Tôi thừa biết em muốn gì từ tôi, tôi cũng thừa kinh nghiệm để chiều em, để khiến em ôm chặt lấy tôi. Rõ ràng là tôi có em để giải trí nhưng sao càng lúc tôi càng muốn biết nhiều về em, hiểu rõ em hơn. Chắc em cũng chưa biết đến tình yêu đâu! Dù sao em cũng là một bé con còn ngây thơ lắm trong chuyện tình cảm dù thạo chuyện chăn gối.
Nhưng tôi đã lầm!
Hôm nay cùng em đi chơi bất ngờ gặp người mà em gọi là anh, nhìn ánh mắt em tôi đã hiểu tất cả. Tôi đã biết trái tim em thuộc về ai. Tôi chỉ là một trong những kẻ em cần để ngủ. Sao tim tôi lại đập loạn nhịp thế này, sao ngực tôi lại nhói đau, sao trong đầu tôi lại xuất hiện những ý nghĩ ghen tuông khủng khiếp. Bình tĩnh lại đi nào, Thế Phong! Người hiện giờ có em là tôi. Mặc kệ em nghĩ gì, mặc kệ con tim em hướng về ai, em là của tôi, đã và sẽ mãi mãi là của tôi, chỉ của tôi thôi.
* * *
“Đình Giang! Đình Giang! Châu ghét Thế Phong lắm! Hắn ta dám cốc đầu em!” – Châu lải nhải mãi từ lúc về nhà đến giờ.
“Anh xin em! Tha cho anh! Em biết giờ là mấy giờ rồi không?” – Đình Giang ló đầu ra khỏi chăn.
“Không!!! Không!!!”
“Thế em muốn gì?”
“Em muốn Đình Giang bỏ hắn! Châu ghét hắn!”
“…” – Đình Giang lại chui đầu vào chăn ngủ tiếp.
“ĐÌNH GIANG!!!”
* * *
Cùng lúc ấy bên phòng Long.
“Có chuyện gì vậy em! Thầy nghe thấy tiếng hét!”
“Dạ! Không có gì đâu thầy! Em gái em đang hờn một chút thôi mà!”
“Vậy mà thầy cứ tưởng có chuyện gì! Cũng khuya rồi! Thầy dập máy đây! Bye nhé!”
“Dạ!”
“À! Mai chúng ta cùng ăn trưa nhé! Em muốn ăn gì thầy làm luôn!”
“Gì cũng đựơc! Món nào thầy làm cũng ngon cả!”
“Thế thì hẹn mai gặp nhé!”
Long nghe thấy tiếng hôn trong điện thoại, cậu hôn trả lại. Chúc thầy ngủ ngon nhé! Hi vọng đêm nay em sẽ mơ về thầy! Cả anh nữa Đình Giang (hi vọng anh ngủ được:D)!
* * *
Sau đêm đó, Đình Quân đôi lúc tiếc nuối. Tiếc gì nhỉ?
Hôm nọ gặp người ấy của Đình Giang. Không cần nói, Đình Quân cũng biết đấy là ai. Giới kinh doanh ai mà chẳng biết đấy là Dương Thế Phong, con trai thứ Dương Nguyên gia, sao Đình Giang lại cặp với hắn? Hắn quá ranh ma và khôn ngoanđể ràng buộc Đình Giang. Khỉ thật, đấy là chuyện riêng của Đình Giang đâu liên can gì đến anh mà phải lo cho nhọc xác.
Mãi nghĩ lăng quăng, Đình Quân va phải người đi đối diện khiến người ấy ngã bổ ngửa, sách vở rơi tung toé.
“Xin lỗi!”
Đình Quân vội vàng kéo người đó lên. Anh bất ngờ thấy người đó sao lại hao hao giống Đình Giang. Điều này khiến anh lúng túng.
“Xin lỗi cô!”
“Không sao đâu!”
Cô ta cười mà Đình Quân ngỡ như Đình Giang cười với mình vậy. Cô ta quay người định bỏ đi.
“Xin lỗi!” – Đình Quân gọi gật lại – “Tôi có thể biết tên cô được không?”
“Tôi tên Tường Lan!”
…
Mọi chuyện đang rẽ theo một hướng khác.
* * *
29 Tết, Đình Ginag ngồi bó gối nghe nhạc, một mình giữa căn nhà rộng lớn. Bố, dì cùng Long, Châu về bên ngoại ăn Tết. Đình Quân thì mất hút, nghe hai đứa em nói thì anh mới có bạn gái, tên Lan gì đó! Cô ta chắc là xinh lắm lại còn dễ thương nữa, hơn cậu?
“Tết là lúc mọi người trong gia đình quây quần lại bên nhau.” – Anh là đồ nói dối, Thế Phong! Tết, Giang ghét Tết!
Reeeng!!!
“Alô!” – Đình Giang uể oải mở di động ra.
“Nhóc hả? Anh đây, em rỗi không?”
* * *
Lúc Đình Giang mở cổng, đã thấy Thế Phong chờ sẵn ở ngoài. Cậu lao đến ôm chặt lấy anh.
“Nhớ anh đến vậy sao?” – Anh xoa đầu Đình Giang – “Thấy anh tài không, biết em ở nhà một mình nên đến đây rủ em đi chơi!”
“Không phải anh đã về nhà anh?”
“^-^! Em muốn đi cùng anh không?”
“Đi đâu kia?”
“Ăn Tết cùng anh! Rồi em thấy anh nói không có sai!”