Thẩm Thục Lan dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Tiêu Tiêu, ý bảo cô ta đừng nói nữa.
Hiện tại Giang Chấn vẫn đang nổi nóng, nếu Giang Tình Tình lại tranh cãi rồi chọc giận ông ta thì chẳng có lợi gì cho hai mẹ con bọn họ cả, nói không chừng ông ta sẽ đồng ý luôn yêu cầu của Giang Tiêu Tiêu mà đuổi bọn họ ra khỏi nhà, đến lúc đó tạo thành kết quả không thể vãn hồi.
Giang Tình Tình cũng hiểu ý của mẹ, cô ta mím môi, cuối cùng đành giấu sự bất mãn trong lòng, không nói gì nữa.
Giang Chấn nhìn Giang Tình Tình với ánh mắt bất mãn, sau đó ông ta liên hệ với Lam Quân Hạo để bàn bạc xem nên làm gì tiếp.
Sau khi ba người kia rời đi, vẻ mặt của Giang Tiêu Tiêu vẫn rất u ám, cô cũng không mấy đau lòng khi có một người ba như thế, dù sao mấy năm qua cô đã quá quen với thái độ của người nhà họ Giang với cô rồi.
Nhưng thỉnh thoảng mấy người này cứ lượn lờ trước mặt cô làm cô buồn nôn, quả thật khiến người ta chán ghết.
Sau đó, Giang Tiêu Tiêu dần bình tĩnh lại, cô thay quần áo rồi đến công ty.
Quảng những chuyện không vui ra khỏi đầu, Giang Tiêu Tiêu tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc.
Khoảng ba, bốn giờ chiều, Tô San đi đến giục: “Tiêu Tiêu, cô làm xong phương án rồi đúng không? Mau đến tập đoàn Cận thị bàn việc hợp tác đi!”
Tô San không quên lời dặn của cậu hai Cận, để Giang Tiêu Tiêu đi trao đổi việc hợp tác.
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, khựng lại.
“Đi luôn bây giờ ạ?”
“Không thì cô định khi nào đi đây, hợp tác được càng nhanh thì chúng ta lấy được dự án Vân Thường này càng sớm, cô nói có đúng không?”
“À.. vâng.”
Nhưng sao cứ bắt cô đi vậy!
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô cầm phương án thiết kế đi khỏi công ty.
Hai công ty khá gần nhau, Giang Tiêu Tiêu đi bộ qua đó, trên đường đi, cô vẫn đang bứt rứt việc Tô San đã hẹn trước với Cận thị rồi à? Liệu Cận Tri Thận có biết cô phải đến công ty của anh không?
Vốn cô định gọi điện hỏi Tô San, nhưng không ngờ vừa đến tập đoàn Cận thị cô đã chạm mặt Cận Tri Thận ngay ở cửa, hình như anh vừa đi xã giao về.
Người đàn ông ấy mặc com lê màu đen, xung quanh anh như tỏa ra bầu không khí đầy áp lực, các nhân viên xung quanh nhìn thấy anh đều chào hỏi hết sức cung kính: “Chào chủ tịch Cận.”
Cận Tri Thận nghiêm mặt đi vào công ty, khi anh thấy Giang Tiêu Tiêu ở cửa thì hơi sửng sốt, dường như không ngờ sẽ gặp cô ở đây.
Nhân viên đi ngang qua đó cảm giác chủ tịch của bọn họ có gì đó khác thường, hình như là vì cô gái kia, mọi người quay ra nhìn Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt thắc mắc.
Giang Tiêu Tiêu nhận ra ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình, cô không khỏi cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn gắng chào một câu: “Chào chủ tịch Cận.”
Cận Tri Thận nhìn cô rồi hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Giang Tiêu Tiêu nói rõ mục đích của mình: “Gần đây công ty của chúng tôi dự định giành được dự án Vân Thường, giám đốc nói rằng phương diện quảng cáo của công ty con trực thuộc tập đoàn các anh rất mạnh, vì vậy tôi đến đây hôm nay để trao đổi việc hợp tác giữa hai bên, tôi cũng đã hoàn thành phương án, anh có thời gian xem qua một chút không?”
Cận Tri Thận khựng lại, Tô San bảo Giang Tiêu Tiêu đến? Anh suy nghĩ một chút là biết ngay đây là kiệt tác của ai.
“Ừ, đi theo tôi.”
Thế là nhân viên trong công ty nhìn Giang Tiêu Tiêu đi theo Cận Tri Thận vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch lên tầng, sau đó mọi người xúm lại bàn tán, suy đoán xem rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu có thân phận gì.
Cận Tri Thận dẫn Giang Tiêu Tiêu đến văn phòng, anh cởi áo khoác ra vắt lên ghế rồi bảo trợ lý rót cho Giang Tiêu Tiêu một cốc nước.
Cận Tri Thận mím môi rồi nói: “Em ngồi đi, để tôi xem phương án trước đã.”
Trợ lý từng gặp Giang Tiêu Tiêu vài lần, tuy anh ta biết thân phận của cô không tầm thương nhưng vẫn không nén nổi kinh ngạc, rõ ràng hiện tại chủ tịch bề bộn công việc, vậy mà anh lại dành thời gian để xem phương án của cô.
Xem ra rất có khả năng cô Giang chính là phu nhân tương lai của chủ tịch, trợ lý nghĩ thầm.
Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không nhận ra trợ lý đã cô coi cô thành phu nhân của chủ tịch, cô điềm đạm gật đầu rồi ngồi chờ ở ghế sô pha.
Cô bắt đầu quan sát phòng làm việc của Cận Tri Thận, căn phòng lấy màu xám làm chủ đạo, tất cả đồ đạc trên bàn đều được bày biện chỉnh tề, nói một cách ngắn gọn là không gian rất rộng, có lẽ trong phòng còn có một gian để nghỉ ngơi, tổng thể mà nói căn phòng đơn giản nhưng không mất vẻ trang nhã.
Quả nhiên văn phòng của chủ tịch rất khác biệt, Giang Tiêu Tiêu cầm lòng không đặng mà cảm thán.
Cận Tri Thận ngồi sau bàn làm việc tập trung xem phương án trong tay, Giang Tiêu Tiêu vô thức ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh.
Đường nét cương nghị, gương mặt anh tuấn như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng Đế dày công điêu khắc, hoàn mỹ đến độ không thể soi mói.
Người đàn ông này đúng là đẹp quá.
Giang Tiêu Tiêu lặng lẽ nghĩ trong đầu, cũng không biết mình đã nhìn chằm chằm đối phương bao lâu, đúng lúc này Cận Tri Thận ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, cô lập tức giật nảy mình rồi chột dạ dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tại sao mình lại nổi máu mê trai thế nhở, hai má Giang Tiêu Tiêu ửng hồng, cô đằng hắng một tiếng rồi hỏi: “Anh xem xong chưa?”
Dường như Cận Tri Thận nhận ra Giang Tiêu Tiêu vừa nhìn mình đầy si mê, anh khẽ cong môi cười, anh nói: “Ừm, làm khá ổn, nhưng vẫn còn vài vấn đề nhỏ.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức đi đến chỗ anh.
Cận Tri Thận chỉ vào phương án thiết kế và nói ra vấn đề xuất hiện trong đó một cách kiên nhẫn.
Giang Tiêu Tiêu dịch lại gần, giọng nói đầy quyến rũ và từ tính của người nọ vang lên bên tai, cô lắng nghe rất nghiêm túc cho nên không nhận ra hai người bọn họ đã cách nhau rất gần.
Cùng lúc đó, ở cửa văn phòng, mấy thư ký bàn tán sôi nổi.
“Này, các cô nghe chưa, chủ tịch vừa dẫn một cô gái vào văn phòng đấy.”
Tô Uyển Ương vừa đi ra ngoài bận việc bây giờ mới trở lại công ty, vừa khéo nghe được câu này, cô ta lập tức ngẩn ra.
“Các cô đoán cô gái đó có quan hệ gì với chủ tịch?”
“Còn quan hệ gì nữa? Cô không thấy người ta ôm tài liệu theo à? Nhất định là đến trao đổi công việc rồi!”
“Nhưng mà ánh mắt chủ tịch nhìn cô ấy rất dịu dàng đó! Tôi cứ cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường chút nào.”
“Đúng, đúng, đúng, tôi cũng thấy thế.”
Bàn tay cầm tài liệu của Tô Uyển Ương hơi siết chặt, chẳng lẽ bên cạnh Cận Tri Thận không chỉ có Giang Tiêu Tiêu mà còn có người phụ nữ nào khác?
Cô thoáng khựng lại rồi cầm tài liệu đi về phía văn phòng.
Cửa phòng khép hờ, cho nên Tô Uyển Ương đi vào luôn.
Khi thấy người trong phòng là Giang Tiêu Tiêu, Tô Uyển Ương cứng người, tại sao cô ta lại ở đây?
Hai người bọn họ đứng rất gần nhau, xem chừng là đang trao đổi về công việc.
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy có người đi vào bèn đứng dậy, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Uyển Ương.
“Cô Tô.” Giang Tiêu Tiêu mỉm cười chào hỏi.
Trước khi đến cô cũng quên mất chuyện Tô Uyển Ương làm việc ở đây, không ngờ hai người bọn họ còn chạm mặt.
Không biết vì sao, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hơi lúng túng, có lẽ là vì Tô Uyển Ương thích Cận Tri Thận.