vọng, nhưng Vạn Thu vẫn không khỏi đắm chìm trong hiện tại.

"Ngủ ngon, em trai."

Vạn Thu cúi đầu, trong lòng cảm thấy xa lạ.

"Ngủ ngon, bạn bè."

- -

Dương Tiêu Vũ cúi đầu, ngơ ngác nhìn Vạn Thu.

Vạn Thu thiếu non nửa mái tóc, nhìn qua có hơi kì quái.

Dưới cái nhìn của Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu không tự nhiên dời ánh mắt đi, hiển nhiên là bộ dáng áy náy vì mình đã làm sai chuyện gì đó.

Thỉnh thoảng Vạn Thu sẽ ngước mắt lên nhìn vẻ mặt Dương Tiêu Vũ, phán đoán khi nào là thời điểm thích hợp để xin lỗi.

Buổi sáng Dương Tiêu Vũ gặp Dương Tắc ở hành lang, Dương Tắc đã kể bà nghe chuyện buổi tối Vạn Thu tự cắt tóc.

Còn nhớ một buổi sáng sớm, khi bà ăn mặc thật đẹp, muốn đi tìm đứa trẻ mình vừa tìm trở về, nhưng lại bị mẹ nuôi trước đây của đứa trẻ trực tiếp cười vào mặt.

Đứa trẻ ngốc.

Đứa trẻ... ngốc nghếch của bà.

Dù trong lòng đã chuẩn bị tinh thần nhưng thời khắc nhìn thấy Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ vẫn không thể kìm được sự tức giận.

Nhưng làm sao có thể trách Vạn Thu chứ?

Tất cả không phải là do họ làm cha mẹ thất trách mới dẫn tới kết quả này sao?

Ngón tay Dương Tiêu Vũ lướt qua tai Vạn Thu, vuốt ve phần tóc bị cắt đi.

Vạn Thu tựa hồ đã nhận ra gì đó, đôi mắt xinh đẹp vốn đang cúi xuống nhìn mặt đất liền ngước lên nhìn Dương Tiêu Vũ.

"Con xin lỗi." Vạn Thu rất biết tìm thời điểm thích hợp để xin lỗi: "Mẹ, con xin lỗi."

Vẻ mặt Dương Tiêu Vũ cuối cùng cũng lộ ra vài ý cười, miễn cưỡng đặt tất cả sự tự trách ra đằng sau.

Người phụ nữ kia, vĩnh viễn không thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa bà và con trai một lần nào nữa.

"Tại sao lại xin lỗi? Vạn Thu nhà chúng ta rất có gu thời trang nha." Dương Tiêu Vũ trực tiếp bế Vạn Thu lên, cậu bé nhẹ đến mức có thể dễ dàng ôm lấy.

Mặc dù Vạn Thu không hiểu gu thời trang là gì, nhưng dường như cảm nhận được đây là một tín hiệu an toàn.

Cậu vô thức ôm lấy cổ Dương Tiêu Vũ, hai người dựa rất gần nhau.

"Tóc một bên dài, một bên ngắn cũng có thể đẹp như vậy. Hôm nay mẹ mang con đi tạo kiểu riêng, cho Vạn Thu nhà chúng ta một kiểu tóc độc đáo dựa trên bộ dáng hiện tại, được không?"

Dương Tiêu Vũ có thể nghĩ ra nhiều cách để cứu lại kiểu tóc của Vạn Thu.

Điều khiến bà không thể chịu đựng, là hành vi của Vạn Thu.

Vạn Thu vô tình làm ngón tay của mình bị thương, bọn họ không biết trước đây Vạn Thu đã phải chịu bao nhiêu vết thương như vậy.

Vạn Thu nhìn thấy Sở Kiến Thụ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn ngón tay cậu.

"Vết thương còn đau không?" Sở Kiến Thụ hỏi: "Sao lại quấn thành như vậy?"

Dương Tắc liếc nhìn miếng băng cá nhân của Vạn Thu, phát hiện nó giống hệt cái mà hắn dán trước đó, không hề ướt chút nào.

