---------------------
Côn thịt của thiếu gia chọc ở bên ngoài tiểu huyệt của cậu, hai vách thịt dày của cậu đã quấn lấy quy đầu của thiếu gia, chỉ cần cậu hơi ấn eo xuống là có thể khiến côn thịt đâm vào trong.
Nhưng Đinh Trình Hâm rất sợ đau, đây là lần đầu tiên của cậu, cậu có chút lo lắng không biết sẽ có chuyện xảy ra với mình.
Đinh Trình Hâm ngồi trên côn thịt của thiếu gia thật lâu vẫn không hạ được quyết tâm, nhưng cậu không muốn từ bỏ cơ hội này, cũng không dám làm.
Dâm thuỷ bên trong tiểu huyệt của Đinh Trình Hâm chảy xuống côn thịt của thiếu gia, làm ướt đám lông bên trên côn thịt.
Đinh Trình Hâm do dự gần mười phút, cuối cùng hai chân nhũn ra, không thể ngồi nữa, sau đó cậu không cẩn thật ấn người xuống, toàn bộ côn thịt to lớn trực tiếp tiến vào trong cơ thể cậu.
Đinh Trình Hâm cảm nhận được cảm giác lúc mình bị xâm nhập, tuy rằng bên trong tiểu huyệt đã được dâm thuỷ bôi trơn, nhưng lần đầu tiên vẫn sẽ rất đau.
"Ô ..." Đinh Trình Hâm cắn ngón tay, nức nở khóc.
Nhưng cũng may là trời sinh cậu đã dâm đãng nên cũng nhanh chóng thích ứng, sau khi hết đau, hai tay Đinh Trình Hâm chống đỡ nửa thân trên của mình, sau đó từ từ nhấc mông lên, rút côn thịt của thiếu gia ra một chút rồi từ từ ngồi xuống.
Sự khoái cảm do côn thịt cọ xát vào vách thịt nhanh chóng thay thế sự đau đớn, động tác của Đinh Trình Hâm cũng tăng tốc, nhấc mông rồi lại ngồi xuống, khiến cho côn thịt của thiếu gia cắm hết vào.
"Ô ... côn thịt của thiếu gia ... tiến vào bên trong tiểu huyệt của Đinh nhi ... ưm ... thật thoải mái ..." Đinh ngồi trên côn thịt của thiếu gia, vặn vẹo thắt lưng, cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể.
Đinh Trình Hâm chưa bao giờ trải qua cảm giác bay bổng như trên mây thế này: "Ưm a ... Đinh nhi thật muốn ăn luôn côn thịt của thiếu gia ... a ..."
Sau khi trải nghiệm khoái cảm được ăn côn thịt, Đinh Trình Hâm cảm thấy mình không thể sống thiếu nó, cậu nên làm gì đây: "Ô ... Đinh nhi không thể rời xa thiếu gia..."
Đinh Trình Hâm tiếp tục vặn vẹo mông, dùng côn thịt của thiếu gia để lấp đầy tiểu huyệt của mình, cảm nhận côn thịt to lớn nóng bỏng của thiếu gia bên trong vạch thịt, cảm giác được lấp đầy này thật là sung sướng.
Sau hơn mười phút, côn thịt của thiếu gia mới xuất tinh, tinh dịch nóng hổi bắn thẳng vào tử cung của Đinh Trình Hâm, nóng đến mức khiến Đinh Trình Hâm hét lên: “Ô… tinh dịch của thiếu gia nóng quá… bắn vào bụng Đinh nhi. .. Đinh nhi sẽ có thai mất ... "
Tinh dịch của thiếu gia vẫn còn ở trong bụng cậu, không biết sau này cậu có mang thai con của thiếu gia hay không, nhưng cho dù mang thai cũng chỉ sinh ra một đứa con hoang, Đinh Trình Hâm cũng không dám mang đến cho thiếu gia nhận.
Tiểu huyệt đã thỏa mãn, nhưng hậu huyệt thì chưa.
Đinh Trình Hâm rút côn thịt vẫn chưa mềm xuống của thiếu gia ra, cố gắng nhét nó vào hậu huyệt của mình.
So với hoa huyệt thì hậu huyệt hẹp hơn, huyệt khẩu thì quá nhỏ, cậu đã thử mấy lần nhưng vẫn không thể nhét vào thành công.
Đinh Trình Hâm có chút sốt ruột, vừa khóc vừa nằm ở trong ngực thiếu gia: "Ô ... thiếu gia ... không vào được..."
Đinh Trình Hâm cảm thấy hậu huyệt của mình đã nóng lòng muốn ăn côn thịt to lớn của thiếu gia lắm rồi, nhưng cậu lại không thể nhét vào, điều này khiến Đinh Trình Hâm lo lắng.
Sau khi cố gắng thử bảy tám lần, cuối cùng cậu đã làm được.
Đinh Trình Hâm từ từ ngồi xuống, nuốt lấy côn thịt từng chút một.
Nhưng cậu chỉ một nửa côn thịt có thể tiến vào, còn dư một nửa còn lại vẫn ở ngoài huyệt khẩu.
Dù đã tiến vào nhưng vẫn bị kẹt lại, không thể di chuyển được.
Chỉ cần cậu hơi nhúc nhích một chút, tràng đạo bên trong sẽ bị rút ra, Đinh Trình Hâm sợ sẽ làm ruột của mình bị kéo ra, cuối cùng cậu chỉ có thể từ bỏ, ngã quỵ trên người thiếu gia, thở hổn hển.
Đêm nay cậu được ăn côn thịt của thiếu gia, cũng được ăn tinh dịch của thiếu gia, xem như đã không còn gì hối tiếc nữa, ngày mai cậu có thể mãn nguyện rời đi.
Đêm đó, Đinh Trình Hâm không trở về giường ngủ, liền ngủ trên người thiếu gia cho đến bảy giờ sáng hôm sau.
Thấy trời đã muộn, Đinh Trình Hâm vội vàng tắm rửa, sau giúp thiếu gia sửa soạn lại.
Sau khi cho thiếu gia ăn sáng, Đinh Trình Hâm kéo va li đến bên giường nói lời tạm biệt với thiếu gia.
"Thiếu gia, Đinh nhi cảm thấy rất vinh hạnh vì được chăm sóc cho anh, Đinh nhi sẽ luôn ghi nhớ khoảng thời gian này, sẽ luôn nhớ đến anh. Xin lỗi, Đinh nhi không thể chăm sóc anh được nữa."
Đinh Trình Hâm cúi người chào thiếu gia một cái, sau đó lôi va li của mình rời đi, lúc đi đến cửa, cậu lại liếc nhìn thiếu gia một cái.
Thiếu gia vẫn đẹp trai như hoàng tử trong truyện cổ tích, nhưng đáng tiếc Đinh Trình Hâm không phải công chúa, cậu chỉ là một tên người hầu hèn hạ.
----------------------