Sau khi trốn lên nhà, mặt Giang Tiêu Tiêu vẫn còn đỏ bừng.
Cô tựa lưng vào cánh cửa, trái tim vẫn đập rất nhanh, rất mạnh. Cô thở dài, không kìm lòng được mà thầm tự trách bản thân sao lại đáng thất vọng như thế, chỉ vì một câu nói của Tiểu Bảo mà đã hoảng loạn như vậy rồi.
Giang Tiêu Tiêu nuốt nước bọt, cô nghỉ ngơi một lúc rồi cầm quần áo ngủ vào phòng tắm, khi dòng nước nóng ấm xối lên người, bấy giờ cô mới cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn.
Chợt Giang Tiêu Tiêu ngừng lại, cô nghĩ đến nhà họ Giang, theo như Cận Tri Thận nói, Giang thị và Lam thị gặp phải vấn đề lớn như thế thì chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ, không biết sau đó bọn họ lại mưu tính làm gì, có lẽ bọn họ sẽ lại đến tìm mình, cũng không biết sẽ gây ra rắc rối gì nữa đây.
Cứ lặp đi lặp lại như thế cũng không phải cách hay, bọn họ không ngại phiền nhưng cô thì phiền lắm!
Sau khi tắm xong, Giang Tiêu Tiêu sấy tóc rồi lên mạng đăng tin tìm chỗ trọ, cô dự định đổi nơi ở, như thế thì tạm thời nhà họ Giang sẽ không tìm được cô.
Đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên bàn rung lên.
Là tin nhắn đến từ Cận Tri Thận.
“Tôi và Tiểu Bảo về đến nhà rồi, em đi nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn vài câu nói ngắn ngủi trên màn hình điện thoại, gương mặt cô lập tức trở nên nhu hòa.
“Chúc ngủ ngon.” Cô nhắn lại.
Sau đó Giang Tiêu Tiêu tắt máy tính đi, lên giường đi ngủ.
Buổi chiều hôm sau, Giang Tiêu Tiêu liên hệ trước với bên môi giới bất động sản để đi xem nhà ở.
Đó là một căn nhà rất gần công ty của cô, trừ việc giá cả khá cao ra thì các phương diện khác không có gì để chê.
Vừa đi ra khỏi khu, Giang Tiêu Tiêu vừa nói chuyện với người môi giới.
“Anh Lý, tôi muốn hỏi là tiền thuê không thể thấp hơn một chút được ư?”
Mẹ cô đang bệnh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng cần tiêu tốn một số tiền lớn, mà tiền để dành thì có hạn, thế nên cô tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
Người đàn ông bên cạnh lắc đầu, nói với vẻ áy này: “Xin lỗi cô Giang, giá thuê nhà đều là chủ nhà yêu cầu, chúng tôi cũng không thể hạ thấp giá thuê cho cô được, vả lại căn nhà này đã được trang hoàng đầy đủ, môi trường xung quanh và an ninh của khu cũng rất tốt, cô có thể dọn vào ở lúc nào cũng được.”
“Không thể liên hệ với chủ nhà sao anh?” Giang Tiêu Tiêu khẽ cau mày.
“Ầy.. việc này thì, chủ nhà của chúng tôi luôn bận rộn, đây chỉ là một căn nhà nhỏ của anh ấy thôi, lúc đầu anh đã nói trước là không trả giá.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu thở dài, cô định bụng cảm ơn người môi giới rồi đi xem căn nhà khác xem thế nào.
Đúng lúc này, cách đó không xa, một người đàn ông mặc âu phục tiến lại gần.
Người môi giới tỏ ra vui mừng, quay ra cười nói với cô: “Cô Giang à, khéo quá, người trước mặt cô kia chính là chủ nhà đấy, nếu cô muốn trả giá thì có thể nói chuyện với anh ấy.”
Giang Tiêu Tiêu khựng lại, không ngờ lại trùng hợp như vậy, thế là cô nhìn theo hướng người môi giới nói, tức khắc khóe mắt giật một cái.
Không ngờ lại là Lam Quân Hạo.
Giang Tiêu Tiêu: “…”
Nghiệt duyên gì thế này.
Tìm nhà ở thôi mà cũng vớ trúng căn nhà đứng tên anh ta được.
Lam Quân Hạo cũng đã nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu, anh ta đi ngay tới chỗ cô.
Người môi giới đứng bên cạnh vui vẻ chào đón, anh ta nói một cách cung kích: “Chủ tịch Lam, trùng hợp quá.”
Nhưng Lam Quân Hạo không để ý đến đối phương mà nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu Tiêu, dường như đang cảm thấy khó hiểu không biết vì sao cô lại ở đây.
Người môi giới giới thiệu: “Chủ tịch Lam, đây là cô Giang hôm nay đến đây xem nhà, cô ấy vừa hỏi xem tiền thuê có thể rẻ hơn chút nữa được không.”
Lam Quân Hạo nghe thế thì hơi khựng lại, anh ta mỉm cười, đúng là trùng hợp thật.
Mặt Giang Tiêu Tiêu lạnh tanh, cô nói với giọng lạnh lùng: “Không cần đầu anh Lý, xin lỗi, tôi không thuê căn nhà này nữa.”
Vốn đĩ cô tìm nhà mới để tránh mặt nhà họ Giang và nhà họ Lam, làm sao cô thuê nhà của Lam Quân Hạo được? Như thế chẳng khác nào tự rước phiền toái vào thân.
“Ơ?” Người môi giới không hiểu ra sao, chẳng phải vừa rồi còn nói là muốn thuê à?
Giang Tiêu Tiêu nói xong thì xoay người định đi ngay, thế nhưng Lam Quân Hạo chắn lối đi của cô.
“Sao? Có chuyện gì à?” Giang Tiêu Tiêu cau mày, hiển nhiên cô không muốn nói nhiều thêm một câu nào với Lam Quân Hạo.
Lam Quân Hạo đánh giá cô gái trước mặt mình, anh ta mỉm cười rồi nói bằng giọng điệu dịu dàng: “Tiêu Tiêu, em đang tìm nhà à? Tôi còn sở hữu một căn nhà tốt hơn căn này, nếu em không ngại thì tôi có thể cho em ở, tôi dẫn em đi xem luôn bây giờ nhé?”
Vốn dĩ anh ta chỉ tạt qua đây bận chút việc thôi, không ngờ lại gặp được Giang Tiêu Tiêu, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngay lập tức Giang Tiêu Tiêu cười khẩy: “Có mục đích gì thì nói thẳng đi, khỏi phải vòng vo dông dài như th.”
Xem thái độ của cô, Lam Quân Hạo hơi nhíu mày.
“Tiêu Tiêu, em không cần tỏ ra thù địch tôi như thế đâu, dù sao chúng ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tôi giúp em là điều hiển nhiên thôi mà, hơn nữa cũng chỉ là một căn nhà thôi, không đáng là bao.”
Giang Tiêu Tiêu nhìn Lam Quân Hạo đầy châm chọc: “Ô, anh trở nên tốt bụng từ bao giờ thế?”
Giang Tiêu Tiêu tuyệt đối không tin Lam Quân Hạo làm thế mà không có mục đích gì khác.
“Tiêu Tiêu, em nhất định phải hùng hồ thế sao? Tôi thật sự chỉ muốn giúp đỡ em thôi mà.”
“Đủ rồi, tôi không có thời gian ở đây nói nhảm với anh.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu định đi tiếp, cô không muốn ở lại đây lãng phí thời gian với Lam Quân Hạo chút nào.
Thế nhưng Lam Quân Hạo giữ cổ tay Giang Tiêu Tiêu, anh ta đã nhún nhường đến mức ấy rồi mà cô vẫn không chịu nể mặt, thế nên anh ta cũng không định vòng vo tam quốc với cô nữa.
“Tiêu Tiêu, tôi biết cô vẫn còn giận vì chuyện Tình Tình làm lúc trước, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cô, hy vọng cô đừng chấp nhặt, cô cũng khuyên nhủ chủ tịch Cận để anh ta đừng chèn ép Lam thị và Giang thị nữa, anh ta làm thế không có lợi cho ai hết.”
Hiển nhiên mục đích thật sự của Lam Quân Hạo chính là như thế, dùng một căn hộ đổi lại để Giang Tiêu Tiêu đi khuyên Cận Tri Thận, quả thật là vô cùng có giá trị.
Giang Tiêu Tiêu gạt tay Lam Quân Hạo ra và nhìn anh ta với ánh mắt tràn đầy trào phúng.
“Đừng chấp nhặt? Giang Tình Tình quá độc ác, nếu không phải tối hôm đó có người đến cứu tôi kịp thời thì tôi xong đời rồi, anh cho rằng chỉ bằng một câu xin lỗi là xong chuyện được à?”
Đời này cô cũng không thể tha thứ cho Giang Tình Tình.
Trên mặt Lam Quân Hạo thoáng hiện lên vẻ không vui, giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng.
“Bằng không cô còn định thế nào? Giang Tiêu Tiêu, nếu chúng tôi bị dồn đến đường cùng thì cô cũng đừng hòng được sống yên ổn, bây giờ cô thỏa hiệp thì tất cả chúng ta đều được lợi, tôi bảo đảm chỉ cần cô thuyết phục Cận Tri Thận thì nhà họ Giang và nhà họ Lam sẽ không quấy rầy cô nữa, sau này cô có chuyện gì chúng tôi cũng sẽ giúp cô.”
“Xin lỗi, tôi sẽ không khuyên Cận Tri Thận.”
Bây giờ Lam Quân Hạo nói dễ nghe lắm, nhưng tương lai thì sao?
Người của hai nhà này ghê tởm đến mức nào, đương nhiên là Giang Tiêu Tiêu biết chứ.
Lam Quân Hạo thấy Giang Tiêu Tiêu vẫn giữ nguyên thái độ ngoan cố ấy, mặt anh ta hoàn toàn đen sì.
“Giang Tiêu Tiêu, cô đừng có mà không biết điều, cô nghĩ Cận Tri Thận sẽ thích cô được bao lâu? Chỉ là bây giờ anh ta vẫn còn đối tốt với cô thôi, sau này cô bị vứt bỏ, không còn chỗ dựa nữa thì cô cho rằng đến lúc đó cô không cần chúng tôi trợ giúp à? Bây giờ trở mặt chẳng có lợi cho cô đâu.”