"Lát nữa mẹ giúp con rửa mặt được không?" Dương Tiêu Vũ xoa xoa má Vạn Thu, trìu mến nói.

Sở Kiến Thụ gật đầu: "Tiêu Vũ, em sửa soạn cho Vạn Thu đi. Hôm nay anh đến công ty trễ một chút, tiễn hai mẹ con đi trước."

Vạn Thu lắng nghe ba mẹ nói chuyện.

Cậu quả nhiên đã làm cho ba mẹ không vui, "không vui vẻ" vẫn bao trùm quanh người họ.

Nhưng có điều gì đó khác biệt.

Không có điềm báo cơn đau sẽ ập đến.

Mặc dù "không vui vẻ" này giống như những hạt cát bay bay trên da cậu, chỉ có chút không thoải mái.

Vạn Thu không nghĩ chỉ vì ngón tay bị thương mà hành động sẽ khó khăn, chưa kể vết thương sau một đêm đã kết vảy.

Cậu không tháo băng cá nhân ra, chỉ vì có chút luyến tiếc thứ mình không còn cơ hội tái sử dụng.

Dương Tiêu Vũ lại lấy lí do vết thương không được dính nước, dùng một chiếc khăn ấm để lau mặt cho Vạn Thu, thi thoảng Vạn Thu sẽ mở mắt ra nhìn Dương Tiêu Vũ đang cực kỳ nghiêm túc, đột nhiên cậu có một ý nghĩ kỳ lạ.

Có phải em bé được mẹ lau mặt như thế này không?

Nếu bị thương ở ngón tay, cậu sẽ biến thành em bé sao?

Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu bị lau mặt, đột nhiên cảm thấy thật đáng yêu.

Nhìn đôi mắt không ngừng nheo lại mở, có chút nghịch ngợm, Dương Tiêu Vũ liền cảm thấy ít nhất mình có thể cho con trai một ngoại hình xinh đẹp.

"Mẹ sẽ làm cho con trở nên thật đẹp trai." Dương Tiêu Vũ đương nhiên nhớ rõ tại sao Vạn Thu nói tóc mình đã dài, phải tự cắt tỉa.

Bởi vì lúc trước bà đã nói, nhưng lại không nói tiếp nửa sau.

Không nên giấu giếm đứa trẻ này bất cứ điều gì.

Vạn Thu quá nhạy cảm.

Đó là một thói quen xấu bị Ninh Xảo Trân và Ninh Hải bồi dưỡng ra.

Bây giờ thay vì yêu cầu Vạn Thu hiểu họ, yêu họ, biết rõ thân phận của chính mình, nên để Vạn Thu biết quý trọng bản thân mình trước.

"Trước tiên biến thành đứa trẻ ích kỷ chút đi." Dương Tiêu Vũ lẩm bẩm: "Mẹ sẽ bảo vệ con."

Ánh mắt Vạn Thu trở nên bối rối, đúng như Dương Tiêu Vũ dự đoán.

Bé ngốc Vạn Thu chắc chắn không hiểu điều này nghĩa là gì.

Không quan trọng.

Họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Vạn Thu rũ mắt xuống, muốn đáp lại lời của Dương Tiêu Vũ nhưng lại không trả lời được.

Mặc dù muốn thông minh hơn, nhưng cũng chỉ là muốn.

Vạn Thu ngước mắt, nhìn thấy mình và Dương Tiêu Vũ trong gương, lúc sau lại thu hồi ánh mắt.

Cậu một lần nữa được Dương Tiêu Vũ sửa soạn.

Lần này là do Dương Tiêu Vũ đặc biệt lựa chọn, chiếc áo màu hồng nhạt buông xuống, đôi chân lộ ra sau chiếc quần đùi, dưới chân đi một đôi giày thể thao thoải mái.

Vạn Thu nhìn chằm chằm đôi giày, cảm giác mang đôi giày này rất khác lạ, mỗi lần bước đi đều như có lực đạo nâng lên một chút, khiến việc đi lại nhẹ nhàng hơn.

Đôi giày này không giống đôi giày hôm qua, Vạn Thu đã lâu chỉ có hai đôi giày, đối với giày mới vẫn rất ngạc nhiên.

"Thật đáng yêu." Dương Tiêu Vũ đội cho Vạn Thu một chiếc mũ hồng nhạt, che đi một phần nhỏ mái tóc đã bị cắt.

Vạn Thu nhìn mình trong gương, cảm thấy thật xa lạ, cậu mặc những bộ quần áo cực kỳ đẹp đẽ tưởng chừng chỉ thích hợp để trưng bày trong tủ kính.

Những bộ quần áo này mặc rất thoải mái, vải vừa mát lạnh vừa mềm mịn, nhưng màu chúng quá nhạt, không có khả năng chống bẩn.

Bây giờ cậu mặc vừa vặn chúng, nếu sau này cao lên, bộ quần áo đẹp đẽ này sẽ ra sao?

Vạn Thu vô thức ấn chiếc mũ xuống, không muốn nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình mà làm hỏng bộ trang phục.

Vạn Thu đeo một cái túi nhỏ.

Đó là cái túi đeo chéo màu vàng kem, Vạn Thu rất có hảo cảm với cái túi nhỏ này.

Cậu cũng từng có một cái túi. Là nhặt được, túi có hình chú vịt con rất đáng yêu, sau lưng chú vịt con có một cái khóa kéo, khóa kéo hỏng rồi, bụng của chú vịt con cũng bị rách, khắp nơi đều dơ.

Có lẽ chỉ là chưa được cẩn thận sử dụng, không tính là tồi tàn, sau khi nhặt nó lên, Vạn Thu đã rửa sạch cái túi và khâu nó lại bằng chỉ cùng màu trong hộp may ở nhà.

Vạn Thu không biết sửa khóa kéo, cũng không có tiền để thay khóa mới, nhưng với cậu đây là một cái túi chắc chắn và an toàn.

Vạn Thu có rất ít tiền, quần áo kém chất lượng rất dễ bị rách túi nên cậu đã cất tiền vào cái túi vịt nhỏ mới nhặt được.

Dù không có khóa kéo nhưng cậu dùng nó rất cẩn thận.

Sau đó túi bị mất.

Cậu nhớ rõ...

Lúc ở ven đường, bị mấy đứa trẻ lạ mặt giật mất rồi. Bọn họ một bên chạy, một bên vẫy vẫy cái túi nhỏ rồi cười.

Không có khóa kéo, tiền trong túi vịt nhỏ rơi ra, bị bọn họ lấy đi hết.

Mà Vạn Thu cũng không tìm lại được túi vịt nhỏ nữa, cho dù có lục lọi bao nhiêu cái thùng rác.

"Van Thu?" Một mái tóc xoăn dài mềm mại đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Vạn Thu, Vạn Thu ngước mắt lên, nhìn thấy Dương Tiêu Vũ đang cúi người nhìn mình, "Sao vậy? Rất thích cái túi này sao?"

Cả người Dương Tiêu Vũ tản ra sự "vui vẻ" nhàn nhạt, Vạn Thu cúi đầu, hai tay nắm lấy cái túi nhỏ màu vàng kem.

Vạn Thu nỗ lực siết chặt tay, như thể chỉ cần buông ra sẽ mất đi cái túi này.

Hẳn là rất thích đi?

Dương Tiêu Vũ cười đến vui vẻ khi thấy bộ dáng không muốn buông tay của Vạn Thu.

Không nghĩ tới bảo bối nhà mình lại rất thích túi nha?

Dương Tiễu Vũ nắm tay Vạn Thu: "Bảo bối, chúng ta đi tìm ba."

Dương Tiêu Vũ nắm tay Vạn Thu, khi nhìn thấy bàn tay còn lại đang nắm chặt dây đeo của túi nhỏ, thấy thế nào cũng đáng yêu chết mất.

