Bé Mèo Siêu Đáng Yêu Của Chủ Tịch Cố

Chương 2: Hừm, đã đến lúc triệt sản rồi



2. Hừm, đã đến lúc triệt sản rồi.

Nhưng đến khi bé mở mắt ra, bé lại quay về gọn trong vòng tay của Cố Ngôn Thanh.

Lúc này đã là giờ nghỉ trưa, trong phòng làm việc rộng lớn của Cố Ngôn Thanh cũng có một phòng chuyên dùng để nghỉ trưa chợp mắt.

Rèm cửa trong phòng được kéo ra, ánh sáng trong phòng cũng yếu ớt hẳn. Bé mèo sữa ngóc đầu khỏi lòng ngực Cố Ngôn Thanh, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang say giấc của người đàn ông.

Khi Cố Ngôn Thanh ngủ say, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng vốn có, mà trông ôn hòa hơn một chút.

Mèo sữa nhìn thêm một lát, sau đó nhích đến gần cái mũi cao của Cố Ngôn Thanh, lè lưỡi nhỏ mềm ra liếm liếm.

Thấy Cố Ngôn Thanh không phản ứng lại, bé mèo sữa liếm tiếp lên môi Cố Ngôn Thanh, liếm đến môi anh ướt nhẹp.

Cố Ngôn Thanh đang ngủ ngon bỗng hé một mắt nhìn bé mèo sữa, sau đó ghé sát đến cắn cái miệng nhỏ kia, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng, bàn tay dày to lại lần nữa ôm bé vào lòng, yêu chiều dỗ ngọt: "Bé cưng ngoan, để ba ngủ một lát, chút nữa ba dậy rồi chơi với con nhé."

Chủ đang tỉnh, mà con sen còn ngủ được? Không, ngay lập tức, phải dậy ngay để chơi với bé, ha ha.

Bé mèo sữa ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố Ngôn Thanh được một lúc, thấy anh không định dậy nên bèn nghĩ cách khác.

Bé chui vào trong chăn, cái mũi ngửi ngửi liên tục, cuối cùng tìm thấy một chỗ. Đầu tiên là liếm tới liếm lui, sau đó kêu meo một tiếng rồi cắn chỗ bên dưới của người đàn ông đang có mùi cá khô nhàn nhạt tản ra.

Quả nhiên, Cố Ngôn Thanh hít hà một tiếng, ngay lập tức tỉnh giấc.

Anh dùng tay kéo mèo sữa ra, cứu "cục vàng" của mình ra khỏi cái miệng độc ác của mèo sữa, che che cả buổi mới thấy bớt đau đi.

Giờ này, đừng nói là ngủ, miễn không tới bệnh viện đã là tốt lắm rồi.

Cố Ngôn Thanh bình tĩnh chút rồi ngồi dậy, kéo con mèo lên trên chăn và nghiêm mặt nói: "Ngồi xuống, ba đã nói bao nhiêu lần là con không được cắn chỗ đó khi ba đang ngủ mà."

Nói xong, anh còn vươn tay dùng sức nhào nặn mặt mèo sữa: "Sẽ cắn hư luôn đấy, có biết chưa hả bé hư."

Mặc dù rất tức giận, nhưng Cố Ngôn Thanh cũng không có cách nào răn dạy mèo con, chỉ biết dùng sức nhào nặn thêm chút.

Bé mèo sữa cũng chẳng để tâm chuyện đó lắm. Lần nào Cố Ngôn Thanh tức giận, bé chỉ cần giả bộ đáng thương là được, cứ làm như vậy để dỗ anh, từng chút từng chút, thế nào Cố Ngôn Thanh cũng lập tức yêu chiều ôm bé lên hôn một cái.

Nên là...

Bé mèo sữa ngoan ngoãn ngồi im, đầu nhỏ cúi thấp, mỗi sợi lông đều tản ra chút đáng thương, trong mắt lại ứa thêm chút lệ, ấm ức tội nghiệp không dám nhìn Cố Ngôn Thanh.

Cố Ngôn Thanh quả nhiên đã bị lừa, lập tức đưa tay sờ đầu bé, giọng điệu bất giác mềm đi: "Ôi ~ Oan cho bé cưng quá hả? Vậy phải nghe lời, không cắn chỗ đó nữa thì ba sẽ không la con."

Mèo sữa chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay Cố Ngôn Thanh cọ mấy cái, lại tiến thêm hai bước, dụi vào lòng ngực Cố Ngôn Thanh làm nũng.

Cố Ngôn Thanh đi làm thường mặc nguyên một bộ âu phục sang trọng. Nhưng lúc nghỉ trưa lại cởi hết chỉ chừa lại quần lót, lúc này cơ bụng được bé mèo sữa mềm mại cọ tới cọ lui thấy rất chi là thoải mái.

Anh lập tức mềm lòng, ôm mèo sữa vào lòng ngực, hôn cắn mấy cái rồi lấy ra một thanh súp thưởng cho mèo, xé gói rồi đút cho mèo sữa ăn.

Và thế là, sau khi cắn vào chỗ Cố Ngôn Thanh cấm bé cắn, bé mèo sữa không những không bị phạt, mà còn được ăn ngon vui cả bụng.

Hi hi hi, có một kẻ hầu trung thành như Cố Ngôn Thanh, cuộc sống làm mèo của bé không phải lo nghĩ gì cả.

Nhưng mà, cũng kỳ lắm, tại sao bình thường cắn lên tay, lên chân Cố Ngôn Thanh, anh đều không tức giận. Mà cắn lên chỗ đó anh sẽ kêu đau, rồi còn nghiêm túc răn dạy bé.

Kỳ lạ thật đấy, tại sao lại thế nhỉ?

Bé mèo sữa không hiểu được vấn đề này đã giơ một chân lên, cúi đầu liếm chỗ mình thường dùng để đi tiểu.

Ha ~ thoải mái quá.

Từ lúc chỗ này lớn hơn, mỗi lần ngứa cứ liếm một chút là thấy thoải mái hẳn.

"Meo" Bé mèo sữa thoải mái kêu một tiếng.

Cố Ngôn Thanh nhìn động tác của bé, vươn tay búng nhẹ "cục vàng" của bé, cười nói: "Bé cưng của ba trưởng thành rồi, đến lúc chuẩn bị triệt sản thôi."

Mèo sữa nghe hiểu hai chữ "Triệt sản" này, thở phì phò nhào tới cắn lên tay Cố Ngôn Thanh.

Nhưng anh đã dễ dàng tránh được.

Cố Ngôn Thanh sau nhiều lần bị ăn cắn đau đớn đã đúc kết được kinh nghiệm, và giờ anh đã có thể đoán được khi nào bé mèo sữa này sẽ cắn anh.

Hừ, tên đàn ông ranh mãnh!

Mèo sữa thở hồng hộc, lại cắn không trúng nữa.

Bé chả cần cái gọi là triệt sản kia, theo lời cha nói, triệt sản mới là chuyện đáng sợ. Hừ, cái tên xấu xa này mới là người xấu!

____

Editor có lời mún lói: mới đầu vô truyện tưởng kể sen và bé mèo của sen ha, hong có chút bê đê nào lun.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv