"Chỉ có cậu là bạn của tớ."
Cậu bé gầy gò, còi cọc, đôi mắt cụp xuống bị che phủ hoàn toàn. Dưới ánh mặt trời loang lổ, Vạn Thu lặng lẽ đứng trước mặt Sở Ức Quy, như thể mình là một viên đá tùy ý cho người ta giẫm đạp.
Khi còn ngồi trong xe, Sở Ức Quy không ngừng theo dõi động tác của Vạn Thu và Dương Tiêu Vũ, nên không bỏ sót vết bầm tím hung hãn trên bụng Vạn Thu.
Lúc này cánh tay mảnh mai miễn cưỡng che lại phần bụng dưới, đây là sự tự vệ cuối cùng của cậu bé, đôi mắt hơi nhắm lại như đang chờ đợi điều gì.
Lời Vạn Thu nói làm Sở Ức Quy hoàn toàn choáng váng.
Là ám chỉ cậu đã chuẩn bị tốt để nhận đòn, sẵn sàng hứng chịu đau đớn.
Không ai biết sỏi đá có nguyện ý bị giẫm đạp hay không, con người càng không phải là sỏi đá, mà đau đớn chính là lời cảnh báo của cơ thể.
"Xin lỗi, tôi không hiểu ý cậu lắm. Cậu nói "đừng đánh vào chỗ này" là có ý gì?" Sở Ức Quy nghĩ rằng giữa hai người đang có sự khác biệt trong cách giao tiếp.
Vạn Thu mím môi: "Đánh vào đây đau hơn bình thường."
Vạn Thu chớp mắt, cậu lại càng hiểu lầm, thậm chí còn từ bỏ phản kháng cuối cùng, tay che bụng buông xuống, không còn phòng bị.
Sở Ức Quy cúi người, nhìn vào mắt Vạn Thu.
"Tại sao tôi lại muốn đánh cậu?" Giọng nói Sở Ức Quy dịu dàng, có chút dụ dỗ, cố gắng tìm ra ý nghĩa đằng sau hành động này. "Tôi nói gì, làm gì mà cậu tưởng tôi muốn đánh cậu?"
Vạn Thu chăm chú nhìn Sở Ức Quy, mở miệng: "Cậu không vui."
Đối với Vạn Thu, rất khó dùng những từ ngữ phức tạp để mô tả cảm xúc của Sở Ức Quy.
Trong nháy mắt, Sở Ức Quy đã hiểu rõ.
Tuy nụ cười của Sở Ức Quy vẫn còn đọng lại trên khóe miệng, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Vạn Thu đã có chút phức tạp.
Sở Ức Quy rất thông minh, lập tức hiểu cảm xúc thoáng qua vừa nãy đã bị Vạn Thu bắt được.
Hắn che giấu kinh ngạc trước sự nhạy bén của Vạn Thu, giọng nói hơi trầm hơn trước: "Tại sao tôi không vui thì phải đánh cậu?"
Vạn Thu rũ mắt, bả vai co rúm lại, cơ thể căng cứng, cúi đầu, như thể chìm trong đám người sẽ không bị phát hiện.
Sở Ức Quy không nhìn thấy đôi mắt của Vạn Thu, có lẽ cậu không muốn cho hắn thấy, hắn liền đứng thẳng lên và nhìn xuống những lọn tóc dài của Vạn Thu.
Vạn Thu từ chối trả lời câu hỏi của hắn.
Mặc dù tuổi ngang nhau, hắn lại nhìn thấy một đứa trẻ yếu đuối và không phù hợp với tuổi thật của mình, đang cố gắng im lặng để bảo vệ kẻ ác.
"Không vui thì sẽ bị đánh." Sở Ức Quy cẩn thận suy nghĩ, cố gắng lý giải cái logic này: "Có người làm như vậy với cậu à?"
Cơ thể Vạn Thu cứng đờ, ngón tay theo bản năng nắm lấy vạt áo, do quá gầy yếu, mọi hành động cậu làm như phóng đại lên mấy lần.
Sở Ức Quy nhíu mày, thấy Vạn Thu co rúm thành bộ này tức khắc hiểu ra, logic "không vui sẽ bị đánh" đã khắc sâu vào bản năng của Vạn Thu.
"Cậu có thể ngẩng đầu nhìn tôi được không?" Sở Ức Quy tìm ra phương pháp nói chuyện, phương pháp để một đứa trẻ không biết cách trốn tránh.
Vạn Thu nghe lời ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo vẫn mang theo tia sợ hãi nhẹ nhàng, bao trùm Sở Ức Quy trong đó.
"Ai làm việc này? Ai tức giận sẽ đánh cậu?" Sở Ức Quy hỏi.
Vạn Thu nhìn đi chỗ khác.
Một bàn tay chạm vào má Vạn Thu, khiến con ngươi của cậu lần nữa phản chiếu bóng của Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy bắt lại ánh mắt Vạn Thu, nghiêm túc nhìn cậu: "Là ai làm chuyện này? Ba? Mẹ? Bà? Người thân? Người lớn tuổi hơn? Bạn cùng lớp? Bạn bè? Hàng xóm?"
Mỗi khi Sở Ức Quy đọc ra một cái xưng hô sẽ dừng lại chút, từ vẻ mặt không thể che giấu của Vạn Thu, hắn đã xác nhận ít nhất có liên quan tới ba xưng hô đầu tiên.
Sở Ức Quy hít một hơi thật sâu, đầu ngón tay chạm vào má Vạn Thu dường như hơi râm ran.
Vào mùa hè không mấy mát mẻ, đầu ngón tay lại có cảm giác lạnh buốt.
"Cậu cứ để người ta tùy ý đánh mình à?"
Vạn Thu có tay chân, không phải tàn tật, có thể chạy, không thể chống trả nhưng ít nhất vẫn trốn được.
Vạn Thu lại lắc đầu: "Tớ có thể chạy."
"Vậy tại sao cậu không chạy?" Sở Ức Quy nghe được câu trả lời này, tâm tình tràn ngập sương mù chưa hề tiêu tán, nếu có thể chạy, vậy vì sao lúc cậu cho rằng hắn không vui vẫn đứng ở chỗ này?
"Chúng ta là bạn bè." Vạn Thu nói.
Sở Ức Quy mở miệng nhưng chỉ hỏi: "Là bạn bè thì cậu sẽ không chạy sao?"
Vạn Thu gật gật đầu: "Bạn bè thì phải ở cạnh nhau."
Sở Ức Quy khẽ cau mày: "Cậu đối xử với tất cả bạn bè đều như vậy sao?"
Vạn Thu lắc đầu.
"Chỉ có tôi?" Hôm nay là lần đầu tiên Vạn Thu gặp Sở Ức Quy, bây giờ mới là cuộc trò chuyện chân chính giữa hai người.
"Ừ." Vạn Thu đáp.
"Vì sao?"
"Chỉ có cậu là bạn của tớ." Vạn Thu nhìn vào đôi mắt trong suốt của Sở Ức Quy. khi những lời này được nói ra, Sở Ức Quy mới lần đầu tiên thấy được cảm xúc của Vạn Thu.
Giống như mặt hồ phẳng lặng bất ngờ có một con cá nhỏ màu đỏ tung tăng nhảy lên.
Sở Ức Quy đột nhiên không nói nên lời.
Trái tim như bị cái đuôi cá cọ vào, rất ngứa ngáy, rất khó chịu. Cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra tiếng.
Hắn suy tư, do dự một lúc mới lần nữa mở miệng: "Không phải tôi không vui, vả lại tôi cũng sẽ không đánh cậu, chỉ là có chuyện muốn làm nhưng hơi xấu hổ, không biết nói với cậu thế nào."
"Sao vậy?" Vạn Thu bỗng nhiên thả lỏng, tin tưởng không chút nghi ngờ hay đề phòng.
Ánh mắt hoàn toàn tin tưởng khiến Sở Ức Quy không có cách nào nhìn thẳng, hắn quay mặt đi nói: "Tôi muốn đến nhà cậu có được không? Bạn bè đều đến nhà nhau đúng chứ?"
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu nghe được yêu cầu như vậy.
Cũng là lần đầu tiên cậu được người khác đề nghị làm bạn.
Bạn bè nên như thế nào? Bạn trên lớp có bạn, ba có bạn, mẹ cũng có bạn.
Ba sẽ đưa bạn bè về nhà, ăn cơm uống rượu, mẹ cũng sẽ đưa bạn bè về nhà trò chuyện giống ba.
Mẹ không nói không thể đưa bạn về nhà, điều này có được làm không?
Chuyện ba mẹ làm, cậu cũng có thể làm.
Đưa bạn...về nhà.
"Được." Vạn Thu nghĩ thông vấn đề này, nói: "Bây giờ tớ phải về nhà, tớ sẽ đưa cậu về cùng."
Mặc dù cách biểu đạt có hơi kì quái nhưng Sở Ức Quy đã nhận được sự đồng ý.
"Cảm ơn."
Khi Vạn Thu xoay người, Sở Ức Quy trông thấy sườn mặt của cậu.
Kỳ thực Vạn Thu rất đẹp.
Trong lúc mơ hồ, Sở Ức Quy lại càng thấy Vạn Thu xinh đẹp hơn, hắn mím môi lại, khóe miệng hơi giương lên.
Chỉ là Sở Ức Quy lại không thể phân biệt được niềm hạnh phúc thoáng qua đó là ảo hay thực.