Sở Kiến Thụ đang nói chuyện phiếm cùng Sở Ức Quy trong phòng khách, chờ hai mẹ con thay quần áo xong sẽ ra ngoài.

Dương Tắc đi làm đúng giờ.

Dương Tiêu Vũ đưa Vạn Thu đến, bà đứng sau Vạn Thu, dùng bàn mềm mại nâng mặt cậu hướng về phía hai người, còn không quên chọc chọc vào má: "Thế nào, ba nhìn xem bảo bối nhà chúng ta có đáng yêu không?"

Sở Kiến Thụ quay đầu nhìn hai mẹ con, khẽ mỉm cười: "Vạn Thu nhà chúng ta rất đáng yêu."

Vạn Thu không dám rời mắt khỏi Sở Kiến Thụ, mà khóe mắt lại liếc sang Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy đang nhìn cậu.

Vạn Thu không biết Sở Ức Quy đang nghĩ gì, cậu không thể đọc được bất kỳ thông tin nào.

Sở Kiến Thụ đứng dậy, nhìn hai tay Vạn Thu nắm chặt túi đeo chéo, suy nghĩ một chút rồi rút ví, lấy ra một xấp thẻ và tiền mặt.

Người đàn ông cao lớn ngồi xổm trước mặt Vạn Thu, mở cái túi nhỏ của cậu ra và đặt đồ vào trong đó.

"Những thứ này là của Vạn Thu." Sở Kiến Thu đứng dậy, duỗi tay ấn mũ Vạn Thu, lòng bàn tay to lớn gần như bao phủ đầu cậu, "Hôm nay Vạn Thu ra ngoài mua đồ."

Dưới bàn tay của Sở Kiến Thu, Vạn Thu lại vô thức dùng một tay siết chặt dây đeo túi nhỏ màu vàng kem của mình.

Cậu đã hoàn toàn cứng đờ.

Không biết ba đã bỏ bao nhiêu tiền vào cái túi nhỏ, nhưng xấp tiền dày đó gần như vượt quá khả năng đếm tiền của cậu rồi.

Túi nhỏ màu vàng kem rất dễ thương, còn rất mềm mại, nhưng Vạn Thu lại có cảm giác như bên trong túi bị một viên đá quý đè nặng, đây là thứ có thể bị người ta cướp đi bất cứ lúc nào.

"Đi thôi?" Dương Tiêu Vũ kéo kéo Vạn Thu.

Nhưng cậu bé Vạn Thu ngày thường ngoan ngoãn đi theo bên người mà không dùng nhiều sức, lần này lại uể oải khi nắm tay bà.

Vạn Thu một tay nắm chặt túi xách, bước đi đều trở nên cứng ngắc.

Dương Tiêu Vũ cúi xuống, nhìn bộ dáng Vạn Thu giống như một con mèo sợ hãi, hai mắt trợn to, đôi tai máy bay căng thẳng lộ ra, cái đuôi cong lên, động cũng không dám động.

Dương Tiêu Vũ nhướng mày.

"Sao vậy? Trong túi đựng đồ nên không quen hả?" Dương Tiêu Vũ đột nhiên cười mang theo vài phần trêu chọc, "Ha ha ha, bảo bối, sao con lại đáng yêu như vậy chứ. Không sao đâu, chỉ là một ít tiền thôi, còn không đủ tiền tiêu vặt cho con."

Vạn Thu không hiểu Dương Tiêu Vũ đang ám chỉ cái gì, nhưng cậu có thể hiểu được Dương Tiêu Vũ không hy vọng cậu cứ như thế này.

"Đừng sợ, đừng sợ." Dương Tiêu Vũ vỗ vỗ mu bàn tay Vạn Thu, "Nếu làm mất, ba mẹ lại cho con."

Đừng sợ...

Vạn Thu nghe được những lời này bèn thả lỏng thân thể.

Cậu gật gật đầu, vành mũ hồng nhạt che khuất đôi mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv