Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 122



Sở Kiến Thụ đến văn phòng, gõ cửa trước rồi mới bước vào.

Nhìn qua rất điềm tĩnh lịch sự, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc, lông mày cũng trĩu xuống.

Chủ nhiệm lớp cảm nhận được khí thế của Sở Kiến Thụ, bầu không khí trong văn phòng bắt đầu trở nên lạnh lẽo và im lặng.

Sau khi Sở Kiến Thụ cẩn thận kiểm tra tình hình của Vạn Thu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Vạn Thu hơi cúi đầu, nhưng lại lo lắng ngước mắt quan sát Sở Kiến Thụ.

Sở Kiến Thụ dường như nhận ra gì đó, thả lỏng thần kinh, xoa đầu Vạn Thu một chút.

"Đừng lo, có ba ở đây."

Vạn Thu mơ hồ nhận ra Sở Kiến Thụ hình như không hề tức giận với mình.

Rõ ràng cậu đã làm sai chuyện, nhưng vẻ không vui của Sở Kiến Thụ lại không hề hướng vể cậu.

Chủ nhiệm lớp giải thích ngắn gọn tình hình.

Thực ra chuyện xảy ra không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là hai học sinh mâu thuẫn vì một cô gái mà thôi. Mà người còn lại đang đứng đây là một trong những bên tham gia cuộc xung đột.  Sở dĩ Vạn Thu tham dự vào là vì lớp phó học tập đã dùng thái độ cứng rắn cố gắng ngăn chặn những người gây rối trong lớp.

"Lớp phó học tập lớp chúng tôi là một cô gái có tính cách tương đối nghiêm túc, làm việc gì cũng rất nề nếp, sự việc chưa nghiêm trọng nên em ấy ra mặt bèn ngăn lại, nhưng hai học sinh này cãi nhau nãy lửa, người học lớp khác chê em ấy nhiều chuyện nên tức giận muốn đánh em ấy, lúc đó bạn cùng lớp Sở Vạn Thu đã rất dũng cảm đứng ra ngăn cản."

Vạn Thu ra mặt vì không muốn lớp phó học tập bị đánh. Nhưng vì học sinh lớp khác đột nhiên ra tay, học sinh trong lớp cũng không phục muốn động thủ.

Hai người chuẩn bị đánh nhau thì lớp phó vì sợ hãi mà bị kẹt ở giữa.

"Sau đó Vạn Thu cũng đấm vào bụng học sinh lớp khác... Khả năng là đánh vào dạ dày, cậu học sinh đó liền nôn mửa, tình trạng không tốt lắm, hiện tại còn đang ở phòng y tế trường."

Vì Vạn Thu ra tay mới miễn cưỡng ngăn cản hành động của mấy học sinh khác, tình thế cũng không nghiêm trọng thêm. Vạn Thu sẽ không đánh nhau.

Nhưng vì sự an toàn của Vạn Thu, Dương Tắc đã dạy cho Vạn Thu rất nhiều kỹ năng chiến đấu.

Chỉ có thể nói đối phương quá xui xẻo.

Vạn Thu không thích bạo lực.

Vạn Thu là người từng bị bạo lực trước đây, nhìn thấy người đối diện cúi xuống sau khi bị mình đánh cũng rất hoảng loạn.

Sững sờ tại chỗ không biết làm sao.

"Thật sao?" Sở Kiến Thụ nghe xong toàn bộ câu chuyện cũng không biểu hiện gì nhiều.

Ông quay đầu lại nhìn đôi mắt bị thương của Vạn Thu.

Sau đó nói với Sở Ức Quy: "Ức Quy, chú Tống đang đợi ở cổng trường, con đưa Vạn Thu về nhà trước để bác sĩ xem."

"Vâng." Sở Ức Quy đứng dậy, kéo Vạn Thu đứng lên.

Ngón tay Sở Kiến Thụ nhẹ nhàng xoa xoa vết thương của Vạn Thu, nhẹ đến mức Vạn Thu cảm thấy ngứa chứ không đau.

"Về nhà nghỉ ngơi đi."

Vạn Thu ngơ ngác gật đầu.

Sở Ức Quy đưa Vạn Thu rời đi, còn Sở Kiến Thụ ở lại trường học cùng luật sư chuẩn bị xử lý những việc tiếp theo.

Trước khi rời khỏi văn phòng, Vạn Thu quay lại nhìn Sở Kiến Thụ.

Toàn thân Sở Kiến Thụ tràn ngập "không vui", nhưng...

Không đáng sợ.

Dường như khác hoàn toàn với những 'không vui' mà cậu từng sợ hãi.

Sở Ức Quy kéo Vạn Thu, hắn thậm chí còn trầm mặc hơn hẳn ngày thường.

Trời rất lạnh, Vạn Thu quay lại lớp học lấy áo khoác, nhưng Sở Ức Quy vẫn mặc trên mình bộ đồng phục mỏng manh.

Vạn Thu kéo Sở Ức Quy lên tầng, lúc này Sở Ức Quy mới nhớ đến áo của mình.

Sở Ức Quy tự tay sửa sang lại quần áo cho Vạn Thu.

Vạn Thu đội mũ lên, không muốn Sở Ức Quy tiếp tục nhìn vào mắt mình.

Bọn họ vừa đi ra ngoài, Tống Văn Thu ở cổng lớn đã lập tức xuống xe, sau khi nhìn thấy Vạn Thu liền hít hà một hơi.

"Trời ạ, sao lại bị đánh thành như vậy?" Tống Văn Thu nhìn thấy cũng sợ ngây người.

Bên mắt còn nguyên vẹn của Vạn Thu để lộ ra chút bối rối.

Rõ ràng sự quan tâm của người khác khiến cậu mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

"Nếu phu nhân mà biết được chuyện này, bà ấy sẽ cho nổ bay trường học mất."

Lời nói của Tống Văn Thu giống như đây là điều Dương Tiêu Vũ thực sự sẽ làm.

Tống Văn Thu nhìn Sở Ức Quy đứng ở một bên.

Đứa trẻ này im lặng không nói một lời.

Nhưng lúc này Tống Văn Thu lại cảm thấy so với im lặng, nổi giận mới khiến người ta yên tâm một chút.

"Đau không? Hay là đến bệnh viện? Có thấy choáng đầu không?"

Vạn Thu không ngừng lắc đầu.

Đối với Vạn Thu, đó cũng chỉ là một vết bầm tím mà thôi, một mắt bị cản trở tầm nhìn, còn lại đều ổn.

Tống Văn Thu cảm thấy Sở Kiến Thụ khả năng lúc này không quá bình tĩnh, cũng may có luật sư theo bên cạnh.

Tống Văn Thu liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần, đều cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Tống Văn Thu không phải là người chăm sóc Vạn Thu, nhưng ông nghe bóng nghe gió cũng biết được chút tình huống.

Vạn Thu bây giờ gần như được ngàn ân vạn sủng.

Trời nóng thì phải tìm cách giải nhiệt, trời lạnh thì phải mặc thêm quần áo, ăn uống khỏe mạnh, đi đâu cũng phải có người đi theo.

Cẩn thận như đang cầm một quả cầu tuyết tròn, sợ nó va vào đâu đó sẽ đột nhiên thiếu mất một mảnh.

Chuyện này dù lớn hay nhỏ...

Tiền đề là phải xử lý tốt trước khi Dương Tiêu Vũ quay lại, nếu không sự việc có lẽ sẽ hóa lớn.

Bọn họ không về căn nhà gần trường cấp ba mà được Tống Văn Thu đưa về biệt thự, ở đây đã có bác sĩ tư nhân đang đợi sẵn.

Bạch quản gia nhìn thấy bộ dáng của Vạn Thu hiển nhiên cũng có chút kích động.

Tống Văn Thu vẫn luôn hỏi cái này cái kia ở bên tai bác sĩ.

Còn Vạn Thu ngoan ngoãn để bác sĩ khám cho mình.

Mãi đến khi bác sĩ rời đi, Tống Văn Thu báo cáo tình hình với Sở Kiến Thụ, Vạn Thu mới cùng Sở Ức Quy trở về phòng ngủ.

Từ đầu đến cuối, Sở Ức Quy không nói thêm một lời nào.

Vạn Thu cảm thấy Sở Ức Quy bây giờ dường như đã bị tước đi màu sắc, chỉ còn một mảnh xám xịt.

Không thể biết Sở Ức Quy đang tức giận hay vì điều gì khác.

"Thật ra tớ vẫn có thể đi học."

Cuối cùng Vạn Thu cố gắng nói gì đó với Sở Ức Quy.

Mặc dù Sở Ức Quy im lặng, nhưng chỉ cần Vạn Thu nói chuyện, Sở Ức Quy sẽ không bao giờ không đáp lại.

"Nếu cậu không đi học, tớ cũng có thể dạy kèm tất cả các môn cho cậu."

Giọng nói của Sở Ức Quy có chút lạnh lẽo, khiến Vạn Thu hơi thấp thỏm.

"Bây giờ tớ khó coi lắm phải không?"

Vạn Thu còn chưa soi gương, nhưng cậu nhớ rất rõ dáng vẻ của những vết thương.

Dữ tợn, kỳ quái, xấu xí, luôn khiến người ta g.

"Không." Sở Ức Quy trả lời rất đơn giản.

Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy.

Mặc dù Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn cậu, nhưng cậu lại cảm thấy ánh mắt này khác với thường ngày.

"Ức Quy..." Vạn Thu do dự, học theo cách Sở Ức Quy từng chỉ dẫn mình, "Muốn nói gì với tớ sao?"

Sở Ức Quy nhắm hai mắt lại.

Vạn Thu rất nghi hoặc, sau đó nhìn thấy Sở Ức Quy mở mắt ra.

"Tại sao lại muốn tham gia vào chuyện không liên quan đến mình?" Sở Ức Quy hỏi.

Những ngón tay của Vạn Thu vô tình cố ý đan vào nhau.

"Tớ rất thích lớp phó học tập."

Vạn Thu thấy vẻ mặt của Sở Ức Quy có chút cứng đờ.

Vạn Thu suy nghĩ một chút, quyết định nói rõ ràng hơn.

"Lớp phó học tập nói Ức Quy là thần tượng của cậu ấy, những người thích Ức Quy đều là bạn học tốt, vì vậy tớ rất thích cậu ấy."

Vẻ mặt của Sở Ức Quy có thêm mấy phần dao động.

"Cho nên tớ không muốn cậu ấy bị đánh, bị đánh... rất đau."

Trong ánh mắt của Sở Ức Quy, mặc dù Vạn Thu vẫn ngồi yên lặng nhưng cơ thể đã bất giác cuộn tròn.

Giống như một tư thế phòng thủ theo bản năng để bảo vệ phần đau đớn nhất.

Vì bị đánh rất đau, cho nên không muốn người mình thích phải chịu đựng.

"Không phải cậu sẽ tránh xa nguy hiểm sao? Tại sao lại không tránh?"

Sở Ức Quy biết bản thân mình thiên vị Vạn Thu.

So với chuyện người khác bị thương, Vạn Thu bị thương khiến hắn không thể chịu đựng nổi.

Ở nơi gần mình nhất.

Vạn Thu bị thương.

Sở Ức Quy không nhận được câu trả lời của Vạn Thu ngay lập tức.

Trong sự im lặng của Vạn Thu, Sở Ức Quy nhìn thấy Vạn Thu đang suy nghĩ.

"Tớ sẽ không ngoan ngoãn chịu đánh, mọi người vẫn luôn dạy tớ, tớ cũng học được."

"Chạy không phải thích hợp hơn sao?" Sở Ức Quy cố chấp hỏi.

"Bởi vì tớ không muốn người khác bị đánh." Ngón tay Vạn Thu lặng lẽ nắm chặt chiếc đệm mềm mại, "Hơn nữa, tớ sẽ đánh trả."

Sở Ức Quy mở miệng, lại không nói được.

Vạn Thu dường như đã thay đổi.

Sở Ức Quy tiến lên, dựa vào vai Vạn Thu.

Vạn Thu duỗi tay nắm lấy ngón tay của Sở Ức Quy.

Chỉ nắm đầu ngón tay của Sở Ức Quy.

Bởi vì nhận ra Sở Ức Quy tức giận nên thật cẩn thận chạm vào.

"Việc tớ đã làm... có được không?"

Sở Ức Quy nghe được câu hỏi thận trọng muốn xác nhận của Vạn Thu.

Sở Ức Quy không muốn đồng ý với Vạn Thu.

Nếu có thể, hắn muốn Vạn Thu chạy trốn.

Vạn Thu đã chọn đối mặt với bạo lực, điều mà bản thân Vạn Thu đã từng sợ hãi vô cùng.

Thậm chí còn nhận được thành quả.

Vạn Thu luôn tiến bộ từng chút một.

Trở nên kiên cường và mạnh mẽ.

"Ừ." Sở Ức Quy cuối cùng cũng đồng ý.

"Ba sẽ không trách tớ chứ?" Vạn Thu hỏi.

"Không." Sở Ức Quy nói.

"Tớ có năng lực giúp đỡ người khác sao?" Vạn Thu hơi nghiêng đầu hỏi.

"Ừm."

Vạn Thu không nhìn tới khuôn mặt của Sở Ức Quy.

Cậu mơ hồ nhận ra Sở Ức Quy không muốn mình nhìn thấy.

Mặc dù hơi ấm của Sở Ức Quy liên tục truyền lại đây, nhưng Vạn Thu vẫn cảm thấy trong căn phòng ấm áp có chút lạnh lẽo.

"Tớ nghĩ tới việc anh Lý Thước đã từng làm, anh Lý Thước là người bạn rất quan trọng của Ức Quy."

Lý Thước là một người sống rất tình cảm, luôn sẵn sàng bảo vệ bạn bè của mình.

"Tớ muốn giống như anh Lý Thước, khiến Ức Quy cảm thấy có thể nhờ vả..."

Vạn Thu đã từng được Sở Ức Quy nhờ Lý Thước chăm sóc.

Dưới sự che chở của Lý Thước, Vạn Thu đã có một cuộc sống rất tốt.

Nếu có thể...

Cậu cũng muốn trở thành người như vậy.

Những ngón tay của Sở Ức Quy khẽ run lên.

Vạn Thu nghe được một tiếng thở dài.

"Tớ đã học được rất nhiều điều tớ không có từ cậu.."

Trong giọng nói của Sở Ức Quy ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ.

"Vậy cậu có muốn học tập tớ không?"

Vạn Thu chớp mắt.

"Ừ, tớ luôn muốn tập hỏi Ức Quy, nhưng có lẽ rất khó, vì Ức Quy là thiên tài."

Sở Ức Quy không trả lời.

Vạn Thu cảm thấy chiếc vòng trên cổ tay mình đang bị Sở Ức Quy kéo ra.

"Vậy tớ phải càng ưu tú hơn rồi."

Vạn Thu có chút mờ mịt.

Sở Ức Quy không nói tiếp.

Chỉ cần hắn đủ ưu tú, có lẽ Vạn Thu sẽ luôn nhìn hắn, học tập hắn.

Chỉ cần hắn đủ giỏi, có lẽ sẽ thay đổi được suy nghĩ nguy hiểm của Vạn Thu.

Bọn họ vẫn luôn học tập lẫn nhau.

Bây giờ thực sự giống như...tuy hai mà một.

Sở Ức Quy rũ mắt xuống, nhìn những ngón tay đan vào nhau.

Rõ ràng là hai bàn tay riêng biệt, nhưng lại giống như không thể tách rời.

Chỉ là so với bây giờ, không biết tại sao...

Hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Dường như kiểu đụng chạm này không còn làm hắn thỏa mãn nữa.

Sở Ức Quy ngước mắt nhìn vào khóe mắt bị thương của Vạn Thu.

Vạn Thu sẽ không bao giờ chỉ nhìn mỗi hắn.

Ở những nơi hắn nhìn không tới, Vạn Thu đang trải qua những chuyện hắn không hay.

——

Những chuyện Bạch quản gia biết, Dương Tiêu Vũ không thể không biết.

Khi Vạn Thu nhìn thấy cuộc gọi video từ Dương Tiêu Vũ, cậu cầm điện thoại, vẻ mặt tràn đầy bối rối.

"Nghe đi." Sở Ức Quy ở bên cạnh nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ biết."

Vạn Thu không biết nếu cậu trả lời video thì sẽ xảy ra chuyện gì, bản năng mách bảo cậu rất có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.

Nhưng Sở Ức Quy nói cứ nghe đi.

Vạn Thu do dự, kết nối video.

Bản năng không muốn Dương Tiêu Vũ nhìn thấy chỗ bị thương của mình, nhưng vết thương lại ở nơi dễ nhìn thấy thấy nhất.

Bàn tay Vạn Thu yếu ớt che khóe mắt lại.

Khi video được kết nối, khuôn mặt và giọng nói của Dương Tiêu Vũ nháy mắt truyền đến từ phía bên kia.

"Bảo bối, bỏ tay xuống cho mẹ nhìn xem."

Giọng nói của Dương Tiêu Vũ khác hẳn với giọng nói vui vẻ thường ngày.

Dù cách một màn hình, Vạn Thu cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Dương Tiêu Vũ.

Vạn Thu vẫn luôn là một Vạn Thu ngoan ngoãn nghe lời.

Vạn Thu bỏ tay xuống.

Dương Tiêu Vũ rõ ràng vẫn luôn ồn ào, khi Vạn Thu bỏ tay xuống liền trầm mặc ngay lập tức.

"Mẹ." Vạn Thu lẩm bẩm, ý đồ trấn an Dương Tiêu Vũ: "Con thật sự không thấy đau chút nào."

"Xin lỗi bảo bối, hiện tại mẹ lại không ở bên cạnh con." Giọng nói của Dương Tiêu Vũ truyền đến từ đầu bên kia.

Vạn Thu nghe thấy tiếng nghẹn ngào.

Nếu bây giờ Vạn Thu ở bên cạnh Dương Tiêu Vũ, Dương Tiêu Vũ đã có thể ôm Vạn Thu một cái, hôn lên vết thương một cái.

Có thể giúp Vạn Thu lấy lại công đạo, có thể khiến những người tổn thương Vạn Thu phải trả giá đắt.

Nhưng bây giờ bà đang ở nước ngoài.

Không thể chạm vào Vạn Thu khiến Dương Tiêu Vũ vừa giận vừa lo, đôi mắt vì vậy mà phiếm hồng.

Dương Tiêu Vũ bật khóc vì bất lực.

"Mẹ sẽ lập tức trở về, bảo bối chờ mẹ chút nhé."

"Xin lỗi bảo bối, mẹ hiện tại không ở bên cạnh con."

"Chết tiệt, mẹ sẽ không tha cho mấy người ức hiếp con đâu, nhất định sẽ không."

Cảm xúc của Dương Tiêu Vũ dâng lên, bà không thể kiềm chế được sự tức giận và lo lắng hiện tại.

"Không...không sao đâu mẹ, không đau."

Vạn Thu lập tức ngơ ngác khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Dương Tiêu Vũ.

Vạn Thu buông tay Sở Ức Quy ra, hai tay cầm điện thoại, như muốn chạm vào Dương Tiêu Vũ.

Đứng dậy, Vạn Thu lo lắng đi đi lại lại trong phòng ngủ, muốn trấn an, nhưng ngôn từ nghèo nàn trong cái đầu trống rỗng của cậu chỉ càng mang lại nóng vội mà thôi.

"Mẹ, không sao đâu, không đau đâu."

"Mẹ, con...con đánh người ta, con...con đánh cậu ấy...con đánh trả."

Nghe Vạn Thu nói như vậy, Dương Tiêu Vũ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tốt, đánh vào chỗ nào?"

"Đánh vào bụng, anh hai dạy con, hình như...đánh có chút nghiêm trọng."

Vạn Thu vừa nói liền bắt đầu cảm thấy có chút chột dạ.

"Đáng đánh!" Dương Tiêu Vũ cuối cùng cũng nghe được điều gì đó khiến bản thân được an ủi, "Còn gì nữa không? Chỉ đánh một cái thôi?"

Vạn Thu mơ hồ nhận ra Dương Tiêu Vũ dường như muốn mình đánh nặng hơn.

Vạn Thu có chút bối rối.

"Đánh một chút, nhưng bị đánh đến nôn mửa, được đưa đến phòng y tế, con không ngờ lại nghiêm trọng như vậy..."

"Nếu đã dám ra tay thì nên nghĩ đến bản thân cũng sẽ bị đánh, đáng đời, sau này ai dám làm phiền con thì cứ vậy mà đánh, bảo bối chỉ việc động thủ, có chuyện gì mẹ sẽ lo!"

Vạn Thu sửng sốt một lúc.

Dương Tiêu Vũ khi nghe Vạn Thu không bị thua thiệt quá nhiều, cuối cùng cũng không tức phát khóc nữa.

Vạn Thu cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dương Tiêu Vũ không chịu cúp điện thoại, Vạn Thu chỉ có thể tiếp tục cầm điện thoại cho đến khi hết pin.

Vạn Thu cầm điện thoại đi tìm sạc, Dương Tiêu Vũ liền nhìn thấy Sở Ức Quy ở bên cạnh.

"Ức Quy." Dương Tiêu Vũ gọi Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy đứng dậy, đến bên cạnh Vạn Thu.

Sạc của Vạn Thu ở đầu giường, cho nên cậu nằm trên tấm thảm mềm cạnh giường.

Sở Ức Quy quỳ một chân phía sau Vạn Thu, xuất hiện trước ống kính.

Khi Dương Tiêu Vũ nhìn thấy Sở Ức Quy, bà định mở miệng.

Cuối cùng chỉ khẽ thở dài.

"Ức Quy, đây không phải lỗi của con." Dương Tiêu Vũ chỉ nói một câu này với Sở Ức Quy.

Mặc dù Sở Ức Quy từ đầu đến cuối không nói một lời.

Vẻ mặt cũng khiến người ta nhìn không ra quá nhiều manh mối.

Nhưng giống như đang nói.

—Cảm ơn, dì Dương.

Cho đến khi kết thúc video, Sở Ức Quy vẫn không rời khỏi phía sau Vạn Thu.

Khi Vạn Thu muốn đứng dậy, không tránh khỏi việc dựa vào người Sở Ức Quy.

Vạn Thu quay đầu nhìn Sở Ức Quy.

Cánh tay Sở Ức Quy vòng qua sau gáy Vạn Thu, ngón tay mơ mơ hồ hồ lướt qua khóe mắt Vạn Thu.

Vạn Thu nhìn hắn.

Ma xui quỷ khiến, Vạn Thu đột nhiên ngả người ra sau, dựa cả người vào ngực Sở Ức Quy.

Nghiêng đầu, áp đầu vào cổ Sở Ức Quy.

Kì thật bọn họ hiếm khi thân mật quá mức như vậy.

Chỉ thường dựa gần và nắm tay nhau.

Nhưng bây giờ Vạn Thu không biết tại sao.

Lại muốn làm như vậy.

Vận mệnh chú định, cậu cảm thấy làm như vậy sẽ tốt hơn.

Vạn Thu cảm giác được Sở Ức Quy ôm mình từ phía sau.

Vạn Thu chớp mắt, cảm thấy cái ôm này chặt hơn bình thường.

Quả nhiên Sở Ức Quy muốn ôm một cái như vậy phải không?

Vạn Thu nghĩ.

Khi Sở Kiến Thụ trở về đã là buổi chiều, ông chủ động đi vào phòng ngủ tìm Vạn Thu.

Sở Kiến Thụ hiếm khi vào phòng ngủ của bọn trẻ, ông luôn tôn trọng sự riêng tư của các con.

Vạn Thu cảm thấy có chút không hợp khi nhìn thấy Sở Kiến Thụ cao lớn xuất hiện trong phòng mình.

Phòng của cậu trang trí không thống nhất vì mọi người ai cũng muốn bỏ thêm vài đồ trang trí đáng yêu vào.

Sở Kiến Thụ trông quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức dường như bị tách ra khỏi không gian.

Vạn Thu đứng trước mặt Sở Kiến Thụ, lòng đầy lo lắng.

Hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ làm sai chuyện.

Sở Kiến Thụ đưa tay nâng mặt Vạn Thu lên, cẩn thận quan sát vết thương của Vạn Thu.

"Con..." Sở Kiến Thụ vừa mới mở miệng liền thấy Vạn Thu khẩn trương đến nỗi lông mi khẽ run lên, ông yên lặng thở dài: "Con làm rất tốt."

Vạn Thu đột nhiên ngước mắt lên.

Trong ánh mắt vẫn còn chút thấp thỏm.

"Con giúp đỡ các bạn cùng lớp, trừng phạt người khác, điều không tốt duy nhất chính là để bản thân bị thương, lần sau..."

Mặc dù Sở Kiến Thụ không muốn Vạn Thu bị thương nữa nhưng cũng không thể phủ nhận Vạn Thu.

"Chỉ khi có thể giữ an toàn cho bản thân, sau đó mới lại đi giúp đỡ người khác."

Vạn Thu chớp chớp mắt.

Sở Kiến Thụ trầm mặc hai giây, nói: "Ba rất tự hào về con."

Vạn Thu được mọi người thấu hiểu.

Những người cậu quan tâm đều không trừng phạt cậu.

Vạn Thu ý thức được mình đã làm một việc đúng đắn, đáng được khen ngợi.

"Ở nhà nghỉ ngơi một tuần, để Ức Quy dạy con học, chờ khi tốt một chút rồi lại đến trường, chuyện ở trường đừng lo lắng, ba sẽ xử lý tốt."

Giọng nói của Sở Kiến Thụ một lần nữa trở thành giọng điệu việc công xử theo phép công.

Vạn Thu gật đầu.

"Con có muốn nhận thưởng gì không?" Sở Kiến Thụ đột nhiên hỏi.

Vạn Thu sửng sốt một chút: "Nhận thưởng gì ạ?"

Sở Kiến Thụ nghĩ tới những lời chủ nhiệm lớp, nói: "Con làm việc tốt, xứng đáng được khen thưởng, ba có thể thưởng cho con."

Vạn Thu lắc đầu.

"Không muốn sao?" Sở Kiến Thụ hỏi.

"Con chưa nghĩ tới điều đó." Vạn Thu lẩm bẩm.

"Vậy sao, vậy thì ba sẽ suy nghĩ." Sở Kiến Thụ sờ sờ tóc Vạn Thu, nhưng đột nhiên dừng lại, cuối cùng buông ra.

"Ba?" Vạn Thu nhìn Sở Kiến Thụ hạ tay xuống, nhận thấy tâm tình Sở Kiến Thụ có chút biến hóa.

"Con đã lớn rồi, không thể làm vậy với con nữa." Sở Kiến Thụ nói.

Ông vẫn nhớ ngày Vạn Thu đến gặp mình để so sánh chiều cao.

Đứa nhỏ này đã cao lắm rồi.

Sở Kiến Thụ nói: "Vậy nghỉ ngơi đi, hôm nay bị thương, cũng không cần vất vả học tập."

Sở Kiến Thụ nói xong liền xoay người muốn rời đi.

Nhưng đột nhiên tay áo Sở Kiến Thụ bị kéo lại.

Sở Kiến Thụ dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Vạn Thu.

Ánh mắt dò hỏi Vạn Thu có chuyện gì.

Vạn Thu giữ chặt Sở Kiến Thụ không buông, Sở Kiến Thụ hơi dùng sức chống đỡ.

Vạn Thu không những không buông mà còn nắm lấy tay Sở Kiến Thụ.

Lực đạo từ ngón tay gầy gò của thiếu niên cũng không mạnh, Sở Kiến Thụ chủ động men theo động tác của Vạn Thu.

Vạn Thu cúi đầu, đưa tay Sở Kiến Thụ đặt lên đầu mình.

Đôi mắt sáng ngời lén ngước nhìn ông.

Sau đó cọ cọ vào lòng bàn tay ông.

Ngón tay Sở Kiến Thụ trở nên cứng ngắc.

Cảm giác mềm mại không chỉ xuất hiện ở lòng bàn tay.

Mà còn mạnh mẽ xông thẳng vào trong ngực Sở Kiến Thụ.

Sở Kiến Thụ do dự một chút, xoa xoa tóc Vạn Thu.

Vạn Thu nheo mắt lại.

Sau đó cậu ngước mắt lên, cẩn thận nhìn Sở Kiến Thụ.

Sở Kiến Thụ cảm thấy mình đã bị con trai nhìn thấu điều gì.

Trong thâm tâm ông chẳng lẽ cũng chưa muốn nhìn thấy con trai trưởng thành đến mức không thể âu yếm nữa sao?

Nếu không...

Sao có thể giải thích chuyện tâm trạng trở nên vô cùng tốt được.

"Ài." Sở Kiến Thụ không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ba hiểu rồi."

Khi Sở Kiến Thụ bỏ tay xuống, Vạn Thu lúc này mới ngẩng đầu lên.

Con trai đã cao hơn.

Nhưng trong mắt ba mẹ, con cái dù ở lớn thế nào vẫn là một đứa trẻ.

Lúc này Sở Kiến Thụ được tự mình cảm nhận, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv