“Anh tan ca chưa? Em đang ở dưới công ty này, hôm nay mời anh đi ăn.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, ngay sau đó vang lên âm thanh nhỏ vụn khi Cận Tri Thận đứng dậy, Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: "Không cần gấp, em chờ anh mà."
Năm phút sau, Cận Tri Thận xuất hiện ở cửa công ty.
Anh đi thẳng về phía xe của Giang Tiêu
Tiêu, nhìn không chớp mắt.
Vai rộng, eo thon, chân dài, âu phục may đo cao cấp bao trọn dáng người cường tráng, khí thế mạnh mẽ.
Giang Tiêu Tiêu vô cùng hài lòng, hạ cửa kính xe xuống, đánh giá Cận Tri Thận từ trên xuống dưới một lượt, ảnh mắt suồng sã
Giống như một tên dê xồm, thiếu điều chảy nước miếng. "Dáng người của anh Cận đẹp quá. Giang Tiêu Tiêu nheo mắt trêu chọc.Chương 441 Tạo em bé “Anh tan ca chưa? Em đang ở dưới công ty này, hôm nay mời anh đi ăn.”
Đầu dây bên kia im lặng một giây, ngay sau đó vang lên âm thanh nhỏ vụn khi Cận Tri Thận đứng dậy, Giang Tiêu Tiêu cười khẽ: "Không cần gấp, em chờ anh mà."
Năm phút sau, Cận Tri Thận xuất hiện ở cửa công ty.
Anh đi thẳng về phía xe của Giang Tiêu
Tiêu, nhìn không chớp mắt.
Vai rộng, eo thon, chân dài, âu phục may đo cao cấp bao trọn dáng người cường tráng, khí thế mạnh mẽ.
Giang Tiêu Tiêu vô cùng hài lòng, hạ cửa kính xe xuống, đánh giá Cận Tri Thận từ trên xuống dưới một lượt, ảnh mắt suồng sã
Giống như một tên dê xồm, thiếu điều chảy nước miếng. "Dáng người của anh Cận đẹp quá. Giang Tiêu Tiêu nheo mắt trêu chọc.em không để anh đói được đâu. Tuy em không có tiền như anh nhưng bây giờ cũng coi như một phủ bà nhỏ rồi, một bữa cơm em vẫn mời được.”
Cận Tri Thận nhìn cô chăm chú: “Em biết anh không có ý đó mà.” “Em biết chứ, em chỉ muốn trêu anh thôi mà.” Giang Tiêu Tiêu nói khoác không biết ngượng.
Cô nổ máy, hai người họ trò chuyện câu được câu không, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Sau khi đỗ xe vào trong hầm gửi xe, Giang Tiêu Tiêu dẫn Cận Tri Thận đi thẳng lên tầng cao nhất.
Không ngờ cô lại đặt chỗ ở nhà hàng vườn hoa trên không gần như không bao giờ có bàn trống.
Bồi bàn đi đến dẫn bọn họ đến bàn ăn đã đặt trước và đưa thực đơn cho hai người. “Em đặt trước hai tháng, nhà hàng nàyquả thật là quá khó đặt bàn.” Giang Tiêu Tiêu cảm thán.
Nhưng khó đặt bàn cũng có chỗ tốt, từ vị trí của bọn họ nhìn ra bên ngoài có thể quan sát cảnh đêm của cả thành phố.
Gọi món xong, Giang Tiêu Tiêu gấp gáp hỏi: “Anh thấy nhà hàng này thế nào?”
Trong lòng cô hơi thấp thỏm.
Cận Tri Thận cong khỏe môi, từ tốn nói: “Rất tuyệt, anh rất thích.”
Hôm nay thân phận của hai người họ tráo đổi chọn ha, Cận Tri Thận rất vui lòng phối hợp.
Cả quá trình đều nghe theo sự dẫn dắt của Giang Tiêu Tiêu, chỉ cần cô vui vẻ là được.
Ánh đèn rọi vào đáy mắt anh tỏa sáng lấp lánh, trong vầng sáng ấy chỉ có một mình bóng hình cả Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu nhìn đến si mê, kìmlòng không đăng giơ tay lên toan chạm vào, bị Cận Tri Thận nắm tay, kề lên mặt mình.
Hai người bọn họ ngẩn ngơ đối mặt với nhau, đều thấy được tình yêu nồng thắm trong mắt đối phương.
Bồi bàn mang bữa tối lên, giá cắm nến được thắp sáng, rượu vang rót đầy lỵ, bầu không khí bỗng chốc trở nên mặn nồng hơn. "Can ly!"
Giang Tiêu Tiêu giơ ly rượu lên cụng ly với Cận Tri Thận, vui vẻ uống một hớp to.
Có lẽ bầu không khí quả tuyệt diệu, hai người bọn họ suýt uống hết một chai rượu vang.
Gò má Giang Tiêu Tiêu ửng đỏ, ánh mắt bắt đầu mơ màng.
Cận Tri Thận nhìn đôi mắt cô ầng ậng nước, ánh mắt tối lại, dịu dàng nói: “Chúng ta về thôi.”Giang tiêu Tiêu đi đến cạnh anh, ngồi chen với anh, nói nhỏ: “Không về đâu, Tri Thận, em cho anh xem thứ này hay lắm.”
Giang Tiêu Tiêu ngó anh không chỉ một lân.Hầy, sao cô ngốc thế nhỉ? Đem mình ra dâng tận miệng cho anh, giờ thì vui rồi. “Vẫn không thoải mái à?” Cận Tri Thận quan tâm.
Giang Tiêu Tiêu cố giả vờ không sao: “Làm gì có gì không thoải mái, đừng nói linh tinh, em rất thoải mái.”
Cận Tri Thận mỉm cười đầy thâm ý: "Xem ra anh chưa đủ cố gắng rồi.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu mặt đỏ đến tận mang tai, cô hung dữ trừng Cận Tri Thận một cái, rồi quay đầu đi không nhìn anh nữa.
Cận Tri Thận thấy đủ thì cũng thôi, không nói thêm gì.
Ô tô nhanh chóng đi về đến cửa nhà, Giang Tiêu Tiêu xuống xe trước, không đợi Cận Tri Thận.
Thế nhưng anh cao, chân dài, nên nhanh chóng đuổi kịp, sóng vai cô đi vào phòng khách.“Tối qua hai đứa đi đâu mà giờ mới về thế?” Bà Cận nhìn hai người họ, hỏi với giọng khó hiểu.
Tiểu Bảo đi từ trên tầng xuống, reo lên: “Cháu biết, cháu biết, nhất định là đi tạo em bé rồi.”
Mọi người trong phòng khách: “...”
Cận Tri Thận hỏi: “Tiểu Bảo, ai nói với con như thế?”
Tiểu Bảo hếch cằm lên, tự hào nói: “Chú nói, là chủ nói đấy, ba và mẹ chế tạo cho con một em gái, mẹ, con nói có đúng không a?"
Cu cậu hoàn toàn không biết tạo em bé là gì, nhưng cũng không ảnh hưởng cu cậu học vẹt.
Giang Tiêu Tiêu khóc không ra nước mắt, khuôn mặt đỏ gay.
Cận Tri Thận liếc xéo Cận Tri Dực bày ra vẻ vô tội đầy hung tợn: "Cận Tri Dực, chú lại ngứa đòn phải không? Dám dạy lung tung nữa thử xem."Cận Tri Dực cười ngờ nghệch, tránh né ánh mắt của anh mình, nhỏ giọng lẩm bầm: "Sự thật là thế mà, em có nói sai đầu, sao lại thẹn quá hóa giận vậy chứ?"
Giang Tiêu Tiêu không ngồi nổi nữa, mượn cớ thay quần áo rồi vội vã chạy lên phòng.
Tiểu Bảo bước đôi chân ngắn nhỏ ra sức đuổi theo sau: “Mẹ oi, chờ con với...”
Bà Cận đằng hằng một tiếng, cũng liếc xéo Cận Tri Dực một cái: “Được rồi, con nói in ít thôi, hôm nay còn phải đến bệnh viện kiểm tra lại đúng không? Để anh con tiện đường đưa con đi luôn.” “Được a, con sao cũng được.” Cận Tri Dực nói một cách dửng dưng.
Cận Tri Thận cũng không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý.
Đến khi Giang Tiêu Tiêu dắt tay Tiểu Bảo đi đến, bữa sáng đã được chuẩn bị xong, màn thầu ngũ cốc, sủi cảo tôm, xíu mại, bánh bao súp, đầy một bàn.
Người một nhà ngồi quây quần bên nhau vui vẻ ăn sáng, sau đó Cận Trị Thận lái xe đưa Cận Tri Dực đến bệnh viện.