Khi chiếc xe màu đen chạy tới trước cửa công ty, một đám phóng viên liền ồ ạt chạy tới. Ánh sáng của đèn và những âm thanh ồn ào bên ngoài cứ liên tục ập vào khiến Tề Mộc cũng phải tỉnh giấc ngồi dậy.
Thấy cậu bị tiếng ồn đánh thức Cung Thẩm có chút không vui liếc nhìn về phía cửa sổ xe. Mộng Đình mở cửa nhanh chóng kêu vệ sĩ và bảo vệ gần đó lại chặn những phóng viên, còn mình đi mở cửa xe sau cho Cung Thẩm.
Tề Mộc bị đám đông nhìn ngó xung quanh có chút sợ hãi co rúm lại. Thấy cậu có vẻ sợ đám phóng viên hắn liền ôm lấy cơ thể cậu vào lòng rồi lấy áo vest màu đen bên ngoài trùm lên người cậu:
-Ngài Cung có phải người trong lòng ngài là tình nhân của ngài không ạ, hay là người yêu.
-Ngài Cung tin tức ngài có người yêu có thật không ạ?
-Ngài Cung những hình ảnh hôm qua được người dân chụp được có phải ngài cùng cái cậu kia là mối quan hệ người yêu mập mờ không.
Những âm thanh như dao cứ đâm tới, những ánh đèn chói mắt cứ liên tục nhấp nháy khiến cậu phải nhíu mày nhắm mắt lại, bàn tay có khớp xương nhỏ hơi nhô ra nắm lấy áo sơ mi của Cung Thẩm:
-Mấy cái người này mau tránh ra, có muốn công ty mấy người phá sản không hả.
Lại là câu nói lần trước nhưng có vẻ giờ nó đã không có tác dụng gì nữa, đám đông hơn 20 người cứ chen chúc muốn tiến tới phỏng vấn Cung Thẩm.
Bên này Cung Thẩm thấy Tề Mộc run rẩy trong lòng mình khiến tâm trạng hắn đang không vui càng tuột dốc không phanh:
-1 là cút, 2 là chết?
Âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến đám đông đang bàn tán xôn xao bỗng im bật. Bọn họ biết Cung Thẩm không phải một người nói mà không làm, hắn có thể làm bất cứ điều gì chính miệng hắn nói ra.
Đám phóng viên im lặng giờ chỉ còn có ánh đèn chớp nháy liên tục chụp Tề Mộc trong lòng hắn. Cơn tức giận đạt tới đỉnh điểm liền một tay ôm cậu bước chân nhanh tới chỗ một người cầm máy chụp và cây đèn chiếu sáng gần đó:
-Rầm.
Cây đèn và máy chụp bị hắn đá rớt xuống đất nát bét. Những mảnh vụn văn ra xa khiến đám người đứng gần đó liền hít ngụm khí lạnh. Không phải bọn họ chưa từng nghe tên ác ma này có bao nhiêu ngông cuồng lại đáng sợ.
Chỉ là họ không ngờ tới việc này khiến hắn tức giận, chắc hẳn người thiếu niên đang núp trong lòng hắn rất quan trọng.
Bầu không khí im lặng tới lạ thường, tên cầm máy chụp ảnh gần 100 triệu cũng đứng hình vì cái máy của mình bị đập nát dưới đất:
-1 là cút, 1 là chết. CHỌN!
Mấy phóng viên thấy hắn gằn giọng liền sợ hãi chạy đi mất, hai người cầm máy chụp và cầm đèn lúc nãy cũng cong giò bỏ chạy. Nhân viên đứng trong sảnh nhìn ra liền hít mấy lần khí lạnh nhưng trong lòng vẫn đổ mồ hôi hột.
Cung Thẩm lạnh lùng nhìn quanh rồi lại cuối xuống nhìn đứa nhỏ trong lòng hết sực buồn bực hôn lên má cậu, giọng nói không còn âm trầm như lúc nãy nữa mà là vô cùng dịu dàng như muốn dỗ người trong một đứa trẻ:
-Đừng sợ, tôi đuổi hết bọn chúng đi rồi.
Giọng nói trầm ấm vang bên tai khiến cơ thể đang cứng đờ của cậu cũng thả lỏng ôm lấy cổ hắn dụi:
-A Thẩm...sợ.
-Ừm, nhưng bị tôi đuổi hết rồi em không cần sợ nữa.
Lại một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống mặt cậu nhưng lần này là đôi môi đỏ hồng, nụ hôn rất nhẹ nhàng như chứa mỗi sự dỗ dành cho đứa nhỏ này.
Cung Thẩm ôm Tề Mộc đi vào công ty, cậu nâng mắt nhìn quanh thấy đang có rất nhiều nhân viên nhìn mình liền cụp mắt xuống nhìn đường.
Đi tới văn phòng, Cung Thẩm mở cửa ra nhanh chóng bước vào. Trên ghế sofa chất đầy thú bông, Cung Thẩm đặt Tề Mộc xuống xong lấy tay xoa nhẹ đầu cậu:
-Em ngoan ngoãn ở đây chơi nhé, hay muốn xem iPad?
-Em muốn xem iPad.
-Được.
Hắn đi tới bàn làm việc mở ngăn kéo ra lấy một chiếc iPad màu đen. Hắn mở bừa một kênh hoạt hình rồi cho Tề Mộc xem còn mình thì đi lại bàn làm việc bắt đầu coi văn kiện đang chất thành núi nhỏ.
Tề Mộc lười biếng nằm ngửa cầm iPad xem phim hoạt hình, tay phải còn ôm con thú bông mình mang theo dường như hết sức mãn nguyện:
-Cốc cốc.
Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, Cung Thẩm vừa xem văn kiện vừa nói:
-Vào.
-Cạch.
-Chủ tịch... Các nhà báo săn tin về việc ngài có... tình nhân.
Mộng Đình ấp a ấp úng nói sợ hắn sẽ phát điên như lúc nãy mà giọng nói hết sức nhỏ:
-Cứ để họ đăng... Dù sao cũng biết em ấy là người của tôi, họ cũng không dám bắt nạt.
Mộng Đình ngước nhìn Tề Mộc đang nằm xem hoạt hình gần đó liền thở dài cầm lấy điện thoại nhắn nhắn gì đó:
-Chủ tịch, bữa hợp làm ăn với đối tác nước Nhật hôm nay diễn ra lúc 10 giờ.
-Ngài có muốn tham dự không.
Lần này Cung Thẩm không nói gì chú tâm và Macbook trên bàn. Tựa như rất lâu sau đó cô mới có một đáp án từ hắn:
-Được.
Mộng Đình nghe vậy liền nói chỗ gặp mặt sau đó một lát sẽ kêu người tới rước hắn:
-A còn dịch viên thì sao ạ.
-Không cần.
Dù không cần dịch viên hắn cũng có thể hiểu họ nói gì đơn giản vì hắn biết được 8 thứ tiếng. Anh, Mỹ, Pháp, Nga,Nhật, Hàn,Trung Quốc,Đức.
Mọi thứ hắn đều đã được học qua nên cũng không có việc gì khó khi nói chuyện với một người nước ngoài.
_________
TG: Habibi chưa viết xong bộ này mà đã có ý tưởng bộ mới rồi.
TG: Bộ mới bật mí một chút công là quái vật ヽ(*゚ー゚*)ノ hihi.