Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 20



"Có thể tìm được em trai, con rất vui, con sẽ đợi em trai trở về."

Trong phòng khách sạn, rèm cửa dày che đi ánh sáng rực rỡ, Sở Kiến Thụ mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, đang làm việc trên máy tính xách tay đặt trên bàn.

Ông đang mở cuộc họp qua video với thư ký Tống Văn Thu.

"Cậu vất vả rồi, Văn Thu." Báo cáo nội dung công việc xong, giọng nói Sở Kiến Thụ không còn lạnh lùng nữa, tựa như đang cùng bằng hữu nói chuyện bình thường.

"Bên đó tình huống thế nào rồi?" Tống Văn Thu hỏi.

"Không thuận lợi lắm, nhưng Ức Quy rất tích cực, còn đang ở nhà Vạn Thu." Sở Kiến Thụ khẽ thở dài.

"Cậu chủ..." Tống Văn Thu nhắc tới Sở Ức Quy, ngữ khí có chút yếu ớt, "Cậu ấy không để ý chút nào sao?"

"Thằng bé có vẻ bình tĩnh."

Tống Văn Thu lại nói: "Loại chuyện này sao có thể không có chuyện gì? Sở Ức Quy thật sự cảm thấy không có gì thì mới kỳ quái."

Sở Kiến Thụ mặc dù không thích người khác nói con mình như vậy, nhưng cũng phải thừa nhận Tống Văn Thu nói đúng.

Mối quan hệ giữa Sở Ức Quy và Vạn Thu quả thực không phải là thứ có thể dễ dàng tiếp nhận.

"Thằng bé vẫn luôn có suy nghĩ của riêng mình." Sở Kiến Thụ chỉ có thể mơ hồ trả lời.

Tống Văn Thu không xen vào quá nhiều.

"Văn Thu, Sở Chương và Dương Tắc hiện tại ổn chứ?" Sở Kiến Thụ hỏi về hai đứa con trai của mình.

"Tình hình công việc của Dương Tắc rất tốt, nhưng không thể liên lạc được với Sở Chương. Lần quay phim này hình như là một cuộc quay hoàn toàn khép kín, không bằng để phu nhân liên lạc với cậu ấy." Tống Văn Thu nói.

Sở Kiến Thụ nhìn thoáng qua vợ mình đang dựa vào thành giường đôi của khách sạn, đeo tai nghe bluetooth, đọc tin nhắn trên điện thoại, cúi đầu lắng nghe cẩn thận.

Hiển nhiên tâm tư Dương Tiêu Vũ bây giờ hoàn toàn đặt trên người Vạn Thu, làm gì còn thời gian để ý tới chuyện khác.

Tống Văn Thu hỏi: "Không nói cho bọn họ sao?"

Sở Kiến Thụ bất giác thở dài: "Chờ thêm một lát nữa, mọi chuyện phải diễn ra từng việc một."

Sau khi cúp điện thoại, Sở Kiến Thụ xoa xoa giữa mày.

Tình trạng của vợ ông vẫn chưa ổn định, nếu hai đứa con còn lại cũng biết tình hình hiện tại, e rằng mọi thứ sẽ khó kiểm soát.

Rốt cuộc...

Vạn Thu bị lạc mất cũng là do sự sơ suất của hai đứa trẻ này.

Cả Sở Chương và Dương Tắc đều không tiện đối mặt trực tiếp với Vạn Thu.

Suy nghĩ của Sở Kiến Thụ chỉ dừng lại sau khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Dương Tiêu Vũ.

"Tiêu Vũ, sao vậy?" Sở Kiến Thụ nhạy bén nhận thấy cảm xúc vợ mình biến hóa, lập tức đi tới bên cạnh.

Dương Tiêu Vũ gỡ tai nghe Bluetooth xuống, cuộc đối thoại giữa hai thiếu niên vốn trên điện thoại bỗng phát ra rõ ràng.

Là Sở Ức Quy nói chuyện với Vạn Thu, Sở Kiến Thụ chớp mắt mấy cái. Vốn là hai đóa hoa nên nở rộ rực rỡ nhưng lại có cảm giác bị đông cứng trong khối băng, làm người ta không thở nổi.

"Em là người mẹ thật kém cỏi." Dương Tiêu Vũ vốn là người vô cùng cứng cỏi bây giờ lại yếu ớt dựa vào đầu giường, đưa tay che đôi mắt, "Em không bảo vệ được con mình, em cũng xem nhẹ những đứa trẻ mà em có thể đối xử thật tốt."

"Tiêu Vũ, em vất vả nhiều rồi, cũng cố gắng hết sức rồi."

Sở Kiến Thụ an ủi cũng không làm cho Dương Tiêu Vũ cảm thấy dễ chịu hơn, bất kỳ an ủi nào cũng chỉ là tự lừa dối bản thân, Dương Tiêu Vũ biết rõ mình làm mẹ có bao nhiêu thất trách.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mới khiến con em nghĩ rằng sống trong ngôi nhà như vậy là hạnh phúc?"

Giọng nói của Dương Tiêu Vũ đã mấy phần nghẹn ngào. Sở Kiến Thụ trấn an Dương Tiêu Vũ, nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình.

Lọt vào tầm mắt là một đống vết thương và vết sẹo gớm ghiếc, một người làm ba như Sở Kiến Thụ, mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh cũng không tiếp thu nổi chuyện này.

Giọng nói vẫn còn trẻ con của Vạn Thu nhẹ nhàng kể lại quá khứ, Sở Kiến Thụ rốt cuộc cũng hiểu sâu sắc tâm trạng của Dương Tiêu Vũ lúc bấy giờ.

Là người làm ba mẹ như họ thất trách.

Mới khiến con họ trở nên ỷ lại vào những kẻ cặn bã như vậy.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Sở Kiến Thụ đột nhiên phát hiện Sở Ức Quy không chỉ gửi những tin nhắn này cho riêng mình và Dương Tiêu Vũ, mà trực tiếp gửi vào nhóm gia đình của họ.

Đây là một nhóm gia đình nhỏ có năm người, bình thường rất yên tĩnh, chỉ có một số sự kiện quan trọng cần cả nhà tham dự mới xuất hiện một hai tin nhắn, hiện tại đều là tin nhắn của Sở Ức Quy.

Sở Kiến Thụ hơi sửng sốt, Sở Ức Quy đang làm cái gì vậy?

Điều này chẳng phải sẽ để Sở Chương và Dương Tắc biết sao? Chẳng lẽ là cố ý?

Với hiểu biết của mình, không thể không biết làm như vậy sẽ gây ra hỗn loạn, đứa trẻ đang nghĩ cái gì vậy?

Đột nhiên Sở Kiến Thụ nhìn thấy tên Dương Tắc trên màn hình di động, là người luôn xử lý thông tin ngay lập tức để tránh rắc rối trong công việc, ông cũng đoán được Dương Tắc sẽ gọi tới ngay lập tức.

Giọng nói bình tĩnh của đứa con thứ hai vang lên ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, qua điện thoại, bây giờ Sở Kiến Thụ thậm chí không tài nào đoán được vẻ mặt của Dương Tắc.

"Ba, là em trai sao?"

"Là Vạn Thu."

"Em ấy bây giờ vẫn gọi là Vạn Thu sao? Không đổi tên sao? Có phải người phạm tội là người quen không?"

Dương Tắc lập tức phát hiện ra mâu thuẫn, thực ra Vạn Thu tên thật là Sở Vạn Thu.

Sở Kiến Thụ nhíu mày: "Không thể xác định."

Chỉ có thể suy đoán năm đó Vạn Tiểu Hoa mang Vạn Thu đi, không nhất định là gây án trong lúc kích động, rất có thể là sau khi quan sát mới ôm đi, có lẽ bà ta đã sớm biết tên của Vạn Thu rồi.

Chỉ là Vạn Tiểu Hoa đã chết, vấn đề tên tuổi cũng không thể xác minh được.

Dương Tắc dừng lại, sau đó nói: "Nói cách khác, lúc đó bọn buôn người ở gần đó vẫn luôn lén lút quan sát sao?"

Sở Kiến Thụ tim đập nhanh hơn, nếu điều này là sự thật thì đối với Dương Tắc sẽ là một đả kích cực lớn, ông chỉ có thể mơ hồ nói: "Dương Tắc, con đừng suy đoán quá nhiều."

Dương Tắc lại nói: "Những bức ảnh Sở Ức Quy chụp có phải là bằng chứng việc Vạn Thu bị ngược đãi không? Con có cần liên lạc với cảnh sát và nộp bằng chứng lên tòa không? Khi nào mới đón em trai về?"

Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ có một cuộc hôn nhân bền chặt, hai đứa con của họ một người mang họ ba, người còn lại theo họ mẹ, nhưng kết quả Dương Tắc lại thừa hưởng tính cách của ba mình.

Cho nên Sở Kiến Thụ biết, Dương Tắc không phải là người nói nhiều, loạt câu hỏi này đủ để Sở Kiến Thụ phán đoán tâm tình Dương Tắc hiện tại không ổn định.

Sở Kiến Thụ đáp: "Trước hết không cần làm gì, tình huống của Vạn Thu có chút đặc biệt."

"Con cần phải làm gì?"

Sở Kiến Thụ biết, nếu không cho Dương Tắc làm gì thì hắn sẽ càng rối bời hơn.

"Sửa sang căn phòng ở nhà vẫn luôn để cho Vạn Thu một chút đi."

Dương Tắc dường như cũng nhận ra Sở Kiến Thụ nói với mình cho có lệ, cuối cùng chỉ nói: "Có thể tìm được em trai, con rất vui, con sẽ đợi em trai trở về."

Cúp điện thoại, Sở Kiến Thụ thở dài. Sở Chương có lẽ chưa xem điện thoại nên vẫn chưa biết tin tức gì.

Sở Kiến Thụ tựa hồ nhìn thấy dòng nước ngầm ẩn dưới mặt nước tĩnh lặng, từng chút một đang nổi lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv