Đây có lẽ là một sáng sớm không khác gì bình thường, nhưng cũng là ngày Sở Ức Quy có lẽ sẽ không bao giờ quên.
Vạn Thu tiếp nhận hắn, bao dung hắn, cho phép hắn.
Hắn được Vạn Thu nuông chiều vô điều kiện.
Dùng từ nuông chiều có vẻ hơi kì lạ, nhưng đối với Sở Ức Quy, không từ nào chính xác hơn thế.
Hắn muốn ở bên cạnh Vạn Thu.
Muốn cảm nhận sự dịu dàng sau những phút giây thân mật.
Dục vọng và sự ỷ lại quấn lấy nhau, càng có được, hắn càng phải trân trọng.
Hắn không muốn rời xa Vạn Thu.
“Để anh đưa em đi, chờ anh một chút.” Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, không muốn buông.
Nỗi bịn rịn trong lòng như muốn bùng nổ.
Hắn hơi hối hận vì đã không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người Vạn Thu.
Bao lâu nay hắn vẫn luôn tự kiềm chế, vậy mà sáng nay đột nhiên tất cả trở nên không thể kiểm soát.
Những ngày trước khi thực sự có được Vạn Thu, nghĩ lại chỉ toàn là những tháng ngày dằn vặt.
“Được rồi.” Vạn Thu cười, “Vậy anh đi thay đồ trước đi.”
Khi bước vào phòng mình, Sở Ức Quy nhìn chiếc giường với chăn gối còn xộc xệch.
Ánh mắt lướt qua chiếc thùng rác bên cạnh.
Chỉ trong vài giây, lý trí trỗi dậy, hắn đưa tay che kín mặt.
Hắn vừa làm gì ở trong nhà ân nhân, với người hắn yêu chứ…
Chỉ vì hắn dậy muộn hơn Vạn Thu, cũng không có ai gõ cửa, thế nên cứ ngủ say sưa như vậy.
Khi tỉnh dậy, người phải đi làm đã đi hết, chẳng lẽ không ai thấy kỳ lạ sao?
Sở Ức Quy không dám tưởng tượng Vạn Thu đã giải thích chuyện này với người nhà thế nào.
Trên đường đưa Vạn Thu đến trường, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Sáng nay không có ai nói gì sao?” Sở Ức Quy hỏi.
“Mẹ hỏi anh bị sao, em nói anh đau lưng, buổi sáng để anh ngủ thêm.” Vạn Thu vừa nói vừa quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như muốn khoe khoang điều gì đó.
Sở Ức Quy nhìn con đường phía trước, trong khoảnh khắc cảm thấy mọi thứ như trở nên mơ hồ.
“Vậy… những người khác thì sao?” Giọng hắn có chút run rẩy.
“Không ai nói gì nhiều cả.” Vạn Thu suy nghĩ một chút rồi trả lời, “À, chỉ có anh cả nói một câu, nhưng nghe không hay lắm, em không muốn nhắc lại.”
Sở Ức Quy hít một hơi, “Em nói thử xem?”
Sở Ức Quy hỏi như vậy, Vạn Thu cũng sẽ không cự tuyệt.
“Anh cả nói: phế vật.”
Sở Ức Quy im lặng rất lâu.
Thấy vậy, Vạn Thu nhẹ kéo áo hắn: “Anh không vui sao?”
Sở Ức Quy không hẳn không vui, mà cảm xúc trong lòng phức tạp đến mức khó tả, hắn đáp: “Không.”
Sở gia toàn những người tinh tường, tâm tư của Vạn Thu căn bản không thể giấu giếm.
Hắn đã rất cố gắng kiềm chế.
Không để lại dấu vết, chỉ đòi hỏi một lần, hơn nữa mọi thứ đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Vạn Thu luôn phản ứng rất điềm tĩnh.
Vì những trải nghiệm trong quá khứ, ngưỡng chịu đau của Vạn Thu cực kỳ cao, đến mức khiến Sở Ức Quy lúc nào cũng dè chừng khi hành động.
Không nhận biết được đau đớn thực sự là một điều đáng sợ, hắn lo lắng người mình yêu sẽ bị tổn thương.
Thế nên hắn chỉ có thể hết sức nhẹ nhàng.
Nhưng Vạn Thu quả thật… tràn đầy sức sống.
Ít nhất nhìn qua không có ảnh hưởng gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Sở Ức Quy trải qua chuyện này, hắn không thể không tự hỏi liệu mình có thực sự giống lời Sở Chương nói, là một tên phế vật không.
“Vạn Thu, em… thấy ổn chứ?” Sở Ức Quy không nhịn được hỏi.
“Em ổn mà?” Vạn Thu nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác.
“Còn…hôm qua, anh làm tốt không?” Sở Ức Quy hỏi, giọng hơi ngập ngừng.
Nghe xong, Vạn Thu chớp mắt vài lần, mặt hơi ửng đỏ.
Ánh mắt Vạn Thu khiến Sở Ức Quy không tự chủ mà giảm dần tốc độ xe, sợ nếu mất tập trung sẽ xảy ra chuyện.
“Em thấy rất tốt! Thực sự rất thích!” Vạn Thu trả lời, “Giống như… ăn kẹo nổ!”
Kẹo nổ?
Sở Ức Quy có chút khó hiểu trước cách so sánh này.
“Cảm giác rất lạ, tí tách tí tách trong cơ thể, khác hẳn khi tự mình làm.”
Mặc dù khuôn mặt Vạn Thu đã đỏ lên, nhưng lại không hề che giấu cảm xúc của mình.
“Khi được Ức Quy chạm vào thực sự rất dễ chịu, nơi này cũng cảm thấy có chút kích thích.”
Vạn Thu giơ tay chỉ vào ngực mình.
Sở Ức Quy lập tức hít sâu một hơi, không dám hướng về phía Vạn Thu.
“Ức Quy thích ôm lắm sao? Hôm qua cả đêm cũng không buông tay.” Vạn Thu đột nhiên nói.
“…Ừ.” Sở Ức Quy đáp, vừa lái xe vừa khẽ cười, tâm tình có chút phức tạp, “Không muốn buông tay.”
Thực ra đây đã là cách nói uyển chuyển nhất.
Hắn không buông tay được.
Không dám buông tay.
Sợ rằng tất cả chỉ là giấc mơ đẹp mà hắn tự vẽ ra.
“Ức Quy thấy thoải mái không?” Vạn Thu hỏi tiếp.
“Ừ.” Sở Ức Quy mang theo vài phần buồn cười.
“Nhưng mà có chút kì quái.” Vạn Thu lẩm bẩm, “Tại sao lại chỉ có một lần?”
Sở Ức Quy: “…”
“Ức Quy, anh không có dục vọng mãnh liệt sao?”
Sở Ức Quy bất ngờ tấp xe vào lề, dừng lại.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Vạn Thu, hắn gục đầu lên vô lăng.
Thật sự không chịu nổi nữa.
“Em… không phải đã ngủ rồi sao?” Sở Ức Quy cảm thấy cơ thể mình như đang gào thét vì đau đớn.
Cậu có biết hắn đã nhịn thế nào không?
Cả đêm dài không tài nào chợp mắt, giữa sự mãn nguyện trong lòng và sự kêu gào của cơ thể, hắn như bị xé nát.
Vạn Thu chớp chớp mắt, cúi đầu.
“Đó là thời gian đi ngủ, đến tầm đó em sẽ buồn ngủ...” Vạn Thu dường như nhận ra điều gì, lẩm bẩm nói, “Thì ra là do em.”
Khi Vạn Thu còn đang suy nghĩ, một bàn tay bất chợt đưa tới.
Ngay lúc cậu ngẩng đầu lên, đôi môi đã bị Sở Ức Quy chiếm lấy.
Hắn gần như mất kiểm soát, điên cuồng mà đòi hỏi.
Đừng nói những lời này với một người vừa nếm được lần đầu tiên và trong lòng chỉ có mình hình bóng đối phương chứ.
Sở Ức Quy điên cuồng muốn dùng nụ hôn này để nói với Vạn Thu, rằng hắn khao khát cậu đến nhường nào.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ khẽ buông cậu ra, khởi động xe, hạ cửa kính xuống.
Cơn gió mát lạnh ùa vào làm mái tóc hắn hơi rối.
Vạn Thu im lặng.
Cậu có thể cảm nhận được Sở Ức Quy hiếm khi lâm vào trạng thái hỗn loạn như bây giờ.
Thật hiếm có.
Sao lại như vậy?
Bộ dạng có chút quẫn bách của Sở Ức Quy so với thường ngày trông thật khác biệt.
Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy như vậy có chút đáng yêu.
Khi cậu định nhìn kỹ hơn, một bàn tay to lớn đã che lấy mặt cậu, nhẹ nhàng xoay cậu nhìn về phía trước.
Vạn Thu ngơ ngác chớp mắt, khó hiểu.
“Lúc này đừng nhìn anh.” Sở Ức Quy nói.
“Ò...” Vạn Thu ngoan ngoãn đáp.
Giọng nói trầm thấp của Sở Ức Quy tiếp tục vang lên: “Vì là lần đầu tiên nên anh đã kiềm chế một chút, đợi hôm nay có cơ hội, anh muốn kiểm tra xem em có cảm thấy khó chịu ở đâu không.”
Vạn Thu gật đầu, dù trong đầu vẫn chưa hiểu rõ "khó chịu" mà Sở Ức Quy nói là gì.
“Em tiếp nhận rất tốt nhưng chuyện này phải cẩn thận, làm không tốt sẽ dễ bị thương, lúc sau còn phải xử lý cẩn thận, cho nên em cần phối hợp với anh, được không?”
Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu lần nữa.
“Ban đầu có thể chưa hoàn toàn hòa hợp, nhưng sau này sẽ từ từ điều chỉnh, vì sức khỏe, không thể quá buông thả.”
Sở Ức Quy lẩm bẩm, như đang tự nói với chính mình.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Vạn Thu ngập ngừng hỏi: "Vậy em cần làm gì?"
“Những lời này không phải để em làm gì cả, chính xác là anh đang tự nhắc nhở mình.” Sở Ức Quy trả lời, “Lý thuyết và thực tế đôi khi không giống nhau, anh không thể để bản thân quá buông thả.”
Vạn Thu không rõ Sở Ức Quy đang lo lắng điều gì, nhưng việc đặt quy tắc cho mọi chuyện quả thực đúng với tính cách của hắn.
Cậu không thấy lạ lẫm chút nào.
Dù sao trong lòng cậu, mọi chuyện đã rất tốt rồi.
Sở Ức Quy hiếm khi để lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Đêm hôm qua, trong bóng tối, khi Vạn Thu đưa tay chạm vào gương mặt Sở Ức Quy, ngón tay vô tình lướt qua nơi khóe mắt.
Cậu đã cảm nhận được.
Nơi đó có nước mắt của Ức Quy.
Không chỉ một giọt, mà có rất nhiều.
Cậu bèn âm thầm lau chúng đi từng chút một.
Ức Quy khi làm chuyện này vậy mà lại khóc sao?
Cho nên những lời phức tạp mà Ức Quy vừa nói có phải vì đang xấu hổ không?
Ức Quy xấu hổ sao?
Vạn Thu lén lút liếc nhìn hắn.
Thật thần kì.
Đây là Ức Quy sao.
“Vậy lần sau là khi nào?” Vạn Thu đột nhiên hỏi, “Bật đèn có được không?”
Chiếc xe đột ngột dừng ngay trước cổng trường.
Sở Ức Quy day day trán: “Mau vào đi, sắp muộn rồi, anh đợi em ở đây.”
“Ò…” Vạn Thu mở cửa xuống xe, nhưng vẫn cúi người nhìn qua cửa sổ, “Tối nay có được không?”
Sở Ức Quy: “...Mau đi đi...”