Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao

Chương 117



Vạn Thu nghĩ nghĩ, lại cảm thấy Sở Ức Quy hỏi chuyện có chỗ nào không đúng lắm.

Đột nhiên Vạn Thu nhận ra, dường như thái độ về chuyện tỏ tình của Sở Ức Quy chỉ có duy nhất một lựa chọn, đó là cự tuyệt.

"Ức Quy không thích ai sao?" Vạn Thu tò mò hỏi.

Sở Ức Quy không suy nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Thích Vạn Thu."

"Tớ cũng thích Ức Quy."

Gần như là một cuộc đối thoại vô thức, nhưng sau khi Vạn Thu nói xong mới nhận ra đây không phải là điều mình muốn hỏi.

"Ý tớ là, cậu không chấp nhận lời tỏ tình của người khác sao?" Vạn Thu có chút tò mò.

"Nếu bây giờ chấp nhận lời tỏ tình, thì sẽ là yêu sớm."

Vạn Thu cảm thấy lý do này rất quen thuộc, cậu đã dùng lý do này trước kia.

"Ức Quy không muốn yêu đương à?" Vạn Thu ngập ngừng hỏi.

Sở Ức Quy dừng lại hai giây.

Sau đó cười nói: "Tớ còn nhỏ, chưa đủ trình độ và kinh nghiệm, yêu vào thời điểm còn non nớt như vậy là rất vô trách nhiệm."

Vạn Thu cảm thấy câu trả lời này rất mơ hồ.

"Là không yêu đương sao?" Vạn Thu ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy." Sở Ức Quy đáp: "Điều quan trọng nhất đối với tớ bây giờ là hỗ trợ Vạn Thu thật tốt."

Vạn Thu chớp chớp đôi mắt.

Mơ hồ cảm thấy có chút kì lạ.

Những lời này nghe như vì cậu nên Sở Ức Quy mới lựa chọn không yêu.

Mà dường như cũng muốn nói, Sở Ức Quy cho rằng bản thân không có tư cách yêu.

Muốn nói gì đó.

Nhưng khi Vạn Thu còn đang sắp xếp lại từ ngữ, Sở Ức Quy đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

"Không gửi thông báo cho Phó Chính Vũ và những người khác sao?"

Vạn Thu đột nhiên chuyển hướng suy nghĩ của mình.

Sở Ức Quy rũ mắt nhìn nhìn vào khuôn mặt đang tìm kiếm số điện thoại của Phó Chính Vũ.

Đôi mắt sáng lấp lánh, còn mang theo chút nước như dòng suối dưới ánh mặt trời, tạo thành cầu vồng rực rỡ.

Sở Ức Quy lại ngước mắt lên, nhìn sang nơi khác.

Vạn Thu gọi điện cho Phó Chính Vũ, Phó Chính Vũ cũng rất vui mừng cho Vạn Thu.

Nhưng Phó Chính Vũ dường như đang chơi với bạn bè, sau khi chúc mừng liền cúp điện thoại.

Vạn Thu cầm điện thoại, lại gọi điện cho Vương Duyệt.

"Cậu thật sự nhảy lớp rồi sao? Trực tiếp lên cấp ba sao?" Vương Duyệt tràn đầy kinh ngạc và bối rối, "Tớ còn tưởng cậu nói nhảy lớp chỉ là nói đùa."

Vạn Thu nghi hoặc: "Tớ vẫn luôn nói là tớ đang học để nhảy lớp mà?"

"Cậu rời đi rồi thì tớ phải làm sao đây, tớ có thể tìm một người bạn sách khác ở đâu đây?" Vương Duyệt tỏ ra có chút không vui, "Tại sao cậu nhất định phải nhảy lớp? Cậu không muốn làm bạn với Phó Chính Vũ sao?"

Vạn Thu sửng sốt.

A...

Cậu và Phó Chính Vũ không còn học cùng trường nữa.

" “Bởi vì… tớ muốn học cùng trường với một người bạn." Vạn Thu lẩm bẩm, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát khi nhận ra mình không thể ở cạnh Phó Chính Vũ nữa.

"Bạn trai hay bạn gái?" Vương Việt hỏi.

"Bạn trai." Vạn Thu nói.

"Đẹp trai không?"

"...Rất đẹp trai." Vạn Thu nghiêm túc trả lời.

"Tớ không tin, trừ phi cậu cho tớ xem." Mặc dù Vương Duyệt có chút không cam lòng, nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều.

"...Có thể xem không?"

Vạn Thu che điện thoại, hỏi Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy gật đầu.

"Cậu chờ một chút." Vạn Thu cúp điện thoại, chuyển sang phần trò chuyện video.

"Cái gì? Bạn của cậu đang ở cạnh cậu sao?"

Vương Duyệt bật điện thoại, còn ở một bên chỉnh lại tóc để bản thân trông đẹp hơn một chút.

Vạn Thu đưa điện thoại ra xa để Sở Ức Quy có thể lọt vào khung hình.

Sở Ức Quy cũng phối hợp cúi đầu, tiến đến gần vai Vạn Thu.

"Đây là bạn của tớ, Sở Ức Quy." Vạn Thu giới thiệu.

Bản thân Vương Duyệt chỉ tùy ý nhìn lướt qua, đột nhiên nhận ra gì đó, chuyển video của Vạn Thu thành toàn màn hình.

Vương Duyệt:!!!

"Đây là bạn trai của cậu sao?!" Vương Duyệt cao giọng.

Sở Ức Quy bình tĩnh nói: "Xin chào, tôi là gia sư toàn khoa của tiểu thiếu gia, cũng là bạn của tiểu thiếu gia, vì lý do học tập nên tôi không có cơ hội gặp mặt cậu, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã luôn quan tâm đến tiểu thiếu gia."

Vương Duyệt sửng sốt.

Vương Duyệt run rẩy: "Tiểu... thiếu gia?"

Vạn Thu cũng có chút tò mò, tại sao hôm nay Sở Ức Quy lại đột nhiên gọi cậu là tiểu thiếu gia.

Cuối cùng chỉ đáp: "Ừ, ba nói thân phận của Ức Quy giống như Bạch quản gia, chức vụ là trợ lý riêng của tớ, vì học giỏi nên cũng đảm nhận chức giáo viên, nhưng bọn tớ cũng là bạn bè."

"Cậu là hoàng tử điện hạ sao? Thời buổi này còn có thể chọn một thư đồng xuất sắc như vậy sao?" Vương Duyệt kinh hãi.

Vạn Thu không hiểu.

Sở Ức Quy giúp Vạn Thu trả lời: "Quả thật là thư đồng."

Hai mắt Vương Duyệt trợn tròn, tay cầm điện thoại run rẩy.

Ở điện thoại của cô, Sở Ức Quy khi nói chuyện sẽ nhìn về phía Vạn Thu.

Thiếu niên cao hơn Vạn Thu rũ mắt xuống, nghiêm túc, tập trung.

Để được ở chung một khung hình, khoảng cách giữa cả hai rất gần.

Cả hai đều không cảm thấy có gì lạ, như thể đều rất quen thuộc với sự hiện diện của nhau.

"Mịa... Đây là kiểu gì vậy?" Vương Duyệt kinh ngạc đến khó mà diễn tả.

Vạn Thu khó hiểu nhìn điện thoại: "Kiểu gì?"

"Cậu ấy thật sự là bạn trai cậu sao?” Hai tay Vương Duyệt cầm điện thoại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"A, đúng vậy?" Vạn Thu trả lời.

"Là bạn trai, hay là bạn nam?" Vương Duyệt phát hiện thanh âm của mình có chút run rẩy.

"Có gì khác nhau sao?" Vạn Thu bối rối.

Vương Duyệt phát hiện Sở Ức Quy dường như đã chú ý tới một ít thông tin trong ngôn ngữ của mình, ánh mắt lập tức nhìn qua màn hình.

"Không... không có gì, tớ chỉ thuận miệng nói thôi." Vương Duyệt ho hai tiếng, có chút xấu hổ, "Hai người quan hệ tốt chứ?"

"Ừ." Vạn Thu đáp.

"Tốt cỡ nào?" Vương Duyệt hiện tại càng thêm hứng thú.

"Bọn tớ sẽ ở bên nhau mỗi ngày."

"Ngủ chung luôn sao?" Vương Duyệt cười hắc hắc, lộ ra một chút tâm tư nhỏ tà ác.

"Thỉnh thoảng." Vạn Thu trả lời.

"Hai người cũng tắm chung sao?"

Vạn Thu do dự: "Thỉnh thoảng Ức Quy sẽ chà lưng cho tớ."

Vương Duyệt nằm trên bàn.

A...

Thật là một cặp trúc mã thuần khiết.

Suy nghĩ của mình xấu xa quá rồi.

"Thật tốt, ha ha, thật tốt, ai da, có được một người bạn như vậy thật tốt, tớ cũng ước có thanh mai trúc mã."

Vương Duyệt vừa cười vừa lén chụp ảnh màn hình điện thoại.

Mãi đến khi cúp máy, Vạn Thu cầm điện thoại mới nhớ lại vẻ mặt của Vương Duyệt.

Vạn Thu đã nhìn thấy biểu hiện đó nhiều lần.

Biểu hiện rất kỳ lạ.

Sở Ức Quy ở một bên như suy tư điều gì.

Lông mày hơi nhíu lại.

Đột nhiên Vương Duyệt gửi tới một bức ảnh.

Vạn Thu mở ra.

Đó là một bức ảnh Vương Duyệt chụp màn hình video.

Khi đó Vạn Thu đang ngước nhìn Sở Ức Quy, Sở Ức Quy cũng đang nhìn Vạn Thu.

Ánh mắt hai người thoáng chốc chạm nhau, Vương Duyệt nhanh tay lẹ mắt bắt kịp.

Vì là ảnh chụp từ video nên hơi mờ.

Chỉ là ánh mắt của hai người vẫn quen thuộc, vẫn đáng tin cậy như ngày nào.

Vạn Thu nhìn bức ảnh, không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ.

Có một ý tưởng kỳ lạ muốn bày tỏ, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc nơi nào không đúng.

Nhưng khi Sở Ức Quy nhìn thấy ảnh chụp màn hình của video, lại ngây ngẩn cả người.

Vương Duyệt: Tổ hợp trai đẹp trai đẹp, thật tuyệt vời!

Vạn Thu đột nhiên bỏ lại cảm giác kì lạ ra sau đầu.

Vạn Thu: Ức Quy rất đẹp trai.

Vạn Thu: Chu Bồi Ngọc nói Ức Quy là giáo thảo.

Vạn Thu: Có rất nhiều người cảm thấy Ức Quy đẹp trai.

Ba câu khoe khoang liên tiếp khiến cảm giác kỳ lạ lúc trước hoàn toàn biến mất.

Vương Duyệt nhắn lại một câu: Ha ha ha ha ha ha.

Vạn Thu đang cầm điện thoại trò chuyện, nhưng vẻ mặt lại hơi chán nản.

Sở Ức Quy hỏi: "Sao thế?"

"Sau khi lên cấp ba sẽ không thể học cùng trường với Phó Chính Vũ, Vương Duyệt và những người khác phải không?"  Bởi vì Sở Ức Quy đang học cấp ba nên Vạn Thu biết khoảng cách giữa cấp ba và cấp hai rất xa, rất khó để gặp nhau.  Dù có thể gặp nhau vào ngày nghỉ nhưng số lần gặp nhau sẽ giảm dần.

Đối với Vạn Thu, cả Phó Chính Vũ và Vương Duyệt đều có ý nghĩa đặc biệt.

Bọn họ là những người mà cậu đã cố gắng hết sức để gắn bó.

Vạn Thu cảm giác Sở Ức Quy đang nhẹ nhàng vỗ vai mình.

Dịu dàng, tỉ mỉ, mang theo quy luật trấn an.

Giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, khó mà phát hiện được, nhưng lại có thể cuốn đi cái nóng mùa hè.

"Nhưng tớ không buồn, tớ sẽ giữ liên lạc với bọn họ."

Vạn Thu có nhiều nhóm chat, mọi người có thể trò chuyện với nhau ở đó.

Bạn bè sẽ không vì khoảng cách mà không còn là bạn bè.

"Hay là chúng ta đãi bọn họ một bữa trước khi bắt đầu đi học nhé?" Sở Ức Quy đề nghị, "Gọi Vương Duyệt và Phó Chính Vũ."

Vạn Thu cảm thấy đây là một gợi ý hay.

——

Vương Duyệt lật xem các ảnh chụp màn hình video trên điện thoại, nhìn từng cái một, tặc lưỡi.

Tại sao trước kia mình lại không biết Vạn Thu có một người bạn như vậy?

Ngày thường ở trường học rất ít khi gặp trai đẹp, những người như động vật quý hiếm vậy mà lại là Vạn Thu và thư đồng của cậu ấy.

Vương Duyệt chia sẻ với nhóm bạn nhỏ của mình nhưng lại không thể gửi ảnh, vì vậy cô khó chịu vò đầu bứt tai. 

Hai soái ca dán vào cạnh nhau, cùng nhau xem điện thoại như vậy thật sự rất bổ mắt mà.

Vương Duyệt còn nghi ngờ có phải độ phân giải quá tệ nên trông hai người mới đẹp như vậy không.

Nhưng Vạn Thu trong ảnh với ngoài đời trông không khác biệt lắm.

Bởi vì Vương Duyệt gấp không chờ nổi nên đã đến điểm hẹn sớm hơn một tiếng, trong lòng có chút lo lắng.

Cô đặc biệt yêu cầu Vạn Thu đưa cả Sở Ức Quy tới.

Oa, có thể chính mắt chứng kiến cặp đôi có giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng dán vào nhau rồi.

Ngồi trước cửa hàng, nhìn du khách ra ra vào vào, cô nhận ra ngoại hình đẹp thực sự giống như một loài động vật quý hiếm.

Vương Duyệt không đợi được Vạn Thu mà thấy Phó Chính Vũ tới trước.

"Sao cậu lại tới sớm vậy?" Phó Chính Vũ nhìn thấy Vương Duyệt thì có chút nghi hoặc.

"Không phải cậu cũng tới rất sớm sao?" Vương Duyệt hỏi ngược lại.

"Hôm nay tớ đi mua sắm với ba mẹ ở gần đây, mua xong rồi thì tớ tới đây luôn." Phó Chính Vũ ngồi xuống bên cạnh Vương Duyệt, "Sao cậu không vào đi?"

"Phong cảnh ở đây đẹp." Vương Duyệt không thể nói là muốn nhìn thấy soái ca đi từ xa tới gần được.

"Chỗ nào đẹp cơ?" Phó Chính Vũ liếc mắt một cái liền thấy toàn người là người.

"Cậu có biết thư đồng của Vạn Thu không?" Vương Duyệt đột nhiên hỏi.

"Thư đồng?" Phó Chính Vũ suy nghĩ một chút, hiểu được ý của Vương Việt: "Ý cậu là anh Sở?"

"A, đúng đúng." Vương Duyệt nhớ tới người đó cũng họ Sở.

"Anh Sở làm sao?" Phó Chính Vũ không hiểu.

"Hai người bọn họ thật sự là quan hệ thư đồng sao?" Trong mắt Vương Duyệt tràn đầy tò mò.

"Thực ra tớ không rõ lắm, nhưng lúc đầu anh Sở là em trai của Vạn Thu..." Phó Chính Vũ cẩn thận nói, "HÌnh như Vạn Thu vì lí do nào đó nên đi học muộn, nhưng cậu ấy lớn hơn anh Sở vài tháng tuổi."

"Anh em? Cả hai đều họ Sở?" Vương Duyệt thắc mắc, nhưng trông bọn họ không giống nhau chút nào.

"Lúc đầu thì đúng, nhưng sau đó không phải, tớ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, dù sao anh Sở và Vạn Thu vẫn luôn ở bên nhau, Vạn Thu luôn muốn nhảy lớp để học cùng trường với anh Sở, anh Sở vẫn luôn phụ đạo cho Vạn Thu."

Phó Chính Vũ chỉ đơn giản nói ra những gì mình biết.

Khi Vương Duyệt nghe thấy điều này, cô cảm thấy đây là một loại tình tiết cậu theo đuổi tôi tôi chăm sóc cậu, quá thú vị.

"Hai người bọn họ quan hệ rất tốt sao?" Vương Duyệt nhịn không được hỏi.

"Tớ chưa bao giờ thấy quan hệ nào tốt như anh Sở và Vạn Thu, con gái cũng không tốt như vậy, Vạn Thu chăm sóc anh Sở, anh Sở lúc nào cũng nghĩ cho Vạn Thu, hai người bọn họ đi đường còn nắm tay nhau.."

Vương Duyệt há hốc miệng kinh ngạc.

"A, tới rồi."

Vương Duyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Vạn Thu và Sở Ức Quy từ xa.

Thật sự giống như những gì Phó Chính Vũ nói, bọn họ nắm tay nhau.

Vạn Thu nhìn thấy hai người thì vui vẻ vẫy tay.

Sở Ức Quy vẫn luôn nhìn Vạn Thu cũng ngước mắt lên.

"Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng nhảy được một lớp." Phó Chính Vũ hiển nhiên có chút tiếc nuối, "Sau này sẽ không có ai mua đồ ăn vặt cho tớ nữa."

"Sau này chúng ta gặp nhau, tớ sẽ mang cho cậu nhiều đồ ăn vặt ngon hơn." Vạn Thu chân thành hứa hẹn, "Những người khác cũng có."

Vương Duyệt chủ động yêu cầu tới quán lẩu, hiện tại cô cảm thấy đây là một ý kiến hay.

Hai mắt Vương Duyệt sáng ngời nhìn Sở Ức Quy đặt thịt cừu vừa mới chín vào đĩa của Vạn Thu, đồng thời cũng gỡ xuống một ít gia vị lớn bám trên đó.

"Anh Lý Thước cũng không thi đậu vào trường cấp ba đó, anh ấy còn nói thành tích của mình khá tốt!" Phó Chính Vũ nói.

Vạn Thu do dự: "Anh Lý Thước vẫn chưa trả lời tin nhắn của tớ."

"Anh ấy đương nhiên sẽ không trả lời, anh ấy nói không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cậu."

"Tại sao?" Vạn Thu thắc mắc.

Phó Chính Vũ lắc đầu, nói mình không biết.

Vương Duyệt không nói gì, chỉ háo hức nhìn Sở Ức Quy đặt miếng đậu phụ cá đã nguội của mình lên đĩa của Vạn Thu.

Vạn Thu tự nhiên ăn những món Sở Ức Quy gắp cho mình, sau đó chu đáo đưa lại một nửa cho Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy không gắp trở lại đĩa mà trực tiếp cúi đầu ăn.

Vương Duyệt cảm thấy trong đầu mình đang có những suy nghĩ lung tung múa loạn.

Vạn Thu có biết mình chưa từng gắp đồ ăn không?

Khi Vạn Thu vô ý bị sặc vì nói chuyện, Sở Ức Quy nhanh chóng lấy khăn giấy đưa đến bên miệng Vạn Thu, sau đó đổ đầy đồ uống vào cốc của Vạn Thu.

Chuỗi hành động này diễn ra tự nhiên đến mức hoàn toàn không có sự chậm trễ.

"Vào phòng vệ sinh không?" Sở Ức Quy hỏi.

"Ừm." Vạn Thu đứng dậy, vì ho sặc sụa mà nước mắt nước mũi như muốn trào ra, cậu muốn đi rửa mặt.

"Cùng nhau đi." Sở Ức Quy cũng đứng dậy đi theo Vạn Thu.

Vương Duyệt sửng sốt, đột nhiên túm lấy quần áo của Phó Chính Vũ: "Hai người bọn họ vẫn luôn dính nhau như vậy sao?"

"Sao lại gọi là dính nhau, này gọi là quan hệ tốt." Phó Chính Vũ nhịn không được sửa lại.

Vương Duyệt muốn phản bác thì thấy Sở Ức Quy quay về lấy khăn ướt từ ba lô ra.

Khi Sở Ức Quy chuẩn bị đi thì đột nhiên dừng lại.

Vạn Thu đã quay về.

Sở Ức Quy đứng tại chỗ, nhìn Vạn Thu đến gần.

Lúc này Vạn Thu thấy ấm nước ở bên cạnh, cậu cẩn thận nhìn nhìn, hỏi người phục vụ bên cạnh điều gì đó rồi bưng ấm nước tới.

Phó Chính Vũ: “Sao lại lấy ấm của người khác?”

Vạn Thu uống đồ uống trong cốc của Sở Ức Quy, rót nước cho Sở Ức Quy: "Ức Quy thường chỉ uống nước đun sôi để nguội."

Vương Duyệt: "?!"

Vì Vạn Thu vừa rửa mặt nên trên mặt vẫn còn đọng mấy giọt nước.

Sở Ức Quy mở khăn ướt ra đưa cho Vạn Thu, Vạn Thu tự nhiên nhận lấy và xoa xoa khuôn mặt.

Vì chảy nước mắt nên khóe mắt và má của Vạn Thu bây giờ đều có chút sắc đỏ.

Sở Ức Quy ở bên cạnh nhìn, ánh mắt rất tập trung, trong chốc lát đều không dời mắt đi.

Vương Duyệt từ đầu đến cuối đều như mộng du.

Thực sự không phải do cô tưởng tượng, mối quan hệ giữa hai người này thực sự rất có vấn đề.

Con gái với nhau cũng không dính như vậy!

Hay là tất cả thư đồng đều vậy?

Vương Duyệt thật sự cảm thấy bộ dáng này rất không bình thường.

Sở Ức Quy rất hiếm khi nói, dường như mỗi lần mở miệng đều là lúc Vạn Thu không biết phải nói gì.

Tuyệt đối sẽ không bỏ Vạn Thu lại một mình.

Nếu Vạn Thu có lời muốn nói, Sở Ức Quy cơ bản sẽ không nói gì thêm.

Cơm nước xong, có vài người rời đi.

Sở Ức Quy không nắm tay Vạn Thu mà đứng sau Vạn Thu hai bước, đứng cạnh Vương Duyệt.

Vương Duyệt đột nhiên cảm thấy toàn thân căng thẳng, không hiểu sao cảm thấy có rất nhiều áp lực.

Sở Ức Quy quả thực đẹp trai hơn rất nhiều những người mà cô thấy trong video.

Nhưng không hiểu vì sao, Vương Duyệt lại cảm thấy sợ hãi khi ở cạnh Sở Ức Quy.

Một cảm giác bài xích kỳ lạ khiến cô không dám nhìn Sở Ức Quy lần nữa.

"Cậu vẫn luôn quan sát tôi." Sở Ức Quy chủ động nói với Vương Duyệt: "Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Vương Duyệt sửng sốt.

"Cái đó... cái đó, tớ chỉ nghĩ cậu và Vạn Thu quan hệ rất tốt." Vương Duyệt nói.

"Đúng vậy." Sở Ức Quy hỏi: "Nhưng có liên quan gì đến việc cậu nhìn tôi sao?"

"Tớ chỉ là cảm thấy có chút tốt quá mức, không có ý gì khác." Vương Duyệt lập tức nói.

"Ừm..." Sở Ức Quy nhìn Vương Duyệt.

Dưới ánh mắt như vậy, Vương Duyệt đột nhiên cảm thấy có phải câu trả lời của mình khiến Sở Ức Quy chưa vừa lòng không.

Cô lập tức bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Có cảm giác như hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt vậy."

Sở Ức Quy đáp lại: "Bọn tôi cùng giới tính."

Vương Duyệt tự nhiên nói: “Cùng giới tính cũng có thể yêu đương cuồng nhiệt mà!”

Nhưng sau khi nói xong, Vương Duyệt lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Không phải, ý tớ không phải nói hai người đang yêu nhau."

"Cậu thích loại tiểu thuyết này sao?" Sở Ức Quy đột nhiên nói.

"A..." Vương Duyệt đầu óc cứng đờ.

Không hiểu sao chuyện vốn dĩ bình thường bỗng trở nên có chút xấu hổ khi Sở Ức Quy nói ra, mặt Vương Duyệt bất giác đỏ bừng.

"Đúng như vậy." Qua vẻ mặt của Vương Duyệt, Sở Ức Quy đã hiểu được suy nghĩ của đối phương: "Cậu hiểu lầm rồi."

"Tớ...tớ biết." Vương Duyệt ấp úng đáp lại.

Sở Ức Quy cười: "Chỉ là quan hệ của bọn tôi phức tạp hơn thôi."

Vương Duyệt nhìn Sở Ức Quy.

Không biết tại sao, cô lại cảm thấy đây không phải phủ nhận hay biện minh.

Giống như sự khẳng định từ một khía cạnh và góc độ khác.

Đột nhiên Sở Ức Quy bước nhanh về phía trước hai bước.

Dưới ánh mắt của Vương Duyệt, Sở Ức Quy bước lại gần Vạn Thu.

Vạn Thu đang trò chuyện với Phó Chính Vũ, dường như chỉ vô thức đưa tay ra để tìm kiếm người bên cạnh.

Mà khoảnh khắc tiếp theo, Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu.

Rất tự nhiên.

Vương Duyệt cảm thấy tổ hợp đại soái ca và tiểu soái ca cực kì đáng yêu, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác không thể ghép thành một đôi.

Giống như củ sen và hoa sen cách nhau một mặt nước, liên ky với nhau nhưng lại không có cách nào nhìn thấy nhau.

Vương Duyệt lén lút dùng điện thoại chụp mấy tấm ảnh.

Nhưng ít nhất ảnh chụp vẫn đẹp.

——

Trước khi năm học mới bắt đầu, Vạn Thu chuyển đến một căn nhà gần trường cấp ba.

Đó là một nơi ở mới, Vạn Thu không cảm thấy không có gì không ổn, chỉ cần Sở Ức Quy ở đó, cậu liền có thể thích ứng.

Từ đây đến trường chỉ mất năm phút, Vạn Thu nghĩ về thời gian đi lại của Sở Ức Quy trong hai năm qua, cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng trường mới đã đưa Vạn Thu đến gần Sở Ức Quy hơn.

Trùng hợp là lớp học của họ đều ở gần cầu thang, sau giờ học, chỉ cần Vạn Thu lên tầng ba là có thể đến ngay lớp học của Sở Ức Quy.

Chu Bồi Ngọc ở đầu kia của hành lang, nhưng Chu Bồi Ngọc sẽ chủ động tìm Sở Ức Quy, gặp mặt cũng rất thuận tiện.

Chương trình học cấp ba không đơn giản như những gì Vạn Thu học ở cấp hai.

Chỉ hai tuần sau khi bắt đầu năm học, Vạn Thu đã cảm nhận được khó khăn.

Nhưng cũng may nhờ có Sở Ức Quy, Vạn Thu cũng không phải học quá sức, chỉ là tốn thêm rất nhiều thời gian.

Vạn Thu cũng nhận ra với trình độ hiện tại của mình, việc theo kịp tiến độ học tập bình thường đã rất khó khăn, muốn nhảy lớp bây giờ chính là một điều viển vông.

Dù có chút mất mát nhưng cậu vẫn sẽ học tập thật chăm chỉ.

Vì có kinh nghiệm kết bạn với Phó Chính Vũ, Vương Duyệt và những người khác, Vạn Thu đã chủ động hơn rất nhiều so với trước đây, ít nhất có thể trò chuyện với các bạn cùng lớp xung quanh.

Nhưng điều khiến cậu không ngờ tới, đó là sẽ có bạn nữ tới bắt chuyện với cậu.

Dường như đã nghe nói về chuyện của Sở Ức Quy nên chạy đến đây để hỏi thăm.

Vạn Thu không biết cách giao tiếp trong tình huống này, cậu cũng không thể nói được gì nhiều.

Nhưng sau vài lần, mọi người phát hiện mình hỏi không được gì, cho nên không đến nhiều nữa.

Vạn Thu cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng.

Cậu chỉ thỉnh thoảng cảm thấy Sở Ức Quy là một người rất tốt, tốt đến mức luôn có người nói bóng nói gió đến.

Ngược lại, điều khiến Vạn Thu chú ý nhất chính là chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm của Vạn Thu là một thầy giáo dạy tiếng Anh.

Thầy giáo có vẻ ngoài điển trai, nhìn qua chưa quá bốn mươi, cao hơn Vạn Thu nửa cái đầu với kiểu tóc đơn giản và bộ quần áo sạch sẽ.

Nhưng không hiểu sao, Vạn Thu lại có cảm giác kỳ lạ khi nhìn đối phương.

Chủ nhiệm lớp và các bạn mất tập trung trong giờ sẽ thường xuyên đùa giỡn nhau.

Thỉnh thoảng thầy sẽ cúi đầu nhìn vào mắt Vạn Thu và mỉm cười.

Đi ngang qua Vạn Thu, viên phấn trên tay liền gõ gõ vào bàn của Vạn Thu.

Những điều không thể hiểu này đều khiến Vạn Thu chú ý.

Rất kì lạ.

Cảm giác như... hoàn toàn khác biệt với những người xung quanh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv