Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 143



Vạn Thu rất thấp thỏm.

Sự nghe lời bấy lâu nay, cuối cùng cũng xuất hiện gợn sóng.

Từ trước tới giờ, cậu đều sẽ không chủ động nói chuyện ra, cũng không có những suy nghĩ không vâng lời.

Cậu đã phản kháng Dương Tiêu Vũ.

Đầu óc trống rỗng, Vạn Thu thậm chí không hiểu tại sao lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Bản thân cậu vẫn luôn ở bên Ức Quy, dù không nhất thiết phải hẹn hò nhưng vẫn sẽ ở bên nhau.

Không nên quá tham lam.

Phải xin lỗi...

Phải xin lỗi mẹ...sao?

Đột nhiên, một tiếng cười phát ra từ phía Dương Tiêu Vũ, cắt đứt sự căng thẳng của Vạn Thu.

Tầm nhìn của Vạn Thu dần trở nên rõ ràng hơn, cậu từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ bất an.

Dưới ánh đèn rực rỡ, vẻ dịu dàng của Dương Tiêu Vũ khiến khuôn mặt lại càng xinh đẹp.

Không có sự tức giận khi bị phản kháng, không có sự chán ghét khi bị phản kháng.

Ánh mắt của Dương Tiêu Vũ giống như một chiếc chăn ấm áp làm từ kẹo bông, nhẹ nhàng quấn lấy cậu.

Tâm trạng ngơ ngẩn, choáng váng dần dần bị ném sau đầu.

Dương Tiêu Vũ hơi nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười trìu mến: "Bảo bối, con nhất định không biết, mẹ nguyện ý vì con mà làm tất cả."

Vạn Thu bối rối không biết làm sao.

"Mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì không thể bù đắp được tuổi thơ cho con."

Tiếng nhạc êm dịu vang lên, Vạn Thu mơ hồ nghe thấy đoạn mở đầu quen thuộc.

Những bài hát nổi tiếng nhất của Sở Chương giống như những giai điệu nhẹ nhàng, gợi lên nỗi nhớ từ đáy biển sâu, đọng lại trong quán, như đưa Vạn Thu vào một thế giới xa xôi và yên bình.

Vạn Thu chớp mắt, thần sắc có chút hoảng hốt.

Dương Tiêu Vũ dường như đã chú ý đến bài hát của Sở Chương, bà nhếch khóe miệng.

"Mẹ biết tuổi thơ quan trọng như thế nào đối với một con người, nhưng mẹ lại bỏ lỡ mất thời gian mà con cần ba mẹ nhất."

"Đến tận bây giờ, mẹ vẫn luôn muốn bù đắp cho con, nhưng dù có làm bao nhiêu đi chăng nữa, xem ra cũng không phải điều con muốn, mà chỉ là thứ mẹ cho con mà thôi."

Dù có mua bao nhiêu quà cho Vạn Thu.

Cho Vạn Thu cổ phần.

Mở đường cho Vạn Thu.

Suy cho cùng, những thứ này chỉ là thứ mà Dương Tiêu Vũ nghĩ mình có thể cho Vạn Thu, là thứ mà Vạn Thu mong muốn.

Đây là điều hầu hết mọi người mong muốn, nhưng Dương Tiêu Vũ biết đây có thể không phải là điều Vạn Thu mong muốn.

Vạn Thu là một đứa trẻ đặc biệt.

Luôn có suy nghĩ khác biệt với những người khác.

Trong trong bùn lầy hôi hám, bản tính trong sáng của Vạn Thu vẫn không hề bị vấy bẩn.

Càng như vậy.

Dương Tiêu Vũ càng không biết làm thế nào để đối xử tốt hơn với Vạn Thu.

"Bảo bối à, mẹ rất muốn đối xử tốt với con, nhưng nếu bảo bối không nói gì thì mẹ cũng không biết phải đối xử tốt với bảo bối như thế nào."

"Bảo bối à, mẹ rất yêu bảo bối."

Dương Tiêu Vũ không giấu giếm sự vui buồn, đầu ngón tay nhéo nhéo má Vạn Thu.

"Con đã làm rất tốt, mẹ rất tự hào về con."

Dương Tiêu Vũ nhìn Vạn Thu.

Cặp mắt xinh đẹp di truyền từ bà, vẫn luôn là cặp mắt khiến bà đau lòng.

Con của bà rõ ràng có thể có mọi thứ, vậy mà bây giờ thậm chí còn ngại nói ra những gì bản thân mình muốn.

Nhưng hôm nay, sau một khắc khiếp sợ này, con của bà đã dần sáng lên như một viên kim cương lấp lánh, mang theo vẻ đẹp hoàn mỹ nhất trên đời.

"Mẹ..." Vạn Thu lẩm bẩm, "Mẹ thực sự rất tốt với con, thực sự rất tốt rất tốt với con."

Dương Tiêu Vũ biết Vạn Thu sẽ nghĩ như vậy.

Đôi mắt ngưỡng mộ thể hiện sự tin tưởng và ỷ lại, khiến bà cảm thấy áy náy nhưng cũng rất hạnh phúc.

Thật may mắn, vì đứa trẻ này đã trở về bên cạnh bà.

"Nhưng bảo bối à, những gì mẹ cho chỉ là những thứ mẹ cho, những gì con muốn lại khác, không thể nhầm lẫn được."

Cho nên bà cũng đang chờ đợi.

Chờ đợi Vạn Thu nói ra điều mình muốn.

Dù chỉ là một thỉnh cầu.

"Mẹ thực sự rất vui vì cuối cùng con cũng có dũng khí để đưa ra yêu cầu với mẹ, không chỉ hôm nay, không chỉ lần này mà về sau con phải tiếp tục làm như vậy."

Bà sẽ thực hiện tâm nguyện của Vạn Thu, không chỉ vì cảm thấy áy náy nên muốn chuộc lỗi, mà còn vì tình yêu bà dành cho con của mình.

"Cho nên..." Dương Tiêu Vũ muốn nói gì đó, nhưng lại không nói tiếp mà đổi thành "Dù là yêu cầu quá đáng, mẹ cũng sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn bảo bối nhà chúng ta."

Dương Tiêu Vũ vẫn còn nhớ giọng điệu của Sở Ức Quy khi gọi điện.

Những người không bị lay chuyển bởi bất cứ điều gì nhưng lại lạc lối trên con đường, cuối cùng đã tìm thấy con đường của mình ở phía trước.

Dương Tiêu Vũ không có ý định vạch trần.

Trong tương lai, chỉ cần Vạn Thu chủ động nói muốn hẹn hò với Sở Ức Quy là được.

Khi đó bà sẽ đứng về phía Vạn Thu vô điều kiện, không ai có thể ngăn cản các con bà làm điều mình muốn.

Dương Tiêu Vũ nhìn thấy gò má của Vạn Thu lộ ra vài sắc hồng.

Dương Tiêu Vũ sửng sốt.

Giống như một đóa hoa nhỏ nở trong gió xuân, e thẹn vươn cánh.

"Vậy con và Ức Quy sẽ hẹn nhau đi hẹn hò." Vạn Thu lập tức nói.

"Không đi hôm nay sao?" Dương Tiêu Vũ nheo mắt lại trêu chọc.

"Hôm nay con đi mua sắm với mẹ." Vạn Thu buông bỏ sự lo lắng, hy vọng có thể tập trung ở cạnh cùng Dương Tiêu Vũ.

Nhưng Dương Tiêu Vũ lại cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó liếc nhìn cửa sổ gần đó.

Vạn Thu bối rối nhìn theo ánh mắt của Dương Tiêu Vũ.

Cậu nhận ra những người bên ngoài cửa kính dường như đang cố ý vô tình nhìn cậu, sau đó ngay lập tức quay đi khi bắt gặp ánh mắt của cậu.

Tại sao lại nhìn cậu?

"Bảo bối à, hôm nay trang điểm đẹp như vậy, không phải rất thích hợp để hẹn hò sao?" Dương Tiêu Vũ mỉm cười nói với Vạn Thu.

Lúc này Vạn Thu mới nhận ra điều gì đó.

Ánh mắt dán chặt vào cái bóng phản chiếu trên cửa kính.

Mặc dù rất mờ, nhưng có một bóng dáng xa lạ, soái khí ở đó.

Có chút không giống bình thường.

Vạn Thu cảm thấy bản thân hiện tại chắc hẳn rất đẹp.

Mẹ cậu là một chuyên viên trang điểm vô cùng lợi hại, phong cách lại thời thượng.

Cho nên bây giờ cậu nhất định rất thời thượng, có một hình tượng hoàn mỹ dưới sự yêu thương, chăm sóc của mẹ.

Tim Vạn Thu đập hơi nhanh.

"Mẹ, ngay từ đầu mẹ đã chuẩn bị cho con phải không? Vốn dĩ mẹ đã định cho con đi hẹn hò phải không?"

"Đương nhiên không phải, khiến bảo bối nhà chúng ta trở nên đẹp trai cũng là trách nhiệm của mẹ mà, bảo bối nhà chúng ta vốn dĩ rất đẹp trai, không thể lãng phí độ tuổi đẹp như vậy được." Dương Tiêu Vũ mỉm cười, nghiêm túc nhìn Vạn Thu, hài lòng với kết quả của mình, "Chỉ là thuận tiện đi hẹn hò thôi."

"...Vâng!" Vạn Thu vô thức muốn chạm vào gương mặt, nhưng lại dừng lại, sợ sẽ làm hỏng lớp trang điểm của mình.

Dương Tiêu Vũ nheo mắt nhìn đứa con có vài phần tương tự mình: "Bảo bối nhà chúng ta thực sự rất đẹp, hôm nay nhất định sẽ làm kinh diễm đến mọi người."

Vạn Thu chớp chớp mắt, thẹn thùng cười.

Dương Tiêu Vũ không biết tại sao.

Trong niềm vui lại xem lẫn mấy phần chua chát.

Rõ ràng thời gian ở bên nhau còn ngắn hơn trong tưởng tượng, nhưng dường như đã tận mắt chứng kiến sự trưởng thành nhanh chóng của đứa trẻ này.

Con cái có thể lớn nhanh như vậy sao?

Bây giờ đứa trẻ này cũng đã biết cách bày tỏ suy nghĩ của mình, có phải bà đã làm rất tốt không?

Những sợ hãi trong quá khứ đều dần tan biến vào lúc này.

Bà yêu các con của bà.

Bà còn trẻ, vẫn còn nhiều thời gian để bảo vệ các con trưởng thành.

Không còn vắng mặt nữa.

——

Sở Ức Quy biết Dương Tiêu Vũ không bài xích hắn, cũng sẽ không từ chối mối quan hệ của hắn và Vạn Thu.

Hắn cũng mơ hồ cảm nhận được ý đồ của Dương Tiêu Vũ.

Chỉ là...

Sở Ức Quy cũng không sẵn lòng ép buộc Vạn Thu.

Hắn đã từng làm việc chăm chỉ để đốc thúc Vạn Thu trưởng thành, bây giờ lại vì quá đau lòng và thiên vị Vạn Thu mà không muốn Vạn Thu chịu thương tổn.

Hắn có bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó bản thân sẽ lo lắng như vậy không?

Hắn không phản kháng Dương Tiêu Vũ, cũng không muốn để Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ cho rằng mình đã cướp đi con trai của họ.

Nhưng kiên nhẫn lại không hề dễ dàng như hắn tưởng tượng.

Muốn ở bên Vạn Thu nhiều hơn.

Muốn thực hiện ước định với Vạn Thu.

Muốn nổi lên tâm tư cạnh tranh với Dương Tiêu Vũ.

"Ức Quy, đang ngẩn người gì thế?" Dương Tắc gõ gõ bàn làm việc của Sở Ức Quy."Không, có chuyện gì vậy ạ?" Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn Dương Tắc.

"Giám đốc Sở kêu em tới văn phòng một chuyến." Dương Tắc nói.

"Được." Sở Ức Quy khóa màn hình máy tính lại, đứng dậy chuẩn bị đến văn phòng Sở Kiến Thụ.

"Này, Ức Quy." Dương Tắc nhịn không được gọi Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy dừng lại, quay đầu liếc nhìn Dương Tắc bằng ánh mắt bình tĩnh.

Nhìn Sở Ức Quy đứng ở công ty sáng sủa, Dương Tắc không hiểu sao lại không thể liên tưởng Sở Ức Quy với một học sinh bình thường,

Trưởng thành, ổn trọng, kiên định.

Dương Tắc khác với Dương Tiêu Vũ và Sở Chương ở chỗ không giỏi quan sát người khác.

Nhưng giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được Sở Ức Quy không giống bình thường.

Dương Tắc ma xui quỷ khiến hỏi: "Hôm nay em nói muốn hẹn hò với Vạn Thu, câu nói kia có ý gì?"

Dương Tắc cảm thấy hẹn hò là chuyện rất bình thường, nhưng biểu hiện của Dương Tiêu Vũ và Sở Kiến Thụ chắc chắn không hề bình thường.

Hắn quá ngu ngốc phát giác những thay đổi.

Sở Ức Quy đứng trước mặt hắn lại mỉm cười.

Dương Tắc đã nhìn thấy nụ cười của Sở Ức Quy nhiều lần, nhưng chưa lần nào rõ ràng hơn bây giờ.

"Em tới phòng làm việc của ngài Sở trước, có thể có chút việc quan trọng."

Dương Tắc nghe Sở Ức Quy đổi chủ đề, biết Sở Ức Quy có lẽ sẽ không nói cho hắn biết đó là chuyện gì.

Nhưng trước khi rời đi, Sở Ức Quy lại nói: "Xin lỗi, nhưng sau này anh sẽ biết chuyện gì xảy ra thôi, có lẽ Vạn Thu sẽ chủ động nói cho anh biết."

Dương Tắc không biết tại sao.

Nhìn bóng dáng Sở Ức Quy rời đi, hắn có chút chán nản sờ gáy, cảm thấy... như bị bài xích, nhưng cũng lại được coi trọng.

Sở Kiến Thụ đặt một túi tài liệu đã được niêm phong lên bàn, đẩy cho Sở Ức Quy.

Sắc mặt và thái độ của ông đều không tốt, nhưng Sở Ức Quy cũng chưa bao giờ để ý.

Kể từ khi đưa ra mong muốn yêu đương cùng Vạn Thu với Sở Kiến Thụ, thái độ của Sở Kiến Thụ đối với hắn luôn không mặn không nhạt.

Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

"Gửi tài liệu này đến nơi chú đã chỉ định, hôm nay bên kia yêu cầu người hỗ trợ, tan làm con có thể trực tiếp về nhà." Sở Kiến Thụ xoa giữa mày, tiện tay đặt chìa khóa lên bàn cho Sở Ức Quy, nói: "Lái xe đi."

Sở Ức Quy đáp ứng.

Khi cầm túi đựng tài liệu trên tay, không có cảm giác nặng nề, bên trong có lẽ cũng chỉ là một vài tờ hợp đồng.

Bước vào thang máy, hắn nhìn chìa khóa, trong đầu nghĩ tới một chiếc xe.

Đây là chiếc xe mà Sở Kiến Thụ rất hiếm khi lái.

Những phương tiện Sở Kiến Thụ chọn để đi làm luôn có phong cách đơn giản, hợp với tính tình không khoa trương của ông, nhưng chiếc xe này rõ ràng khoa trương hơn, trẻ trung hơn, phù hợp với cá tính của Sở Chương hơn.

Sở Ức Quy rũ mắt, nhìn túi đựng tài liệu được niêm phong, trong mắt xẹt qua điều gì đó.

Lái xe đến khu thương mại từ nơi tập trung của tòa văn phòng, lượng phương tiện đi lại ngày càng nhiều.

Sở Ức Quy đậu xe vào bãi rồi xách túi đựng tài liệu xuống.

Khi chuẩn bị bước vào trung tâm thương mại, Sở Ức Quy dừng lại ở tấm kính bên cạnh, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên đó.

Đó là dáng vẻ hoàn mỹ mà hắn luôn muốn, nhưng lần này lại cảm thấy không vừa lòng lắm.

Tùy ý sửa sang lại mái tóc, không hài lòng với những nếp nhăn trên quần áo, cũng bất mãn với bộ trang phục quá mức nghiêm trang của mình.

Có người ở bên cạnh lén lút quan sát dung mạo hắn qua tấm kính, vẻ mặt đầy thích thú.

Khi có người mạnh dạn đến gần, Sở Ức Quy bước rộng chân, lạnh lùng từ chối tất cả, sải bước thật nhanh qua những người đang cố bắt chuyện.

Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng đại sảnh.

Trong vô vàn người đang di chuyển, lại chỉ có một người phản chiếu rõ ràng trong mắt hắn.

Lúc này, Sở Ức Quy như nhìn thấy một bông hồng ôn thuận thu hết gai nhọn, chỉ để lại vẻ đẹp và sự dịu dàng cho người mà nó đang chờ đợi.

Những cành lá rậm rạp mọc lên, vòng qua đám đông, vượt qua khoảng cách, dây dưa dưới chân hắn.

Quấn quanh hai chân hắn.

Quấn quanh eo hắn.

Quấn quanh ngực hắn.

Đâm chiếc gai độc mị hoặc vào tim hắn, tiêm vào máu hắn, chạy khắp cơ thể hắn.

Không có ai là không chú ý tới bông hồng.

Có người còn muốn bước thật nhanh tới bên bông hồng chỉ thuộc về hắn.

Vạn Thu nghiêng mặt, ánh mắt dán chặt vào hai cô gái chủ động bắt chuyện với mình, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia khó xử.

Sở Ức Quy mất kiểm soát bước về phía đối phương.

Vươn tay, muốn xua tan tất cả những con bướm vây quanh bông hồng.

"Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn rồi, không thể chơi với các cậu được."

Bước chân của Sở Ức Quy đột nhiên dừng lại, đứng đằng sau Vạn Thu.

"Vậy có thể rủ bạn cậu cùng chơi với chúng tớ không?" Cô gái mỉm cười, cố gắng hỏi lại.

"Thực sự xin lỗi, tôi chỉ muốn hẹn hò một mình với cậu ấy thôi."

"A... là hẹn hò sao." Cô gái có chút xấu hổ, "Xin lỗi, vậy chúc các cậu vui vẻ nhé."

Vạn Thu lặng lẽ thở phào.

"Đã biết cách từ chối người khác rồi sao?" Thanh âm Sở Ức Quy từ phía sau đột nhiên truyền đến, Vạn Thu quay đầu lại.

Khuôn mặt đẹp trai và giọng nói khiến Vạn Thu tâm duyệt, chính là sự ấm áp mà Vạn Thu trân trọng nhất.

Vạn Thu cười.

"Ừ."

"Tiểu thiếu gia." Sở Ức Quy bị nụ cười đó lây nhiễm, "Giám đốc Sở nhờ tôi gửi tài liệu cho cậu, hơn nữa yêu cầu thời gian hôm nay của tôi đều thuộc về cậu, xin hãy tùy ý sử dụng tôi.”

Vạn Thu cầm lấy túi tài liệu, nhẹ nhàng thoáng đãng như không đựng gì cả.

Vạn Thu không tò mò về nội dung trong túi tài liệu.

Cậu chỉ vươn tay, đến gần đối phương.

Sở Ức Quy không còn chờ đợi nữa, chủ động nắm lấy tay Vạn Thu, lòng bàn tay hai người tương hợp.

Bọn họ nắm tay nhau không hề cố kị, giống như trước đây.

Nhưng cũng không giống như trước đây.

Bọn họ đã hẹn hò.

Nắm tay nhau xem một talkshow vui nhộn, cùng nhau cười.

Cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt.

Cùng nhau mua vé xem phim.

Trong lúc chờ đợi, còn cùng nhau chơi mấy trò chơi lạ lẫm.

Sở Ức Quy rất thông minh, có thể nắm vững mọi chuyện.

Vạn Thu cảm thấy có lẽ niềm vui của bọn họ không đến từ những trò chơi này.

Dường như dù làm gì, chỉ cần ở bên Sở Ức Quy cũng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Trước đây cũng vậy, và khi cố gắng trở thành duy nhất của nhau cũng vậy.

Trong thế giới đầy màu sắc này, Vạn Thu nhìn thấy nụ cười của Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy rất vui vẻ.

Trong rạp chiếu phim hoạt hình, bọn họ nắm tay nhau trong bóng tối, truyền hơi ấm cho nhau.

Đây là một ngày bình thường không thể bình thường hơn.

Không có xa hoa phú quý, không có rượu ngon, đồ ăn cũng rất bình thường.

Vạn Thu lại hỏi Sở Ức Quy: "Ức Quy có thấy vui không?"

"Ừ." Sở Ức Quy nắm tay Vạn Thu, hôn nhẹ lên trán Vạn Thu, "Bởi vì hẹn hò với cậu, cho nên vui vẻ hơn ngày thường."

"Rõ ràng đây là ngày bình thường mà?" Vạn Thu hỏi.

"Sau này chúng ta sẽ cùng nhau trải qua vô số ngày bình thường như vậy." Sở Ức Quy mỉm cười nói với Vạn Thu, "Vì vậy nên tớ cực kì hạnh phúc."

Vạn Thu đột nhiên hiểu được suy nghĩ và ý định của Sở Ức Quy.

"Vậy sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống bình thường." Vạn Thu nói.

"Ừ, móc nghéo."

Vạn Thu nhìn ngón tay đang duỗi ra của Sở Ức Quy, tười cười câu lấy ngón tay hắn.

"Vạn Thu." Khi Sở Ức Quy lái xe về nhà, hắn hỏi Vạn Thu: "Có thể một mình đi cùng tớ đến cô nhi viện được không?"

Vạn Thu nói: "Được."

Vạn Thu không có việc gì làm, mở túi tài liệu Sở Kiến Thụ đưa cho mình.

Bên trong chỉ có mấy tờ giấy.

Trên mỗi tờ giấy có một chữ lớn, ghép lại với nhau, có nội dung: Buổi tối phải về nhà.

Vạn Thu chớp mắt bối rối.

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, vẻ mặt rất vi diệu, hai má dần dần đỏ bừng.

"Viết gì thế?" Sở Ức Quy đang lái xe, không nhìn vào tài liệu trên tay Vạn Thu.

"Ba nói buổi tối chúng ta phải về nhà." Vạn Thu lẩm bẩm: "Có phải ba sợ tớ và cậu tới khách sạn không?"

"Vậy chúng ta nên làm gì đây?" Trong lúc chờ đèn đỏ, Sở Ức Quy liếc nhìn túi đựng tài liệu trong tay Vạn Thu, "Hôm nay tớ không có ý định về nhà."

Vạn Thu sửng sốt.

Cậu nhìn sườn mặt Sở Ức Quy.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe khởi động lại, nhưng thay vì tăng tốc thì lại càng ngày càng chậm hơn, cuối cùng dừng lại ở rìa con đường tối, nơi không có nhiều phương tiện, đèn đường cũng đã tắt.

Trong màn đêm, Vạn Thu chỉ có thể nhìn rõ khuôn mặt của Ức Quy dưới ánh sáng yếu ớt.

"Vậy... vậy cái này..." Vạn Thu có chút khẩn trương.

Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ, theo những cuốn tiểu thuyết cậu đã đọc, bọn họ sẽ chơi trò chơi người lớn.

Có chút khẩn trương.

Cũng có chút chờ mong.

Nhưng cũng có nhiều phần lo sợ.

Vạn Thu chưa làm xong bài tập về nhà, hoàn toàn không biết phải giải quyết thế nào.

Lẽ ra cậu phải lường trước khả năng này sớm hơn.

Sở Ức Quy nghiêng đầu nhìn cậu.

Ngay cả trong bóng tối như vậy, Vạn Thu vẫn cảm thấy Sở Ức Quy có sức hấp dẫn kinh người.

Cổ Vạn Thu bị chế trụ.

Hơi thở ấm áp dần dần đến gần cậu hơn.

Bọn họ hôn nhau.

Trong bóng tối, mọi thứ dường như không rõ ràng như vậy.

Nhưng âm thanh hai người chạm vào nhau, tiếng hô hấp của Sở Ức Quy quấn quanh tiếng hô hấp của cậu, thậm chí tiếng ngón tay Sở Ức Quy xoa tóc cậu, đều truyền đến tai cậu rất rõ ràng.

Tất cả dường như đều mơ hồ khuếch đại nụ hôn của bọn họ.

Khi Vạn Thu được buông ra, đầu óc cậu có chút bối rối.

Bởi vì không thể về nhà, cho nên mới thân mật một chút ở trên xe sao?

Vạn Thu nghĩ.

Có muốn...

Dứt khoát không quay về không?

Đột nhiên điện thoại của Vạn Thu vang lên.

Khi Vạn Thu nhìn thấy tên người gọi là Sở Kiến Thụ, trái tim bắt đầu khẩn trương, thậm chí có chút hô hấp không thuận.

Vạn Thu không muốn bắt máy lắm.

Sở Ức Quy vẫn đang nhìn cậu.

Ánh mắt lưu luyến làm vướng víu lý trí của Vạn Thu.

Sở Ức Quy một lần nữa đưa tay về phía Vạn Thu, Vạn Thu đã nheo mắt, sẵn sàng từ chối cuộc gọi.

Nhưng Sở Ức Quy lại lấy mất điện thoại của Vạn Thu.

Hơn nữa còn bắt máy.

Vạn Thu: "???"

"Sao bây giờ các con còn chưa về?” Giọng nói Sở Kiến Thụ âm trầm hơn bình thường, hiển nhiên tâm tình không tốt.

"Chú Sở, cháu và Vạn Thu dự định tới cô nhi viện." Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu cũng sửng sốt.

Cậu biết Sở Ức Quy bảo cậu cùng đến cô nhi viện, nhưng không ngờ lại là ngay lúc này.

"Bây giờ đến cô nhi viện làm gì? Con không mang theo gì cả, không quyên góp tiền, cũng không có quà, phải không?" Sở Kiến Thụ nghe thấy dự định tiếp theo của bọn họ liền hòa hoãn một chút.

"Là như vậy, ban đầu cháu đã định sau khi hẹn hò với Vạn Thu sẽ đưa Vạn Thu tới cô nhi viện, vốn dĩ đã chuẩn bị hết... " Sở Ức Quy nói tiếp, "Cháu đã nhờ Bạch quản gia đem hết đồ vật qua bên đó rồi."

Sở Kiến Thụ ở đầu bên kia đột nhiên im lặng.

"Con cũng thông minh đó." Sở Kiến Thụ nhận ra Sở Ức Quy có lẽ đã đoán được gì đó.

Vẫn là một đứa trẻ luôn biết suy nghĩ và việc làm của người khác, nhưng vì hiện tại luôn hết lòng vì Vạn Thu nên ông cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

"Con đã có hẹn tới cô nhi viện rồi sao?" Sở Kiến Thụ hỏi.

Tuy nhiên, Sở Ức Quy lại phủ nhận: "Nếu chú Sở từ chối, hôm nay Vạn Thu và cháu sẽ quay về."

"...Hỏi chú sao?" Sở Kiến Thụ cao giọng nói.

"Cháu sẽ không cướp Vạn Thu khỏi chú Sở và dì Dương." Giọng Sở Ức Quy vững vàng như cũ, "Cháu cũng hy vọng sẽ có nhiều người yêu cậu ấy hơn."

"Oa, con đúng là một đứa trẻ thông minh, tiền trảm hậu tấu còn muốn chiếm được hời!" Giọng nói của Dương Tiêu Vũ mơ hồ truyền đến, "Đi đi, đừng làm chuyện xấu."

Sở Ức Quy không trả lời.

Chờ một hồi lâu, Sở Kiến Thụ mới nói: "Khi nào trở về?"

"Ba ngày sau." Sở Ức Quy nói.

"Hiểu rồi, đưa điện thoại cho Vạn Thu đi."

Vạn Thu nhận điện thoại, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bất an.

Mới vừa nãy cậu còn cảm thấy có chút áy náy vì định từ chối cuộc gọi.

Chỉ là Sở Kiến Thụ cũng không chỉ trích cậu cái gì.

Chỉ nói mấy câu quan tâm và những điều cần chú ý.

Cuối cùng Sở Kiến Thụ nói: "Chơi vui vẻ nhé."

Sau khi cúp máy, Vạn Thu cầm điện thoại, phát hiện xe lại chậm rãi khởi động.

Dưới hệ thống sưởi, Vạn Thu cảm thấy hơi nóng trên má vì chột dạ đang dần lắng xuống.

Nhưng cậu lại chú ý tới một chuyện khác.

"Ngay từ đầu Ức Quy đã có ý định đưa tớ đến cô nhi viện phải không?" Vạn Thu hỏi.

"Ừm."

"Vậy tại sao vừa rồi lại đột nhiên hôn nhau?" Cậu còn tưởng...

Sở Ức Quy mỉm cười.

Tiếng cười rất dễ nghe, trong trẻo, nhẹ nhàng.

Vạn Thu mơ hồ phản ứng lại...

"Cậu cố ý làm vậy à?" Vạn Thu mở to mắt.

"Bởi vì nhìn cậu rất mong chờ." Sở Ức Quy thành thật trả lời.

Vạn Thu dần hiểu tại sao mọi người lại đỏ mặt khi nhắc đến những điều như vậy.

Bây giờ cậu cũng thế.

Rõ ràng trước đây là chuyện bình thường.

Chẳng lẽ mỗi lần Sở Ức Quy nghe thấy lời cậu nói đều cảm thấy như vậy sao?

Oa...

Vạn Thu che kín gương mặt.

Thật kì quái.

Mặc dù đại não choáng váng, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy vô cùng.

Thật sự muốn phát điên.

Lúc Vạn Thu đến cô nhi viện, nơi này đã là đêm khuya.

Trên đường đi, Sở Ức Quy gọi điện cho viện trưởng, sau khi bọn trẻ đều đã ngủ say, viện trưởng vẫn an tĩnh chờ bọn họ.

Khi Vạn Thu nhìn thấy cô nhi viện tắt gần hết đèn, lại cảm thấy có chút thân thuộc kì lạ.

Lúc này cũng chưa muộn lắm, chỉ là bọn trẻ cần phải đi ngủ rồi.

Viện trưởng mỉm cười, bật đèn rồi dẫn bọn họ vào trong.

"Để ta lấy cho các con một ít sủi cảo làm bữa khuya, là bọn nhỏ đặc biệt làm, từ nơi xa đến đây chắc hẳn rất vất vả."

Vạn Thu đi theo viện trưởng, bối rối ngước nhìn Sở Ức Quy.

Không từ chối sao?

Để viện trưởng nấu đồ ăn khuya không vấn đề sao?

Sở Ức Quy không nói gì.

Mà nắm tay Vạn Thu, dẫn cậu về phía trước.

Vạn Thu vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rực vẫn chiếu ngoài sân.

Những đống tuyết chất đống sang một bên được tạo thành những người tuyết vặn vẹo.

Vạn Thu sửng sốt.

Khi viện trưởng mang sủi cảo đến trước mặt họ, Vạn Thu chớp mắt nhìn nhìn.

Sủi cảo có nhiều màu sắc khác nhau, không biết làm bằng cách nào.

Hình dạng lớn nhỏ, nhân cái mỏng cái dày, nhiều miếng còn bị vỡ.

Viện trưởng ở một bên cười nói: "Nhìn xem, rõ ràng là sủi cảo, nhưng khi nấu lên lại giống như cháo vậy."

Vạn Thu cắn một miếng sủi cảo, nhân bánh dường như do viện trưởng và chồng bà chuẩn bị.

Viện trưởng ngồi trước mặt bọn họ, khuôn mặt hòa ái.

"Ta còn tưởng sau Tết Nguyên Đán các con mới tới giống như trước đây." Viện trưởng cười nói.

"Vâng, năm nay tới đây sớm là vì có chuyện muốn nói với viện trưởng." Sở Ức Quy đột nhiên nói.

Vạn Thu có chút nghi hoặc nhìn về phía Sở Ức Quy.

Có gì muốn nói sao?

Giọng nói của viện trưởng giữa đêm khuya vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, là giọng nói có thể xoa dịu trẻ nhỏ: "Tiểu Sở có lời muốn nói với ta, nhất định là chuyện gì đó rất quan trọng, thật tốt."

Vạn Thu có chút mờ mịt, cái gì tốt?

Viện trưởng dường như nhận ra sự nghi hoặc của Vạn Thu, chỉ gật đầu và mỉm cười với cậu.

"Viện trưởng, cháu chưa bao giờ nói điều này với ngài, nhưng bây giờ cháu lại muốn nói."

Sở Ức Quy đặt thìa xuống, xung quanh yên tĩnh đến mức không có tiếng bát thìa va chạm vào nhau.

Trên khuôn mặt có chút già nua của viện trưởng hiện lên một chút tò mò, thậm chí trong sâu thẳm con ngươi cũng có sự chờ đợi.

"Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã nuôi nấng cháu."

Hai mắt của Vạn Thu mở to.

Viện trưởng mỉm cười.

"Thật tốt, thật tốt mà." Trên tay viện trưởng là tách trà ấm mà bà tự rót cho mình, ngón tay thô ráp vuốt ve thành chén, "Hy vọng những đứa trẻ mà ta nuôi lớn đều có thể yêu thương bản thân mình, các con đều là những đứa trẻ mà ta đã vất vả nuôi nấng."

Không biết vì sao, Vạn Thu dường như nhìn thấy một ánh sáng màu cam ấm áp.

Những cây hồng nỗ lực xòe cành lá, treo từng quả mọng nước, khoe thành quả với mùa thu.

Sở Ức Quy chăm chú nhìn viện trưởng: "Cháu thực sự may mắn vì có thể sống sót, cảm ơn ngài đã nuôi cháu lớn lên, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã cho cháu cơ hội gặp gỡ Sở gia."

Khuôn mặt của viện trưởng tràn ngập sự dịu dàng không thể che giấu.

"Đối với cháu, ngài giống như một người mẹ vậy." Giọng nói của Sở Ức Quy có thể rất bình tĩnh, nhưng sự bình tĩnh này lại ẩn chứa sự chân thành, "Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngài suốt thời gian qua."

"Con càng ngày càng đẹp trai, Tiểu Sở à." Viện trưởng nhẹ nhàng thở dài, "Trong mắt đã có ánh sáng rồi."

"Cháu cho rằng bản thân chẳng có gì cả, dù buồn hay vui cũng không có nơi để bày tỏ."

Sở Ức Quy rũ mắt, dưới ánh sáng mờ ảo trong bếp, dường như hắn đã nở một nụ cười khó phát hiện.

"Cho nên, xin lỗi vì đã làm phiền ngài."

Viện trưởng dường như hiểu ra điều gì đó, gật đầu: "Ta rất vui."

Khi Vạn Thu vẫn còn do dự, Sở Ức Quy đã vòng tay qua vai cậu.

Sở Ức Quy nghiêng đầu, ôm Vạn Thu vào lòng, dựa vào trán Vạn Thu.

Những ngón tay thân mật luồn qua tóc Vạn Thu, cẩn thận nhéo vào vành tai cậu.

"Viện trưởng, đây là bạn đời của cháu, hy vọng ngài thích cậu ấy."

Đôi mắt của Vạn Thu từ từ mở to.

Viện trưởng cũng vậy.

Cả hai người đều có mấy phần kinh ngạc.

"Mặc dù là bạn đời, nhưng còn thân thiết hơn cả bạn đời." Sở Ức Quy đan tay của Vạn Thu vào tay mình, như thể muốn gắn kết mọi thứ giữa hai người lại với nhau, "Cháu không thể sống thiếu cậu ấy."

Vạn Thu không chuẩn bị trước, bị những viên kẹo trái cây quá khổ từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng.

Viện trưởng kinh ngạc một lúc lâu.

Bà cúi đầu, dường như đang choáng váng trong thế giới của chính mình.

Vạn Thu cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.

Đây chính là gặp phụ huynh sao?

"Thật là, cái duyên phận gì vậy." Viện trưởng cuối cùng chỉ nói như vậy, không có bất ngờ, cũng không có thất vọng, bình thản tiếp nhận, "Hy vọng các con có thể hạnh phúc."

"Cháu... cháu sẽ làm cho Ức Quy hạnh phúc!" Vạn Thu lắp bắp.

Cậu lập tức lọt vào tầm mắt của hai người.

Sở Ức Quy dường như không ngờ Vạn Thu lại nói ra điều như vậy.

Mà viện trưởng lại bị Vạn Thu chọc cười.

"Ta biết rồi, đừng căng thẳng." Viện trưởng trấn an Vạn Thu, "Không sao đâu, con còn nhớ lời ta dặn không?"

Trong lúc nhất thời, Vạn Thu không nhớ được đó là câu nào.

"Ta nói, cảm ơn con." Viện trưởng chậm rãi nói.

Vạn Thu chợt nhớ đến lời cảm ơn rất lâu về trước của viện trưởng.

Cảm ơn cậu đã đồng hành cùng Sở Ức Quy.

Nụ cười của viện trưởng trở nên dịu dàng hơn: "Ăn nhanh đi, sủi cảo sắp mềm rồi, coi như đây là lời chúc phúc của bọn trẻ."

Vạn Thu há miệng, lập tức cúi đầu ăn sủi cảo.

Thật ngon.

Có một hương vị rất dịu dàng.

Vạn Thu biết trên thế giới này luôn có những người sẽ trở thành người qua đường.

Nếu muốn giữ người khác ở bên mình, cần nhiều thời gian hơn, kiên nhẫn hơn, gắn bó hơn.

Cũng đòi hỏi sự kiên trì của người khác.

Và Vạn Thu sẵn sàng làm tất cả những điều này vì Sở Ức Quy.

Vạn Thu tin Sở Ức Quy cũng vậy.

Nhưng nếu bọn họ có thể nhận được nhiều lời chúc phúc, bọn họ sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Vạn Thu cứ mong chờ như vậy.

"Tối nay các con có muốn ngủ cùng nhau không?" Viện trưởng ngập ngừng hỏi, "Có phải hơi sớm không?"

Sở Ức Quy nói: "Sẽ không làm gì, như vậy không tốt cho bọn nhỏ."

Nụ cười viện trưởng có chút vi diệu, vẻ mặt trêu chọc: "Biết rồi biết rồi, mau ngủ đi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Vạn Thu nhìn viện trưởng rời khỏi cửa.

Vạn Thu thực sự hoài niệm ký túc xá này, đây là nơi bọn họ ở mỗi lần đến cô nhi viện.

Trong phòng có quần áo của bọn họ, là Sở Ức Quy bảo Bạch quản gia mang tới.

Vạn Thu cuộn tròn trên giường, vẫn còn bối rối trước từ 'bạn đời' của Sở Ức Quy.

Bây giờ bọn họ đang hẹn hò đúng không?

Sở Ức Quy sẵn sàng hẹn hò với cậu đúng không?

Đột nhiên như vậy?

Sở Ức Quy ngồi đối diện giường Vạn Thu, giúp Vạn Thu tẩy đi lớp trang điểm.

Sau đó mới tắt đèn, ánh trăng từ bên ngoài vẫn đủ để chiếu sáng hai người.

"Bây giờ vẫn kinh ngạc sao." Giọng nói của Sở Ức Quy mang theo nụ cười nhẹ, giống như một tinh linh giữa đêm dụ dỗ Vạn Thu.

"Chúng ta đang hẹn hò phải không?" Vạn Thu chưa từng che giấu cảm xúc của mình, đang nóng lòng xác nhận mối quan hệ hiện tại của mình với Sở Ức Quy.

"Không phải."

Lời nói của Sở Ức Quy khiến tâm trí nhảy nhót của Vạn Thu rơi xuống đáy vực.

Không phải.

Là cậu tự mình đa tình sao?

"Tại sao? Do cậu chưa chuẩn bị đồ cho tớ sao? Nhưng tớ cảm thấy tớ đã nhận được rất nhiều rồi, sau khi hẹn hò lại có thể cho tớ tiếp không được sao?"

"Hay là thực ra cậu sự không thích tớ? Nếu không thích, có thể cho tớ biết khi nào cậu sẽ thích tớ không? Hiện tại cậu thích tớ đến mức nào rồi?"

"Đừng cảm thấy tự ti mà, Ức Quy, đừng lo lắng, tớ yêu cậu.”

Mặc dù Vạn Thu đang lải nhải, nhưng mỗi một câu nói ra đều rất nhỏ.

Sở Ức Quy yên lặng lắng nghe.

Cho đến khi Vạn Thu không còn tìm được lời nào để nói.

Sự mất mát giống như những con bọ nhỏ bò lên người Vạn Thu, khó mà chịu nổi.

Cậu cảm thấy khó chịu đến mức muốn xuống giường và bước ra khỏi phòng.

Bây giờ đối mặt với ánh mắt của Sở Ức Quy khiến Vạn Thu có chút không biết làm sao.

Vạn Thu đứng dậy, tiến tới mở cửa.

Nhưng một bàn tay từ phía sau vươn ra, đóng cánh cửa mà Vạn Thu vừa mở.

Khi Vạn Thu còn đang bối rối thì Sở Ức Quy đã ôm lấy cậu từ phía sau.

Hơi thở ấm áp quen thuộc bao trùm cậu như mọi khi, mang lại cho cậu một cảm giác an toàn vô tận.

"Xin lỗi, tớ rất thích dáng vẻ cậu nói chuyện vì tớ, cho nên muốn nhìn thêm nhiều một chút."

Đôi tay vòng qua eo Vạn Thu, xua tan hơi lạnh trong không khí.

"Tớ rất sốt ruột, gấp không chờ nổi muốn nói cho cậu biết, tớ muốn trở thành người không thể tách rời cậu."

"Muốn làm thế nào để khiến ngày này có thể lưu lại ấn tượng sâu đậm nhất trong kí ức của cậu.”

"Tớ không có căn cứ bí mật, cũng không cảm thấy tỏ tình trước công chúng là chuyện lãng mạn, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức để cho cậu một lời tỏ tình đặc biệt và trang trọng."

"Đi ngắm tuyết sao? Hay đi du lịch? Tới nơi có biển hay có ánh sáng mặt trời?"

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy đang chôn gương mặt vào cổ cậu.

"Nếu tớ là Sở Chương thì tốt rồi."

Vạn Thu lắc đầu: "Chỉ cần nói là tốt rồi."

"Ừ." Sở Ức Quy nhẹ nhàng đáp lại.

Bọn họ trải qua một ngày bình thường.

Bọn họ mong chờ được trải qua từng ngày bình thường như vậy trong tương lai.

Có lẽ hắn không thể cho Vạn Thu một lời tỏ tình khắc sâu trong kí ức.

Nhưng có thể nghiêm túc thổ lộ tình yêu của mình với Vạn Thu mỗi ngày.

Vĩnh viễn không bao giờ quên.

Giống như cách bọn họ vẫn luôn từng trộm ước định.

Chậm rãi...

Một chút...

"Vạn Thu."

"Có thể trở thành người yêu của anh được không?"

Vạn Thu giơ tay lên, giống như đang ưu ái hắn.

Giống như thân cây khổng lồ mà hắn bám víu đang ra sức bảo vệ hắn.

Dù là bóng râm hay ánh nắng.

Dù là chống đỡ hay cung cấp dinh dưỡng.

Những hạt giống yếu ớt rơi xuống dưới tán cây.

Và cây dành tặng hạt giống của mình một tình yêu đặc biệt.

Để hạt giống phát triển khỏe mạnh.

Sau đó nở ra những bông hoa rực rỡ nhất, tô điểm cho thân cây những bộ quần áo mới đẹp nhất.

— HOÀN —

Tác giả có lời muốn nói:

Nội dung chính kết thúc tại đây, tôi sẽ cố gắng hết sức để cập nhật thêm các phiên ngoại, phiên ngoại sẽ xem bình luận để viết, có liên quan tới kiếp trước của Vạn Thu, có nên để Sở Ức Quy nằm mơ rồi tới nơi đó tặng chút ấm áp không?

Huhuhu hai em nó cuối cùng cũng hạnh phúc rồi 😭😭😭

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv