Thế là hiện nay ai ai cũng biết chủ tịch của Cận thị muốn tổ chức một tiệc cưới long trọng.
Bây giờ Giang Tiêu Tiêu đi ra ngoài đều phải đeo khẩu trang các kiểu, sợ bị người ta nhận ra cô chính là Giang Tiêu Tiêu, bằng không nhất định sẽ bị giữ lại hỏi han không ngừng.
Hôm nay Cận Tri Thận không có nhiều việc nên tan ca sớm.
Anh cố ý đến phòng làm việc của Giang Tiêu Tiêu xem, quả nhiên thấy cô đang ở đây. “Sao thế này? Hôm nay không bận gì mà, sao đến giờ vẫn chưa tan ca?”
Cận Tri Thận giả vờ như không biết gì cả, thấp giọng hỏi cô.
Giang Tiêu Tiêu liếc xéo anh một cái: “Nhờ anh cả đấy, giờ em chứ như đay rối ấy.”
Nhìn dáng vẻ u oán của cô, Cận Tri Thận không nhịn được cười: “Trông em thế này làm sao lại có cảm giác như anh đang ép cưới em ấy.
Tuy Cận Tri Thận nói rất nhẹ nhàng nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn giật thót, vội nói: “Em không có ý đó, chẳng qua là mọi chuyện xảy ra quá nhanh, em chưa chuẩn bị gì hết.
Nghe vậy, Cận Tri Thận ngồi xuống nhìn cô và nói: “Em không cần chuẩn bị gì cả, cứ ngoan ngoãn chờ đợi làm cô dâu xinh đẹp nhất đám cưới long trọng này là được rồi.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười vùi vào lòng anh.
Anh nói đúng, bọn họ đã đăng ký kết hôn, đám cưới chỉ là chuyện sớm muộn.
Huống hồ, kết hôn với anh đúng là không cần chuẩn bị gì cả.
Nghĩ vậy, cô cũng không có dị nghị gì nữa.
Cận Tri Thận thấy hàng mày của cô giãn ra, bèn chìa tay ra với Giang Tiêu Tiêu, mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.
Hai người vừa về đến nhà thì thấy bà Cận ngồi cầm một quyển hoàng lịch xem ngày.
Cận Tri Thận biết việc này mình làm quá qua loa, không thể làm gì khác hơn là bất chấp nói: “Mẹ, việc này.
Không ngờ bà Cận lại không hề có ý định trách cứ anh, trái lại còn vui vẻ nói: “Mẹ biết tin hai con định làm đám cưới rồi. Mẹ đang chọn ngày cho hai đưa đây
Cận Tri Thận khá bất ngờ, vội hỏi: “Mẹ, mẹ không trách chúng con qua loa quá à?” Bà Cận lắc đầu ngay, rồi đánh Cận Tri Thận một cái. “Thế này có gì mà qua loa? Mẹ còn chế con nói muộn quá ấy. Vả lại bây giờ vẫn chưa chọn ngày lành, mẹ có thể ý kiến gì? Hơn nữa các con đăng ký kết hôn lâu rồi mà, tổ chức đám cưới là chuyện sớm muộn thôi”
Vừa nói, bà Cận cũng vừa xem xong ngày, bà chỉ ngày tháng trên lịch, nói: “Mẹ thấy ngày này khá đẹp, hai con xem đi này.
Cận Tri Thận cũng gật đầu. “Ba tháng nữa, có đủ thời gian để chuẩn bị, cũng không quá lâu để người biết tin phải chờ, quả thật rất thích hợp.
Cận Tri Thận nói xong, bà Cận lại quay sang hỏi Giang Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, con thấy thế nào?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, nhìn Cận Tri Thận với ánh mắt chứa chan tình yêu: “Con cũng không có ý kiến gì, cứ nghe theo Tri Thận đi
Cận Tri Thận nhìn vẻ nhu mì của Giang Tiêu Tiêu, không nhịn được mà khẽ nở nụ cười.
Tiệc cưới của anh và Giang Tiêu Tiêu dĩ nhiên phải là độc nhất vô nhị, vì thế anh nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt, cố gắng tổ chức một tiệc cưới thế kỷ.
Trong bầu không khí nóng nhiệt này, Giang Tiêu Tiêu giống như bị vây quanh bởi mở bong bóng hạnh phúc...
Tiểu Bảo biết được tin tức này thiếu điều nhảy cẫng lên, bé nhanh chân chạy đến phòng khách, nói: “Ba mẹ muốn tổ chức đám cưới lại không nói cho con biết, ba mẹ quá đáng lắm!”
Giang Tiêu Tiêu vội vàng ôm bé sợ bé ngã, giải thích: “Ba mẹ nói cho con biết cũng làm được gì đâu, khi đó con còn phải đi học mà.”
Tiểu Bảo nghe thế thì xụ mặt: “Một ngày quan trọng như thế làm sao con vẫn phải đi học a? Ba mẹ kỳ quá
Thấy bé bày ra gương mặt nhăn như khổ qua, Cận Tri Thận lại là người chịu thua trước. “Mẹ trêu con thôi, sao lại để con đi học được chứ? Con ấy à, đến lúc đó con ở bên cạnh làm chứng cho sự hạnh phúc của ba mẹ là được. “Không đâu.” Cận Tri Thận vừa nói xong, Tiểu Bảo bác bỏ ngay lập tức.
Cận Tri Thận tức khắc sững sờ, bầu không khí trở nên lúng túng thấy rõ. Ai dè Tiểu Bảo nói tiếp: “Em không thèm ở bên cạnh nhìn đầu, con muốn làm phù rể nhí tung hoa cơ.
Nghe vậy, Cận Tri Thận mới thở phào nhẹ nhõm, anh xoa đầu bé với vẻ mặt cưng chiều: “Được, cho con tung hoa
Cùng lúc đó, Cận Tri Dực đang ở bệnh viện kiểm tra lại không ngồi yên được, anh ta không ngờ mình lại không phải là người đầu tiên tin anh và chị dâu định tổ chức đám cưới.
Dẫu sao trước kia vụ cầu hôn do một tay anh ta tổ chức, bây giờ làm đám cưới dĩ nhiên anh ta cũng muốn đi hỗ trợ.
Tổng Thanh Uyển thấy bộ dạng này của anh ta thì không đành lòng, bèn nói tình hình thực tế cho anh ta nghe. “Hôm qua tôi gặp được viện trưởng nên hỏi tình hình của anh, chú ấy bảo là anh chỉ cần ở lại bệnh viện tối nay để quan sát là được. Như thế có lẽ mai anh đi được rồi.”
Cận Trị Dực nghe vậy không khỏi vui mừng.
Dạo trước, anh ta ở nhà dưỡng thương nên sống kiểu nuôi thả quen rồi, giờ trở lại bệnh viện thật thì anh ta chết mất.
Ngày hôm sau, viện trưởng đến báo cho Cận Tri Dực tình hình hiện tại, dặn dò vài câu rồi cho anh ta về.
Vẫn là vợ chồng Cận Tri Thận đến đón anh ta như thường lệ, thấy chú em khôi phục bình thường, hai người họ đều mỉm cười vui vẻ. “Chúc mừng cậu hai Cận nhà chúng ta cuối cùng cũng xuất viện.” Giang Tiêu Tiêu nhìn anh ta và cười nói.
Cận Tri Dực cũng thở phào một hơi: "Đúng vậy, cuối cùng cũng xuất viện rồi. Lần này em trở về tham dự đại hội cổ đông một chuyến, suýt thì bị viện trưởng bắt trở lại, đúng là mạo hiểm quá.
Về việc này, Cận Tri Thận cũng hơi áy náy, anh vỗ vai Cận Tri Dực một cái. “Viện trưởng cũng vì tốt cho cơ thể của chú thôi. Đại hội cổ đông lần trước chú cũng là bất đắc dĩ không thể không trở về” “Rồi, rồi, nếu xuất viện rồi thì cũng đừng nhắc lại chuyện này nữa."
Dĩ nhiên Cận Tri Dực biết anh muốn nói gì, dứt khoát ngắt lời anh.
Cận Trị Thận mỉm cười bất đắc dĩ, sau đó ba. người bọn họ cùng đi đến công ty
Cận Tri Dực vừa trở lại công ty, ngay lập tức bị nhân viên nữ trong công ty vây quanh và hỏi han ân cần.
Dù sao Cận Tri Dực đi hai tháng, công ty n trên cũng xảy ra không ít chuyện.
Bởi vì Cận Tri Thận bày ra vẻ mặt nghiêm túc khi xử lý công việc, bao gồm cả đối đãi với cấp dưới, thế nên rất nhiều người đều nhớ nhung cậu hai.
Hoan nghênh cậu hai về nhà
“Cậu hai, bọn tôi nhớ anh lắm”
Khác với thái độ lạnh lùng của Cận Tri Thận, Cận Tri Dực lại rất nhiệt tình.
Cận Tri Dực nhận toàn bộ quà tặng, rồi hô:
“Để đền đáp lòng nhung nhớ của mọi người, hôm nay tôi mời khách, tất cả mọi người đi ăn với tôi một bữa, tôi bao hết.”
Oa, cau hai thật hào phóng
“Ra tay hào phóng quá, tui muốn gả”.
Cận Tri Dực hết sức hưởng thụ khi nghe những lời ca ngợi này.
Giang Tiêu Tiêu thoáng do dự, nhưng rồi vẫn hỏi: "Chú nhất định phải mời hết à?
Cận Tri Dực nhún vai: “Mời hết thì không đến mức, chỉ là gọi vài phòng ban đi thôi. Nhưng mà phòng của chị dâu chắc chắn em sẽ gọi, nên chị dâu phải đi cổ động em đấy nhé.”
Nếu anh ta đã nói thế, không có lý nào Giang Tiêu Tiêu lại không đi, đành phải gật đầu.