"Đừng sợ, Vạn Thu, mẹ mang con về nhà, mẹ sẽ không bỏ rơi con."
Con người sẽ chết.
Lần đầu tiên Vạn Thu có khái niệm tử vong, là vì Vạn Tiểu Hoa đã chết. Nhìn như ngủ say nhưng không ngáy, không trở mình, cũng không có hơi ấm.
Bà ngoại không còn giận dữ giơ bàn tay chai sạn lên, không đột nhiên phát bệnh đi đập phá mọi thứ, cũng không chỉ trỏ người dân rồi náo loạn chửi ầm. Bà nằm trên nền đất mà những lúc thanh tỉnh bà đều ghét bỏ.
Vạn Thu sau đó đã chứng kiến nhiều kiểu chết.
Con cóc bị bánh xe đè nát tạo thành vết máu đông cứng trên mặt đường, con chuột hôi hám trong bãi rác thối rữa cho đến khi chỉ còn lại nhúm lông, ven đường khô khốc không có lá xanh, cành cây khô có thể dễ dàng bị bẻ gãy...
Nhớ rõ lúc cận kề cái chết, cậu cuộn tròn cơ thể, không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì mà chống cự.
Đó chắc là vì cậu muốn sống phải không?
Nắng nóng đến mức khiến Vạn Thu khó chịu mặc dù cậu thích ánh mặt trời. Cậu không muốn chết, không muốn mọi thứ trên thế giới này không còn liên quan đến mình.
Chiếc xe rời đi rồi.
Vạn Thu đứng đó nghe tiếng xe rời đi. Trong thế giới tĩnh lặng, tiếng xe dường như giống tiếng xe trong ký ức trước khi chết.
Vạn Thu có cơ hội túm lấy quần áo của Ninh Xảo Trân, cầu xin Ninh Xảo Trân ở lại, nhưng Vạn Thu không làm được. Tựa như chiếc bao tải trói buộc đêm tuyết rơi năm đó vẫn còn trên người, giam cầm cậu, khiến cậu không thể giang rộng tay chân.
Điều khác biệt duy nhất là lần này cậu có thể nhìn thấy bóng lưng mẹ mình rời đi.
Mẹ trước kia cũng rời đi như thế này sao? Bước chân trên tuyết phát ra âm thanh lạo xạo, không hề dừng lại một giây phút nào.
Vạn Thu ngẩng đầu, thời tiết càng ngày càng nóng, mồ hôi trên trán rơi xuống khóe mắt, sau đó lại trượt xuống. Đầu óc cậu choáng váng, thân thể không chống đỡ nổi, quỳ trên mặt đất, hơi nóng từ mặt đất nóng truyền đến hai chân, da thịt như bị đốt cháy.
Bị vứt bỏ thì sẽ chết sao?
Ngọn lửa nóng bỏng dường như ẩn chứa trong từng tia nắng, xuyên vào cơ thể, dọc theo làn da đun sôi nội tạng. Vạn Thu dùng những ngón tay gầy gò và khô khốc che lấy ngực, cảm thấy trái tim mình sắp bị nướng chín thật rồi.
Ý thức của cậu đã có chút mơ hồ, cảm giác kiệt sức khiến cậu lầm tưởng đó là điềm báo của cái chết.
Bỗng một giọng nói yếu ớt lọt vào tai Vạn Thu.
Theo đó là tiếng giày đạp trên mặt đất.
Thịch thịch thịch --
Thật nhanh.
Vạn Thu nỗ lực chớp chớp mắt, cố gắng tỉnh táo lại.
"Vạn Thu!" Giọng nói quen thuộc đầy nôn nóng khiến đầu óc Vạn Thu có phần thanh tỉnh. Một đôi bàn tay hơi lành lạnh nâng khuôn mặt Vạn Thu lên, để lại trên làn da nóng bỏng của cậu một cảm giác mát mẻ.
Cảm giác mát mẻ đó giống như dòng nước được tìm thấy trong hố sâu, thấm vào cát trong sa mạc, dù chỉ một chút thôi cũng mang hy vọng tới.
"Vạn Thu, Vạn Thu, là mẹ."
Giọng nói của Dương Tiêu Vũ cuối cùng cũng lọt vào tai Vạn Thu. Ánh mắt Vạn Thu dần tập trung lại, vẻ mặt lo lắng của Dương Tiêu Vũ hiện lên trước mặt.
"Vạn Thu, mẹ tới đón con đây." Cả người Vạn Thu đã bị phơi tới nóng bỏng, mất hết sức lực, trở nên mềm mại vô cùng. Ngay cả Dương Tiêu Vũ cũng có thể dễ dàng ôm lấy cậu vào lòng, "Đừng sợ, Vạn Thu, mẹ mang con về nhà, mẹ sẽ không bỏ rơi con."
Nghiêng nghiêng ánh mắt, Vạn Thu nhìn thấy mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ của Dương Tiêu Vũ, bèn liên tưởng đến những làn sóng trong quảng cáo trên truyền hình, trái tim nóng rực dường như được nước biển tưới mát, không còn cảm giác bỏng rát đau đớn như trước.
Vạn Thu chớp chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến, cậu còn có một người mẹ nữa.
Mẹ mới.
Vạn Thu đưa tay ôm lấy Dương Tiêu Vũ.
"Mẹ." Vạn Thu cọ cọ sợi tóc bà, giống như đang ỷ lại. Là mùi hương, mùi hương mà cậu thích.
Cậu không bị bỏ rơi. Còn có một người vẫn chưa bỏ rơi cậu.
Vạn Thu tin tưởng Dương Tiêu Vũ, giống như đã từng tin tưởng Ninh Xảo Trân.
Vạn Thu rơi vào hôn mê.
Cậu nằm mơ, những từ đơn hỗn loạn trong đầu đang cố gắng ghép lại với nhau. Vạn Thu có một ký ức rất kỳ lạ, không nhớ rõ, hình như là chữ, Vạn Thu có thể hiểu được nhưng đọc không rõ.
Nhưng những dòng chữ lộn xộn khó đọc này khiến Vạn Thu phát hiện, việc bị Ninh Xảo Trân bỏ rơi là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Cậu đã biết điều này từ lâu nhưng lại quên mất.
Sau sự kiện định mệnh này, Vạn Thu sẽ trở về với người mẹ Dương Tiêu Vũ, sau đó sống... sau đó sống một cuộc sống như thế nào?
Vạn Thu không đọc được, chữ viết rất mơ hồ, Vạn Thu không nhận ra một số chữ, thậm chí những từ đơn giản đặt thành câu cậu cũng không hiểu được.
Thành tích ngữ văn của cậu vẫn luôn không tốt, cậu không thể đọc được nhiều từ và câu dài như vậy, chỉ có thể hiểu được nó một cách mơ hồ.
Có vẻ như cậu sắp trở về với ba mẹ ruột của mình, sau đó sẽ... sẽ bắt nạt ai đó.
Bắt nạt ai vậy?
Cậu sẽ bắt nạt người khác, nhưng rồi bị bắt nạt ngược lại, hơn nữa cậu sẽ chết.
Sở Vạn Thu bị trục xuất khỏi Sở gia, bị vợ chồng họ Sở từ bỏ, tự sinh tự diệt, rồi bị trả thù đến chết.
Những từ ngữ trong câu này rất xa lạ, nhưng Vạn Thu dường như hiểu được ý nghĩa của nó.
Cậu sẽ bị ba mẹ từ bỏ, sau đó sẽ chết.
Tại sao cậu lại bị từ bỏ? Từ bỏ là vứt bỏ sao?
Cũng giống như mẹ, không có bất kỳ lí do gì lại đột nhiên vứt bỏ cậu sao? Ba mẹ hiện tại của cậu cũng sẽ vứt bỏ cậu sao?
Cậu không muốn bị vứt bỏ.
Làm thế nào mới không bị vứt bỏ?
Không được bắt nạt người ta à? Bắt nạt là gì? Cậu bắt nạt ai?
Luôn có một cái tên đọng lại trong tâm trí hỗn độn - Sở Ức Quy.
- --
Vạn Thu chợt mở hai mắt. Trước mặt là một màu trắng như tuyết, trong không khí có mùi rất kì lạ, Vạn Thu ngửi ngửi, là mùi nước sát trùng.
Có một thứ không phải màu trắng, Vạn Thu hơi nghiêng đầu, nhìn thấy chủ nhân của cái tên luôn hiện trong đầu, Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay rất rộng, nhưng thân hình không hề gầy gò, mái tóc hơi dài tùy ý buông xõa, che đi đôi mắt đẹp, trên nền bức tường trắng dường như càng đẹp hơn.
"Tỉnh rồi sao?" Sở Ức Quy nhìn vào hai mắt đang mở to của Vạn Thu.
"Sở Ức Quy." Cái tên này cứ quanh quẩn trong trí nhớ của cậu, nhưng khi Vạn Thu gọi nó ra khỏi miệng lại cảm thấy thật xa lạ.
"Cơ thể có thấy khỏe hơn không?" Sở Ức Quy đặt cuốn sách nặng trong tay xuống, mỉm cười với Vạn Thu. Vạn Thu gật đầu, khi Sở Ức Quy cất giọng nói, những thứ khiến Vạn Thu băn khoăn dường như đã dần dần lùi vào ký ức sâu thẳm.
Vạn Thu quay đầu lại liền thấy cánh tay đang bị truyền nước, đầu giường có một chiếc "TV" kỳ lạ, giường bệnh màu trắng mềm mại, thoải mái, ga trải giường còn có mùi bột giặt.
Là bệnh viện.
"Tớ không có tiền." Vạn Thu nói.
"Ba mẹ có tiền." Sở Ức Quy ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Vạn Thu, nắm tay cậu: "Anh không cần trả tiền đâu, anh trai."
"Anh trai?" Vạn Thu ngơ ngác lặp lại cái danh hiệu xa lạ này.
"Ba mẹ anh, cũng là ba mẹ em, anh hơn em mấy tháng, cho nên anh là anh trai." Sở Ức Quy chậm rãi, nói được một câu sẽ tạm dừng để Vạn Thu có thể hiểu được.
Anh trai.
Vạn Thu chợt hiểu ra điều gì đó, cậu và Sở Ức Quy đã trở thành anh em. Những thứ trong trí nhớ đều đã trở thành hiện thực.
"Cậu là em trai tớ sao?" Vạn Thu chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài ba mẹ ra, cậu còn có thể có những thành viên khác trong gia đình. So với nghi ngờ và sợ hãi, cư nhiên lại có rất nhiều liên hệ thân mật mới lạ cùng những niềm vui sướng diệu kì.
"Đúng vậy." Sở Ức Quy đáp.
"Chúng ta không phải là bạn sao?" Vạn Thu không đành lòng từ bỏ mối quan hệ này.
"Chúng ta là bạn, cũng là anh em." Ngón tay Sở Ức Quy đan vào ngón tay gầy gò của Vạn Thu, "Chúng ta so với người khác sẽ càng thân thiết hơn."
Ký ức Vạn Thu lại hiện lên. Cậu sẽ thân thiết hơn với Sở Ức Quy, hơn nữa sẽ bắt nạt hắn.
Bắt nạt với thân thiết là quan hệ gì?
"Bà ta rời đi rồi, anh còn nhớ hay không?" Sở Ức Quy hỏi, trực tiếp phá vỡ ký ức mà Vạn Thu không che giấu.
Vạn Thu ngốc ngốc nhìn Sở Ức Quy, ngay cả bản thân cậu cũng không chú ý, hai chữ "rời đi" như hóa thành giọt nước, từ khóe mắt Vạn Thu rơi xuống.
Sở Ức Quy lặng lẽ nhìn Vạn Thu, đưa tay còn lại chạm vào khóe mắt cậu, lau đi những giọt nước đó.
Những giọt nước nhỏ dường như hợp thành một dòng nước lớn, làm ướt bờ cát khô cằn, để lại vệt nước trên các ngón tay của Sở Ức Quy.
Thời gian từng chút trôi qua.
"Đừng khóc nữa." Giọng nói Sở Ức Quy cuối cùng vang lên, "Không thể khóc quá nhiều."
Vạn Thu ngoan ngoãn nghe lời, nỗ lực chớp mắt để kìm nén cảm giác chua xót.
"Bây giờ anh có nhà mới, có mẹ mới rồi."
Mềm mại, nhẹ nhàng, chậm rãi. Trong trí nhớ của Vạn Thu, giọng nói của Sở Ức Quy từng chút đắp nặn nên một bóng dáng đơn sơ, mơ hồ.
"Anh không cần phải buồn nữa." Lời của Sở Ức Quy nghe không giống an ủi, mà là chỉ dẫn.
Vạn Thu sẽ nghe lời mọi người, chưa kể Sở Ức Quy nói rằng bọn họ rất thân thiết.
"Anh có mẹ mới rồi, hãy nói chuyện với mẹ, đừng khóc."
Đôi mắt Sở Ức Quy bình tĩnh giống như một tảng đá nặng, nước mắt của Vạn Thu dường như bị đôi mắt này áp chế, tất cả những giọt nước mắt đều được giấu dưới tảng đá nặng này.
Vạn Thu nhìn, rồi lại nhìn.
Cậu dường như hiểu những lời của Sở Ức Quy, nhưng dường như cũng không hiểu chúng.
Cho đến khi cửa mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Sở Ức Quy mới buông tay Vạn Thu, đứng dậy khỏi giường, đem những đầu ngón tay ươn ướt ra sau lưng.
"Vạn Thu, Vạn Thu, bảo bối tỉnh rồi sao?" Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Vạn Thu tỉnh lại, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, nhưng sau kinh hỉ lại bắt đầu lo lắng.
"Mẹ." Giọng nói trẻ con mềm mại, non nớt của Vạn mang theo sự tin tưởng cùng ỷ lại khó nhận thấy.
Mẹ của cậu.
Vạn Thu nghĩ đến những lời kỳ lạ chắc chắn sẽ xảy ra. Người mẹ xinh đẹp nhất của cậu, cũng sẽ bỏ rơi cậu.
Nhưng Vạn Thu vẫn nhớ rõ, mẹ đã nói "sẽ không bỏ rơi cậu".
Vạn Thu không thể đánh giá được hai việc này.
"Mẹ xin lỗi." Dương Tiêu Vũ tựa đầu vào trán Vạn Thu, nhìn đôi mắt xinh đẹp được thừa hưởng từ bản thân mình.
Đôi mắt ấy vẫn luôn trong veo, không bị mây đen quấy nhiễu, nhưng dường như càng trống rỗng hơn.
"Thật xin lỗi, bảo bối, thật xin lỗi con." Dương Tiêu Vũ biết bọn họ đã làm cái gì.
Bọn họ mạnh mẽ xé rách sự ỷ lại của Vạn Thu, hiện tại Vạn Thu chắc chắn đau khổ hơn những gì bọn họ nhìn thấy.
"Mẹ." Vạn Thu nhớ rõ muốn cùng Dương Tiêu Vũ nói chuyện, không được khóc: "Con không có nhà."
Vạn Thu, người đã ba lần bị vứt bỏ, cũng là lần thứ ba không có nhà.
Căn nhà thuê trong khu tập thể tồi tàn tối tăm, thường xuyên có mùi rượu nhàn nhạt, mùi mỹ phẩm, mùi xà phòng, mùi đồ gỗ mục nát, một phòng ngủ nhỏ hẹp và chiếc giường đơn của riêng Vạn Thu.
Đều là những điều tràn ngập hạnh phúc, đều là những đồ vật Vạn Thu yêu thích.
Nhưng giờ cậu không còn được về nơi mà cậu luôn có thể về.
Ba vứt bỏ mẹ.
Mẹ vứt bỏ mình.
Căn nhà thuê tràn ngập ánh nắng buổi chiều cuối cùng đã tan vỡ trong ký ức của Vạn Thu.
Một khi nhớ lại, hình ảnh quyết liệt của Ninh Xảo Trân sẽ chiếm lĩnh tầm nhìn của cậu, đóng băng cậu, để cho đau đớn chảy dọc theo mạch máu, ngưng kết sinh mệnh cậu.
"Bảo bối, con có nhà." Dương Tiêu Vũ nâng cái đầu vẫn luôn cúi thấp của Vạn Thu lên, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, "Con có một ngôi nhà, nhà của mẹ, chính là nhà của con. Mẹ và ba sẽ cùng nhau đưa con về nhà."
Vạn Thu không hề nghi ngờ gì, cậu biết mình sắp có một cái nhà mới.
"Ba mẹ sẽ luôn yêu thương con." Dương Tiêu Vũ cố gắng hết sức, muốn lấy được sự kỳ vọng và ỷ lại từ Vạn Thu.
Vạn Thu đang nhìn Dương Tiêu Vũ.
Vạn Thu chỉ có thể phân biệt được cảm xúc, lại không biết cái nào là thật, cái nào là giả.
Dương Tiêu Vũ hôn lên trán Vạn Thu, Vạn Thu nhắm hai mắt lại.
- - Anh có mẹ mới rồi.
Giọng nói của Sở Ức Quy vang lên bên tai. Khi cậu không biết phải làm gì, bạn bè, anh em đã chỉ đường cho cậu.
"Vâng." Vạn Thu trả lời.
"Bảo bối, trên mặt còn đau không?" Dương Tiêu Vũ đau lòng vu/ốt ve khuôn mặt của Vạn Thu, vẫn còn chút bầm tím nhưng đã đỡ hơn nhiều.
"Không đau." Vạn Thu nói.
"Con có đói không?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Đói." Vạn Thu thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình.
- -
Vạn Thu bưng một bát cháo.
Bát cháo nho nhỏ, cháo rất đẹp, bát đựng cháo cũng rất đẹp, Vạn Thu còn muốn lấy chiếc thìa nhỏ xinh xắn nữa.
"Mẹ có thể đút cho bảo bối Vạn Thu nhà chúng ta ăn được không?" Dù ngoài miệng hỏi nhưng Dương Tiêu Vũ đã đem chiếc thìa đặt bên miệng Vạn Thu. Vạn Thu ngoan ngoãn há miệng, nhấp cái thìa để Dương Tiêu Vũ dễ lấy ra, cháo thơm ngon lập tức khơi dậy cảm giác thèm ăn của Vạn Thu.
"Tiêu Vũ, Vạn Thu đã mười bốn tuổi rồi." Sở Kiến Thụ nhìn thấy Dương Tiêu Vũ một muỗng lại một muỗng đút cho Vạn Thu, nhịn không được nhắc nhở.
"Có chuyện gì sao? Dù sao cũng là con của em." Dương Tiêu Vũ không chỉ muốn đút Vạn Thu ăn mỗi lần này, mà lần nào cũng muốn cho ăn, ăn nhiều một chút, để bảo bối Vạn Thu nhà mình mập lên, ngũ quan thanh tú như vậy nhất định sẽ càng ngày càng đẹp.
Vạn Thu chớp mắt, cũng hiểu Dương Tiêu Vũ đang khen ngợi mình.
Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu ngoan ngoãn ăn cháo, cảm thấy thật đáng yêu, đôi mắt đó rõ ràng chứa đựng tâm hồn của một đứa trẻ mười bốn tuổi nhưng lại trẻ con và thuần khiết hơn nhiều.
"Vạn Thu." Đưa ngụm cháo cuối cùng vào miệng Vạn Thu, Dương Tiêu Vũ có chút lo lắng nắm lấy cái bát và cái thìa, trong đầu vẫn còn nhớ rõ sự cự tuyệt trước kia của cậu: "Con thật sự bằng lòng cùng mẹ về nhà sao?"
"Vâng." Vạn Thu trả lời.
Hai mắt Dương Tiêu Vũ sáng lên, bởi vì bị từ chối quá nhiều lần khiến bà có chút bất an, lại hỏi: "Thật sao?"
Vạn Thu so với Dương Tiêu Vũ lại càng mong chờ hơn: "Con về nhà với mẹ."
Dương Tiêu Vũ mạnh mẽ ôm lấy Vạn Thu. Vạn Thu cũng ôm lại Dương Tiêu Vũ, mái tóc xoăn dài của bà vướng vào ngón tay cậu.
Những câu văn trong đầu Vạn Thu nói với cậu đây là người mẹ cuối cùng.
Đối với Vạn Thu, "mẹ" là một từ không giống với các từ khác, là người đặc biệt nhất trong cuộc đời cậu.
Nhưng bây giờ có gì đó khác khác. Cậu có thêm rất nhiều người đặc biệt. Anh em, bạn bè, người cậu bắt nạt, người khiến cậu bị vứt bỏ.
Vạn Thu đưa mắt nhìn Sở Ức Quy. Đó là một người đặc biệt.
- -
Vạn Thu làm kiểm tra toàn thân. Đã bị Ninh Xảo Trân bỏ rơi nên Vạn Thu không còn cự tuyệt cởi quần áo nữa. Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không bỏ sót bất kỳ vết thương nào trên cơ thể cậu, Vạn Thu tiến hành kiểm tra rồi lại kiểm tra.
Người ta kết luận Vạn Thu không mắc bệnh chậm phát triển trí lực. Điều này rất kỳ lạ, hành vi của Vạn Thu so với người bình thường rõ ràng rất bất thường, bác sĩ nghĩ có lẽ nên đưa Vạn Thu đến khoa tâm lý.
Sau khi biết tin, sắc mặt của Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ càng trở nên tồi tệ. Tình huống nào gây ra vấn đề tâm lý này, câu trả lời đã rõ ràng. Cũng may trong tương lai nếu có người chỉ đường, con trai họ vẫn còn hy vọng.
Trên người Vạn Thu có rất nhiều vết thương, cũng nhìn ra chúng chưa được chữa trị tốt, nhưng vì tuổi còn nhỏ, sinh lực còn dồi dào, xem ra hồi phục cũng không quá kém.
Dương Tiêu Vũ yêu cầu xóa sẹo cho Vạn Thu, đem các dấu vết lớn nhỏ trong cuộc sống quá khứ tiêu trừ toàn bộ.
Tình trạng thân thể Vạn Thu vẫn khá tốt, ngoài suy dinh dưỡng trầm trọng, bất kỳ phương diện nào cũng không có vấn đề gì lớn. Theo bác sĩ, trời sinh cho cậu một sức sống tràn trề mạnh mẽ.
Vạn Thu thật nhanh đã xuất viện, thứ cậu cần là dinh dưỡng chứ không phải nằm trên giường bệnh.
"Anh." Trên ghế nghỉ của bệnh viện, Sở Ức Quy và Vạn Thu ngồi cạnh nhau, hắn chủ động nói: "Anh có mệt không?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Anh còn có hai người anh trai, cũng là anh trai em."
Anh trai.
Vạn Thu suy tư số lượng một chút, nói: "Mẹ sinh bốn người con sao?"
"Không phải, mẹ chỉ sinh ba người con." Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, khi bên cạnh không có ai, hắn sẽ làm như vậy, "Em không phải con mẹ sinh ra."
Vạn Thu nhanh chóng hiểu câu này. Cậu gật gật đầu. Ánh mắt Sở Ức Quy ngang tầm với Vạn Thu: "Anh, anh không thấy kỳ lạ chút nào sao?"
Vạn Thu hồi lâu mới nói: "Anh cũng không phải con của mẹ."
Sở Ức Quy sửng sốt, bắt đầu phản ứng lại với logic của Vạn Thu. Vạn Thu từng có kinh nghiệm làm "con nuôi", hẳn là sẽ quan niệm khác với người bình thường.
Đối với cậu, có lẽ không có sự khác biệt giữa con ruột và con nuôi. Nếu Ninh Xảo Trân không chủ động bỏ rơi Vạn Thu, Vạn Thu sẽ coi Ninh Xảo Trân như mẹ ruột của mình.
Sở Ức Quy cụp mắt xuống, sau đó lại ngước mắt lên, trong mắt mang theo ý cười: "Anh trai thật lợi hại."
Vạn Thu không biết tại sao Sở Ức Quy lại nói mình lợi hại, nhưng nếu Sở Ức Quy đã nói, cậu hẳn là rất lợi hại.
Sở Ức Quy và Vạn Thu mười ngón đan xen: "Tuy còn có các anh trai khác, nhưng chúng ta không giống. Anh trai, em và anh, chúng ta thân thiết hơn."
Vạn Thu cúi đầu nhìn tay của mình ở cạnh tay Sở Ức Quy, một cái trông mảnh mai xinh đẹp, một cái thì gầy gò xấu xí, không tương xứng chút nào. Nhưng bọn họ lại quấn lấy nhau, Vạn Thu cảm thấy đây có lẽ là thân thiết.
"Ừm, chúng ta thân thiết hơn." Vạn Thu tin tưởng lời Sở Ức Quy vô điều kiện.
Sở Ức Quy cười, Vạn Thu nhìn hắn, không cảm thấy đó là "vui vẻ". Cậu vẫn luôn không biết tại sao Sở Ức Quy không giống người thường, hắn luôn trong trạng thái "không vui".
Khi bác sĩ mở cửa, Vạn Thu cảm nhận được bàn tay đang nắm mình liền rút ra. Cậu còn chưa kịp nhìn Sở Ức Quy thì bất ngờ bị ôm vào trong một cái ôm mang theo mùi thơm dễ chịu. Nhìn mái tóc xoăn màu hạt dẻ xinh đẹp, Vạn Thu duỗi tay ra, nắm được mẹ.
"Bảo bối Vạn Thu, chúng ta về nhà thôi." Dương Tiêu Vũ ôm Vạn Thu, ôm đứa bé đi lạc một lần nữa trở về trong lồ/ng ngực mình.
Vạn Thu không thấy rõ mặt Dương Tiêu Vũ, có chút luống cuống, ngẩng đầu nhìn Sở Kiến Thụ. Một bàn tay rắn chắc nhưng ấm áp đặt lên đầu Vạn Thu, nhẹ nhàng vu/ốt ve vài cái, Vạn Thu chớp chớp mắt, cảm thấy mình như được bao bọc từ trong ra ngoài.
Xúc cảm kỳ lạ.
"Mẹ bế con lên xe được không?" Dương Tiêu Vũ ôm bả vai Vạn Thu, hỏi.
Sở Kiến Thụ nhướng mày: "Tiêu Vũ, đừng nháo, Vạn Thu dù sao cũng là đứa trẻ mười bốn tuổi rồi."
"Nhìn qua đâu có giống mười bốn tuổi đâu, thậm chí còn không cao đến vai Ức Quy." Dương Tiêu Vũ nói.
Sở Kiến Thụ cũng nhìn Sở Ức Quy, quả thực Vạn Thu không thể so sánh với Sở Ức Quy về chiều cao hay vóc dáng.
"Đến đây, để mẹ ôm một cái nha?" Dương Tiêu Vũ đứng dậy, giang tay ra, làm động tác muốn ôm về phía Vạn Thu.
"Vạn Thu cũng sẽ ngượng ngùng." Sở Kiến Thụ cảm thấy bất lực trước suy nghĩ muốn gì làm đó của vợ mình.
Dương Tiêu Vũ rất thản nhiên nói: "Vạn Thu không hiểu."
Sở Kiến Thụ lập tức nghẹn lời. Khi Vạn Thu đứng dậy, không khí đột nhiên im lặng.
Vạn Thu đang nhìn Dương Tiêu Vũ. Mặc dù Dương Tiêu Vũ khóe môi treo nụ cười trông rất nhẹ nhàng, nhưng cậu vẫn nhận thấy bà đang khẩn trương và chờ mong. Cậu tiến lên một bước, vòng tay qua vai Dương Tiêu Vũ, ôm lấy bà bằng cánh tay gầy gò của mình. Đối với Vạn Thu, cái ôm này là giới hạn của những cái ôm mà cậu biết.
Dương Tiêu Vũ đột nhiên kéo chân Vạn Thu, trực tiếp đem cậu bế lên. Khi Vạn Thu rời khỏi mặt đất, cậu mở to mắt, theo bản năng ôm chặt Dương Tiêu Vũ hơn.
"...Thật nhẹ." Dương Tiêu Vũ có chút kinh hãi, đứa bé trong lòng bà nhẹ đến không thể tin được, khóe miệng Dương Tiêu Vũ vô thức nhếch lên, nhưng rất nhanh thu lại cảm xúc phức tạp của mình, lại cao giọng nói: "Đi thôi đi thôi, mẹ bế con xuống thang máy."
Sở Kiến Thụ và Sở Ức Quy nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Vạn Thu. Vạn Thu lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, không hiểu được tình hình hiện tại.
Cậu bị bế lên.
Bay lên giữa không trung.
Toàn bộ sức nặng của cơ thể đều đè trên người mẹ.
Lần đầu tiên điều này xảy ra trong thế giới của Vạn Thu.
Cậu cư nhiên có thể bị bế lên sao?
Vạn Thu nhớ rõ hành động này, cậu chỉ nhìn thấy một người mẹ bế đứa bé như thế này khi đi trên đường. Những người khác trong thang máy nhìn thấy cặp mẹ con kỳ lạ, trong mắt đều là ý cười.
Vạn Thu hai tay ôm chặt cổ Dương Tiêu Vũ, ngơ ngác. Những người khác nhìn bọn họ đều sẽ có chút "vui vẻ", còn mỉm cười nữa. Vạn Thu mơ hồ nhận ra rằng bế như thế này ở nơi công cộng, có lẽ là một chuyện kì lạ.