Lộ Minh Tinh đã sẵn sàng chào đón đứa bé sắp ra đời.
Anh tự thiết kế phòng trẻ con, mua một đống đồ chơi sặc sỡ và mười mấy bộ quần áo cho bé cưng, đến cả trung tâm chăm sóc sau sinh cũng được anh thu xếp ổn thỏa.
Giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ đứa trẻ chào đời sau vài tháng nữa mà thôi.
Do đặc thù nghề nghiệp của mình, Vân Tri đã bị Lộ Minh Tinh giật dây đi xin nghỉ thai sản lúc mang thai vào tháng thứ sáu. Mỗi ngày cô đều ở nhà yên tâm dưỡng thai.
Cô không có phản ứng thai nghén quá nghiêm trọng, có thể ăn uống tốt, ngủ cũng ngon, căn bản không khiến người khác lo lắng. Thế nhưng Lộ Minh Tinh vẫn rất lo cho cô. Anh thường lén gọi video để dặn dò cô trong giờ làm việc, dặn đủ thứ, khiến tai người nghe mọc kén luôn.
Thời tiết ở Thượng Kinh vào tháng 6 rất nóng nực, đừng nói là người mà ngay cả động vật cũng chẳng muốn ra sân chơi.
Vân Tri nằm dài trên sô pha xem TV. Chắc bởi thời tiết quá khô nên miệng cô cứ chan chát, thành ra rất thích ăn những thứ mát lạnh.
Nhưng Lộ Minh Tinh không cho cô ăn…
Đúng lúc TV đang chiếu một quảng cáo về kem, cô xem đến chăm chú, còn nuốt hết ngụm nước bọt này đến ngụm khác.
Vân Tri chép miệng hai cái, không dằn được cơn thèm ăn bèn lấy ví tiền, mang dép ra ngoài.
Lộ Minh Tinh quen mấy bác ở siêu thị trong tiểu khu nên cô chắc chắn không thể ra đó mua được. Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Chi cố ý đi bộ thêm mười phút để đến siêu thị ở tiểu khu bên cạnh.
Có rất nhiều loại kem trong tủ lạnh, chúng được đóng gói với màu sắc sặc sỡ, thu hút người ta khiến họ ngứa ngáy trong lòng.
“Cô bé muốn cây nào?” Bác gái bán hàng trông có vẻ tận tình, “Bên này là vị mới, cháu có muốn thử không?”
Hừm, trẻ con mới phải lựa chọn.
Cô là người lớn rồi, người lớn thì muốn tất!
Vân Chi chỉ ngón tay đặc biệt khí phách: “Cháu muốn hộp lớn này, cả cái kia nữa! Lấy thêm cho cháu một hộp dâu tây ướp lạnh nữa ạ.”
“Được!” Bác gái nhanh chóng gói đồ rồi đưa cho cô, “Cẩn thận, đừng để rơi nhé.”
Vân Tri trả tiền rồi vội vàng đón lấy cái túi. Cô ngập ngừng mấy giây mới nói: “Bác ơi, cháu có thể ngồi đây ăn được không ạ?”
Giờ tan làm của Lộ Minh Tinh không cố định, đôi khi về sớm mà thỉnh thoảng cũng về muộn. Cô sợ mang về nhà ăn sẽ bị phát hiện, còn ăn trên đường có thể gặp phải cơ sở ngầm, đến lúc bị anh biết sẽ phiền to.
“Ồ, được chứ.” Bác gái bưng một cái bàn nhỏ tới, “Ngồi đây này.”
“Cảm ơn bác ạ.” Vân Tri cười ngọt ngào rồi đỡ eo ngồi xuống, lòng đầy vui vẻ vì được ăn dâu tây nhỏ và kem mà mình luôn nghĩ tới.
Kem có hương vị sữa xoài tan chảy trong miệng, cảm giác mát lạnh lập tức xua tan cái nắng mùa hè mang tới. Cô thoải mái cắn kem, lại dùng tăm ghim một trái dâu bỏ vào miệng.
Dâu tây thật ngọt, cô hạnh phúc đến nheo mắt lại.
Vân Tri ngồi ở cửa siêu thị, trái một miếng dâu tây, phải một miếng kem, ăn ngon tới bến.
Bác gái đứng cắn hạt dưa sau quầy nhìn cô chăm chú, cuối cùng không nhịn được nữa bèn nhắc nhở: “Cô bé à, mang thai mà ăn nhiều đồ lạnh không tốt đâu.”
“Không sao đâu ạ, cháu khỏe lắm.” Vân Tri cúi đầu, nói một cách không mấy quan tâm.
Kể từ khi có thai đến giờ cô hiếm khi bị nôn nghén nên Lộ Minh Tinh cứ lo mãi, hết lo cái này lại lo cái kia, giống y ông cụ vậy.
Ăn dâu tây xong, Vân Tri vứt hộp vào thùng rác. Trước khi đi cô còn mua một thanh kẹo cao su nữa, vừa nhai vừa thảnh thơi đi về nhà.
Đường phố vào giữa trưa không một bóng người. Mặt trời chói chang trên cao, con đường nóng như thiêu như đốt, nhiệt độ xuyên qua dép truyền đến gan bàn chân.
Đang đi, sau lưng cô bỗng vang lên tiếng còi ô tô.
Vân Tri tưởng mình cản đường nên lập tức dịch sang một bên.
Giây tiếp theo, chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt Vân Tri.
Cô nghi ngờ bèn quay đầu lại. Qua cửa sổ xe mở nửa, Hàn Lệ ngồi ghế lái đang cười với cô.
Vân Tri sững sờ trước rồi mới cười lại.
“Hàn Lệ!”
Hàn Lệ hơi hất cằm: “Lên xe đi.”
Đúng lúc Vân Tri cũng cảm thấy hơi mệt nên mở cửa lên xe mà chẳng chút do dự.
“Không phải cháu đến Tân Cương để làm nhiệm vụ à? Sao đã về rồi?”
“Mới về hôm qua, hôm nay được nghỉ, rảnh rỗi nên đến thăm cô.” Hàn Lệ lái chậm lại, thấy cô đầu đầy mồ hôi liền cẩn thận chỉnh điều hòa trong xe cho thấp xuống, đang nóng gặp lạnh dễ khiến người ta bị cảm.
“Cô ra ngoài một mình làm gì vậy?”
“Ra ngoài đi dạo một lúc.” Vân Tri liếc mắt nhìn kính xe, khi chắc chắn trên mặt mình không để lại chứng cứ phạm tội thì mới yên tâm thu ánh mắt về. “Cô tưởng cháu sẽ đến chỗ chị Nhan Sắc trước, chứ không nghĩ cháu lại đến tìm cô đâu.”
“Chị Nhan Sắc đâu có quan trọng bằng cô út ngốc nhà tôi.” Hàn Lệ sờ lên đỉnh đầu Vân Tri, “Lộ Minh Tinh đâu rồi?”
Vân Tri nói: “Hôm nay anh ấy phải họp, cũng không biết khi nào mới xong nữa.”
Hàn Lệ hừ lạnh,“Vợ mang thai mà không biết phải làm gì à, đồ bỏ.”
Vân Tri đã quen chuyện thỉnh thoảng hai người sẽ âm thầm mỉa mai nhau, nên những lúc thế này cô liền nghe tai này ra tai kia, coi như mình chẳng nghe thấy gì hết.
“Thế cô đã ăn trưa chưa?” Hàn Lệ lại hỏi.
Vân Chi sờ lên cái bụng tròn xoe của mình rồi gật đầu: “Cô ăn rồi.”
“Ăn gì?” Hàn Lệ nhíu mày. “Không được ăn đồ lạnh đâu đấy. Mẹ tôi nói phụ nữ mang thai không thể ăn đồ lạnh, sẽ dễ sinh non.”
Vân Tri vừa mới ăn đồ lạnh xong: “…” Cô chột dạ nên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không, đâu có ăn đâu.”
Bây giờ Hàn Lệ đã trải sự đời, không còn là thiếu niên đơn thuần dễ bị lừa như ngày xưa nữa.
Hàn Lệ liếc mắt là nhìn ra ngay Vân Tri đang nói dối, đôi mắt dài liền nheo lại. Cậu ấy lái xe vào gara rồi dừng lại, xong nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt sáng quắc: “Này, Vân Tri.”
Vân Tri hoảng luôn, vừa xua tay vừa lắc đầu: “Cô, cô, cô đâu có ăn, cô không ăn kem mà. Cháu đừng nói với Lộ Minh Tinh nhé, anh ấy chắc chắn sẽ giận đấy.”
“…”
Thôi xong, cái này là chưa đánh đã khai rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Tri cúi gằm, ỉu ỉu xìu xìu cúi đầu xuống rồi lên án một cách tủi thân: “Thí chủ không cho cô ăn, cô lại thèm nên mới lén đi ăn một ít, thiệt á, chỉ một ít thôi!”
Chỉ ăn nhiều chút, cô đâu có nói dối.
Trong lúc nói chuyện, bóng xe quen thuộc từ từ lái vào cổng, Lộ Minh Tinh đã về.
Vân Tri thấy hơi căng thẳng bèn túm lấy Hàn Lệ với vẻ mặt hoảng loạn: “Cháu là cháu cô nên không được bán đứng cô đấy nhé. Cháu không được nói với Lộ Minh Tinh là cô ăn đồ lạnh, biết không?”
Hàn Lệ liếc mắt nhìn lên trời, sau khi lười biếng bỏ lại một câu biết rồi thì mở cửa xuống xe.
Lộ Minh Tinh cũng xuống xe cùng lúc.
Trời rất nóng nhưng người đàn ông ấy vẫn mặc âu phục, áo khoác được anh vắt chỗ khuỷu tay. Hai nút áo sơ mi trên cùng không cài, có mấy sợi tóc dính trên cổ đã thấm ướt mồ hôi.
Hàn Lệ giơ tay lên xem như chào hỏi.
Lộ Minh Tinh liếc mắt nhìn cậu ấy rồi nhìn về phía Vân Tri.
“Em vừa ra ngoài đi dạo một vòng, lúc về thì tình cờ gặp được Hàn Lệ.” Vân Tri đang cuống nhưng không chớp mắt cũng không thở gấp. Vì để tăng độ tin cậy, cô còn cố gắng nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Minh Tinh.
“Không thừa lúc anh không có nhà rồi ăn mấy đồ linh tinh đấy chứ?.”
Trong ngày hè, chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông giống như một cây kem bạc hà, trong lạnh lùng có cả hơi khàn khàn.
Vân Tri lắc đầu: “Không có, em ngoan lắm.”
Nghe xong, Hàn Lệ xì một tiếng.
Vân tri nhấc chân, đạp mạnh một cái.
Vẻ mặt của Hàn Lệ lập tức thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo không dám hé răng nữa.
Ba người vào nhà, Hàn Lệ khát khô cả họng nên đi thẳng vào bếp, lấy một chai bia ướp lạnh uống một hơi cạn sạch.
Cậu ấy tu ừng ực ừng ực đến là đã, Vân Tri nhìn cũng thấy đã theo.
Hu, cô cũng muốn uống đồ lạnh.
“Uống chút nước đi.” Lộ Minh Tinh đưa cho cô một ly nước sôi để nguội.
Vân Tri ghét bỏ liền trề môi, miễn cưỡng uống nửa ly.
“Tôi nay cậu ở đây hay về?” Lộ Minh Tinh hỏi Hàn Lệ.
Cậu ấy nói không chút nghĩ ngợi: “Ở đây đi, đúng lúc bố tôi bắt tôi về nhà xem mắt, trốn luôn ở đây lại hay.”
Lộ Minh Tinh gật đầu: “Tối muốn ăn gì, tôi nấu cho mọi người.”
Hàn Lệ suy nghĩ một lúc: “Lẩu?”
Mắt Vân Tri sáng lên.
Lộ Minh Tinh gạt đi: “Dễ bị nóng, đổi món khác đi.”
Hàn Lệ lại nghĩ tiếp: “Đồ nướng?”
Mắt Vân Tri lại sáng lên.
Lộ Minh Tinh lại gạt đi lần nữa: “Nhiều dầu quá, phụ nữ có thai ăn nhiều không tốt.”
Hàn Lệ mất kiên nhẫn: “Vậy anh còn hỏi cái rắm gì?!”
Lộ Minh Tinh mở cửa tủ lạnh rồi nói, “Tôi khách sáo tí thôi, cậu đừng tưởng thật.”
Hàn Lệ giơ ngón giữa với bóng lưng của anh rồi giận dỗi nằm vuốt con mèo trên sô pha.
Lộ Minh Tinh nói vậy nhưng vẫn nấu một bàn thức ăn ngon, trong đó món sườn xào chua ngọt và gà xào cay đều là những món Hàn Lệ thích ăn, còn canh cá diếc và salad trái cây là dành cho Vân Tri.
Một bàn đồ ăn phong phú nhưng Hàn Lệ cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Cậu ấy chép miệng một cái: “Có uống bia không?”
Ăn thịt mà không có bia, sống phí hai mươi lăm năm.
Lộ Minh Tinh đang cúi đầu xới cơm cho hai người, khẽ nói: “Uống rượu bia không tốt cho phụ nữ mang thai.”
“Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?” Cậu ấy đâu có mang thai.
“Cậu uống trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ thèm.” Lộ Minh Tinh nói, “Mà không phải cậu mới uống à, đủ rồi đấy.”
Lời này không có cách nào bẻ lại, Hàn Lệ gục đầu ăn cơm, không dám nói thêm gì nữa.
Hàn Lệ rửa chén bát.
Hai vợ chồng ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa ăn trái cây.
Kể từ khi mang thai, Vân Tri rất hay thèm ăn, cái miệng nhỏ kia sau khi ăn xong thì không dừng được nữa.
Một mình cô ăn hết một quả táo, một chùm nho và nửa hộp anh đào. Thấy trái cây trong dĩa dần vơi đi, Lộ Minh Tinh trầm giọng nói: “Vợ à.”
Vân Tri đang bận xem phim hoạt hình, chỉ dạ khẽ một tiếng với anh.
“Đừng ăn nữa, chừa cho anh và cháu em nữa chứ.”
Vân Tri ngừng nhai, liếc nhìn rác trên bàn, chợt nhận ra mình đã ăn quá nhiều.
Sau khi nuốt miếng còn dư cuối cùng, Vân Tri đẩy dĩa trái cây qua, “Của anh nè.”
Lộ Minh Tinh cắn một quả nho.
Cô nhìn anh không chớp mắt.
Lộ Minh Tinh lại lấy một quả nữa.
Vân Tri tiếp tục nhìn anh chằm chằm.
“Ngon không anh?” Cô nuốt nước miếng liên tục, khao khát trong mắt đã biến thành lửa nóng, sáng quắc chiếu vào mặt Lộ Minh Tinh.
“Rất ngon.”
Vân Tri liếm môi. Mặc dù cô vừa ăn hết một chùm nho nhưng cô vẫn hỏi: “Vị gì ạ?”
Lộ Minh Tinh ném vỏ nho vào đĩa, liếc qua, trên môi nở nụ cười mỉm.
Anh cúi xuống hôn lên, đầu lưỡi cạy mở môi cô để len vào.
Đầu lưỡi anh có vị ngọt của nho, man mát lành lạnh.
Kết thúc nụ hôn nóng bỏng, Lộ Minh Tinh từ từ buông cô ra, còn trong mắt thì dâng trào sóng ngầm: “Chính là vị này.”
Vân Trị ngơ ngác hé miệng. Sau khi tỉnh táo trở lại, cô lập tức lao vào lồng ngực anh, ôm chặt eo anh không chịu buông ra.
Lộ Minh Tinh hôn lên đỉnh đầu cô, đôi mắt tối sầm lại: “Vân Tri, tối nay mình có nên…”
Cô đang có thai, anh không được chạm vào cô nên rất muốn.
Vân Tri cúi đầu, mặt đỏ lên. Khi cô định nói được thì phía sau sô pha truyên đến một tiếng gào:
“Tôi lạy!” Hàn Lệ kinh ngạc hét lên, “Hai người có thể chú ý một chút được không? Tôi vẫn còn nhỏ nên không thể thấy những chuyện này đâu!”
Má.
Yêu tinh đánh nhau.
Lộ Minh Tinh cáu kỉnh buông Vân Tri ra, bực tức sai: “Chưa cho chó ăn đâu. Cậu tiện thể nấu xương tôi mua về luôn đi, đừng bỏ mắm muối.”
“Ông đây là bố anh à? Mà phải hầu hạ anh?”
Lộ Minh Tinh lười biếng dựa vào sô pha: “Bố ơi, phiền bố nấu xương hộ con.”
Vì tiếng bố này, Hàn Lệ đã thỏa mãn mà vào bếp nấu xương.
Nhưng nấu rồi nấu cậu ấy mới nhận ra có điều gì đó sai sai.
Có phải Lộ Minh Tinh chửi mình là chó không nhỉ?